Tiểu Hành Tinh - Vi Phong Kỉ Hứa

Chương 67

Cấu tạo cơ thể của Omega quyết định rằng bẩm sinh họ có một lớp lá chắn tự bảo vệ gần như không thể phá vỡ.

 

Trong sgk vẫn luôn đặc biệt nhắc nhở: chỉ khi kỳ ph*t t*nh dữ dội ập tới, Omega mới mở ra lớp phòng ngự yếu ớt ấy, còn bình thường thì không có hành vi bạo lực nào có thể công phá, nếu cưỡng ép thường sẽ để lại những vết thương có thể theo họ cả đời.

 

Điều này định sẵn rằng Alpha bắt buộc phải kiên nhẫn chờ đợi, chỉ đến giây phút quý giá một năm có một lần ấy, họ mới có thể phá bỏ từng lớp rào cản, hoàn toàn đánh dấu Omega của riêng mình.

 

Vì vậy, cố gắng để lại mùi hương và dấu ấn của mình lâu nhất có thể trong khoảng thời gian không phải kỳ ph*t t*nh, là bản năng của mỗi Alpha.

 

Thế nhưng, Lăng Triệt vẫn là đi quá xa.

 

Anh lại một lần nữa dùng răng cắn nát tuyến thể sau gáy của Hứa Đường Chu.

 

Hành động lặp đi lặp lại mà vô ích này kéo dài suốt nhiều lần, khiến cả hai thực ra đều có chút đau đớn: một người vì gáy bị cắn quá đau, một người vì cảm thấy dấu vết mình để lại không đủ sâu.

 

Thế nhưng, chẳng ai trong họ có ý định dừng lại.

 

Bởi vì... có lẽ, việc chờ đến kỳ ph*t t*nh của Hứa Đường Chu hay không đối với họ cũng chẳng có gì khác biệt – điều đó, cả hai đều rõ ràng trong lòng.

 

Họ đều muốn, trong lần này, để lại được nhiều hơn nữa.

 

Sau gáy, cánh tay, bờ vai.

 

Rồi đến cả bắp đùi.

 

Cắn hết lần này đến lần khác.

 

——Ngoài chó ra, thì chỉ có ma cà rồng mới làm vậy.

 

Khi Alpha đã dùng tin tức tố của mình đánh dấu Omega từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, đảm bảo chắc chắn sẽ khó mà tan biến trong thời gian ngắn, hai người mới chịu nghỉ ngơi vài tiếng đồng hồ.

 

Hứa Đường Chu tỉnh lại lần nữa thì trời đã tối.

 

Trong căn phòng yên tĩnh có một chiếc đèn nhỏ đang bật, cả hai đắp chung một chiếc chăn mỏng, điều hòa trung tâm vận hành phát ra tiếng êm dịu khiến người ta thấy an lòng, Lăng Triệt nằm ngủ bên phải, ôm trọn cả người cậu trong vòng tay.

 

Cậu hơi ngẩng đầu, liền nhìn thấy gương mặt đang ngủ say, hoàn mỹ của Lăng Triệt.

 

"Dậy rồi?"

 

Chỉ cần cậu khẽ động, lông mi của Lăng Triệt đã run lên một chút, rồi mở mắt, dường như vốn chỉ đang giả vờ ngủ.

 

Đó là một ánh nhìn thỏa mãn, trong đó cất giấu sự dịu dàng, chẳng còn chút điên cuồng và khát khao lúc đầu, chỉ đong đầy tình ý miên man. Hứa Đường Chu bị ánh mắt ấy khiến tim cậu nặng trĩu, quá nhiều cảm xúc không sao diễn tả nổi đang cuộn trào trong lòng.

 

Có lẽ, đây chính là ý nghĩa của đánh dấu.

 

Hương vị tuyết đầu mùa của cậu.

 

Trong cái ôm của mặt trời rực cháy.

 

Cuối cùng hóa thành một vũng nước ướt át, ngọt ngào.

 

Mùi hương ấy lan tỏa khắp căn phòng, như thể dòng suối mùa xuân tràn qua, nâng niu những cơ thể đang ôm chặt nhau, khẽ đong đưa theo sóng nước.

