Lăng Triệt gọi lại hai lần video call, nhưng Hứa Đường Chu đều không bắt máy.
Anh đang định trực tiếp gọi điện thoại qua, thì nghe có người gõ cửa.
Ứng Thần mở cửa, nửa người thò vào: "Cậu trốn ở đây làm gì thế?"
Lăng Triệt nhàn nhạt nói: "Lâu rồi không về, vào xem qua một chút thôi."
Ứng Thần thấy anh cất điện thoại: "Đang nói chuyện à?"
Lăng Triệt: "Không."
Ứng Thần cũng đẩy cửa bước vào, trên người vẫn mặc vest đen, mang theo chút mùi rượu. Đã đến dự tiệc sinh nhật của Lăng Chí thì tất nhiên không tránh khỏi màn nâng ly qua lại. Ai bảo anh ta phong lưu phóng khoáng, so với một ngôi sao lớn khác nào đó thì thân thiện gần gũi hơn nhiều, tự nhiên được mọi người yêu thích hơn.
Khó khăn lắm mới thoát khỏi một đám ong ong én én, lại bị một vòng mấy ông lớn trong giới làm ăn kéo lại bàn chuyện đầu tư tài chính, không rút ra được. Cuối cùng là nhờ một người mẹ khác của Lăng Triệt – Thời Thiên Mật – cứu anh ta một mạng, nói Lăng Triệt trong phòng có chuyện tìm anh, bảo anh mau đi.
Phòng của Lăng Triệt thì Ứng Thần quá quen đường rồi.
Nhưng khi anh đến nơi lại không thấy bóng dáng Lăng Triệt đâu.
Ứng Thần tiện tay gọi một người giúp việc nhà họ Lăng, đối phương mới nói Lăng Triệt đang ở phòng cũ trước đây.
Lăng Triệt đã dọn sang phòng mới từ lâu, phòng cũ đã lâu không dùng, chỉ giữ lại vài món đồ khi anh còn trẻ. Còn tại sao ở nhà mình mà còn phải đổi phòng lằng nhằng như vậy, chẳng qua chỉ là vì "tức cảnh sinh tình" mà thôi.
Ứng Thần đảo mắt nhìn qua một vòng, quả nhiên căn phòng có chút hơi hướng xưa cũ: "Ngày trước cậu chính là ở đây dạy kèm cho trẻ vị thành niên, tiện thể chơi trò đen tối chứ gì?"
Theo như "cốt truyện" Lăng Triệt từng kể, trước kia mỗi kỳ nghỉ đều đưa người ta đến đây, danh nghĩa là dạy kèm, thực chất chỉ là nuôi dưỡng bồi dưỡng thôi.
"Bụp."
Bàn về khoản "biết chơi", loại "lẳng lơ công khai" như anh ta hoàn toàn không bằng được sự "kiềm nén ngấm ngầm" của ai kia.
Lăng Triệt tiện tay túm một cái gối ôm ném qua.
Ứng Thần né tránh vô cùng linh hoạt.
Anh ta giỡn được một lần, lại thấy chẳng đã ghiền: "Thôi nào, chẳng lẽ tôi còn nhìn không ra tâm trạng cậu không vui? Cả ngày xụ cái mặt xuống, tối lại chạy qua đây ôn kỷ niệm, chẳng phải hai người mới hôm kia còn lên hot search 'ngọt ngào yêu thương' lắm sao, có chuyện gì thế?"
Lăng Triệt ngồi trên sofa với tư thế bực bội, lông mày hơi nghiêm nghị: "Hôm qua tôi đến Khởi Nam một chuyến."
Ứng Thần chờ nửa câu sau, người kia chính là ở Khởi Nam, chuyện này anh ta có biết.
Chỉ là không biết hai người này đang chơi trò gì.
"Bớt cái ánh mắt đó đi." Lăng Triệt hờ hững liếc anh một cái, "Thật sự mất trí nhớ, không phải giả vờ."
Báo cáo kiểm tra anh đã xem rồi.
Bỏ tiền lớn từ bệnh viện mua về, kết quả chẩn đoán viết rất rõ ràng.
