Phong Thành Dục khẽ bật cười: "Không có à? Có cần soi gương thử không?"
Trên tường hành lang có gắn mấy tấm gương tròn nhỏ trang trí, chỉ cần đi vài bước là có thể nhìn thấy rõ ràng đêm tối và sắc đỏ mê người ấy phản chiếu trong gương.
Lúc này Tần Bảo mới nhận ra đối phương quả thật cố tình trêu chọc mình, liền hạ tay xuống: "Thì sao nào! Tôi uống rượu thì mặt nóng lên, không được chắc?!"
Miệng thì nói vậy, nhưng tim lại đập loạn nhịp.
Một nhịp lại một nhịp, va đập vào lồng ngực, vào màng nhĩ. Tần Bảo không ngờ chỉ là đối thoại thôi mà đã khiến mình mất tự chủ đến thế. Thậm chí cậu còn cảm giác đối phương đang cùng mình tán tỉnh.
Nhất định là do say rồi.
Bởi vì Phong Thành Dục lại hỏi: "Vừa nãy vì sao cứ nhìn tôi mãi thế?"
Khi Alpha hỏi câu này, giọng điệu vô cùng nghiêm túc, chẳng chút bỡn cợt, cứ như chỉ đưa ra một câu hỏi bình thường nhất.
Tần Bảo nghẹn lại: "Tôi mới không nhìn anh mãi đâu."
Không ngờ lại bị phát hiện, có phải do ánh mắt mình quá không che giấu? Rất nhanh Tần Bảo lấy lại tinh thần, không chịu kém cạnh, phản kích: "Hừ, không nhìn tôi thì sao biết tôi đang nhìn anh."
"Quả thực tôi đang nhìn em." Phong Thành Dục thẳng thắn thừa nhận, còn khẽ chạm vào mặt cậu, "Em đã trưởng thành rồi."
Tần Bảo: "..." Cái này moẹ nó không phải lời thừa à?
Ngón tay Phong Thành Dục rất lạnh. Giống như cảm giác mà con người anh mang lại – chẳng hề thân thiện.
Hơi men lại dâng lên, trong cơn lạnh ấy cơ thể Tần Bảo lại bốc lên một cơn nóng rực. Trước khi đối phương rút tay về, cậu đã nắm chặt lấy bàn tay ấy – bàn tay đã khiến cậu nhớ thương ba năm trời.
Một bàn tay dài, mạnh mẽ, giống hệt trong tưởng tượng của cậu.
"Đừng có chạm loạn." Tần Bảo nghe chính mình lên giọng nghiêm túc trách móc, "A-O không được phép thân mật."
Hai người mới đứng đó một lúc thì đã có người được ông cụ phái đến gọi: Tần Bảo phải quay lại cắt bánh.
Chiếc bánh ga-tô ba tầng cùng nến đã chuẩn bị xong, chỉ đợi nhân vật chính đến, mọi người cùng hát chúc mừng sinh nhật rồi cậu thổi nến, ước nguyện – coi như chính thức hoàn thành lễ trưởng thành.
Trên đường trở về đại sảnh yến tiệc, họ phải đi qua một hành lang hẹp của khu phòng bao.
Người giúp việc đi rất nhanh, đã biến mất.
Chỉ còn hai người song song bước đi, hành lang vang vọng tiếng chân thong thả.
Bất chợt, ở nơi ánh sáng mờ tối, chẳng rõ là ai dừng lại trước.
Hơi thở nóng hổi, chẳng phân biệt được là của ai, hòa quyện trong thoáng chốc, rồi ngay lập tức bốn cánh môi khít chặt.
Khoảnh khắc ấy, lửa bùng nổ.
Tin tức tố lan tràn, nồng đậm không tan. Tuyến thể sôi sục, chờ răng nanh cắn ngập.
Tiếng thở dồn dập, nặng nề, đầu lưỡi lặng lẽ chui vào khoang miệng, khiến cả không gian trở nên mờ ám, ái muội.
Tần Bảo bị đẩy ép vào tường, bật ra một tiếng "ưm" gấp gáp, lập tức bị Phong Thành Dục chặn lại.
