Giọng trả lời lười biếng mang theo âm mũi của Lăng Triệt khiến tóc gáy của Hứa Đường Chu đều muốn dựng đứng lên.
Trong thoáng chốc mạch não cậu hoàn toàn không thể hoạt động, dường như toàn bộ máu trong cơ thể đều dồn hết lên mặt, làm cậu đỏ bừng như một quả cà chua chín, ngay cả hô hấp cũng hoàn toàn rối loạn.
Cánh tay của Lăng Triệt vững chãi, vô cùng hữu lực, Hứa Đường Chu theo bản năng muốn tránh né, nhưng lại chẳng có chỗ nào để trốn cả.
Đối phương chỉ đang chuyên tâm giúp cậu chữa lành vết cắn trên tuyến thể.
Vết thương cần phải được chữa trị. Cậu tự nhủ với bản thân như vậy.
Thế nhưng, ngay trong sự giúp đỡ mang tính "thân thiện" ấy, cậu lại run rẩy một cách đáng thương, chỉ có thể miễn cưỡng đứng vững nhờ vào Lăng Triệt. Bất kể bình thường cậu miệng lưỡi sắc bén hay trong đầu thả lỏng suy nghĩ phóng túng đến mức nào, thì lúc này cũng chỉ có thể mặc cho Alpha khống chế, không thể động đậy, không có lấy một chút không gian phản kháng.
Quá là không công bằng rồi.
Hứa Đường Chu, với tư cách là một Omega, lần đầu tiên thật sự nhận thức được cái gì gọi là sự kìm hãm bẩm sinh mà Alpha dành cho bọn họ.
Vết cắn rất sâu.
Lăng Triệt biết rằng, chỉ vài ngày sau, nó sẽ hồi phục hoàn toàn với tốc độ kinh người, tuyến thể sẽ lại căng đầy chất dịch tuyến thể đặc trưng của Omega, cho đến khi anh lại cắn xuống một lần nữa, truyền vào đó luồng tin tức tố mới.
Mà hiện giờ, cậu thậm chí đã bắt đầu mong chờ điều ấy.
Điều này không tính là tàn nhẫn, bởi vì cơ thể Omega từng bị đánh dấu tạm thời vốn dĩ sẽ tự động lặp lại quá trình này.
Chỉ khi bị đánh dấu hoàn toàn, chiếm hữu triệt để, thì vết cắn mới vĩnh viễn lưu lại, trở thành bằng chứng rằng họ đã có một Alpha trọn đời của riêng mình.
Lăng Triệt sẽ làm điều đó, nhưng chưa phải bây giờ.
"Xong rồi." Cuối cùng Lăng Triệt cũng rời khỏi vùng da sau gáy cậu, giọng nói khàn khàn, "Vết cắn có thể sẽ ngứa, đừng dùng tay gãi. Tối nay anh sẽ kiểm tra."
Tim Hứa Đường Chu vẫn còn đang đập thình thịch, vang dội bên trong màng nhĩ: "......"
Lăng Triệt lại nói thêm một lần: "Nghe rõ chưa?"
Sau gáy còn đọng lại hơi ẩm lạnh, Hứa Đường Chu gật bừa trong hoảng loạn: "Vâng...em biết rồi."
Lăng Triệt lúc này mới buông cậu ra.
Trên gương mặt anh chẳng có biểu cảm gì, vẫn toát ra vẻ lạnh nhạt kiêu ngạo. Vị Alpha vừa hoàn thành việc chăm sóc vết đánh dấu lần đầu, đích thân xé một miếng dán tuyến thể rồi cẩn thận dán lên cho Omega của mình.
Hình vẽ trên miếng dán tuyến thể là một con thỏ nhỏ màu hồng, hoàn toàn chẳng ăn nhập gì với Hứa Đường Chu cả.
Trong cả hộp chỉ có đúng một miếng mang phong cách thiếu nữ này, bị Lăng Triệt lấy trúng, anh cố ý không nói ra.
Hứa Đường Chu vẫn còn thấy bối rối, trong lòng cứ cảm thấy có gì đó sai sai.