Suy đoán trước đó của Tư Đồ Nhã khiến anh điều tra lạc hướng, nhưng nguyên nhân Hứa Đường Chu mất trí nhớ chẳng liên quan gì đến cái gọi là phẫu thuật rửa dấu ấn.
Nói chuyện đơn giản vài câu, Ứng Thần nghe nguyên nhân mất trí nhớ cũng rất kinh ngạc.
Đứng từ góc độ bạn bè, những nghi ngờ nhỏ mọn trước đây về ý đồ của Hứa Đường Chu hóa ra đều là hiểu lầm, vì thế anh bắt đầu nhìn nhận nghiêm túc chuyện này — ít ra Lăng Triệt không bị tình yêu che mờ lý trí.
Anh ta ngồi xuống hỏi: "Cậu điều tra cậu ấy?"
Lăng Triệt không phủ nhận: "Ừ."
Hướng điều tra của Lăng Triệt tất nhiên không phải Hứa Đường Chu có thật sự mất trí nhớ hay không, mà là một lý do khác — đến cả Ứng Thần cũng đoán được.
Ứng Thần thu lại vẻ bông đùa, hơi nhức đầu nói: "Tình yêu khiến người ta mù quáng, cậu thế này rõ ràng là tự tìm ngược."
Chưa đợi Lăng Triệt mở miệng, anh ta lại nói: "Biết chuyện cậu ấy với người cũ thì có ích lợi gì cho cậu đâu. Dù đối phương có kém hơn cậu trăm ngàn lần, nhưng chỉ riêng điểm 'độ tương thích' kia thôi cũng đã thắng rồi."
Lăng Triệt không thể không biết điều đó.
Năm xưa Hứa Đường Chu đá anh, chẳng vì gì khác, chỉ vì con số 80% độ phù hợp mà thôi.
Con số đó đập anh ngã thẳng xuống đất, không cách nào ngóc lên được, thua đến triệt để.
Ứng Thần hoàn toàn không thể hiểu nổi, làm sao có người trong tình yêu lại hạ thấp bản thân đến mức này, huống hồ cái người ngu ngốc ấy lại là Lăng Triệt.
Nếu chuyện này mà để fan hâm mộ của anh biết, Hứa Đường Chu chỉ cần ở nhà cũng sẽ bị đâm thành cái tổ ong.
Rõ ràng biết càng điều tra càng tự làm mình đau, vậy mà vẫn nhịn không được muốn biết hết mọi chuyện về đối phương.
Trong khi Hứa Đường Chu cái gì cũng không nhớ, thì những ghen tuông, không cam lòng, đau khổ đều chất hết lên người kẻ để tâm này.
"Hà tất phải thế?" Ứng Thần nói, "Dù sao cậu ấy cũng không nhớ ra, bây giờ cậu có được cậu ấy chẳng phải là đủ rồi sao? Lần này Hứa Đường Chu không thoát khỏi lòng bàn tay cậu đâu. Độ tương thích thấp thì đánh dấu nhiều lần, rảnh thì cắn vài phát, chẳng phải cậu vẫn đang làm rất tốt đó sao?"
Lăng Triệt lại bất ngờ trầm mặc.
Ứng Thần nhịn không được: "Moẹ nó... chỉ là yêu đương thôi mà, cậu đừng đặt hết tâm tư đến mức ấy được không?"
Lăng Triệt mở miệng: "Đã muộn rồi."
Nói đến mức này, Lăng Triệt ngừng đề tài, không định nói tiếp nữa: "Cậu sắp đi rồi?"
"Cũng đến lúc rồi." Ứng Thần dù không vừa ý, nhưng cũng dừng lại, không nói thêm nữa. Nói cũng chẳng thay đổi được gì, tâm tư của Lăng Triệt người ngoài khó can thiệp, chút ăn ý giữa hai người vẫn còn, anh ta đứng lên nhìn đồng hồ: "Gì thế, anh đây cả ngày theo cậu còn chưa đủ à? Không nỡ tôi đi sao?"
Lăng Triệt lạnh lùng vô tình đá một cước: "Cút."
