“Đường, cô phải biết tôi là thương nhân nên phải vì lợi ích mà suy nghĩ thôi.” Tiêu Nam cười cười nhìn Thiệu Đường cùng Lí Hàm.
“Đúng vậy! Thương nhân gian dối a.” Thiệu Đường tựa vào quầy.
“Tôi thừa nhận tôi có gian lận một chút! Nhưng là cô cũng phải hiểu tiền lương của các cô lúc nào cũng cao, hơn nữa cao hơn những nhân viên nơi khác hai ba lần! Đường, cô có biết mỗi lần phát lương cho các cô là tôi rất xót không." Tiêu Nam ôm ngực nhìn hai người.
“Ách, nếu tiền lương không cao, chúng tôi đã sớm mặc kệ anh rồi.” Lí Hàm nhìn Tiêu Nam.
“Được rồi, tôi phải thật cám ơn các cô."
“Cô là em với anh rể tôi sao? “ Ngôn Hằng nhìn Thiệu Đường.
“Tôi không phải em hắn, chúng tôi đều là cô nhi, tôi cùng hắn lớn lên ở cô nhi viện, nhưng chúng tôi thân nhau còn hơn anh em nữa."
“Thực xin lỗi.” Ngôn Hằng ngượng ngùng nói.
“Không có gì.” Thiệu Đường như thói quen nói, lần đầu tiên ai gặp mình cũng hỏi như vậy.
“Tửu lượng của cô cũng khá, cùng nhau uống một ly a.” Ngôn Hằng nhớ tới hôm qua hắn vẫn ra vẻ về khoảng uống rượu.
“Ha ha được! À cậu kêu Tuyết Nhu là chị họ nhưng cậu lại mang họ Ngôn. Vậy cậu cùng Ngôn Nặc là…?" Thiệu Đường nhìn Ngôn Hằng, nhịn không được hỏi.
“Ân, chị ấy là chị ruột của tôi! Cô quen chị ấy?”
“Ừh, cũng chỉ gặp qua vài lần.” Thì ra là em trai của cô ấy.
“Vậy cô thấy chị của tôi thế nào? Xinh đẹp không?” Ngôn Hằng nhíu mày nhìn Thiệu Đường.
“Hoàn hảo." Thiệu Đường hơi xấu hổ nói.
“Ha ha! Nhưng có đôi khi chị của tôi thực khủng bố." Ngôn Hằng nhớ tới chị của mình có nhiều lúc làm người ta thấy lạnh sống lưng.
“Nhưng là cô ấy vẫn đẹp a."
“Đúng và lại còn điêu ngoa nữa đúng không?" Ngôn Hằng tiếp tục nói khuyết điểm của chị mình.
"Đúng vậy a." Thiệu Đường không rõ vì sao Ngôn Hằng lại nói khuyết điểm của cô ấy, chẳng lẽ hắn nhận ra mình với chị hắn có ý tứ, mới muốn làm mình bỏ cuộc?
“Như vậy mà gọi là hoàn hảo? Tôi thực bội phục sức chịu đựng của cô.” Ngôn Hằng bội phục nói.
“Ân” Yêu một người nếu như khuyết điểm của người ấy chịu không được thì còn gọi cái gì là yêu.
“Cô thích chị tôi sao?"
“Tôi…………” Thiệu Đường không phản ứng kịp.
“Đừng phủ nhận! Bất quá cô phủ nhận cũng không qua mắt được tôi, bởi vì không phải lần đầu tiên có người hỏi tôi như vậy." Mỗi lần có một người có ý với chị mình đều hỏi như vậy, nhưng hẳn là người này tuyệt đối rất thích chị mình, hơn nữa người này cũng được 99 điểm a.
“Chỉ có hảo cảm mà thôi.” Thiệu Đường sờ sờ mũi.
“Hảo cảm?! Hảo cảm chính là thích đó." Ngôn Hằng trêu Thiệu Đường.
“……..”