Cảm giác ấy lại càng rõ rệt hơn theo hành động của đối phương.
Lăng Triệt: "Lần sau anh sẽ nhẹ tay hơn."
Hứa Đường Chu mở to mắt một chút, có phần kích động: "Thật sao?! Vậy thì tốt quá rồi, anh thật sự nên nhẹ hơn chút!"
Tại, tại sao lại kỳ quái như thế này! Lăng Triệt có phải hơi chủ động quá không? Chẳng lẽ sau khi tạm thời đánh dấu, Alpha đều sẽ thức tỉnh bản năng muốn chăm sóc Omega sao?
Hứa Đường Chu cảm thấy hôm nay Lăng Triệt có thể được đạt được "Giải thưởng hành vi khó hiểu nhất trong ngày" rồi đấy.
Nhìn phản ứng của cậu, Lăng Triệt dường như lại chê bai cậu quá yếu ớt, mở miệng không được tự nhiên lắm: "Đi thôi, họ đang đợi."
Nói xong, anh không thèm chờ cậu, tay đút túi, thản nhiên bước ra ngoài.
Từ căn nhà gỗ nhỏ râm mát đi ra sân ngập tràn ánh nắng, quả nhiên mọi người đều đã tập trung đông đủ.
Các khách mời đứng ngay ngắn vào vị trí, Lăng Triệt bước vào, thỉnh thoảng trao đổi những câu châm chọc thường ngày với Lục Thừa An. Sân vườn ồn ào náo nhiệt, Ruby đang chạy vòng vòng quanh mọi người.
Hứa Đường Chu ra trễ một bước, khi cậu vừa đến sân, Tiểu Bạch liền vỗ tay: "Người đã đến đủ rồi, mọi người chuẩn bị nào!"
"Thật ngại quá." Hứa Đường Chu đứng vào hàng, trước tiên chào mọi người.
Lăng Triệt đứng ngay bên cạnh cậu, dưới ánh mặt trời, tóc và hàng lông mi màu nâu của anh trở nên nhạt hơn, chiếc khuyên trên tai lấp lánh. Nhìn thấy Hứa Đường Chu, Lăng Triệt chỉ khẽ nhìn cậu một cái, trông chẳng khác gì ngày thường.
Không ai biết vị Lăng Triệt sáng chói mắt như này vừa rồi đã làm gì với cậu.
"Chào mừng mọi người đến với 'Chuyến Du Lịch Hoàn Mỹ của Chúng Ta' ngày thứ 3!" Tiểu Bạch nói lời mở màn, "Wow, mấy ngày trôi qua rồi, mọi người vẫn rạng rỡ thế này! Xem ra chuyến đi đến giờ vẫn vô cùng hoàn mỹ!"
Mọi người: "......"
Tiểu Bạch: "Khoảnh khắc vui vẻ luôn rất ngắn ngủi, tôi muốn nhắc nhở mọi người, hôm nay đã gần đi được nửa chặng bảy ngày rồi đấy. Hiện tại, nhóm Tinh - Nguyệt còn lại nhiều quỹ nhất! Họ dựa vào chịu khó chịu khổ, thông minh khéo léo, kiên cường từ thế bất lợi mà chống đỡ tới giờ! Đáng nói hơn, kể từ hôm nay, nhóm Triệt–Chu của chúng ta cũng sẽ chính thức kết thúc thời gian ăn ở miễn phí, gia nhập hàng ngũ tiết kiệm, cùng chiến đấu bên cạnh mọi người!"
Lần này vang lên một tràng pháo tay.
Hai chị em nhà Hạ và CP Lục–Mễ đều hoan nghênh nhiệt liệt việc hai người gia nhập.
"Hôm nay chúng ta sẽ check-in ở địa điểm nổi tiếng chính là Nhà hàng Bird's Nest." Tiểu Bạch công bố nơi đã được báo trước, "Ngoài nhóm Triệt–Chu thắng cuộc trong trò chơi hôm qua được miễn phí bữa ăn, hai nhóm còn lại đều phải tự chi trả. Nhưng đừng lo, chúng tôi đã chuẩn bị nhiều cơ hội lội ngược dòng, chỉ cần mọi người nỗ lực, cũng sẽ có nhiều cơ hội ăn miễn phí!"
