Editor: Uyên Quyển
Beta: Huyết Điện Hạ
Địch Tiểu Hầu gần đây rất phiền, phi thường phiền.
Nguyên lai ngụ trong sơn an tĩnh thành thói quen, tái trở lại kinh thành rộn ràng nhốn nháo, cư nhiên không thích ứng!
Ly khai Long mỹ nhân đã qua hai tháng, ngày hôm nay đúng mười lăm tháng tám, ngày hội Trung thu, trăng tròn người cũng không viên, Địch Tiểu Hầu hảo tưởng niệm Long Ẩn a. Nghĩ đến nước mắt lưng tròng. Tuy nói nếu hắn ở trong núi, khẳng định hội bởi vì tưởng niệm lão cha mà phiền muộn, nhưng này khẳng định so ra kém với hiện tại tưởng niệm Long Ẩn mà bi thương!
Lão Hầu gia thấy nhi tử tâm tình không tốt, tìm cách làm hắn hài lòng, nhưng mà vô luận làm như thế nào, vũ đạo khúc nhạc thi từ ca phú, cũng không làm cho hắn mi gian ưu sầu có điềm vui lên. Biết rõ nhi tử vì lão mà miễn cưỡng vui cười, lão Hầu gia thật không nỡ, thở dài, sớm bảo thế gia vọng tộc tản đi, để nhi tử nghỉ ngơi.
Địch Tiểu Hầu trở lại phòng, trong phòng trong trẻo nhưng lạnh giá. Nguyên bản hắn cũng dưỡng một vài luyến đồng, lần này trở về, xem thấy chướng mắt, đều cấp cho thật nhiều bạc rồi tống đi, ngoại trừ nha đầu hàng ngày chiếu cố việc sinh hoạt, còn lại không lưu người bên người hầu hạ.
Ai, hắn thở dài một tiếng, yên lặng ngồi. Khó có được ngày hội như vậy, nếu như bồi tại bên người Long Ẩn, xem thiên không mỹ cảnh, ôm mỹ nhân bên cạnh, uống rượu ngon, ăn mỹ thực, cỡ nào mỹ mãn khoái ý!
Đáng tiếc a… Địch Tiểu Hầu nghiến răng nghiến lợi. Đều do mấy tên long tử long tôn, vì tranh nhau cái ghế mà đầu rơi máu chảy, liên quan làm hại hắn không có khả năng ôm mỹ nhân, vô hạn thê lương.
“Ta sẽ không cho các ngươi sống khá giả, hừ!”
Đi tới bên bờ ao sen trong viện, Địch Tiểu Hầu trong cổ ô nức nở thổi tiêu. Hắn thuở nhỏ thông minh, lại giỏi âm luật, thổi tiêu đàn hát đều dùng được, lúc này tâm tình đều dồn trong tiếng tiêu, thổi ra từ khúc càng thêm triền miên day dứt, đau khổ bồi hồi, lão Hầu gia vừa tiến vào sân ngoài nghe xong, đều nhịn không được rơi lệ.
“Long Ẩn — Long Ẩn — ” Địch Tiểu Hầu buông trúc tiêu, ngồi xuống trên mặt đất bên cạnh cây đại liễu, ngơ ngẩn nhìn trời. Trời trong không mây, trăng tròn như ngọc lẳng lặng treo cao, trong thiên địa tràn ngập thanh huy trong suốt. Chỉ mong người dài lâu, thiên lý cùng thiền quyên (xinh đẹp, thường dùng chỉ người con gái đẹp hoặc mặt trăng, ở đây có thể hiểu là mặt trăng đẹp ở trên cao), chẳng hay Long Ẩn, khả đang nhớ đến hắn không?
Trước mắt hiện ra khuôn mặt Long Ẩn trong trẻo nhưng lạnh lùng, mỹ đến không giống người trần thế, cũng lãnh đến không giống người trần thế. Y nha, nói không chừng thực sự là tiên chuyển thế. Rõ ràng là muốn tu hành trở lại thiên thượng, lại bị hắn tử triền lạn đả, ngạnh sinh kéo vào phàm trần, lây dính tình dục.
Ngẫm lại hình dáng của Long Ẩn khi tình cảm mãnh liệt, Địch Tiểu Hầu nhiệt huyết cuồn cuộn, không thể kiềm chế, thân thủ đưa vào trong y phục, chậm rãi chính mình tự an ủi, mắt không nháy nhìn lên ánh trăng, tưởng tượng khuôn mặt Long Ẩn minh nhuận lộ hoa quang, trong trẻo nhưng lạnh lùng sau lại là ánh mắt hiện lên tình cảm mãnh liệt. A, Long Ẩn! Long Ẩn! Long Ẩn!
Một tiếng rên rỉ thật dài, Địch Tiểu Hầu thu tay, đau thương nhìn trọc dịch trong lòng bàn tay, bảo bối a bảo bối, ngươi đã lâu rồi không phun ra trên ngực như ngọc ấm áp của mỹ nhân? Hảo tưởng niệm a.
