"Lăng Triệt, em thích anh."
Câu này không phải lần đầu Lăng Triệt nghe thấy.
Trên đời này có quá nhiều người thích anh, fan ca nhạc, người hâm mộ, thậm chí là những người mê nhan sắc, những Alpha cuồng nhiệt cực đoan, bọn họ đều sẽ nói "thích anh".
Nhưng người nói câu này lại là Hứa Đường Chu đã mất trí nhớ.
Lăng Triệt không phân biệt được, cái "thích" này của Hứa Đường Chu thuộc về loại nào, là đến từ hào quang thần tượng dưới lớp vỏ ngoài rực rỡ kia, hay chỉ là một loại khát vọng hư ảo nào đó.
Bởi vì Hứa Đường Chu đã sớm không còn nhớ rõ con người trước kia của anh nữa.
Nghe thấy lời tỏ tình này, tim Lăng Triệt bất chợt nhói đau. Anh phải mất rất lâu, rất lâu mới gỡ được bàn tay vô hình đang bóp nghẹt cổ họng mình ra. Anh bỗng mở miệng, phát hiện giọng nói đã hoàn toàn khàn đi: "Hứa Đường Chu..."
Trong bóng tối chẳng có tiếng đáp lại.
Anh im lặng quá lâu, Hứa Đường Chu đã chịu không nổi mà ngủ mất rồi.
Tỏ tình xong liền đi ngủ, có lẽ Đường Chu vốn dĩ chẳng để tâm đến câu trả lời, chỉ đơn thuần muốn nói cho anh biết mà thôi.
Nhìn người đã chìm vào giấc ngủ, Lăng Triệt cảm thấy tâm lý mình đã có phần b**n th**.
Anh giống như một con dã thú không biết thoả mãn, ban đầu chỉ muốn chứng minh con mồi này sẽ không ảnh hưởng đến mình, sau đó lại muốn trói buộc con mồi này ở bên cạnh, mà bây giờ anh còn muốn nhiều hơn thế... Anh muốn Hứa Đường Chu phải nói ra hết.
Nói thích anh ở chỗ nào, thích con người anh hay thích vẻ ngoài của anh. Nếu chỉ thích con người anh, vậy thì thích đến mức nào.
Tất cả đều phải để Hứa Đường Chu khóc mà nói ra mới tốt.
Sáng sớm, Lăng Triệt đã tỉnh.
Tính ra anh chỉ ngủ được hai ba tiếng, thế nhưng vừa mở mắt liền chẳng còn chút buồn ngủ nào.
Mới rồi trong một cơn ác mộng giằng co, anh còn mệt mỏi hơn cả khi ngủ liền mấy ngày, tỉnh dậy thì trong lòng vẫn còn sót lại không ít đau đớn, cho đến khi nhìn thấy Hứa Đường Chu vẫn đang say ngủ.
Trời còn mờ sương.
Hứa Đường Chu vùi mặt trong gối mềm, hàng mi yên tĩnh rũ xuống, bởi tư thế nằm sấp nên môi hơi hé mở, thở ra những nhịp thở đều đặn. Hơi thở của Alpha khiến cậu ngủ rất yên, đến mức Lăng Triệt ngồi dậy mà cậu vẫn không tỉnh.
Tư thế ngủ của người này không được tốt lắm, chăn bị đè một nửa dưới thân, còn lộ ra một bên chân dài trắng trẻo trơn láng dưới vạt áo choàng ngủ.
Ánh mắt Lăng Triệt chợt tối xuống, anh kéo chăn đắp cho cậu.
"Bệnh viện Nhân dân số một thành phố Khởi Nam, khoa Ngoại chuyển sang khoa Nội tuyến thể Omega."
Hồ sơ bệnh nhân vốn là tài liệu mật, việc Lăng Triệt tra được đến đây đã chẳng dễ dàng gì. Ban đầu anh chỉ muốn xem chứng mất trí nhớ của Hứa Đường Chu có thể khôi phục được không, ai ngờ lại nhận được thông tin này. Nếu thật sự chỉ là phẫu thuật tẩy sạch dấu ấn, tại sao lại phải đến khoa Ngoại trước?
Lăng Triệt không có manh mối. Những gì anh muốn tìm ở Khởi Nam đều đã bị người ta xử lý sạch sẽ, khiến anh có một ý nghĩ hoang đường: phẫu thuật tẩy sạch dấu ấn chỉ là phỏng đoán của Tư Đồ Nhã, nếu mất trí nhớ của Hứa Đường Chu không phải do cái đó thì sao?
Nhưng thế chẳng phải quá mâu thuẫn sao, một người đâu thể vô duyên vô cớ mà mất trí nhớ được.
