Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc

Chương 28

Editor: Dương

Vừa dùng bữa trưa xong, Vô Tà để Dung Hề theo nàng tản bộ tiêu thực ở trong sân, Tĩnh vương phủ rất lớn, phía đông là chỗ ở của Vô Tà, Tần Tĩnh chỉ có mình Vô Tà là con nối dõi vì vậy phía tây cũng chỉ còn lại những nữ quyến khác trong vương phủ, bọn hạ nhân ở sân phía bắc, chỉ là trong sân Vô Tà ở có một cánh rừng cùng vườn hoa lớn đến nỗi phải đi dạo hơn nửa canh giờ mới có thể đi xong.

Đang cuối thu, hoa quế trong vườn Vô Tà nở hương thơm bay xa khắp nơi xanh ngát một vùng lớn, trong sắc xanh đan xen những bông hoa quế màu vàng kim, mùa quế nở rộ hương hoa tràn khắp bốn phía ảnh hửơng đến cả tinh thần và thể xác con người.

Ngược lại Vô Tà không sao cả, khuôn mặt nhỏ nhắn lười biếng nện bước chân, tùy Dung Hề dắt tay nàng từ từ dạo bước nhưng vẻ mặt Dung Hề không thoải mái, dù sao trước đây không lâu có người muốn xuống tay với Vô Tà, muốn mạng nhỏ của thế tử mình.

Dung Hề rất rõ ràng tính nghiêm trọng của sự tình, nàng là người rất cẩn thận, ly trà thanh nhiệt đưa cho Vô Tà kia là nàng tự tay nấu cho nên mới sơ suất, bởi vì từ nước pha trà đến lá trà, dụng cụ Dung Hề đều kiểm tra từng chút một, khi nào thì độc này được bỏ vào trong nước trà nàng nấu đây?

Dung Hề từ nhỏ đã được bồi dưỡng thành ám vệ Tĩnh vương phủ, tự nhận bản lĩnh cùng độ mẫn cảm cũng là số một số hai, nếu không Tần Tĩnh cũng không đích thân chọn nàng làm bạn cùng lớn lên với Tần Vô Tà, người bình thường hầu như không có khả năng dưới sự bảo vệ giọt nước không lọt của nàng còn có thể thần không biết quỷ không hay hạ độc Tần Vô Tà, trừ phi...... Bản lĩnh người này trên nàng có thể vô hình giết người không tiếng động......

Khi nào thì trong vương phủ ẩn giấu cao thủ thâm tàng bất lộ như vậy?

Nhất thời tất cả lực chú ý của Dung Hề đều là ai muốn hại Vô Tà, người nọ làm sao thần không biết quỷ không hay xuống tay ngay dưới mí mắt nàng nhưng nàng lại không lưu ý, ngay cả nàng đều không phát giác nước trà có độc, Tần Vô Tà còn nhỏ tuổi như vậy thì làm sao phát giác được?

”Dung Hề, mặt ngươi băng bó như vậy bản thế tử làm sao còn hăng hái thưởng thức hoa quế nhà mình?” Vô Tà ngửa đầu, lông mi dài cong vút, miệng nhỏ nhắn khẽ lầm bầm, giọng trẻ con thanh thúy vang lên giữa vùng hương hoa.

Nhìn mặt Vô Tà thiên chân hồn nhiên, hoàn toàn không để chuyện vừa rồi ở trong lòng cũng không có ý tiếp tục muốn điều tra kỹ chuyện này, Dung Hề chợt nhớ tới dù thế tử nhà mình thông minh hơn người nhưng vẫn còn nhỏ có thể biết gì đâu, không khỏi cười cười, dụ dỗ nói: “Thế tử nói đúng lắm, Dung Hề xin lỗi thế tử.”

Vô Tà híp mắt cười, lộ ra hàm răng trắng: “Hoa quế nở vừa đúng lúc muốn ăn hoa quế cao, Dung Hề tỷ tỷ, ngươi đi lấy đồ chứa, chúng ta hái chút hoa quế về, buổi tối ngươi làm hoa quế cao cho ta ăn.”