Trong men rượu, nụ hôn quấn quýt vừa dữ dội lại vừa thấm chút vị khói thuốc đắng chát – như mối tình thầm kín, cũng như cơn bốc đồng mơ hồ chẳng thể gọi tên.
Cậu run run, Phong Thành Dục nhận ra, nhưng chẳng hề có ý định dừng lại.
Hai người quấn lấy nhau, va mở một cánh cửa, vừa bước vào thì "rầm" – cửa đã bị đá đóng lại.
Trong phòng tối đen, ánh sáng ngoài hành lang cũng chẳng lọt vào.
Trong bóng tối, Tần Bảo thô bạo xé áo đối phương, nút áo bật tung, rơi xuống sàn gỗ vang "tách" một tiếng giòn tan.
Đó là lời cảnh báo cuối cùng cho chút lý trí còn sót lại.
Nhưng người đã trưởng thành, thì nên làm những chuyện người trưởng thành nên làm.
Bàn tay kia cuối cùng đã ấn chặt lấy cậu. Ở vị trí mà cậu từng mơ tưởng, theo tư thế mà cậu từng khát khao.
Tần Bảo gần như lập tức buông vũ khí đầu hàng.
_________________
Cả đêm ấy ông cụ tìm mãi không thấy người.
Nghe người giúp việc nói Tần Bảo đi cùng Phong Thành Dục rồi cả hai cùng biến mất, ông cụ chỉ mỉm cười thần bí, bảo ba Tần thay mặt con trai cắt bánh rồi giải tán tiệc.
Bên này, Tần Bảo tỉnh lại thì trời đã sáng.
Trong ánh sáng lờ mờ, cậu nằm trên tấm thảm dày, được phủ chiếc áo khoác đen của Phong Thành Dục, từ da thịt tới xương cốt chỗ nào cũng đau nhức.
Hóa ra tối qua họ xông vào một phòng khách nhỏ, sofa dài không đủ chỗ cho hai người nằm.
Trời lạnh thế, may mà trong phòng có lò sưởi, cộng thêm hơi ấm từ đối phương, nếu không đã rét cóng.
Chẳng biết từ khi nào, lò sưởi đã được đốt, củi cháy tí tách.
Ánh lửa hắt lên bờ vai rộng, eo hẹp, và những đặc trưng Alpha rắn rỏi của Phong Thành Dục. Da anh vì thế mà hiện lên chất ngọc, khiến Tần Bảo nhớ lại cảnh đêm qua mình bị ép buộc trên cơ thể ấy mà run rẩy.
Hai người còn vắt chân quấn lấy nhau, mồ hôi chưa khô, hơi thở vẫn phảng phất.
Trong túi áo khoác vang lên tiếng rung. Là điện thoại của Phong Thành Dục.
Anh bận rộn thế, chắc còn vô số công việc chờ.
Phong Thành Dục khẽ động, ngồi dậy. Tần Bảo lập tức giả vờ nhắm mắt. Cậu nghe thấy anh nhận điện thoại, giọng hạ thấp, nhưng bên kia dường như rất gấp, yêu cầu anh phải có mặt sau một giờ.
Bên cạnh chợt trống trải, hơi ấm biến mất. Tiếng quần áo sột soạt, Tần Bảo biết anh đang mặc đồ.
Tên lưu manh này, xong việc là định bỏ đi.
Nhưng trên trán lại truyền đến một cái chạm nóng ấm.
Phong Thành Dục cúi xuống hôn cậu: "Tiểu Bảo."
Tim Tần Bảo đập dồn, buộc phải giả vờ mới tỉnh, mở miệng thì cổ họng đau rát: "Là Tần Bảo."
Cái gì mà Tiểu Bảo, quê chết đi được.
Trong mắt Phong Thành Dục phản chiếu ánh lửa, thoạt nhìn lại có thêm vài phần ấm áp.
Dù kiêu ngạo đến đâu, Alpha trước người bạn đời đã từng ân ái một đêm, cũng nên dịu dàng một chút.