“Kỳ thực Thiệu Đường a! Nếu cô muốn theo đuổi chị tôi, tôi có thể giúp cô.” Ngôn Hằng ái muội nhìn Thiệu Đường, quả thật bạn trai hiện tại của chị ấy tôi không hài lòng chút nào, bởi vì có lần bắt gặp hắn cùng phụ nữ khác vào khách sạn, gặp qua không dưới hai lần. Chị mình cũng biết hắn cùng phụ nữ khác nhưng lại không chia tay. Hơn nữa người trước mặt này giống như ngoài việc uống rượu thì cũng không có tật xấu nào khác. (Haha Đường tỷ còn đào hoa nữa a)
“Ách” Thiệu Đường tiếp tục không tin vào tai mình.
“Thiệu Đường không phải chứ! Cô thật sự thích vị đại tiểu thư điêu ngoa kia.” Lí Hàm không biết lúc nào đã xuất hiện phía sau Thiệu Đường đột nhiên đi ra, doạ Thiệu Đường sợ chết khiếp.
“Cô muốn hù tôi chết hả?” Thiệu Đường cùng Ngôn Hằng vuốt ngực.
“Đường, thật không nghĩ khẩu vị của cô cũng khác người a.” Tiêu Nam cũng kinh ngạc nhìn Thiệu Đường.
“Sếp a, đừng chọc tôi như vậy, tôi muốn làm việc." Thiệu Đường đẩy hai người kia ra.
“Thiệu Đường, đây là danh thiếp của tôi, tan sở cùng gặp nha." Ngôn Hằng lấy ra danh thiếp đưa cho Thiệu Đường, lại còn đưa cho Thiệu Đường số điện thoại.
=== ========
“Thực ngon a." Ngôn Hằng ngồi đối diện Thiệu Đường.
“Khụ khụ đúng vậy! Thức ăn ngon lắm." Thiệu Đường đang ăn ở một tiệm khá sang trọng.
“Ăn từ từ thôi! Đừng vội." Ngôn Hằng đưa cho Thiệu Đường ly nước.
“Cám ơn.” Thiệu Đường uống mấy ngụm hướng rồi hướng Ngôn Hằng nói.
“Không có gì? Muốn tôi giúp cô như thế nào?” Ngôn Hằng tiếp tục ủng hộ Thiệu Đường mà hỏi.
“Ha ha ha” Thiệu Đường bụm miệng xấu hổ cười.
“Cười cái gì! Nam tử hán đại trượng phu, xấu hổ sao?” Ngôn Hằng hơi không quen nhìn Thiệu Đường.
“Anh Nam không nói cho cậu biết sao?”
“Nói cho tôi cái gì?” Ngôn Hằng tò mò.
“Tôi với cậu không giống nhau."
“Không giống cái gì mới được?”
“Tôi không phải con trai, cậu còn hi vọng tôi theo đuổi chị cậu.” Thiệu Đường cúi đầu.
“Hả?” Ngôn Hằng làm rớt chiếc đũa cả người ngây ra. (Cho ta giải thích cách xưng tí nha. Tại TQ chỉ có wo - ni thôi nên mình vẫn để Ngôn Hằng gọi Đường tỷ là cô lun tuy hk biết tỷ ấy là girl nha.)
Ngôn Hằng nhìn Thiệu Đường từ trên xuống dưới “Cô không gạt tôi đi."
“Tôi lừa cậu làm gì?” Thiệu Đường vạch cổ ra.
“Không có hầu kết.” Ngôn Hằng vuốt thử cổ của Thiệu Đường.
“Còn tính gì nữa?”
“Bất quá cô có thể bẻ cong chị của tôi, tôi rất hi vọng vào cô.” Ngôn Hằng chờ mong nói.
“Hắc hắc” Thiệu Đường bị hắn nói như vậy liền xấu hổ.
“Đúng rồi tôi nói với cô, cô có đem chị tôi bẻ cong thì nhớ nói tôi một tiếng tôi sẽ giúp, có việc gì có thể gọi cho tôi."
“Ha ha.” Cậu cứ hy vọng đi.
“Tôi đi trước! Có việc liên hệ tôi.” Ngôn Hằng nói xong liền rời đi.