”Chuyện này......” Dung Hề ngẩn người nhưng thấy Vô Tà đầy mặt hăng hái, cũng không tiện làm nàng mất hứng: “Dung Hề cho người đi lấy đồ, nô tỳ ở cùng thế tử.”

”Ngươi đi đi, những người không rõ kia đụng vào đồ của ta, hoàn hảo hoa quế cũng sẽ thối. Chỉ trong chốc lát thôi, ta ở nơi này chờ ngươi.”

Dung Hề suy nghĩ một chút lại không thể làm gì khác hơn là dặn dò Vô Tà ở đây chờ nàng, bản thân thi triển khinh công đi.

Dung Hề vừa đi, nụ cười trẻ thơ trên mặt Vô Tà cũng từ từ thu lại, tiểu áo khoác màu lam quấn vào những cánh hoa quế rơi xuống tựa như điểm tô thêm, nàng khẽ nghiêng đầu, hai mắt chậm rãi híp lại, chậm rãi nói: “Đã đến rồi, thế nào lại không ra?”

Lời này của Vô Tà nếu đổi lại là Tần tiên sinh trước kia nhất định rất có lực, dù sao Tần tiên sinh nổi danh bí hiểm l.q.đ nhưng lúc này lời nàng nói ra giòn tan, một đứa bé đối với không khí nói chuyện, cảnh tượng này hết sức cổ quái.

Quả nhiên, Vô Tà vừa dứt lời, đột nhiên sau lưng vang lên tiếng rơi xuống đất nhẹ đến nỗi không thể nhẹ hơn nữa, ngay sau đó người Vô Tà tê rần, thân thể nho nhỏ bị người điểm huyệt đạo lập tức không thể nhúc nhích.

Trên đỉnh đầu che phủ tầng bóng mờ, Vô Tà biết là người đứng phía sau mình, bản lĩnh người tới bí hiểm, từ đầu đến cuối Dung Hề lại không hề phát hiện đủ thấy được bản lĩnh người này trên Dung Hề, nếu Dung Hề lưu lại chỉ khiến nhiều hơn một người gặp nạn mà thôi, huống chi...... Nàng ít khi làm chuyện không nắm chắc, nhất là cùng người tâm đấu......

Chỉ là bản thân kiếp trước mặc dù tâm tư kín đáo một bụng quỷ kế dù sao cũng là ma ốm đi một hai bước đã muốn thở dốc, đời này lại là đứa bé tay trói gà không chặt người ta chỉ điểm một chút toàn thân đã không thể nhúc nhích, điều này khiến Vô Tà không khỏi thở dài dù có đầy bụng quỷ kế nhưng ở trước mặt cao thủ cũng không thể động được, xem ra sau này bản thân không thể không cầu xin Tần Yến Quy dạy nàng chút công phu mới được?

”Làm thế nào ngươi biết sự tồn tại của ta?”

Thân thể Vô Tà không thể nhúc nhích, trên cổ chợt lạnh, một vật sắc lạnh đụng vào động mạch cổ nàng, sau lưng vang lên giọng nói lạnh lẽo mang theo kinh ngạc, hiển nhiên đối với nàng một đứa bé tay trói gà không chặt lại có thể phát hiện hành tung của mình cảm thấy hết sức khó hiểu.

Cũng may người nọ không che tất cả huyệt đạo của Vô Tà, khóe miệng khẽ nhúc nhích, mặt nàng không có nhiều biểu cảm, trầm tĩnh mà ung dung đáp: “Hoa quế quá thơm, ngươi thường dùng huân hương hoa quỳnh rất dễ chịu một chút cũng không thua hoa quế.”