Cái quỷ gì gọi là cơ hội lội ngược dòng chứ.
Chẳng qua là cái hố mới đào, chờ bọn họ nhảy vào mà thôi.
Hứa Đường Chu nghe thông báo của Tiểu Bạch, bỗng thấy căng thẳng.
Bọn họ giờ chỉ còn hơn 2000 tệ, làm thế nào để vượt qua bốn ngày tiếp theo đây?
Một hiệu lệnh vang lên, các khách mời tản ra, tự kiểm tra tuyến đường.
Nhà hàng Bird's Nest không cách xa bãi biển họ đang ở, nhưng nằm ở nơi hẻo lánh, có rừng rậm có vách núi, phải men theo đường núi ngoằn ngoèo mới đến được. Xe buýt không thể tới, càng không thể đi xe đạp.
Khách mời đối mặt với hai lựa chọn: một là tốn 400 tệ ngồi cáp treo lên thẳng đỉnh núi, hai là đi bộ theo đường núi rồi tốn 80 tệ đi zipline (*) l*n đ*nh.
(*) Zipline hay còn gọi là trượt đu dây, là một hoạt động giải trí mạo hiểm cho phép người chơi di chuyển giữa hai điểm có độ cao chênh lệch bằng cách trượt trên một sợi cáp thép có gắn ròng rọc.
Mễ Phi đang bàn bạc với Lục Thừa An về cách đến nhà hàng.
Họ tính đi cáp treo, một cabin có thể ngồi bốn người. Ngoài cameraman, thì còn bốn chỗ ngồi. Nếu rủ thêm một nhóm khác đi cùng chia tiền, chi phí sẽ rẻ hơn nhiều, thậm chí còn rẻ hơn cả hai người đi zipline.
Mà đối tượng họ muốn rủ, đương nhiên chính là nhóm Lăng Triệt.
Nhưng Hạ Tinh lại nhanh chân gọi trước: "Mễ Phi! Đi chung với bọn tôi nhé?"
Từ lần Hạ Tinh cãi nhau với Hạ Nguyệt, Mễ Phi từng muốn đưa cành ôliu làm lành nhưng bị cô nàng phũ phàng từ chối mất mặt, từ đó họ gần như không còn giao lưu trên show nữa.
Mễ Phi có hơi bất ngờ.
Lục Thừa An phản ứng nhanh hơn, mỉm cười nhã nhặn: "Được, có thể."
Nhìn về phía nhóm Triệt–Chu, Lục Thừa An thong thả nhấc mũ rộng vành, ra hiệu: "Xin lỗi Triệt Thần, hôm nay không thể chia sẻ chi phí với cậu rồi."
Lăng Triệt hoàn toàn không quan tâm: "Đúng lúc, tôi không thích chen chúc với người khác."
Lục Thừa An cho rằng anh đang mạnh miệng, lần đầu tiên được hưởng cảm giác khiến Lăng Triệt phải "chịu thiệt".
Đợi hai nhóm họ ồn ào rời đi, trên ống kính máy quay theo sát, hai người còn lại đứng tại chỗ thoạt nhìn có chút cô đơn.
"Nhóc con." Lăng Triệt đứng đó, chậm rãi hỏi: "Chúng ta còn bao nhiêu tiền?"
Hứa Đường Chu cũng đang nghĩ đến vấn đề này.
Chính tiếng gọi ấy làm cậu hoàn hồn, bị cái xưng hô kia làm tim loạn một nhịp, rồi thấy xung quanh có camera mới chợt nhớ họ đang ghi hình.
"Còn 2860." Hứa Đường Chu đếm tiền tối qua, nhớ rất rõ con số, "Chúng ta đi bộ lên núi rồi chọn zipline đi, thế nào?"
"Được." Lăng Triệt vốn cũng nghĩ vậy.
Hứa Đường Chu hỏi Mặc Mặc: "Chị Mặc Mặc, hôm nay ở nhà hàng Bird's Nest, bọn em ăn gì cũng miễn phí sao?"