Ánh mắt Lăng Triệt lướt qua sau gáy trắng trẻo của người trên giường, nơi xương cổ khẽ nhô lên.
Trong ánh sáng dần sáng lên, lớp lông tơ trên làn da phản chiếu ra thứ ánh sáng tinh mịn, như được rắc một lớp vụn kim cương. Vùng da chỗ tuyến thể trơn láng không tỳ vết, dấu vết bị cắn mấy hôm trước sớm đã biến mất không còn dấu tích.
Yết hầu Lăng Triệt trượt xuống, tầm mắt men theo lên trên, lướt qua vành tai, nhìn đến phía sau đầu dưới lớp tóc đen mềm mại.
"Lăng Triệt?"
Không ngờ Hứa Đường Chu lại tỉnh, còn trở mình lại.
Động tác Lăng Triệt khựng lại, hai người vừa vặn bốn mắt chạm nhau, một trên một dưới.
Lăng Triệt: "..."
Hứa Đường Chu: "..."
Tình cảnh này nhìn thế nào cũng giống như sắp hôn nhau vậy.
Hứa Đường Chu nhanh chóng nhớ đến lời tỏ tình nửa đêm của mình, tuy không biết Lăng Triệt có nghe thấy không, nhưng mặt và tai cậu vẫn đỏ bừng lên với tốc độ mắt thường thấy rõ.
Lăng Triệt nhìn thấy hết sự biến hóa đó, bèn lùi lại một chút, thản nhiên nói: "Có con sâu."
Hứa Đường Chu ngái ngủ: "Sâu??"
"Ừ, đuổi đi rồi." Lăng Triệt xuống giường, đi ra ngoài, "Em có thể ngủ thêm một lát, còn sớm. Anh đi chạy bộ."
Sau khi Lăng Triệt rời đi, Hứa Đường Chu mới thấy cổ có chút ngứa. Cậu không cảm thấy có sâu, mà lại thấy dường như vừa rồi suýt bị cắn một cái, lạnh buốt buốt.
Hứa Đường Chu bỗng thấy hơi hối hận, khó trách người ta khuyên: đừng nói chuyện khi tức giận, cũng đừng dễ dàng bày tỏ tình cảm lúc nửa đêm.
Chẳng lẽ sáng sớm tinh mơ, cậu phải đi hỏi Lăng Triệt xem có nghe thấy lời tỏ tình không, vừa rồi có phải muốn hôn cậu không?
Đây rõ ràng là sáng sớm mà!
Bữa sáng là Tiểu An mua về, nghe Tư Đồ Nhã dặn hai phần, còn tưởng Ứng Thần lại thức trắng đêm chơi game ở đây. Đến khi vào nhà Lăng Triệt, mở cửa ra nhìn thấy một Hứa Đường Chu, Tiểu An cũng hơi nghi ngờ cuộc đời.
Hứa Đường Chu sao lại ở đây?
Bảo sao chị Nhã bảo cậu ta hôm nay đi làm.
Giữa hai người này có một loại bầu không khí kỳ lạ, không giống sự lưu luyến tình nồng sau một đêm k*ch t*nh, cũng không giống trạng thái "thời gian vàng son vợ chồng lâu năm", lại càng chẳng phải kiểu trở mặt không quen biết. Chỉ là không thể nói là thân mật, nhưng lại cho người ta cảm giác ám muội gắn kết không thể tách rời, nhè nhẹ lượn lờ trong căn nhà rộng lớn, khiến cẩu độc thân Tiểu An rơi nước mắt trong gió.
Có trợ lý bên cạnh, Hứa Đường Chu cũng không còn gò bó nữa.
Tiểu An rất biết điều, không hỏi thừa thãi, còn bày biện đồ ăn chu đáo rồi trò chuyện với hai người.
Tiểu An nói: "Chu Chu, cậu ngày kia phải vào đoàn rồi nhỉ?"
Hứa Đường Chu ngồi trước bàn: "Đúng vậy."
Chuyện cậu phải vào đoàn chẳng phải bí mật gì, mọi người xung quanh đều biết.
"Tôi nghe được một tin hành lang." Tiểu An hạ giọng, "Là một người bạn làm kế hoạch nhỏ nói với tôi, nghe nói nam chính trong 《Ngự Phong》 của các cậu bị đá rồi."
Hứa Đường Chu ngẩn ra: "Tại sao?"
Tiểu An nói: "Nghe nói là cái người Tần Bảo đó, đọc kịch bản thấy thích quá, liền đích thân chỉ đích danh muốn tham gia, thế là nhảy dù xuống làm nam chính."