Thế nhưng, rõ ràng hai người đã làm tất cả rồi, vậy mà Tần Bảo vẫn bị anh nhìn đến mức mặt đỏ bừng, né đi, hỏi: "Anh sắp đi rồi à?"
Phong Thành Dục đáp: "Tôi đưa em về trước."
Trong lòng Tần Bảo chua xót, lại nhắm mắt: "Không cần, lát nữa tôi tự về. Anh đi đi, tôi nghỉ thêm chút. Nơi này nhà tôi bao hai ngày, chẳng ai đuổi đâu."
Phong Thành Dục gật đầu: "Được. Vậy lần sau...."
"Lần sau cái gì?" Tần Bảo cắt ngang, hạ giọng: "Tôi bận lắm, không có thời gian hẹn hò mấy cái này. Với lại, tôi cũng không phải loại dễ dãi mà có thể hẹn tùy tiện."
Nhắm mắt nên cậu không nhìn thấy biểu cảm của đối phương.
Chỉ cảm nhận được vành tai bị khẽ nhéo, rồi nghe thấy Phong Thành Dục dường như cười, nói: "Tôi định nói, lần sau đừng ở nơi thế này nữa... Đừng lo, tôi cũng không phải người tùy tiện. Tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Nói rồi, Phong Thành Dục rời đi.
Cánh cửa khép lại hồi lâu, lúc ấy Tần Bảo mới mở mắt, chậm rãi ngồi dậy, da sau gáy bị kéo căng, truyền đến một cơn đau nhói. Cậu đưa tay sờ thử, mới xác định được một chuyện. Cậu đã bị Phong Thành Dục đánh dấu.
Áo khoác của Phong Thành Dục vẫn còn khoác trên người cậu, vương mùi pheromone thuỷ tiên, cũng lẫn cả mùi của chính anh.
Sữa và thủy tiên.
Ngọt ngào, dễ chịu.
Trước khi đi, Phong Thành Dục còn nói: "Tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Đó là có ý gì đây?
Nhưng tối qua cậu đã được chăm sóc rất sạch sẽ, dù sao cũng sẽ không mang thai, cậu mới không cần cái gọi là "chịu trách nhiệm" kia đâu.
Trong bụng thì thầm phàn nàn, nhưng Tần Bảo lại khó mà kìm nén được sự hân hoan trong lòng, khó mà che giấu khóe môi cứ cong lên.
Chẳng lẽ, đối phương cũng có chút tình ý với cậu sao?
Chết tiệt.
Tần Bảo lại chửi thầm một tiếng, cậu đến số điện thoại của người ta còn chẳng có. Vậy nên, tâm trạng cậu lại trượt xuống tận đáy.
Tần Bảo về nhà lén lén lút lút, rón rén bước chân.
Không ngờ lại bị ông cụ Tần bắt gặp, cười híp mắt hỏi cậu tối qua có phải ở cùng Phong Thành Dục không, hiền từ đến cực điểm, thậm chí không hề trách mắng chuyện cậu không về nhà.
Phải biết, trước đây chỉ cần vì công việc mà về muộn thôi, ông cụ cũng sẽ mắng cậu là chẳng lo làm ăn.
Cái cảm giác quái lạ xuất hiện từ khi Phong Thành Dục đến tối qua lại trỗi dậy.
Tần Bảo hoang mang không hiểu, lủi thủi lên lầu.
Bạn chí cốt gọi điện đến, hỏi cũng là chuyện về Phong Thành Dục, còn nói: "Anh Bảo, nếu hai người thật sự thành đôi, tôi thấy sau này bọn tôi cũng khó thoát khỏi hôn nhân sắp đặt mất thôi. Đám lão già kia mà có ví dụ của các cậu, chúng tôi coi như xong đời."
Tần Bảo: "Hôn nhân sắp đặt gì cơ?"
Người bạn nói: "Đừng ngại, tôi đâu có cười cậu. Chuyện cậu và Phong Thành Dục đính hôn từ nhỏ ai mà chẳng biết? Hồi nhỏ vì chuyện này chúng ta còn từng đánh nhau đấy."
Ký ức xa xăm ùa về.
Tần Bảo cuối cùng cũng nhớ ra những ngày tháng khóc nháo hồi bé.
