Editor: Uyên Quyển
Beta: Lệ Cung Chủ
Hoa nở lại tàn, cây lá bóng mát, giữa hạ trong núi, sức sống tràn trề, khe sâu dưới núi nước chảy tạo thành một hồ sâu, trên vách núi một dòng thác nước tinh tế chảy xuống, va chạm với những tảng đá lởm chởm, bắn tung tóe tạo thành làn hơi nước mỏng manh như khói, bao trùm mặt nước, vô cùng thanh lương (mát lạnh).
Bờ hồ vài con cá nhỏ hoạt bát bơi lội, nơi nước sâu, một con cá lớn màu trắng bỗng nhiên lặn sâu xuống nước, thình lình khuấy động mặt nước, tạo nên tầng tầng gợn sóng, đảo loạn cả mặt hồ yên ả.
“Ha ha, quân bất kiến Hoàng Hà chi thủy thiên thượng lai, bôn lưu đáo hải bất phục hồi (Há chẳng thấy Nước sông Hoàng Hà từ trời tuôn xuống, chảy nhanh ra biển chẳng quay về) (1)…” Cá lớn ngoạn đến cao hứng, trồi lên mặt nước bắt đầu ngâm thơ — nguyên lai là con người.
“Hựu bất kiến cao đường minh kính bi bạch phát, triêu như thanh ti mộ thành tuyết ( Lại chẳng thấy Thềm cao gương soi rầu tóc bạc, sớm như tơ xanh chiều tựa nguyệt) (1) …” Người nọ trong nước bơi lội, thư thư phục phục (chậm rãi ung dung) thả lỏng thân thể phiêu trên mặt nước.
“Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt ( Đời người đắc ý hãy vui tràn, chớ để bình vàng suông bóng nguyệt) (1)…” Người nọ thân thủ sờ sờ hạ thân mình, thở dài: “Sờ sử kim thương đối không nguyệt a…” Hắn lười biếng bơi tới bên bờ, xoay người nằm trên một tảng đá lớn bằng phẳng, vỗ vỗ bụng mình, nói: “Ăn no, uống đủ, chỉ có hạnh phúc chưa đủ, huynh đệ a huynh đệ, ngươi có phải hay không cũng đồng cảm?” Hắn ngẩng đầu, nắm lấy tiểu huynh đệ, đối nó thân thiết nói chuyện. Tiểu huynh đệ trong tay hắn khiêu một cái, lại mềm gục xuống, hắn vờ khóc nói: “Đáng thương na…” Buông ra tiểu huynh đệ, tứ chi dạng ra hình chữ đại trên tảng đá giãn thân thể, mặc cho hơi nước nhẹ nhàng tầng tầng bao bọc toàn thân.
Đột nhiên đại thụ bên bờ hồ vang lên tiếng động, tiếp theo một vật từ trên trời giáng xuống, rơi mạnh xuống trên mặt nước, bọt nước tung tóe thành một mảnh, bắn lên trên mặt trên người kia.
“Làm gì a! Thối Tiểu Trư!” Hắn lười biếng mở to mắt, tức giận nói.
“Địch Tiểu Hầu, Long Ẩn không phải nói ngươi không nên ra đây sao?” Tiểu Trư ngồi trên đỉnh thụ, cắn trái cây.
“Lão ở ngốc trong động, buồn muốn chết, bọn vương bát đản sao còn chưa đi” Địch Tiểu Hầu bất mãn ngồi dậy, tuy rằng trên người không tấm vải che thân, vẻ mặt lại thản nhiên vô cùng.
“Còn chưa đi, vả lại, có thể bọn chúng gian lận, sẽ quay trở lại” Tiểu Trư ăn xong trái cây trong tay, đứng dậy, chuẩn bị lại đi tìm đồ ăn, quay đầu lại dặn dò: “Lần này bọn người lục soát trong núi rất quái lạ, lão cũng không đi, không phải chuyện tốt, ngươi vẫn là mau trở về, đừng để người bắt đi”
Địch Tiểu Hầu cười nói: “Bọn họ bắt ta làm cái gì? Nói không chừng là tới bắt ngươi, để trở về nướng thịt heo ăn”
Tiểu Trư lườm hắn một cái, cũng không đáp lời, phi thân rời đi. Địch Tiểu Hầu như trước lười biếng nằm xuống, hai tay gối lên sau đầu, nâng lên một chân, chân trần từng ngón xòe ra đánh nhịp, miệng hát lẩm nhẩm, rất thích ý.
