“Ha ha, mấy ngày qua cô thế nào?Sung sướng chứ?”
“Có bản lĩnh thì giết tôi đi." Thiệu Đường ở trong đây đã nhiều ngày rồi, cũng bị bọn họ làm cho nghiện mất, không nghĩ mình lại sa đoạ như vậy nhưng ngày nào bọn họ cũng tiêm thứ kia vào người thực chịu không được.
“Hừ? Giết cô? Yên tâm đi tôi sẽ không giết cô đâu, chỉ là vừa ra khỏi cửa cô sẽ bị cảnh sát tóm, cô muốn biết vì sao cảnh sát toàn thành phố đang truy nã cô không?”
“…………” Sao lại như vậy.
“Cô biết được ai báo cảnh sát bắt cô không? Cô nhất định không thể ngờ tới nha…..là Ngôn Nặc."
“Anh câm miệng, anh cuối cùng muốn nói gì?” Ngôn Nặc sẽ không làm vậy đâu.
“Ha ha, yên tâm! Ngày mai cô được thả đi rồi, tôi không giết cô đâu, nhưng trước khi cô rời đi tôi sẽ đưa cho cô thuốc phiện, khi nào thích thì có thể dùng haha.” Trương Ba cười càn rỡ.
“Ngày mai giữa trưa thả cô ta ra, trước đó nhớ tiêm thêm một lần nữa.” Trương Ba nhỏ giọng nói.
“Vâng."
Thiệu Đường cúi đầu cố gắng đè cơn nghiện của mình xuống nhưng dường như không được, trước kia nghĩ đến ý chí của mình rất mạnh nhưng thuốc phiện trước mắt lại mạnh hơn. Hai tay dùng sức ôm đầu dùng tay tự đánh bản thân.
“Như thế nào? Nhanh như vậy chịu không nổi rồi sao! Các anh em, tôi có nên cho cô ta thuốc không?”
“Đương nhiên, hiện tại không đưa về sau cô ấy sẽ không hướng chúng ta mua nữa.”
“Được a, cậu đưa đi." Nói xong liền đưa cho một người tiêm cho Thiệu Đường.
“Không cần, không muốn đâu." Thiệu Đường chậm rãi rên hi vọng hắn không tới gần mình.
“A? Bây giờ mới nói không cần. Thật không muốn sao? Vài ngày nay đều tiêm cho cô không lẽ cô không nghiện sao?”
“Không cân, cùng lắm coi như tôi xin anh! Đừng lại đây.” Thiệu Đường cần cái kia nhưng tuyệt đối vẫn kiên trì không thể nghiện.
“Đừng nhiều lời, đè cô ta lại tiêm vào.”
“Không cần, đừng.” Thiệu Đường thì thào nói.
“Ha ha ha ha. Thích không?"
“Bây giờ mang cô ta lên xe.”
“Ân”
Đi đến một ngõ nhỏ họ đẩy Thiệu Đường ra ngoài.
=== ======
“Cô không sao chứ?” Nhìn người trên mặt đất một người đi đường hỏi.
“Tôi không sao.” Thiệu Đường quơ tay.
“Cô nằm đó đi tôi giúp cô báo cảnh sát.”
“Tôi không sao đừng gọi." Thiệu Đường lắc lắc đầu rời đi
Thiệu Đường bước đi chậm chạp vào cô nhi viện nhưng chưa tới cửa đã bị một đám cảnh sát vây quanh.
Thiệu Đường bị mang lên xe cảnh sát, lúc này còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
=== ====== ====== ========
“Các anh đưa tôi tới đây làm gì?” Lúc này Thiệu Đường thấy không được bình thường.
“Làm cái gì sao, thật không thể ngờ người như cô lại làm cho cả sở cảnh sát tìm lâu như vậy.” Một cảnh sát ngồi đối diện khảo Thiệu Đường. Người này là trọng phạm kinh tế sao? Không giống! Vả lại còn bị đánh thành như vậy.
“Tôi hỏi lại các anh muốn gì ở tôi?” Thiệu Đường nhìn vị cảnh sát đang hút thuốc đối diện.
“Đợi lát nữa sẽ biết."
Ngồi không được bao lâu có hai người tiến vào. Người tới sau liền đem đèn bàn chiếu vào mặt Thiệu Đường làm cô phải lấy tay che lại.
“Nói! Mấy ngày nay trốn ở đâu?” Vị đội trưởng mở miệng hỏi.
“Tôi bị bắt cóc, bọn họ mới thả tôi."
“Hắc, thú vị."
“Tôi chỉ nói sự thật.” Thiệu Đường nhìn vị cảnh sát.
“Vậy ai bắt cô?”
“Trương Ba."
“Trương Ba thiếu gia sao? Trương Ba của tập đoàn Trương thị?” Tên cảnh sát bảo vị khác ghi lại.
“Thật sự cô đùa vui a. Cô nghe kỹ đây! Thiệu Đường cô phạm tội trộm tài liệu mật của Ngôn thị rồi đem bán lấy hai ngàn vạn. Ngôn thị đã báo cảnh sát cho nên cô trở thành trọng phạm kinh tế. Cô nhận tội không?”
“Tôi không có làm." Mỗi chữ hắn nói Thiệu Đường lại nhăn mày.
“Chưa làm qua?” Vị đội trưởng nhìn Thiệu Đường sau đó nhìn vị cảnh sát ghi chép kia. “Khẩu cung nãy giờ cậu ghi lại hết chưa?”
“Ân”
Vị cảnh trưởng chỉ vào Thiệu Đường “Làm mọi cách cho cô ta nhận tội.”
“Ân”
“Tôi muốn gọi điện, tôi muốn gặp luật sư.” Thiệu Đường đứng lên nhìn bọn họ.
“Tìm luật sư sao? Cô tỉnh lại đi.”
“Tôi sẽ không nhận tội, tôi không có làm.” Nặc sẽ không kiện mình đi.
“Làm sao cho cô ta nhận tội đi. Không thể cho gọi luật sư.”