 

"Đói không?" Lăng Triệt lại hỏi, còn khẽ hôn lên trán cậu.

 

Hứa Đường Chu lập tức tức giận.

 

Mẹ kiếp cái máy đóng cọc, giờ mới nhớ ra hỏi tôi có đói không à?!

 

Lúc giữa chừng cậu đã kêu đói, vậy mà chỉ được nhét cho vài miếng trái cây trong phòng, chẳng no nổi.

 

Một ngày một đêm liền đấy... thật quá khổ rồi!

 

Khoan đã.

 

Hứa Đường Chu chợt nhớ ra một chuyện, hoảng hốt: "......Xong đời rồi."

 

Vừa mở miệng, cậu mới nhận ra giọng mình khàn đến mức nào.

 

Vội vã thoát khỏi vòng tay của Lăng Triệt, cậu loạng choạng bò dậy tìm điện thoại.

 

Không biết do mệt hay do đói, vừa đặt chân xuống đất cậu suýt ngã, chân mềm nhũn đến mức gần như quỳ xuống thảm. Bị cánh tay dài phía sau vươn ra kéo lại. Cả người lại ngã nhào vào vòng ngực rộng lớn, ấm áp kia.

 

Cả hai ngã xuống thảm, Lăng Triệt nửa quỳ, từ phía sau đặt cằm l*n đ*nh đầu cậu: "Đi đâu?"

 

Giọng nói lười nhác của Alpha sau giấc ngủ khiến tai Hứa Đường Chu đỏ bừng.

 

Vốn dĩ đã đứng không vững, giờ còn bị Lăng Triệt ôm từ phía sau, cậu càng chẳng thể nhúc nhích, dứt khoát ngồi thụp xuống, mềm nhũn trong vòng tay đối phương.

 

Vô số cảnh tượng mới mẻ lại hiện ra, k*ch th*ch hơn cả những giấc mơ cậu từng có.

 

Cậu nắm chặt cánh tay Lăng Triệt, lo lắng nói: "Hôm nay em còn cảnh quay tập thể, em mà không đi thì Tiêu Dương, Tần Bảo bọn họ đều không quay được, hôm qua em đã nói với anh rồi."

 

Lăng Triệt sửa lại: "Hôm kia."

 

Hứa Đường Chu hóa đá: "??????"

 

Lăng Triệt: "Bây giờ là bốn giờ sáng."

 

Đã một ngày hai đêm trôi qua rồi?!

 

Con người mà làm thế được à?!

 

Lần đ*ng t*nh đầu tiên cũng nên cho cậu quay xong cảnh hôm đó rồi hẵng tiếp tục chứ, chẳng lẽ tưởng cậu chưa từng học sinh lý sao? Người đâu phải máy móc, sao có thể chạy suốt 24 tiếng không nghỉ!

 

Hứa Đường Chu chưa từng làm cái chuyện phá bỏ quy tắc, tùy tiện bùng lịch hẹn như thế, trong lòng rối loạn không yên. Nhưng giờ là rạng sáng, cho dù cậu có lập tức bay về phim trường, cũng chẳng thể có ai còn đang chờ để quay cùng cậu nữa.

 

"Anh xin nghỉ cho em rồi." Lăng Triệt trêu đủ mới uể oải mở miệng, lật cậu lại hôn lên môi, "Nói là em nhập vai quá sâu, mắt sưng không tiện gặp người, cần ra ngoài thư giãn."

 

Hứa Đường Chu thở phào nhẹ nhõm, lại bị hôn đến mê mẩn, vòng tay qua cổ Lăng Triệt đáp lại: "Cái lý do tệ quá, lần sau em không thể như vậy nữa."

 

Lăng Triệt khẽ "Ừ" một tiếng, tinh thần lại dâng lên: "Không thể."

 

Một cuộc khai phá mới lại bắt đầu.

 

Hứa Đường Chu liếc thấy cánh tay mình chi chít vết cắn, có chỗ còn rách da.

 

Điều đó khiến mắt cậu hơi nóng lên: "Lăng Triệt......"

 

Cậu cắn môi, nói ra câu đã nghĩ suốt rất lâu: "......Anh hãy, hãy đánh dấu em hoàn toàn ngay bây giờ đi."