"Tần Bảo là con dâu nuôi từ bé!"
"Tần Bảo đã định hôn ước rồi!"
Thì ra người có hôn ước với cậu mà người ta nói chính là Phong Thành Dục.
Thái độ của Phong Thành Dục và ông nội bỗng nhiên trở nên dễ hiểu.
Theo luật hôn nhân đế quốc, Omega đủ mười tám tuổi thì có thể kết hôn.
Chẳng trách sinh nhật mười tám của cậu, đối phương từ xa xôi cũng cố ý chạy về, hóa ra đâu phải để tặng quà sinh nhật, mà là để mở quà cho chính mình chứ gì!
Trong khi còn chẳng thân thiết, lại quản cậu hút thuốc hay không, còn lên giường với cậu, xong còn trơ trẽn nói "Tôi sẽ chịu trách nhiệm", lấy đâu ra mặt mũi thế?
Tần Bảo đây đồng ý chắc?!
Cảm giác bị sỉ nhục như cái tát giáng thẳng vào mặt Tần Bảo.
Thành ra mấy ngày sau khi nhận được điện thoại của Phong Thành Dục, giọng cậu lạnh như băng: "Sao anh lại có số của tôi?"
Đầu bên kia hơi ồn, không biết đang bận gì. Dạo này Tần Bảo cũng không để ý đến hành trình của anh.
Phong Thành Dục không trả lời, mà hỏi: "Tối mai có rảnh không?"
Tần Bảo: "Không rảnh."
Phong Thành Dục: "Bận gì? Bớt chút thời gian đi ăn cơm cùng nhau?"
Tần Bảo từ chối thẳng, dửng dưng nói: "Tôi vừa nhận một bộ phim, sắp vào đoàn rồi. Vài tháng tới sẽ rất bận, anh đừng liên lạc với tôi nữa. Chuyện lần trước coi như quên đi, đều là người lớn cả rồi, vui vẻ qua đi là xong."
Phong Thành Dục lặp lại: "Vui vẻ qua đi là xong?"
Giọng Tần Bảo run rẩy, cố gắng nghẹn cứng trong cổ: "Đúng, đến cái này anh cũng không hiểu à? Ý là không cần liên lạc nữa."
Nói xong liền cúp máy, trốn trong hậu trường khóc một trận.
Mối tình thầm kín chưa từng thổ lộ của cậu, cứ vậy kết thúc hoàn toàn.
Hôm đó tâm trạng cậu cực tệ, thấy ai cũng gây sự, tối lại gọi một nhóm bạn đi uống rượu, uống đến say mèm mới về nhà, bị ông cụ cầm gậy đánh một trận.
Ông cụ tức đến râu tóc dựng ngược: "Ta cho con không chịu trách nhiệm! Ta cho con không tôn trọng hôn nhân! Ta cho con đùa giỡn tình cảm! Ta cho con lăn lộn trong cái giới giải trí ấy! Ta phải đánh chết cái đồ không nên thân này! Con phải lập tức kết hôn cho ta!"
Tần Bảo cũng tức: "Không cưới!"
Lần đầu tiên ông cụ đánh cháu, vừa đau lòng lại vừa tức, nhưng vẫn vừa đánh vừa gào: "Cưới không?! Cưới không?!"
Nước mắt Tần Bảo trào ra: "Không cưới! Không cưới! Có đánh chết cũng không cưới! Dựa vào cái gì bắt con cưới?!"
Ông cụ: "Năm xưa trong chiến hào, là ông nội Phong liều mạng kéo ta ra khỏi bom đạn mới giữ được mạng sống cho ta! Con không cưới thì được chắc?!"
Tần Bảo khóc: "Con không cần!"
Ba mẹ Tần Bảo không có nhà, người làm trong nhà cũng chẳng ai dám can ngăn, thế là cậu bị đánh đến tím bầm mấy chỗ.
Ngày hôm sau, show diễn Tần Bảo cũng bỏ luôn.
Cậu vùi đầu ngủ li bì trong phòng đến tối, cũng chẳng ai gọi dậy ăn cơm.