Mặc Mặc nói: "Đúng! Một số món đặc trưng hôm nay cần check-in, các em thắng hôm qua, nên hôm nay đều miễn phí."
Hứa Đường Chu: "Còn những món khác?"
Mặc Mặc: "Cũng miễn phí luôn."
Xác nhận xong, Hứa Đường Chu trông có vẻ vui vẻ hẳn.
"Em có ý tưởng." Cậu nói với Lăng Triệt, "Đã miễn phí hết, vậy trên nguyên tắc không lãng phí, nếu có đồ ăn thừa chắc chắn có thể gói mang về chứ?"
Lăng Triệt lập tức hiểu ý, hơi nhướn mày.
Hứa Đường Chu chuẩn bị phát huy sức mạnh bản năng sinh tồn rồi.
Hai người không ra ngoài ngay, mà quay lại căn nhà gỗ.
Ruby phấn khích chạy vòng quanh họ, Hứa Đường Chu xoa đầu nó, nhưng không phải để chơi cùng. Cậu tìm thấy trong tủ bếp vài hộp bảo quản mà chủ nhà để lại, từ nhỏ đến lớn khoảng bốn, năm cái, rồi tìm thêm một cái túi, bỏ hết vào đó.
"Chúng ta gói đồ ăn thừa về, không tính là phạm luật đâu ha." Vừa thu dọn cậu vừa nói, "Nghe nói đồ ăn bị lãng phí mỗi năm ở các nhà hàng trên thế giới có thể nuôi sống thêm vài trăm triệu người."
Lăng Triệt ngồi trên ghế cao: "Anh không ăn đồ thừa."
Hứa Đường Chu sớm biết anh kén ăn: "Em ăn được mà. Dù chỉ tiết kiệm được một ngày chi phí ăn uống cũng tốt, mua phần của anh thôi."
Cậu nói tự nhiên như thể chưa từng có ý định bắt Lăng Triệt cùng ăn đồ gói mang về.
Thực ra, cha của Hứa Đường Chu là quân nhân đã giải ngũ, từ nhỏ gia đình giáo dục rất nghiêm, thức ăn chưa hỏng thì nhà họ sẽ ăn đến khi hết mới thôi.
Người kén ăn Lăng Triệt không nói gì thêm.
Đến khi Ruby lại chạy quanh Hứa Đường Chu rồi nhào tới, Lăng Triệt liền một tay xách chú chó ra.
Mặc Mặc đã chú ý thấy miếng dán tuyến thể Hứa Đường Chu đổi rồi, nay thấy động tác ấy của Lăng Triệt, không kìm được mà phấn khích lấy tay che miệng.
Cô hiểu mà, đến cả chó chạm vào chút cũng không được phải không.
Couple này quá hợp!
Đường núi không dễ đi, nhưng may là trời không nắng.
Trên đường, nhóm Lục Thừa An đã sớm đến nơi, liên tục gửi ảnh trong ứng dụng liên lạc do chương trình tải về, toàn ảnh nhàn nhã thưởng thức cà phê, rượu vang ở nhà hàng. Lục Thừa An và Mễ Phi ân ái, Hạ Tinh và Hạ Nguyệt thì bận rộn tạo dáng.
Các ngôi sao sau sân khấu cũng chẳng khác gì người thường.
Lục Thừa An gửi voice: "Sao các cậu còn chưa tới? Thật cô đơn quá."
Giọng anh ta trong đoạn ghi âm trầm thấp, mang theo từ tính của một người đàn ông trưởng thành.
Hứa Đường Chu vừa nhấn mở thì đã bị Lăng Triệt lấy mất điện thoại.
Lăng Triệt lạnh lùng: "Lục tiền bối, đừng lẳng lơ nữa."
Hứa Đường Chu: "!!!"
Nói thẳng đến vậy sao?
Dù gì đối phương cũng là tiền bối mà.
Hai người vừa đi qua vách núi phủ đầy rêu xanh, voice của Lục Thừa An gửi lại, không những không tức giận mà còn nói: "Tiểu Mễ nhà tôi thích mà. Triệt Thần đây là đang ghen à?"