Long Ẩn thân yêu đã muốn ba ngày không cùng hắn thân thiết, lý do là hắn gần đây luyện công chưa thành.
Ai, đừng tưởng rằng Địch Tiểu Hầu mỗi ngày không có việc gì, có thể vẫn cùng Long Ẩn khanh khanh ta ta, đương nhiên bản thân hắn hy vọng là thế, cũng là cố gắng như thế, nhưng Long Ẩn là người biết tiết chế, ngay từ đầu bị Địch Tiểu Hầu dụ dỗ điên cuồng mấy ngày nay, sau lại phát hiện Địch Tiểu Hầu thể lực không tốt, thường xuyên khi tình cảm mãnh liệt thì bị làm đến ngất xỉu, y sẽ không chịu tái tiếp tục, bắt đầu buộc Địch Tiểu Hầu luyện công, muốn đem thân thể hắn luyện cường tráng.
Địch Tiểu Hầu đương nhiên không muốn. Hắn cũng không phải là người chịu khó, tuy rằng so với Tiểu Trư cường một chút, nhưng chỉ cần không phải là vận động bắt buộc, hắn sẽ không chịu làm, chỉ có trên giường vận động là việc hắn yêu nhất.
Long Ẩn bị hắn dây dưa đến phiền, giận nhưng không tranh, rõ ràng hay dùng chuyện tình hắn thích nhất đến áp chế hắn, bắt buộc Địch Tiểu Hầu luyện công. Nội công ngoại công đều có tiêu chuẩn, không đạt được tiêu chuẩn sẽ không cho hắn gần người. Đáng thương Địch Tiểu Hầu vì tính phúc, không thể không cố mà làm, cắn răng cứng rắn tập luyện, mấy tháng liên tiếp, rõ ràng cũng có tiến bộ, thân thể cường tráng hơn, có thể cùng Long Ẩn đại chiến ba trăm hiệp kim thương không ngã, cũng có thể một mình rời đi sơn động nơi nơi du ngoạn, không cần tái hoàn toàn ỷ lại Long Ẩn hay Tiểu Trư.
Núi này lớn kéo dài mấy trăm dặm, từ trước đến nay vết chân người hiếm có, nhóm tiền bối Long Ẩn hơn trăm năm trước đã bắt đầu ở trong này ẩn cư, cơ hồ chưa bao giờ bị quấy rầy, ai ngờ hơn nửa tháng trước đột nhiên có nhiều quan binh đến đây, trong núi lui tới tìm kiếm, giống như đang tìm cái gì đó. Long Ẩn luôn âm thầm trong tối quan sát, cảnh cáo khỉ con không được chạy loạn, để tránh đụng tới quan binh.
Địch Tiểu Hầu trước còn nghe lời, chỉ quấn quít lấy Long Ẩn nhõng nhẽo giết thời gian, bất quá liên tiếp nghẹn hơn nửa tháng không xuất môn, hơn nữa mấy ngày nay Long Ẩn ngại hắn sa vào tình dục không chịu hảo hảo luyện công, tự đi bế quan tu hành, không để ý tới hắn. Địch Tiểu Hầu chán đến chết, rốt cục lại lặng lẽ chuồn ra động phủ chơi đùa.
“… Chúng lý tầm tha thiên bách độ, mạch nhiên hồi thủ, na nhân khước tại, đăng hỏa lan san xử ( Giữa đám tìm người trăm ngàn độ, bỗng quay đầu lại, người ngay trước mắt, dưới lửa tàn đứng đó) (2)…” Địch Tiểu Hầu hết sức chăm chú xướng nam ca (bài hát dành cho con trai thường mang ý nghĩa không trong sáng), trong lòng nghĩ đến Long Ẩn mỹ nhân của hắn, đang thích thú, đột nhiên bị một tiếng gào to quấy rầy.
“Này! Không được nhúc nhích!”
Địch Tiểu Hầu hoảng sợ, động tác lại không luống cuống, không nhanh không chậm ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn — hắc, cư nhiên bị vây quanh. Hơn mười quan binh cùng binh khí, đối hắn như gặp đại địch, cũng có năm sáu tên lính giương cung lắp tên, âm trầm nhắm mũi tên thẳng vào bộ vị quan trọng của hắn.
Quan binh thấy hắn thong dong tự nhiên lại càng thêm khẩn trương, nhìn không chuyển mắt theo dõi hắn, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở một hơi.