Ứng Thần bật cười: "Cậu đúng là... người ta hùng hổ đi thăm ban, cả thể xác lẫn tinh thần đều được thỏa mãn, cậu thì vẫn còn y nguyên."
Ảnh đế họ Ứng đúng là cái miệng không có cửa, mở mồm là lưu manh.
Lăng Triệt vẫn nhắc nhở: "Cẩn thận bệnh tật, bớt chơi đi."
Ứng Thần nói: "Cậu thế là không đúng rồi. Thứ nhất tôi vốn rất biết giữ mình, không hề ham chơi; thứ hai, người bạn nhỏ mà tôi mới quen gần đây ấy, sạch sẽ vô cùng, còn rất đặc biệt nữa."
Lăng Triệt tỏ vẻ hoài nghi.
Ứng Thần buộc phải giải thích: "Cậu đừng không tin. Nói ra thì đó chính là bạn cùng phòng bốn năm đại học của Hứa Đường Chu đấy."
Cái cậu Alpha học y kia?
Ánh mắt Lăng Triệt lập tức trở nên phức tạp: "... Quả thực là rất đặc biệt, tôi lại chưa nhìn ra cậu có sở thích kiểu đó."
Đối phương nhỏ hơn anh ta gần mười tuổi, còn là một sinh viên.
Ứng Thần đứng dậy chỉnh lại quần áo, mặt dày chẳng thấy ngượng chút nào, giọng còn bay bổng: "Kẻ tám lạng người nửa cân, một Omega xếp hạng ngoài hai vạn cũng dám dây vào, Triệt Thần cậu cũng độc đáo thật." (*)
(*) Là nói đến mã số tin tức tố của Chu Chu 20354
Anh ta nói tiếp: "Cậu cứ từ từ mà sầu muộn đi, người ta còn đang đợi tôi đi ăn khuya. Tôi đi trước."
Vừa ra đến cửa, Ứng Thần lại đứng lại: "Này, cậu có đi không? Không có phiền não nào là một chầu rượu không giải quyết được. Nếu không được thì hai chầu, anh đây bồi cậu."
Lăng Triệt biểu tình kỳ lạ: "Không đi."
Anh đâu có bệnh.
__________________
Ở phim trường, Hứa Đường Chu đau đầu đến mức sắp ngất, may mà Ô Na Na phát hiện kịp, gọi bác sĩ đến xem nhưng không tìm ra nguyên nhân.
Nghỉ ngơi hẳn một tiếng, cậu mới miễn cưỡng thoát ra khỏi cơn đau đầu, nhưng những ký ức đang dần hiện lên lại không thể tiếp tục rõ ràng thêm, thậm chí cả phần cuối cùng vừa mới nhớ ra cũng trở nên mơ hồ.
Lăng Triệt liên tục gọi điện thoại qua, cậu không dám nói lý do thật, chỉ bảo đang bận quay phim nên không có thời gian nghe máy.
Không hiểu sao, cậu lại có cảm giác Lăng Triệt cũng đang giấu mình điều gì đó.
Hai người yêu nhau chưa lâu, đều trong trạng thái dè dặt cẩn trọng.
Nhưng cậu cảm nhận được, Lăng Triệt thật sự đang nghiêm túc trân trọng mối tình này.
Nếu không, sao anh ấy lại không quản xa xôi vạn dặm, chỉ để đến gặp cậu một lần.
Thế nhưng giữa hai người vẫn như cách một tấm màn mỏng. Rốt cuộc vì lý do gì, cả hai đều hiểu rõ trong lòng.
Hứa Đường Chu không có dũng khí đối diện với chính mình trong quá khứ.
Như thể chỉ cần không thừa nhận, thì tất cả có thể xem như chưa từng xảy ra....cậu biết làm vậy là sai.
Chỉ là cậu thật sự không muốn mất đi Lăng Triệt.
______________
Lần này Hứa Đường Chu bị bệnh, rất nhiều fan đã để lại lời nhắn cho cậu trên Flow, Mễ Phi cũng gọi điện hỏi thăm. Cuối cuộc trò chuyện, Mễ Phi nói: "À đúng rồi, cậu còn nhớ hồi chúng ta ghi hình chương trình, anh từng 'buff' cậu một lần không?"