 

Quyết liệt như đập nồi dìm thuyền.

 

Mặc kệ cấu tạo sinh lý.

 

Mặc kệ có bị thương hay không.

 

Chỉ cần có một phần vạn khả năng, cậu cũng muốn thử, tranh thủ từng giây, để điều đó đến sớm hơn.

 

Lăng Triệt khựng lại.

 

Hứa Đường Chu nhìn sâu vào mắt anh, quả quyết như thề: "Em không sợ đau."

 

Lăng Triệt ngừng vài giây, mới nghiến răng, cúi xuống hôn cậu: "Không, chúng ta sẽ đợi...... đến kỳ ph*t t*nh của em."

 

______________

 

Hứa Đường Chu mất tích ba ngày.

 

Cuộc gọi đầu tiên cậu nhận được là của Tần Bảo, vừa mở miệng đối phương đã mắng xối xả: "Đường Chu, cậu đi đâu thế hả? Trong phòng không có người, điện thoại cũng không bắt máy, cậu không biết tôi lo lắng sao? Đừng nói với tôi là nhập vai quá sâu, cậu có phải vô dụng đến mức chạy đi tìm Lăng Triệt rồi không?"

 

Hứa Đường Chu: "Tôi không có."

 

Tần Bảo sững ra, rồi lập tức hỏi: "Cậu là ai?"

 

Hứa Đường Chu: "......"

 

Tần Bảo: "Cậu làm sao vậy? Sao giọng khó nghe thế?"

 

....Bị kêu khàn cả giọng đấy.

 

Hứa Đường Chu thầm lẩm bẩm trong lòng, rồi nhỏ giọng bổ sung: "Là anh ấy đến tìm tôi."

 

Tần Bảo: "Triệt Thần đến tìm cậu? Thế thì tốt quá, nhân tiện quyến rũ anh ta, để anh ta cắn một phát...."

 

Câu nói dừng ngang, Tần Bảo phản ứng cực nhanh, ngay lập tức hiểu ra chuyện gì.

 

Điện thoại "tút" một tiếng, cúp máy.

 

Hứa Đường Chu vội gọi lại, gọi hai lần đều không nghe, dường như không muốn nghe cái giọng "nghe là biết cậu vừa làm chuyện gì" kia, chỉ trả lời bằng một tin nhắn.

 

Tần Bảo: [Làm phiền rồi.【cười lịch sự】]

 

Hứa Đường Chu: [...]

 

Tần Bảo: [Đã bị cậu khoe ân ái đến mức chảy máu mắt【cười đẫm máu】]

 

Hứa Đường Chu: [Đừng, anh em sống chết có nhau, nếu là anh em thì tới chém tôi đi.]

 

Hứa Đường Chu: [Lúc tới chém thì tiện thể mang giúp tôi vài bộ đồ, 【nhỏ giọng】 loại dài tay ấy......]

 

Cậu xin nghỉ không có mặt ở đoàn phim, Ô Na Na cũng không tiện xuất hiện, bằng không sẽ bị hỏi tới hỏi lui, nên dứt khoát đi chơi ở thành phố bên cạnh phim trường.

 

Tiểu An thì càng không tiện hơn, trợ lý của Lăng Triệt nổi tiếng đến mức còn hơn cả tiểu minh tinh tuyến mười tám, fan hâm mộ còn thân thiết gọi cậu ta là "Anh An", đủ thấy địa vị cao đến đâu.

 

Tần Bảo: [Không biết bảo Triệt Thần mua à?【khinh bỉ】【khinh bỉ】【khinh bỉ】]

 

Càng không tiện.

 

Hứa Đường Chu biết Tần Bảo là miệng dao lòng đậu hũ, chắc chắn sẽ tới, nên trực tiếp gửi địa chỉ.

 

Quả nhiên Tần Bảo trả lời: [Vãi chưởng, lợi hại ghê, ngay trên địa bàn nhà mình mà náo loạn cũng chẳng ai hay, là tôi đánh giá thấp hai người rồi.]

 

Đến hôm đó, Hứa Đường Chu mới tự mình vào phòng tắm, vô tình phát hiện nơi này rốt cuộc là đâu.