Dĩ nhiên Vô Tà không có nửa điểm nội lực cùng công phu, đồ Dung Hề không cảm giác được tự nhiên nàng cũng bó tay, chỉ là kiếp trước thân thể không tốt ngược lại luyện thành một thân giác quan khác hẳn người thường.

Người phía sau trầm mặc, hồi lâu mới vang lên tiếng cười nhẹ, nụ cười kia trầm thấp, trầm thấp đến nỗi Vô Tà không cảm thấy được vui vẻ trong tiếng cười này: “Ngươi đã biết ta là ai...... Thì ra ngày trước ta xem thường ngươi. Thị nữ bên cạnh ngươi chưa từng đoán được là ta, một đứa bé như ngươi như thế nào biết được? Là phụ vương ngươi nói về ta với ngươi?”

Vô Tà khẽ cau mày đang suy nghĩ ý tứ trong lời nói này, miệng lại không nhàn rỗi: “Tại sao ngươi muốn giết ta? Mặc dù danh tiếng ta trước đây thối một chút nhưng tội không đáng chết, ta đắc tội ngươi? Hay phụ vương ta chọc giận ngươi nên ngươi muốn bắt ta trút giận?”

Nói nàng trẻ con nhưng lại thông minh không phải đứa trẻ nào cũng có thể so sánh, nói nàng thông minh nhưng lúc này lời nói ra lại rất trẻ con.

Mùi thơm nhàn nhạt sau lưng ở giữa nơi nồng đậm hương hoa quế này lại nhạt đến mức người ta khó có thể phát hiện, người nọ đứng sau lưng Vô Tà, Vô Tà không thấy được bộ dạng của nàng ta, nếu không phải trong lòng đã sớm đoán được thân phận nàng ta, thậm chí Vô Tà cũng không cách nào phân biệt được giọng nói dùng nội lực xử lý qua này là nam hay nữ.

Người sau lưng chợt cúi người, đè thấp đôi môi tới bên tai Vô Tà, cười nhẹ một tiếng: “Ngươi lừa được người trong thiên hạ lại không lừa được ta, Tĩnh vương thế tử ngu ngốc quần áo lụa là? A! Nếu như ngươi không cơ trí hơn người, hắn làm sao lại tận tâm tận lực bảo hộ ngươi nhiều năm như vậy? Tĩnh vương phủ dòng độc đinh a, không ngờ Tần Tĩnh đến khi chết ông trời vẫn đối đãi với hắn không tệ. Đứa nhỏ, ngươi sợ chết sao?”

Vô Tà thành thật trả lời: “Sợ.”

Nàng ta bị Vô Tà chọc cười, hình như không nghĩ tới đứa bé này dĩ nhiên thành thật như vậy: “Đừng gạt ta, đứa nhỏ. Nếu như ngươi sợ chết, vừa rồi cũng sẽ không sai thị nữ kia đi. Ngươi thật sự không sợ ta giết chết ngươi?”

Vô Tà kéo kéo khóe miệng, khẽ nhếch lên một đường cong, ngây thơ nói: “Ngươi muốn giết ta vừa rồi tại sao không ra tay?”

Người bên tai sững sờ, sau đó than nhẹ một tiếng: “Can đảm của ngươi để cho ta có chút tán thưởng ngươi, lúc trước ta thật sự muốn mạng ngươi...... Như vậy đi, lần này ta với ngươi đánh cược, nếu như ngươi có thể còn sống trở về thì đó là ý trời để ta bỏ qua cho ngươi, ta cũng sẽ đưa cho ngươi một phần đại lễ. Nhưng đến lúc đó, ngươi cũng phải nói cho ta biết làm sao ngươi đoán được thân phận của ta, như thế nào?”

Tuy giọng điệu thương lượng nhưng căn bản không cho thời gian Vô Tà nói “được” hay “không được”, Vô Tà chỉ cảm thấy trên cổ chợt đau nhói, trước mặt bỗng tối sầm, thân thể mềm nhũn...... Xem ra về phía sau phải học võ công thật tốt.
Bình Luận (0)
Comment