Hứa Đường Chu: "Cái gì cơ?"
Mễ Phi cười: "Anh nói nè, cậu sẽ làm gương mặt đại diện cho Mist đó!! Người đại diện trước vừa hết hạn hợp đồng, bạn anh làm việc ở Mist có nói hiện tại thương hiệu đang cân nhắc mấy Omega người Hoa phù hợp, trong đó cậu được đánh giá rất cao."
Hứa Đường Chu kinh ngạc: "Thật sao? Có cả em ư?"
Mễ Phi nói: "Ừ, tin nội bộ đấy. Nếu không có gì bất ngờ, sau khi tập tiếp theo phát sóng, mấy ngày nữa Hoàng Thiên sẽ tới bàn với cậu."
"Tại sao lại là tập tiếp theo?" Hứa Đường Chu không hiểu, "Với lại, tại sao họ lại chú ý tới em?"
"Cậu xem tiến độ phát sóng tập trước rồi, chẳng phải tập tiếp theo sẽ đúng lúc đến đoạn thuốc ức chế của cậu mất tích sao?" Mễ Phi nói, "Chương trình mùa này, độ chú ý hoàn toàn không thể so sánh được."
Nguyên nhân mọi người đều hiểu, sự thật cũng đúng là như vậy.
《Chuyến Du Lịch Hoàn Mỹ Của Chúng Ta》mùa 3, ngay từ tập 1 đã bùng nổ rating, không chỉ vượt qua hai mùa trước, mà còn phá kỷ lục mọi chương trình giải trí từ trước đến nay.
Trước tiên là nhờ Lăng Triệt — lưu lượng đỉnh lưu chưa từng tham gia show giải trí, lần đầu tiên xuất hiện đã là chiêu bài lớn nhất, bao nhiêu người là vì anh mà xem.
Tiếp đó là nhờ hai chị em họ Hạ tự chuốc họa, giả bộ lố lăng, gây chấn động cả giới giải trí vì Hạ Nguyệt giả làm Beta.
Rồi đến Lục Thừa An, vì tình yêu mà giữ thân trong sạch, câu chuyện tuyệt đẹp khiến người ta nghẹn ngào.
Ba mũi giáp công, mỗi cặp khách mời đều có độ thảo luận khổng lồ, lần này nhà tài trợ độc quyền Bufferni lời to. Mà Hứa Đường Chu, với tư cách là người mẫu từng chụp quảng cáo và trực tiếp dùng thử thuốc ức chế Mist, chẳng cần làm gì đã đạt được hiệu ứng quảng cáo lớn nhất.
Người đại diện sẽ nghiêng về phía ai, điều đó đã có thể tưởng tượng ra rồi.
Tuy vậy, Hứa Đường Chu vẫn có chút khó tin.
Mist không phải thương hiệu nhỏ, mà là một nhãn hiệu lớn nổi tiếng toàn cầu về thuốc ức chế tin tức tố.
Muốn trở thành gương mặt đại diện của Mist tại Hoa Quốc, chắc chắn sẽ có vô số đối thủ cạnh tranh.
Quả nhiên, Mễ Phi nói với cậu: "Tần Bảo cũng là một trong những lựa chọn. Nhưng anh cảm thấy cậu ta chắc không bằng cậu đâu. Lần này, tám chín phần là vị trí đại diện thuộc về cậu rồi."
Nói xong, Mễ Phi liền cười rạng rỡ: "Chu Chu, cậu đã debut ở vị trí center rồi đấy."
Sau khi biết tin này, Hứa Đường Chu lại gặp Tần Bảo ở phim trường, trong lòng cứ thấy đối phương có gì đó kỳ lạ.
Hôm đó có một cảnh quay ngoại cảnh.
Đó là cảnh Tống Dao và Nhan Tinh Uyên ra ngoài điều tra manh mối vụ diệt môn ở Tiểu Thanh Sơn, hai người cưỡi ngựa phi nước đại.
Tháng Năm, tiết trời buổi trưa trở nên oi bức.