 

Trên khăn tắm thêu mấy chữ cái tiếng Anh giống hệt với ký hiệu của khách sạn này. Trước đó cậu chỉ thoáng thấy quen mắt, bây giờ mới nhớ ra...chẳng phải đây là khách sạn do Ứng Thần hứng chí đầu tư hay sao?

 

Ứng Thần ở phim trường chỉ từng quay hai lần, mỗi lần nửa năm, khi ấy thấy điều kiện ở đây quá kém, liền tiện tay chọn một mảnh đất xây khách sạn cho mình ở, cũng để thuận tiện cho mấy diễn viên trong đoàn làm ăn. Lúc đó quả thật cũng nổi một thời, nhưng nơi này tuy xa xỉ, thoải mái, cuối cùng vẫn quá bất tiện, diễn viên mệt còn chẳng muốn di chuyển, nên dần dà chỉ còn giới doanh nhân qua lại.

 

Nói ngắn gọn...... ế.

 

Lăng Triệt chính là một trong những nhà đầu tư khác của khách sạn này.

 

Bảo sao lúc đó anh lại dám nắm tay cậu tự tin bước vào như vậy. Có lẽ tương đương với việc thuê nguyên khách sạn.

 

"Điện thoại của ai vậy?" Lăng Triệt hỏi.

 

Hai người ngồi trên ghế sofa, mọi thứ xung quanh bừa bộn đến mức không nỡ nhìn, nhưng cơ thể thì đã được tắm rửa sạch sẽ. Vừa tắm xong, những chỗ cần bôi thuốc trên cơ thể đều được chăm sóc cẩn thận.

 

Cơn sốt đ*ng t*nh lần đầu của Alpha cuối cùng cũng qua đi.

 

Tóc Hứa Đường Chu chưa khô, Lăng Triệt tự lấy khăn lau tóc cho cậu, còn bản thân chỉ mặc một chiếc áo choàng trắng, vẻ mặt rất điềm tĩnh.

 

Không ai biết, dưới chiếc áo choàng đó, lưng của Lăng Triệt đầy những vết trầy xước do cào cấu, cơ thể cũng có dấu răng.

 

Ngoại trừ anh – người khơi mào mọi chuyện.

 

Cả hai đều bị thương nhẹ, giống như vừa đánh nhau.

 

Hứa Đường Chu nói: "Là Tần Bảo, lát nữa cậu ấy sẽ đến đón em."

 

Công việc vẫn phải tiếp tục, không thể là hoàn toàn bỏ mặc.

 

Lăng Triệt cũng đã nghỉ mất vài việc, Tư Đồ Nhã thậm chí không hề gọi điện thúc giục, có lẽ vì biết gọi cũng vô ích, nên để mặc anh trải qua mấy ngày này, ăn no rồi sẽ ngoan ngoãn quay lại làm việc — thời hạn là ba ngày, Hứa Đường Chu mới hiểu vì sao Lăng Triệt không vội vàng trở lại.

 

Hoàng Thiên cũng không gọi điện cho Hứa Đường Chu.

 

Ba ngày này, cả hai được yên tĩnh chưa từng có, điều này có nghĩa là... mọi người đều biết họ đang làm gì.

 

Hứa Đường Chu giả vờ bình tĩnh, Lăng Triệt không quan tâm, mà anh cũng chẳng muốn quan tâm.

 

Ai mà chẳng yêu đương một chút.

 

Chuyến bay của Lăng Triệt là lúc 10 giờ tối.

 

Từ sân nhỏ trong phim trường, tận dụng màn đêm để đi, tránh bị những kẻ tò mò chụp hình. Họ vẫn đang ở tâm điểm dư luận, nhưng nhờ một lý do nào đó, cả hai đồng thuận tạm thời không công khai.

 

Nghe thấy tên Tần Bảo, Lăng Triệt nhớ lại chuyện Hứa Đường Chu đã kể lần trước.

 

Anh để khăn sang một bên, hỏi: "Là bạn cũ của em đúng không?"

 

"Ừm" Hứa Đường Chu ngoan ngoãn trả lời, "Cậu ấy còn quay MV cho anh nữa, em có kể với anh mà, cậu ấy biết chuyện của em."

