Lúc ra khỏi nhà vệ sinh thấy Thiệu Văn cùng Vương Tuyết Nhu đã vậy còn mang theo một đại mỹ nữ đang ở quầy bar nói chuyện cùng Thiệu Phong. Liền kêu Điền Mật cùng tiến lại.
“Ân, gần một tháng không tới nơi này có chút nhớ.” Thiệu Văn mỉm cười nói.
“Ha ha, ngồi đi đứng làm cái gì.” Thiệu Đường ngồi ở quầy bar nhìn Thiệu Phong pha chế rượu thật thành thục. Sớm biết thì chính mình đã đi học pha chế.
“Chị Tuyết Nhu.” Thiệu Đường kêu Tuyết Nhu một cách khá thân thiết.
“Ân, đây là?” Tuyết Nhu nhìn Điền Mật phía sau.
“Nga, đây là người yêu của tôi.” Điền Mật cắt lời định nói của Thiệu Đường. Thiệu Đường lúc này trong lòng thấy đặc biệt khó chịu.
“Xin chào.” Tuyết Nhu không nghĩ tới một cô gái có thể nói chuyện phóng khoáng vậy.
“Ân, xin chào chị Tuyết Nhu.” Điền Mật kêu Vương Tuyết Nhu rất thân thiết, mặt khác quay lại nhìn Thiệu Đường với ánh mắt an ủi ý muốn bảo Thiệu Đường nén lại.
“Ah quên giới thiệu cho các cậu đây là bạn tốt và cũng là em họ của tôi, Ngôn Nặc.” Vương Tuyết Nhu chịu không được người vừa mới gặp đã tỏ ra thân thiết vậy liền lái sang chuyện khác.
“Xin chào! Tôi là Thiệu Đường!” Thiệu Đường tiến lại tự giới thiệu.
“Thiệu Đường! Người đẹp năm nay có nhiều a.” Thiệu Phong nhíu mày nhìn Ngôn Nặc.
“Hừ! Ngu ngốc.” Ngôn Nặc khẽ hừ một tiếng.
“Cô, cô mới nói cái gì?” Thiệu Phong nghe thấy tia khinh miệt trong lời nói liền phẫn nộ, Thiệu Đường cũng chau mày suy nghĩ nhưng đồng thời ngăn chặn Thiệu Phong tức giận.
“Nghe thấy cái gì thì chính là thế đó.” Ngôn Nặc tiếp tục ôn hoà nói, thật không nghĩ chỉ là tò mò theo chị họ đến đây vậy mà lại gặp bọn người ngu ngốc này.
“Dựa vào cái gì cô nói vậy.” Thiệu Phong thực tức giận.
“Thôi thôi, em ấy là như vậy đừng nóng, đừng nóng.” Vương Tuyết Nhu đành khuyên can.
“Chị a, không nghĩ tới nơi này nhiều người ngu ngốc vậy.” Ngôn Nặc nhìn Vương Tuyết Nhu.
“Cô…không có ai mời cô tới! Tôi đây cũng không có mời cô a.” Thiệu Văn hiện tại cũng không vui vẻ, không ngờ lại dắt tới một người kiêu ngạo đến đây.
Ngôn Nặc thở mạnh “Anh..... Hừ hừ.”
“Thôi quên đi, chúng ta uống rượu nga!” Thiệu Đường không hề nhìn vị tiểu thư xinh đẹp mà điêu ngoa kia nói.
“Mật nhi! Chúng ta uống thôi! Phong, rượu của tôi đâu.” Thiệu Đường thấy Thiệu Phong vẫn còn tức giận.
“Sắc lang!” Ngôn Nặc nhìn Thiệu Đường sờ mó trên lưng Điền Mật, liền nhìn Thiệu Đường với cặp mắt xem thường (hay còn gọi là khinh bỉ).
“Này cô nói ai đấy?” Điền Mật chịu không nổi cô gái này châm chọc người yêu của mình.
“Ngu ngốc, chỉ là một kẻ mặt trắng xấu xa thôi mà, coi chừng bị lừa nha.” Ngôn Nặc vừa nói xong liền rời khỏi quầy bar.
“Cô….” Điền Mật nhìn Ngôn Nặc rời đi dường như đỉnh đầu đã bốc khói ngùn ngụt nha.
“Thôi cũng không có việc gì nữa.” Thiệu Đường coi như không có chuyện gì xảy ra.
“Đường! Đừng để ý lời của cô ta.” Điền Mật trong lòng có một chút áp lực an ủi Thiệu Đường.
“Thực xin lỗi là tôi đã dẫn cô ấy đến làm cho các cậu không vui.” Thiệu Văn nhỏ giọng trách cứ bản thân.
“Không có việc gì, còn nhiều người mà đừng nhắc chuyện không vui nữa.” Thiệu Đường an ủi Thiệu Văn.