Ai, hắn lại thở dài một tiếng, lười biếng dựa vào bên đại thụ đờ ra. Giữa tiết thu, gió đêm đã bắt đầu lạnh, nha đầu nhiều lần thỉnh hắn hồi ốc nghỉ ngơi, bị hắn phiền chán đánh đuổi. Ai cũng đều đừng tới quản hắn, hừ, không biết tâm hắn đang phiền sao?
Hắn không phải không nghĩ tới nhanh trở lại tìm Long Ẩn, nhưng hiện ở kinh thành tình thế minh trì ám chặt, mà quan trọng hơn trước mắt, hắn thoát thân không được a! Địch Tiểu Hầu biểu hiện tuy rằng trước sau như một nhàn tản đanh đá, nhưng thực chất rất cẩn thận dè chừng, không dám đi nhầm một nước cờ. Tinh lực đại bộ phận đều tiêu hao vào việc lục đục với nhau, tình dục tự nhiên liền đạm hơn. Hơn nữa, người ăn sơn trân hải vị thành quen, tái ăn bánh ngô dưa muối, thật sự là khó có thể nuốt xuống a — đều không phải Địch Tiểu Hầu không muốn vì Long mỹ nhân thủ thân như ngọc, chỉ là thấy dung mạo thiên nhân của Long Ẩn rồi, còn có ai có thể vào mắt xảo quyệt của hắn? Không phải ngại da thô, cũng là ngại mắt nhỏ, hoặc là quá nhu (nữ tính), hoặc là xinh đẹp thô tục, đến cả kinh thành nam linh (kỹ nam) bậc nhất cũng không dậy nổi nửa điểm hứng thú của hắn. Địch Tiểu Hầu bi ai nghĩ, nếu như hắn thực sự không có khả năng trở lại bên người Long Ẩn, kia còn không bằng đã chết!
Ai! Đêm nay ai thán so với hai mươi năm trước còn nhiều hơn! Địch Tiểu Hầu chán đến chết mà bò dậy, chậm rì rì hồi phòng. Bởi hơn nửa năm qua tự lực cánh sinh, song song kiêm làm người hầu Long Ẩn, Địch Tiểu Hầu sớm không phải như trước kia thân thủ cơm đến há mồm ăn chơi trác táng, sinh hoạt hoàn toàn có thể tự gánh vác, hơn nữa thường thường nhớ đến Long Ẩn, có một số việc ngoại nhân không thể làm, chính vì vậy trong phòng hắn không lưu người hầu hạ.
“Long Ẩn — Long Ẩn — ” Địch Tiểu Hầu ôm áo ngủ bằng gấm trên giường cuộn, kia tơ lụa trơn mền ma sát thân thể, càng làm cho hắn tức giận trong lòng, kẹp chặt chăn, hắn nghiến răng nghiến lợi trừu sáp đĩnh động, hiện thực chưa từng có cơ hội áp đảo Long Ẩn, nhưng thật ra từ trước đến giờ hắn vẫn nắm giữ quyền chủ động, tưởng tượng đem Long mỹ nhân đặt dưới thân hung hăng chà đạp, trong bụng thật thích a…
“Hừ!” Thanh âm lạnh lùng, sợ đến Địch Tiểu Hầu run một cái, vội vàng trùm chăn ngẩng đầu lên, bên trong trống trải trừng mắt hô: “Ai?”
Không ai đáp hắn, Địch Tiểu Hầu cho rằng chính tưởng niệm Long Ẩn xuất hiện ảo giác, bi thương thở dài. Đột nhiên không còn hăng hái, ngã sấp trên giường thở dốc. Nguyên bản thân thể nóng bỏng, chậm rãi lạnh xuống.
Đột nhiên một tay sờ đến trên lưng hắn, xúc cảm đặc biệt kia khiến hắn cả người run lên, bất khả tư nghị (không thể tin nổi) xoay người nhanh ngồi dậy, đối diện là một đôi mắt sáng như sao — a a a a —
“Tiểu Hầu gia? Tiểu Hầu gia?!” Cách mấy gian nhà bọn nha đầu đã chạy tới, ở ngoài cửa liên thanh hỏi, Địch Tiểu Hầu lớn tiếng nói: “Bỏ đi! Đều đi! Trong viện một người cũng không lưu, đều đi ra ngoài! Lập tức!!”
Bọn nha đầu không rõ nguyên cớ, hoảng sợ đi ra, trong phút chốc trong viện sạch sẽ, không một vết tích người. Địch Tiểu Hầu hai mắt trừng lớn, nháy mắt cũng không dám nháy, rất sợ một khi nháy mắt, người trước mắt liền tiêu thất.