 

Lăng Triệt nhíu mày: "Cậu ấy biết à?"

 

Hứa Đường Chu: "Ừ... nhiều chuyện ngày xưa của chúng ta, đều do cậu ấy kể cho em nghe. Hồi đó em hay tâm sự với cậu ấy, cậu ấy còn nhớ vài chi tiết, nên kể lại cho em. Mỗi lần cậu ấy nói, em lại không khỏi suy nghĩ, xem có thể nhớ lại được không."

 

Cuối cùng cũng nói đến chủ đề này.

 

Hai người lặng lẽ im lặng một lúc.

 

Giữa họ, cách nhau một khoảng trống bốn năm trời.

 

Còn cách nhau cả ký ức mà Hứa Đường Chu đã mất.

 

Ngày xưa, tại sao Hứa Đường Chu lại nhút nhát như vậy, vì mức độ tương thích thấp quá vội vàng bịa ra một Alpha để chia tay với anh? Alpha xuất hiện trong nhà họ Hứa đó là ai? Chỉ có Hứa Đường Chu nhớ lại mới có câu trả lời.

 

Lăng Triệt nhìn cậu: "Nhóc con, em còn nhớ được bao nhiêu?"

 

Mắt Hứa Đường Chu nhanh chóng đỏ lên, không biết tại sao, câu này khiến cậu rất muốn khóc.

 

Cậu thật ngốc, sao không thẳng thắn với Lăng Triệt sớm hơn?

 

Rõ ràng, Lăng Triệt vẫn đang chờ cậu ở đây.

 

"Em nhớ phòng của anh," cậu nói, "nhớ cửa sổ, bàn học, cả quạt trần, còn nhớ anh dạy em làm bài tập..."

 

Nói đến đây, cậu bỗng khựng lại.

 

Những lời tiếp theo chẳng biết phải nói sao cho tốt.

 

"Còn nữa không?"

 

Lăng Triệt hỏi.

 

Hứa Đường Chu nói: "Còn, anh hôn em, hỏi em bao giờ mới lớn, còn bắt em cầu xin, xin anh mới chịu dạy em làm bài, một vài cảnh vụn vặt xuất hiện trong mơ, đôi khi không có logic, lúc thì ở phòng, lúc thì đi xe đạp trên đường núi. Lúc đầu không nhìn rõ mặt, dần dần mới thành hình dáng anh. Em tưởng là hiệu ứng thần tượng, anh là người tưởng tượng, tất cả đều giả, nên một thời gian dài em không mơ như vậy nữa, sau đó gặp anh mới lại..."

 

Đôi mắt Lăng Triệt trở nên sâu thẳm.

 

Một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng: "Sau khi gặp anh à?"

 

Hứa Đường Chu hồi tưởng: "Ừ. Nhớ không, tối ngày tiệc tất niên của công ty em đến phòng anh mượn điện thoại, lúc về nhà liền bắt đầu như vậy."

 

Nói đến đây, cậu bổ sung: "Ngày đó vừa gặp nhau, chị Nhã bảo chúng ta cùng lên chương trình, anh còn nói kiếp sau cũng không dẫn dắt em, em tưởng anh ghét em lắm..."

 

Vừa dứt lời, cậu liền bị Lăng Triệt ôm vào lòng.

 

Lăng Triệt quá cảm động sao?!

 

Hứa Đường Chu đột nhiên cảm thấy hạnh phúc, vội thì thầm nhỏ nhẹ: "Lúc đó nếu anh thái độ tốt hơn, mắng em một trận, chúng ta cũng không phải đi nhiều đường vòng như vậy. Trời không phụ người có công, cuối cùng chúng ta cũng ghép được trí nhớ, tiểu thuyết sến còn không dám viết thế..."

 

Cả căn phòng im lặng.

 

Hứa Đường Chu, làm "gã trai hư", vẫn còn áy náy: "Nhưng em biết là vì em quá đáng nên anh mới thế, nếu là người khác đã chôn vùi quá khứ rồi."

 

Bị ôm, cậu không thấy mặt Lăng Triệt.

 

Rất lâu sau, mới nghe giọng anh: "Biết vậy là được rồi."

Bình Luận (0)
Comment