Sau đó cậu mới phát hiện, mình đã bị ông cụ nhốt lại.
Nổi loạn bao năm, sự nuông chiều cũng có giới hạn.
Nhà họ Tần không phải gia đình bình thường, ông cụ đã có thể nhẫn nhịn để cậu ra mắt, đi catwalk đã là kỳ tích. Suy cho cùng cũng chỉ là sự bù đắp cho cậu. Giờ mà phản kháng, tức là chọc vào râu hùm, lão cổ hủ cũng phải nổi giận rồi.
Mơ màng nửa tỉnh nửa mê, bên giường xuất hiện một bóng người.
"Xin lỗi." Giọng người đàn ông cao lớn nói, "Hôm đó tôi tưởng rằng em biết chuyện, cũng có cảm tình với tôi."
Tần Bảo kéo chăn che kín mặt: "Anh dựa vào cái gì mà nghĩ thế? Tôi với anh l*m t*nh không có nghĩa là tôi thích anh! Bây giờ là thời đại nào rồi, nếu trên đời này mỗi quan hệ thể xác đều phải kết hôn thì chắc ngày nào cũng có người ly hôn mất!"
Người đó im lặng một lúc, rồi mới nói tiếp: "Có lẽ sau khi kết hôn, chúng ta có thể sống hòa hợp."
Tần Bảo: "Không thể nào, tôi sẽ không cưới anh."
Kết hôn với một người không yêu mình, sao có thể hòa hợp?
Cậu vừa dứt lời, chăn đã bị giật ra.
Phong Thành Dục dễ dàng bế cậu lên, nửa cưỡng ép mà ghì chặt cậu: "Em đã là Omega của tôi rồi."
Đối phương lại trở về với vẻ lạnh lùng, cao cao tại thượng quen thuộc.
Như hương thủy tiên trên người anh, kiêu ngạo chẳng chịu cúi mình vì ai.
Thanh kiếm giấu trong vỏ vẫn là lưỡi sắc bén.
Tần Bảo suýt quên mất điều này, cậu vừa định vùng vẫy mắng chửi thì bị cắt ngang.
"Em còn muốn đóng phim nữa không?" Phong Thành Dục hỏi.
_______________
Tháng sáu.
Tần Bảo thành "tảo hôn", cử hành hôn lễ với Phong Thành Dục.
Sau khi hai người "hữu hảo thương lượng", thỏa thuận rằng sau kết hôn chỉ cần không lăng nhăng, thì sẽ không can thiệp đời nhau. Phong Thành Dục sẽ gánh áp lực gia đình, cố gắng cho cậu tự do, để cậu được đi đóng phim, làm việc. Vì vậy hôn lễ này không tiết lộ chút gì ra giới giải trí.
Ba mẹ hai bên đều rất vui, ông cụ Tần rơi nước mắt, hai người trước mặt mọi người trao nhẫn, rồi hôn nhau say đắm.
Hôn lễ kết thúc.
Khi Phong Thành Dục trở lại phòng, Tần Bảo đang ngồi ngẩn ngơ bên giường.
Có lẽ vì bị nhốt ở nhà thời gian đó, Tần Bảo đã mất liên lạc với người bạn thân nhất, trước hôn lễ cậu gọi vô số lần mà vẫn không liên hệ được.
"Không đến thì thôi." Khi đó Tần Bảo cố ý nói trước mặt Phong Thành Dục để chọc tức anh, "Dù sao cũng đâu phải tôi tự nguyện! Biết đâu sau này còn có lần nữa, lần sau kết hôn mời cậu ấy cũng thế thôi."
Phong Thành Dục chẳng mắc mưu: "Nói đúng lắm. Lần sau mời cũng vậy thôi."
Tần Bảo tức nghẹn: "......"
Mấy ngày nay hai người ở chung không ít, anh biết trong xương tủy Tần Bảo vốn chẳng ngoan ngoãn như mấy lần gặp trước, cũng biết rõ bây giờ Tần Bảo vì sao không vui.