Vì là phim cổ trang nên tóc giả, phục trang, hóa trang vốn đã rất rườm rà; cộng thêm việc phải phơi nắng lâu, các diễn viên đều mệt không chịu nổi. Quay xong một cảnh, nhân viên liền gọi mọi người đi uống trà chiều.
Là do Tần Bảo mời.
Trong phim trường có khá nhiều tiệm bánh ngọt, mà Tần Bảo rất hào phóng, ai cũng có phần.
Không khí trên phim trường lập tức náo nhiệt hẳn lên. Hai trợ lý của cậu ta phụ trách phát đồ uống và bánh ngọt cho từng diễn viên, nhân viên. Vừa cầm được món tráng miệng mát lạnh trong tay, ai nấy đều vui vẻ rạng rỡ.
Lúc đó, Hứa Đường Chu đang cho ngựa ăn, phần bánh ngọt của cậu tạm để sang một bên. Ô Na Na đã kiểm tra qua, trong bánh có dâu tằm, cậu không thể ăn được.
Thế nhưng chỉ một hai phút sau, trợ lý của Tần Bảo đã chủ động đến xin lỗi.
"Xin lỗi cậu," trợ lý nói, "Tôi không biết cậu bị dị ứng quả mọng. May mà cậu chưa ăn, tôi sẽ đổi ngay cho cậu."
Hứa Đường Chu lấy làm lạ, sao cậu ta lại biết?
Trợ lý kia nói tiếp: "Cũng nhờ Tần Bảo nhắc tôi mới để ý, thật sự xin lỗi."
Người đó đi rồi.
Ô Na Na kinh ngạc: "Tần Bảo sao lại biết chuyện này?"
Hứa Đường Chu cũng hết sức bất ngờ.
Cậu ngẩng đầu nhìn quanh phim trường, liền bắt gặp người ngồi dưới chiếc ô cách đó không xa. Như có tâm linh tương thông, Tần Bảo đột nhiên quay đầu nhìn về phía cậu, ánh mắt rất thản nhiên.
Hứa Đường Chu: "..."
Chẳng lẽ, Tần Bảo biết cậu là đối thủ cạnh tranh với Mist nên mới đặc biệt chú ý đến cậu?
Lần trước lúc cậu bị bệnh cũng vậy, lần này cũng thế...
Nhưng mà, nếu đối phương mang thiết lập nhân vật ác độc thì đâu có lý gì phải quan tâm như thế!
Nghi vấn này cứ nghẹn trong lòng. Đến khi tan ca, Hứa Đường Chu cuối cùng không nhịn nổi nữa.
Đi quay ngoại cảnh khá rườm rà, nên đoàn phim chuẩn bị hai xe cho diễn viên. Lúc đi, Hứa Đường Chu không ngồi chung với Tần Bảo. Nhưng khi về, cậu cố tình chọn chiếc xe của Tần Bảo. Vừa thấy cậu, đối phương lập tức quay mặt đi.
Bầu không khí có phần gượng gạo.
Thực ra, Hứa Đường Chu vốn chẳng muốn có "đối thủ" nào.
Từ trước đến nay cậu chưa từng thù ghét ai, nên cũng chẳng biết phải hóa giải thế nào.
Nhưng lời thì cậu vẫn dám hỏi: "Ờm... buổi chiều nay, sao cậu biết tôi bị dị ứng quả mọng vậy?"
Mặt Hứa Đường Chu đỏ bừng.
Nếu Tần Bảo không thèm để ý đến cậu, thì cậu thật sự chẳng biết phải làm sao. Nói chung là không nên hỏi, mà đã hỏi thì chỉ thêm ngượng.
May mà Tần Bảo vẫn trả lời, dù chẳng buồn nhìn thẳng vào cậu: "Cậu từng nói với tôi rồi."
Hứa Đường Chu: "???"
Khoan đã....
Trước thì quan tâm khi cậu bị bệnh, giờ lại lo cậu dị ứng. Trong lòng cậu bỗng dấy lên dự cảm kỳ lạ... Lẽ nào cậu và Tần Bảo từng quen nhau?!!