Tần Bảo chính là diễn viên mà Ô Na Na từng nhắc tới, trước kia cũng xuất thân từ người mẫu, nhưng chẳng phải trước giờ chỉ đóng phim điện ảnh thôi sao? Hứa Đường Chu lấy làm lạ: "Thật hay giả thế?"
Hoàng Thiên chưa hề nói chuyện này, có thể là không biết, cũng có thể thấy không liên quan nên không nhắc.
Nhưng thế nào thì chuyện này cũng quá đáng, diễn viên đó đã ký hợp đồng từ sớm với đoàn phim rồi.
Lăng Triệt chạy bộ xong trong phòng gym ở nhà, lại đi tắm, rồi mới đi ra ngồi xuống đối diện Hứa Đường Chu: "Cái gì thật hay giả?"
Tiểu An bèn kể lại chuyện này một lần.
Lăng Triệt chẳng hứng thú nhiều, trong giới loại chuyện này vốn đầy rẫy, chưa đến phút cuối thì chẳng ai biết được có người nào chèn ép mình hay không. Ứng Thần từng nói, ngay cả khi đã quay xong phim, nếu đắc tội người ta thì vẫn có thể bị cắt hết toàn bộ cảnh quay.
"Em cũng không chắc thật giả thế nào." Tiểu An cảm thán, "Nếu là thật... Tần Bảo còn từng quay MV với anh nữa đó, lúc ấy em đâu thấy cậu ta có cái giá lớn như vậy."
Lăng Triệt cau mày: "Tần Bảo là ai?"
Tiểu An: "......"
Hứa Đường Chu: "......"
"Em đi quay phim bao lâu?" Lăng Triệt quan tâm đến vấn đề này hơn, hỏi: "Thời gian sắp xếp ổn hết chưa?"
Hứa Đường Chu nói: "Chắc khoảng hai tháng thôi, phân cảnh của em không nhiều, cũng không sống tới cuối cùng. Em hẳn là một trong những người quay xong sớm nhất."
Trong phim Ngự Phong, Hứa Đường Chu vào vai Tống Dao, là người thừa kế duy nhất còn sót lại của môn phái bị diệt trong Tứ đại môn phái. Tuổi còn nhỏ đã phải gánh thù diệt môn cùng trọng trách trưởng môn. Bề ngoài lạnh lùng, nhưng thực ra trong lòng vẫn còn một trái tim ấm nóng. Cậu lăn lộn trong những mưu mô đấu đá, khi sắp điều tra ra chân tướng thì vì quá tin sư huynh mà mất mạng, là một nhân vật bi kịch.
Nhân vật này có nhiều cảnh đối diễn với người khác, với tính cách khó gần của Hứa Đường Chu, đây sẽ là một sự rèn luyện rất tốt cho cậu.
Lăng Triệt hỏi: "Sao anh không thấy ảnh chụp tạo hình của em?"
Hứa Đường Chu không hề thử vai, dĩ nhiên cũng không có ảnh tạo hình. Thật ra bản thân cậu cũng khá tò mò không biết mình mặc cổ trang sẽ thế nào, bèn nói: "Đợi em hóa trang xong sẽ gửi ảnh cho anh xem."
Lăng Triệt trêu chọc: "Nếu xấu quá thì đừng gửi cho anh."
Hứa Đường Chu: "....Anh đang coi thường em à."
Lăng Triệt: "Anh coi thường cái kinh phí rách nát của đoàn phim đấy."
Bữa tiệc tối hôm đó Lăng Triệt và Tư Đồ Nhã đều có tham gia, cho nên anh cũng biết sơ sơ tình hình đoàn phim. Thường thấy Ứng Thần mỗi lần khởi động dự án là vài tỷ, giờ nghe nói đoàn phim này chỉ có mấy chục triệu, Lăng Triệt cảm thấy họ như đang chơi trò trẻ con.
Nhưng giờ phim cổ trang tiên hiệp vốn là thể loại kén người xem, chỉ cần chất lượng tốt thì có thể thắng nhờ truyền miệng, mấu chốt vẫn nằm ở kịch bản.
Hôm nay Hứa Đường Chu phải đi rồi.
Thời gian trước khi vào đoàn không còn nhiều, cậu còn đang dọn nhà, một mình Ô Na Na hoàn toàn không thể sắp xếp theo thói quen của cậu được.
Tiểu An nói muốn tiễn cậu, nhưng Hứa Đường Chu lại có vẻ chưa muốn đi.
Lời tỏ tình tối qua, rốt cuộc Lăng Triệt có nghe thấy không?