Thế nhưng hễ nhìn thấy anh, Tần Bảo liền lập tức quay mặt đi, cả người toát ra vẻ kháng cự, như một quả pháo nhỏ, chỉ cần chạm phải ngòi nổ nhạy cảm kia thì sẽ bùng nổ ngay lập tức.
Hai người đều không nói gì.
Trong phòng yên tĩnh đến mức như thể họ là người xa lạ.
Phong Thành Dục kéo khăn tắm xuống, thay đồ ngủ chuẩn bị đi ngủ, trông ung dung, chẳng có chút gánh nặng tâm lý nào.
Vì đang ngồi, nên trong tầm mắt của Tần Bảo vừa khéo có thể liếc thấy cơ bụng và đường nhân ngư của đối phương.
Đáng tiếc chẳng bao lâu sau, đối phương đã mặc áo vào, che khuất mất.
Tần Bảo khẽ nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng mở miệng: "...Tôi không quen ngủ chung với người khác, anh có thể ra sofa ngủ không?"
Phong Thành Dục: "Không thể."
Tần Bảo nhíu mày: "Làm sao tôi biết anh có làm gì tôi không?"
Phong Thành Dục đáp: "Nếu em không muốn, thì tôi sẽ không làm."
Cứ thế mà họ ngủ một đêm.
Tần Bảo ngửi mùi hương thủy tiên từ Alpha kia, cả đêm chẳng ngủ yên, trong lòng nghĩ: rõ ràng cậu đâu có nói là mình không muốn cơ mà!
Đợi khi cậu tỉnh lại thì Phong Thành Dục đã chỉnh tề quần áo, chuẩn bị đi kính trà từng vị trưởng bối rồi.
Đồ khốn.
Sau đó mọi chuyện trở nên rất kỳ quái.
Rõ ràng là đã kết hôn, vậy mà lại bắt đầu cư xử khách khí như khách qua đường.
Trước hôn nhân họ từng đi bệnh viện kiểm tra, độ tương thích cao tới 78%, mức độ hiếm có. Lẽ ra khi nằm chung giường sẽ không thể kháng cự nổi khát vọng muốn có đối phương. Thế nhưng chẳng ai ngờ được sức kiềm chế của một Alpha lại mạnh đến thế, Phong Thành Dục đã nói thì làm, thực sự không hề chạm vào cậu thêm lần nào.
Tần Bảo càng nghĩ càng tức, cứ thấy như Phong Thành Dục đã nhìn thấu tâm tư giấu kín của mình.
Chỉ có càng để tâm, mới càng sợ bị đối phương chạm đến, chẳng phải sao?
Một đêm nọ, Phong Thành Dục trở về, như thường lệ tháo khuy áo chuẩn bị cởi sơ mi.
Tần Bảo bị mùi tin tức tố Alpha khơi gợi đến bực bội, lửa giận cuộn trào, chỉ biết đêm nay lại tiếp tục một mình chịu đựng.
Dựa vào cái gì chứ?
"Này." Tần Bảo hỏi, "Dạo này anh... không được hả?"
Phong Thành Dục: "Gì cơ?"
Tần Bảo cởi áo mình, cứ thế quỳ gối trên giường tiến lại mấy bước. Mặt đã đỏ bừng nhưng động tác lại thô lỗ, ra vẻ chẳng để tâm.
Một tay nắm lấy chỗ đó, ai ngờ nơi ấy đã sớm đáng sợ đến vậy, thế mà Phong Thành Dục vẫn còn chịu đựng được.
Tần Bảo đỏ mặt hét lên: "Tôi muốn nói là, nếu cái đó của anh không cần dùng thì đem cho người khác dùng đi!!"
Phong Thành Dục nheo mắt: "Em muốn làm?"
Tần Bảo: "Phi, rõ ràng là anh muốn!"
Tiếp theo, Tần Bảo phải trả giá.
Cậu không nói nổi một lời, chỉ có thể nắm chặt cánh tay rắn chắc của đối phương run rẩy.
Như thể đang chìm trong nước, Alpha chính là khúc gỗ cứu mạng duy nhất, sự yếu mềm mong manh không dám bộc lộ thường ngày, chỉ trong giây phút này mới được thể hiện ra sâu sắc.