Ngay sau đó voice của Mễ Phi cũng gửi đến: "Xin lỗi nhé, tôi không quản được anh ấy."
Lục Thừa An lại gửi một tấm ảnh, hai người nằm thân mật trong chiếc ghế treo hình tổ chim.
Mễ Phi còn ghi chú trên ảnh, chỉ vào Lục Thừa An: Nhà có chó dữ.
Hạ Nguyệt lên tiếng trong group: "Chu Chu, tôi xin hai cậu mau tới, tôi sắp chịu hết nổi rồi, hai người họ cứ phát cẩu lương mãi thôi!"
Lần này Hứa Đường Chu tự cầm điện thoại.
Xem ra bọn họ thật sự quá rảnh, chờ lâu nên buồn chán.
Cậu chụp một tấm ảnh đang đi đường, trả lời: "Bọn tôi sắp tới rồi, phía trước là zipline, mọi người có thể tới đó đợi bọn tôi."
Chưa đầy vài giây.
Lục Thừa An: "Thật đấy à?! Các cậu đi đường núi sao? Đã hơn một tiếng rồi, Chu Chu ổn chứ?"
Lăng Triệt vốn đi trước, nghe vậy dừng lại ngoái đầu nhìn cậu, rồi hiếm hoi lấy ra điện thoại của mình, đáp: "Vẫn ổn."
Hứa Đường Chu biết, có lẽ hôm ph*t t*nh giả đó bị chảy máu mũi đã để lại cho anh ấn tượng rằng cậu quá yếu.
Thực ra, thể chất cậu không tệ đến vậy.
Lục Thừa An nói: "Triệt Thần, cậu không hiểu đâu, Chu Chu là Omega, tay chân mảnh khảnh, cậu thử hỏi xem có Omega nào vì tiết kiệm mà nhịn đói leo núi suốt một giờ không?"
Hạ Nguyệt: "Chu Chu, nếu thật sự đi không nổi thì để Triệt Thần cõng cậu đi."
Mễ Phi: "Tôi đồng ý."
Một đám người chỉ hận không có trò hay để xem.
Họ đã đến nơi zipline, Lăng Triệt đi mua nước, tiện thể hỏi nhân viên về các lưu ý an toàn.
Trong group chat, mọi người còn đang bàn tán, liên tục ví dụ Omega yếu ớt thế nào, Hứa Đường Chu không muốn để họ nghĩ tất cả Omega đều vậy.
Cậu ấn giữ nút ghi âm, vô ý buột ra một câu: "Đừng thấy anh đây yếu kém, cơ bụng có thể mở nắp chai."
Mọi người đều biết cái meme này, câu tiếp theo là: "Đừng chê anh đây thấp, vừa làm vừa bú sữa."
(*) Đại khái hai câu này là kiểu meme pha trò hơi thô, nhưng mục đích là tự trào phúng, hài hước, biến nhược điểm (thấp, yếu) thành "ưu điểm" dùng trong giọng điệu trêu chọc.
Group bỗng yên lặng hẳn một lúc.
Lục Thừa An: ???
Mễ Phi: ???
Hạ Nguyệt: ???
Hạ Tinh: ???
Hứa Đường Chu mới nhận ra, hình như mình vô tình lộ ra gì đó, hình tượng lạnh lùng sụp đổ, lập tức đỏ bừng mặt.
Đây đâu phải livestream riêng của cậu, càng không phải group bạn thân.
Cậu vội vàng rút lại voice, chỉ mong ít nhất Lăng Triệt mải mua nước chưa nghe thấy.
Lăng Triệt quay về.
Không hiểu sao, Hứa Đường Chu cảm giác tuyến thể sau gáy hơi lạnh.
Alpha hơi nheo mắt, trong tay cầm sẵn một chai nước: "Anh ơi, giúp em với, cơ bụng khui nắp chai ấy ạ."
Hứa Đường Chu lập tức đỏ mặt đến lợi hại.
"Dạ thôi dạ thôi."