Đế Quân mang theo hồ ly đã ngất xỉu hoá thành một vệt kim quang biến mất.
Mặt hồ tĩnh lặng lúc này mới lăn tăn mấy bọt sóng.
Một cái đầu trắng tinh muốn thò ra khỏi mặt nước, bị lão rồng dùng vuốt đè xuống.
Hù doạ nói: “Con ngoan đừng đi ra, người xấu còn chưa đi xa đâu.”
Cái đầu nhỏ bên dưới lại rụt về, ngoan ngoãn níu lấy móng vuốt bự của cha mình, là một bé rồng trắng đáng yêu.
Lão rồng quay lại đáy hồ liếm con trai, vừa áy náy vừa nghĩ: Ta dựa vào bản lĩnh của mình kiếm con, đạo lý nào mà trả lại chứ!
(mất nết)……………..
Bé rồng trắng cũng cầm lấy móng bự của lão rồng, đang vừa liếm vừa cắn để mài răng.
Nhóc hoá ra hình rồng từ thân người, còn nhỏ xíu đã phá vỡ hồ lô pháp bảo của một lão đạo mũi trâu.
Ngày ngày đều vào hồ nghịch nước, leo mây bay lượn.
Thời gian lâu, thấy con non khác đều có mẹ cho bú sữa, nhóc cũng tìm mẹ mình.
Thấy con rết tinh, hỏi ngươi là mẹ ta hả?
Rết tinh còn chưa há mồm, bé rồng trắng đã nói: Không phải, ngươi nhiều chân quá.
Thấy con trăn tinh, hỏi ngươi là mẹ ta hả?
Trăn tinh cũng chưa há mồn, bé rồng trắng đã nói: Cũng không phải, ngươi một cái chân cũng không có.
Rốt cuộc cũng gặp được người gần giống chân mình, nhưng người kia lại một thân lông chim.
Bé rồng trắng hỏi ngươi là mẹ ta hả?
Người đó cười khanh khách, nói: Ta là gà tinh.
Rốt cuộc lẻn đến hoàng cung gặp được lão rồng vừa ló đầu ra khỏi hồ.
Bé rồng trắng cao hứng gào khóc, hoan hô nhào xuống đầu lão rồng, bốn móng vuốt nhỏ túm lấy sừng rồng vừa gặm vừa cắn, khóc hu hu nói: Mẹ ơi mẹ ơi, rốt cuộc con cũng tìm được mẹ rồi!
Lão rồng mở to mắt, không vui: Nói linh tinh, gọi cha!