“A, các ngươi làm cái gì?” Địch Tiểu Hầu cảm thấy thú vị, hắn cũng không sợ những người này. Tuy rằng bọn họ không biết thân phận của hắn, nhưng Địch Tiểu Hầu từ trước việc đời thấy rõ, cũng không đem vài tiểu binh này để vào mắt. Hắn thân mình trần trụi cũng chưa nghĩ muốn che lại, không chút để ý hỏi: “Thủ lĩnh các ngươi đâu đâu? Gọi hắn lại đây, cung thượng huyền đao ra khỏi vỏ (aka cung lắp tên chuẩn bị bắn, đao chuẩn bị chém), đừng nói là do hát nam ca chứ?”
Quan binh dẫn đầu nói: “Ngươi chính là thần tiên trong núi này?”
Địch Tiểu Hầu cười thú vị: “Đúng vậy, như thế nào, ngươi nghĩ muốn cầu tài hay là cầu thế? Không phải là muốn cầu chết chứ?” Hắn không có hảo ý ngắm ngắm hạ thân người nọ, tà tà cười nói: “Mau quỳ gối dập đầu gia gia ta đây vài cái, bảo đảm chuyện ngươi muốn sẽ được”
Người nọ trừng mắt: “Phi! Bớt nói hưu nói vượn!”
Địch Tiểu Hầu nhất thời mặt lạnh, quở trách: “Ngươi nói cái gì?!”
Người nọ thấy hắn đột nhiên phát uy, tâm trạng nảy mạnh, lui về phía sau từng bước, trường đao trong tay nắm chặt, thô bạo nói: “Mặc kệ ngươi có phải thần tiên hay không, vạn tuế có chỉ, muốn bắt ngươi vào kinh, ngươi vẫn là ngoan ngoãn đưa tay chịu trói đi!”
Địch Tiểu Hầu đại kỳ quái, vạn tuế muốn bắt thần tiên núi này? Long Ẩn sao lại đắc tội với người đó? Nhắc tới vị vạn tuế kia, Địch Tiểu Hầu thật không xa lạ, cô hắn là gả cho người này, bây giờ là hoàng hậu đương triều.
“Vạn tuế tìm ta làm cái gì?” Địch Tiểu Hầu hỏi, người nọ nói: “Chúng ta phụng chỉ làm việc, nào biết đâu vì cái gì, ngươi cũng không cần hỏi, thành thành thật thật đi theo chúng ta là được” Hắn thấy Địch Tiểu Hầu tay không tấc sắt, cũng không tiếp tục quá khẩn trương, tuy rằng truyền thuyết dân gian nói rằng thần tiên trong núi này có khả năng lên trời xuống biển, nhưng quan binh dù sao việc đời so với dân chúng hiểu biết nhiều hơn, đối thần tiên quỷ quái trong thư không bao giờ tin tưởng, đặc biệt tự mình gặp được Địch Tiểu Hầu, nghe thấy người trẻ tuổi lõa thể hát khúc ca nhiều dâm từ, thật sự cảm thấy buồn cười. Nếu hắn không chính mồm thừa nhận mình là thần tiên, bọn họ không có cách nào đem thần tiên trong truyền thuyết tựa như khói lửa không thực kia cùng thiếu niên bề ngoài tuấn mỹ, ánh mắt tà khí trước mắt này liên hệ cùng nhau được.
Địch Tiểu Hầu nhức đầu, mắt nhìn vách núi cách đó không xa, động phủ của Long Ẩn ngay tại giữa vách núi, nếu từ nơi này nhìn ra xa vừa hay có thể thấy được. Hắn không muốn đem những người này dẫn tới động phủ, dù sao đó là nơi các thế hệ trước cùng Long Ẩn theo thầy học đến ẩn cư, nếu bị người quấy rầy hội thực phiền toái.
Trước vẫn là theo bọn họ đi một chuyến, nhìn xem là ai ăn tim hùng (gấu) mật báo, dám đến gây khó dễ thần tiên. Hừ! Cho dù gây khó dễ không phải là thần tiên, quấy rầy Địch Tiểu Hầu hắn nghỉ ngơi, kia cũng khiến hắn chịu không nổi! Địch Tiểu Hầu gần đây muốn tìm bất mãn, đang muốn tìm người phiền toái, mắt thấy phiền toái tự đến tìm hắn, không sợ là chuyện xấu, tinh thần chấn hưng mặc vào quần áo tử tế, đi theo đội quan binh.
=====================
(1) Trích trong
Tương kiến tửu – Lý Bạch (tạm dịch Mời uống rượu – Bản dịch Hoàng Tạo, Tương Như)
(2) Trích trong
Thanh ngọc án – Tân Khí Tật (bản dịch Điệp luyến hoa)