Chỉ khi bị đối phương ôm chặt và c*n v** c*, cậu mới có thể cảm nhận mình đang được cần đến.
Đau đớn xen lẫn kh*** c*m.
Một tháng sau, lúc về nhà họ Tần, ông cụ mang vẻ mặt 'quả nhiên không ngoài dự đoán': "Tốt lắm, rất ân ái mà. Khi đó la hét không chịu cưới, giờ chẳng phải đỏ mặt hồng hào, nhìn một cái đã thấy được nuôi dưỡng ngon lành."
Phong Thành Dục vừa từ phòng làm việc của ông Tần ra, liền đụng phải Tần Bảo đang tức tối từ thư phòng ông cụ xông ra.
Đối phương giận dỗi, nhìn thấy anh mặt liền đỏ lên, vậy mà quay đầu bỏ chạy.
Cả buổi chiều không thấy bóng dáng.
Y như con mèo xù lông.
Sáng sớm, Phong Thành Dục phát hiện trong ngăn kéo đầu giường của Tần Bảo có chiếc đồng hồ giống hệt của anh.
Đồng hồ màu xanh lam sẫm, kim chỉ giờ đơn giản.
"Cái này là gì?" Phong Thành Dục hỏi.
Tần Bảo lâu rồi không ngủ trong giường mình, lúc này đang mơ mơ màng màng, thấy món đồ trong tay anh liền giật mình, luống cuống nói: "Làm sao? Thấy đẹp thì chẳng lẽ không được đặt làm cùng mẫu chắc?"
Phong Thành Dục còn chưa nói gì, Tần Bảo đã ngắt lời: "Đừng tưởng tôi thích anh." Tần Bảo giật đồng hồ lại, nhét vào chăn, chối bay chối biến: "Đừng tự mình đa tình."
Phong Thành Dục khẽ cong môi: "Được thôi."
Tần Bảo tức đến bốc khói: "Cút đi!"
Kết hôn chưa đầy ba tháng, Tần Bảo liền phát hiện Phong Thành Dục không chỉ bụng da đen tối mà còn phúc hắc b**n th**.
Những tâm tư nho nhỏ của cậu đều bị anh nắm rõ rành rành.
Thỉnh thoảng còn cảm thấy mình bị đem ra làm trò đùa.
Ví dụ, mỗi khi cậu có tin đồn tình ái xuất hiện, Phong Thành Dục luôn xuất hiện đúng lúc, rồi như một tên cầm thú mặc vest, dày vò cậu đến thê thảm — từ sau lần khiêu khích hôm đó, trong phương diện này anh chẳng hề kiêng dè gì nữa.
Nghe nói những cặp đôi có độ tương thích cao thường có d*c v*ng chiếm hữu b**n th**.
Tần Bảo đã nếm trải.
Mà Phong Thành Dục chính là một đoá thủy tiên ngạo mạn, lãnh tình, tự luyến.
Dù trên giường thế nào, xuống giường lại chỉnh tề áo vest quần là, phong độ như quân tử.
Cái dáng vẻ kiêu ngạo trong mắt mày kia khiến Tần Bảo nhìn mà cực kỳ chướng mắt, nhưng lại chẳng có cách nào.
Trừ khi cậu thừa nhận là mình thích Phong Thành Dục.
Nói đùa à, hôn nhân sắp đặt mà động thật lòng, cậu đâu phải có hố trong đầu.
Huống hồ họ đã nói rõ, sau năm năm sẽ ly hôn, còn ký hợp đồng, điểm chỉ đàng hoàng.
Cho nên, dẫu cậu bị làm đến mức khóc nức nở cầu xin, miệng lắp bắp những lời hồ đồ như "thích anh, anh trai tốt", thì sau đó vẫn không tránh khỏi mắng mỏ, chửi rủa những câu như "đồ khốn, lưu manh thối tha".
Mà thường những lúc như thế, Phong Thành Dục lại như đang xem kịch hay, thậm chí có lúc còn châm một điếu thuốc bên giường, chờ nhả hết khói rồi lại đè cậu xuống thêm lần nữa.