“Ân! Muốn trách thì trách cô gái điêu ngoa kia.” Điền Mật phẫn nộ nói.
“Thực xin lỗi là tôi không tốt.” Vương Tuyết Nhu ngượng ngùng bởi vì chính mình dắt Ngôn Nặc tới.
“Không sao, chịvTuyết Nhu.” Thiệu Đường trong lòng nghĩ cô gái kia rất cá tính nha.
Ngôn Nặc đi ra với vẻ mặt rất phẫn nộ “Chết tiệt tên tiểu mặt trắng kia, cô ta khinh thường trước chẳng để mình vào trong mắt, cô ta nghĩ có bạn gái thì là giỏi sao?” (nghe giọng điệu của Nặc tỷ giống ăn dấm ghê, có lẽ love Đường tỷ òy).
Thiệu Đường vất vả tiễn Điền Mật, bước chân thì cứ vấp vào nhau, bởi vì có men say trong người nên phải về cô nhi viện. Trên đường trở về thì thấy tranh chấp giữa một cô gái lái chiếc BMW màu đỏ cùng một chàng trai.
Ha ha, xem ra cô gái đó rất giàu nha! Nhưng đó không phải là đại tiểu thư chanh chua vừa rồi sao?
“Tôi nói cho cô biết! Hôm nay không đền tiền cho tôi, đừng nghĩ sẽ rời khỏi đây.” Phiến Tử Vĩ ôm đùi chỉ vào Ngôn Nặc lớn tiếng nói.
“Anh nói gì, chính anh tự lái xe đạp tông vào tôi nha.” Ngôn Nặc không ngu ngốc đến vậy, rõ ràng muốn lừa gạt mà.
“Ý cô là tôi muốn chết nên mới đâm xe đạp vào xe cô.” Phiến Tử Vĩ nói càng thêm lớn.
“Ý cô là đại ca của bọn tôi muốn chết?” Đàn em của Phiến Tử Vĩ cũng nói thêm vào, xem ra không lừa được tiền không bỏ qua.
“Tôi không có ý đó.” Ngôn Nặc không biết nói thế nào nữa. “Vĩ ca, anh lại đang làm cái gì thế.” Thiệu Đường không quen nhìn cô bị ức hiếp bước ra vỗ vai Phiến Tử Vĩ.
“Ai vỗ ta?A! Đường đại tỷ, sao hôm nay có thời gian ghé qua đây a?” Đầu tiên là bất mãn nhưng sau khi thấy Thiệu Đường thì ra vẻ khúm núm nhìn.
“Không phải, tôi hẹn bạn nhưng lại thấy anh lớn tiếng với bạn ta. Anh nói tôi nên làm gì bây giờ?” Thiệu Đường cau mày nhìn Phiến Tử Vĩ.
“Cô ấy là bạn của Đường đại tỷ a?”
“Anh cảm thấy không phải sao?” Thiệu Đường nhíu mày nhìn Tử Vĩ.
“Không có việc gì! Tôi đột nhiên nhớ tôi còn có việc phải đi trước, thực xin lỗi đã quấy rầy.” Phiến Tử Vĩ vội vàng rời đi.
“Ân” Phiến Tử Vĩ rời khỏi Thiệu Đường xoay người thì thấy Ngôn Nặc đang nhìn mình. “Làm sao vậy? Bạn tốt. Cô không lên xe sao?” Thiệu Đường trêu chọc Ngôn Nặc.
“Hừ đồ lưu manh! Lũ ăn cướp! Tôi không biết là cô có sắp xếp dàn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân không a? Nhưng tóm lại cô chỉ là cẩu anh hùng đó.” Ngôn Nặc trước mặt mọi người mắng Thiệu Đường, không để lại một chút sĩ diện cho Thiệu Đường.
“Cô.....Quên đi” Thiệu Đường nghĩ lại không cần cùng cô ta so đo. Đã biết là tự mình tìm lấy rắc rối, nếu cô ta không phải em họ của Tuyết Nhu thì đã không thèm quan tâm. Thiệu Đường trong lòng thầm nghĩ thế mà rời đi.
Đáng tiếc ánh mắt nhìn Ngôn Nặc của Thiệu Đường đã bán đứng cô, không phải vì cùng chị Tuyết Nhu có quan hệ mà cứu Ngôn Nặc, thực chất cô đã sớm động lòng. Ở quán bar không thấy rõ là cô đã động lòng với đại tiểu thư kia, vừa rồi nhìn cô ta cùng Phiến Tử Vĩ ở cùng lâu như vậy, chính mình thì lại chăm chú nhìn cô ta. Nhìn dáng vẻ mỏng manh cùng đôi môi kia, có một loại cảm giác rất kì lạ len lỏi trong tim Thiệu Đường.