“Long Ẩn, thật là ngươi sao? Đều không phải ta đang nằm mơ chứ?” Địch Tiểu Hầu không dám xác định thân thủ sờ mặt Long Ẩn. Long Ẩn không tránh, mặc cho tay hắn run run trên mặt trên người vuốt ve, càng sợ động tác càng lớn, càng sờ càng lửa nóng, rốt cục Địch Tiểu Hầu nhiệt lệ trào ra, nhào tới trên người Long Ẩn vừa khẳng (gặm) vừa giảo (cắn), khóc hô: “Là ngươi! Là ngươi! Ngươi tên không lương tâm, thế nào bây giờ mới tới tìm ta?”
Long Ẩn ôm chặt lấy hắn, cảm giác nhiệt lệ của hắn dính trên mặt mình, trong lòng cũng nóng lên, không lên tiếng mặc cho hắn khóc, hôn môi, tại trên cổ y giảo ra một dấu răng.
“Nói! Vì sao bây giờ mới đến? Không biết ta rất nhớ ngươi sao? Không biết ta ngày ngày trông mong ngươi sao?” Địch Tiểu Hầu cắn tai Long Ẩn, hung hăng lên án, toàn thân đều dây dưa trên người Long Ẩn, tựa như dây leo thiếu nước cuốn lấy đại thụ, không để lại nửa điểm khe hở.
Long Ẩn nói: “Ngươi tên là gì, gia ở nơi nào, nói cho ta sao?”
Địch Tiểu Hầu dáng vẻ bệ vệ ngất trời nhất thời hôi phi yên diệt (tan thành tro bụi), ý đồ chưa hết ôm lấy Long Ẩn khẳng giảo, không bao giờ khởi binh vấn tội về việc này nữa.
“Ngươi nói đi là đi, có nói cho ta một tiếng sao?” Long Ẩn thanh âm băng lãnh, cầm lấy bàn tay đang sờ loạn của hắn, chậm rãi ôm hắn từ trên người kéo xuống, đẩy ra một bên. Địch Tiểu Hầu hắc hắc cười, nói: “Ngoài ý muốn ngoài ý muốn, kia thật là việc ngoài ý muốn, ta cũng là bị buộc bất đắc dĩ, thực sự!” Hắn thấy Long Ẩn sắc mặt không tốt, liền chỉ thiên phát thệ: “Ta thật sự là bị ép bắt trở về, Nghiêm Huyên tiểu tử kia, ngày ngày cho ta ăn mê dược, đem ta như xác chết vận trở về kinh thành, đến bây giờ ta vẫn tìm không được tiểu tử kia, hắn không dám gặp ta, sợ ta hủy đi cốt của hắn!”
Long Ẩn không nói, thân thể vẫn cứ như tượng, mặt trầm như nước. Địch Tiểu Hầu vài lần đến gần đều bị đẩy ra, thực sự vừa hoảng vừa vội. Mỹ nhân rốt cục cũng xuất hiện trước mắt, nhưng thân cận không được, vậy phải như thế nào cho phải? Hắn ăn nói khép nép, gấp đến độ con mắt đều đỏ, Long Ẩn mắt lạnh nhìn hắn, biết hắn không phải ngụy biện, rốt cục thở dài.
Địch Tiểu Hầu như nghe thấy tiên nhạc, biết y hồi tâm chuyển ý, trong lòng đại hỉ, vội vàng bổ nhào đến, tựa thuốc cao bôi trên da chó vững vàng niêm trụ, rưng rưng nói: “Không tức giận nữa?”
“Hừ!”
“Ngươi có đúng hay không buồn bực vì ta không nói cho ngươi tên của ta?” Địch Tiểu Hầu biết sai liền sửa, lập tức đem họ, danh, tự, quê quán, ngày sinh tháng đẻ, kể cả tổ tông tám đời đều hướng Long Ẩn báo một lần. Long Ẩn mi liễu nhăn lại, xen lời hắn: “Nói cho ta biết những thứ này làm gì?” Y trong mắt chỉ có Địch Tiểu Hầu, người cùng sự tình khác, cũng y có cái gì liên quan?
Địch Tiểu Hầu vội hỏi: “Hảo hảo hảo, không nói bọn họ, chỉ nói hai chúng ta. Long Ẩn, mấy ngày nay ta nghĩ đến ngươi hảo khổ, ngươi có nhớ ta không?” Long ẩn nhìn vào mắt hắn, không nói gì. Địch Tiểu Hầu cũng minh bạch, đại hỉ nói: “Ngươi có nhớ ta!” Nếu không Long Ẩn sẽ không ngàn dặm xa xôi đuổi tới kinh thành, lại càng sẽ không giữa hàng vạn hàng nghìn lầu son tìm hắn. Người này tối không thích cùng phàm tục giao tiếp, nếu không phải vì quá nhung nhớ, làm sao lại đặt chân vào chốn hồng trần?
“Quả nhiên không uổng công ta một phen cuồng dại — ” Địch Tiểu Hầu trong lòng nhiệt lưu cuồn cuộn, trong mắt ẩm ướt lại muốn rơi lệ, ôm chặt lấy Long Ẩn, nức nở nói: “Chúng ta trên giường ôn chuyện đi”