Trước hết, hai người cùng lứa tuổi, đều là Omega. Quan trọng hơn, trước khi chuyển nghề, cả hai đều là người mẫu! Thử hỏi, những người mẫu cùng thời, lại có chút tiếng tăm, thì có thể không quen nhau sao? Biết đâu còn từng catwalk chung một sàn diễn?
Sao trước đây cậu lại không nghĩ ra chứ?!
Chưa kịp đợi câu trả lời, Tần Bảo liếc cậu một cái, lạnh nhạt nói: "Cậu không muốn để ý đến tôi, không có nghĩa tôi muốn thấy cậu chết. Dù sao trước đây tôi từng xem cậu là bạn thân nhất. Lần này coi như tôi trả nợ, từ nay về sau đôi bên không còn vướng bận."
Hứa Đường Chu hóa đá tại chỗ.
Sao kịch bản lại chẳng giống như cậu nghĩ chút nào thế này?
Cậu ấp úng: "Chúng ta... chúng ta từng quen biết à?"
Tần Bảo sững người, tức giận đứng bật dậy định bỏ đi.
Hứa Đường Chu: "Khoan đã!!"
Tần Bảo: "Gì?!"
Hứa Đường Chu: "...Tôi nói tôi mất trí nhớ, cậu tin không?"
Tần Bảo: "Trông tôi giống kẻ ngốc chắc?"
Hứa Đường Chu khổ sở: "Thật mà! Tôi thề không lừa cậu, tôi thật sự bị mất trí nhớ."
Tần Bảo cau mày, gương mặt vì tức giận mà đỏ lên: "Vậy cậu nói thử xem, bịa được lý do nào cho ra hồn đi?"
Hai Omega nhìn nhau trong khoang xe.
Hứa Đường Chu theo bản năng xoa sau đầu mình: "Bốn năm trước, chỗ này của tôi từng bị thương rất nặng, gần như quên sạch mọi chuyện từ năm mười hai tuổi trở đi."
Tần Bảo: "..."
Tần Bảo: "Bị thương kiểu gì? Tại sao? Ba cậu uống rượu rồi đánh cậu à? Sao lại trùng hợp chỉ quên đúng đoạn sau mười hai tuổi?"
Hứa Đường Chu lập tức chắc chắn hai người thực sự từng quen nhau, bằng không chuyện ba cậu nghiện rượu làm sao Tần Bảo biết được.
Bị đối phương tra hỏi dồn dập, cậu không biết trả lời câu nào trước, đành nói: "Ba tôi không có đánh người..."
Ánh mắt Tần Bảo đầy hoài nghi, không hề che giấu: "Giờ cậu và Lăng Triệt bên nhau, tiền đồ rộng mở, coi thường tôi không muốn nhìn mặt tôi cũng bình thường thôi, chẳng cần tìm lý do."
Hứa Đường Chu: "???"
Tần Bảo dừng lại một chút, cố ý nói lời châm chọc để đâm vào lòng cậu, như thể chỉ khi thấy cậu đau thì mình mới dễ chịu: "Vậy còn người anh trai mà cậu nói yêu nhất thì sao? Cậu từng nói sau khi phân hóa nhất định sẽ kết hôn với anh ta, giờ chắc bỏ anh ta rồi chứ gì? Tôi thật sự thấy tiếc cho anh ta."
Hứa Đường Chu ngẩn người: "Anh trai?"
Tần Bảo khinh khỉnh nhắc: "Người lớn hơn cậu bốn tuổi, mỗi kỳ nghỉ đều đến đón cậu, ngày nào cũng gọi điện cho cậu, thường hôn đến mức cậu thở không ra hơi, bị cậu miêu tả là đẹp trai đến mức 'ngất xỉu' ấy. Chính là anh trai Alpha đó."
Cậu ta từng nghi ngờ đó là nhân vật do Hứa Đường Chu bịa ra.
Tim Hứa Đường Chu bỗng đập thình thịch, như muốn nổ tung trong lồng ngực.
Đôi mắt cậu sáng rực lên.
Tần Bảo chẳng khác nào vị thần được ông trời sai đến cứu cậu!