Nếu không nghe thấy, có nên nói lại một lần nữa không?
Cứ do dự mãi, cộng thêm có Tiểu An ở đó, Hứa Đường Chu vẫn không mở miệng được. Cậu cúi đầu nhìn đôi dép tình nhân dưới chân, không biết phải làm sao, chậm chạp thay giày, thì Lăng Triệt bất ngờ cất tiếng.
"Nhóc con."
Lần này anh trực tiếp gọi bằng biệt danh.
"Hả?" Tim Hứa Đường Chu giật thót, giống như một bé thú nhỏ bị gọi tên, cậu quay đầu lại rồi khựng bước.
Lăng Triệt khẽ nhìn cậu một cái, rồi nói với Tiểu An: "Cậu xuống trước đi."
Tiểu An ngơ ngác đáp một tiếng, rồi bước vào thang máy.
Trong nhà chỉ còn lại hai người bọn họ.
Hứa Đường Chu thấy Lăng Triệt từng bước từng bước tiến lại gần, tim cậu cũng theo từng bước chân ấy mà đập càng lúc càng nhanh. Cho đến khi Lăng Triệt đứng ngay trước mặt, cúi đầu nói: "Em sẽ đi hai tháng?"
Hứa Đường Chu: "Đúng, đúng rồi, anh yên tâm, tuy người em đi rồi nhưng tim em vẫn ở lại đây với anh!"
Lăng Triệt: "......"
Câu thoại này sao lại nói ra tự nhiên đến thế chứ.
Người ta thường bảo Hứa Đường Chu tính vốn thế này, thuộc dạng "miệng nhanh hơn não".
Mặt cậu đỏ bừng ngay lập tức, bản thân cũng không biết mình đang lảm nhảm gì: "Ý em là em sẽ nhắn tin cho anh, cũng sẽ gọi điện gì đó......"
Lăng Triệt ngắt lời: "Trước khi ngủ em có phải đã nói gì đó không?"
Tim đập thình thịch, vì khoảng cách quá gần mà cậu không phân rõ nổi nhịp tim của ai.
Hai người đứng ở chỗ cửa hẹp, cái vấn đề lẽ ra phải giải quyết từ lúc rạng sáng hôm nay lại bị kéo đến tận giây phút Hứa Đường Chu sắp rời đi. Như thể phải đến deadline Lăng Triệt mới chịu ban phát chút lòng thương mà nhắc đến.
Mắt phượng của Hứa Đường Chu trợn tròn: "!!!"
Thì ra Lăng Triệt thật sự chưa nghe rõ?!
Lăng Triệt: "Hình như là nói gì đó... thích?"
Lăng Triệt vốn quen kiểu kiêu ngạo lạnh lùng, nhưng Hứa Đường Chu nhận ra lần này anh cũng đang căng thẳng.
Bởi vì giọng hát mê hoặc bao fan kia nay lại hơi run, gần như chẳng còn chút lười nhác kiêu ngạo thường ngày. Đôi tai cũng đỏ lên khó nhận ra, vậy mà trên mặt vẫn giả vờ lạnh lùng, ra vẻ chẳng thèm để tâm.
Không ngờ anh lại hỏi thẳng như thế, Hứa Đường Chu bị nghẹn lại: "......"
Thấy cậu như vậy, Lăng Triệt tưởng cậu lại định né tránh, nghiến răng nói: "Thế thì do anh nghe nhầm rồi."
Hứa Đường Chu không chịu nổi nữa, ngẩng đầu lên nói lại lần nữa: "Anh không nghe nhầm! em... em nói là em thích anh! Em muốn hẹn hò với anh! Không muốn chỉ làm cái kiểu giao dịch cắn cổ nữa!"
Theo lời tỏ tình vang dội ấy, trong nhà đột nhiên yên tĩnh hẳn.
"Giao dịch cắn cổ?"
Giọng Lăng Triệt mang chút nguy hiểm, đôi mắt màu nâu nhạt dưới ánh sáng ngược càng thêm sâu thẳm. Anh hơi cúi đầu nghiêng sang, khiến Hứa Đường Chu cảm nhận rõ hơi thở của hai người quấn lấy nhau.
Anh muốn làm gì, đã quá rõ ràng.
Ngay khi môi sắp chạm vào nhau, chuông cửa vang lên.
Lăng Triệt: "......"
Anh chẳng buồn liếc nhìn, chỉ thò tay dài nhấn nút liên lạc.
Trên màn hình hiện ra Tiểu An: "Anh! Em quên lấy chìa khóa xe!"
"Cậu nghỉ việc đi." Lăng Triệt mở cửa, lạnh lùng nói.