“Ai nha, ông chịu buông quá khứ là tốt rồi, trước kia ông rất thích Tiểu Đường, lúc nhặt được Thiệu Đường ông suy nghĩ thật lâu, tôi biết vốn ông định cho Tiểu Đường mang họ Lý nhưng đến cuối cùng lại lấy họ Thiệu, tôi không biết tại sao ông lại đặt là Thiệu Đường chứ không phải Lí Đường nhưng tôi biết ông rất yêu thương con bé. Tôi biết nhiều năm qua ông cố gắng yêu thương Thiệu Đường như vậy ắt hẳn ông đã bỏ qua chuyện cũ." Lý Phiêu lẳng lặng nói bên cạnh Thiệu Hoa.
===_===_===_===_===_===
“Tôi không cần.” Thiệu Đường nói trước mặt Lý Kiền.
“Không cần cái gì?"
“Con nói không cần chính là con không cần, con không muốn bởi vì người là cha của con mà con được nhận chức này, con chỉ là một người bình thường.” Thiệu Đường nhận chức giám đốc.
“Vậy con muốn thế nào?” Lý Kiền nhíu mày nhìn con gái của mình.
“Hoặc là làm từ thấp lên hoặc là con không làm.” Thiệu Đường thực sự không muốn ăn mặc chỉnh tề, trước đây cho đến tận bây giờ chỉ muốn ăn mặc thực thoải mái chứ không phải là bộ vest gò bó kia.
“Được rồi! Con thích vậy thì ta làm theo ý con.”
“Được.”
“Đúng rồi ngày mai chín giờ ta phải lên máy bay, con tiễn ta được không?”
“Cha không cần bên cạnh con sao?” Thiệu Đường kinh ngạc.
“Các bác sẽ giúp con. Ta ở bên này được hai tháng hiện tại bên kia có nhiều công việc chờ ta về giải quyết, rất nhiều cuộc họp còn phải chờ ta."
“Ngày mai ngày đầu tiên con đi làm, con không muốn đi muộn đâu.” Thiệu Đường lạnh nhạt.
===_===_===_===_===_===
“Như thế nào Đường không đến?” Lý Phiêu nhìn hướng ngoài cửa.
“Con không biết, hôm nay lúc rời khỏi nhà con có gọi cho cô ấy.” Ngôn Nặc lấy di động gọi cho người kia.
“Cũng khó trách nó, ta nghĩ Đường sẽ không đến.” Lý Phiêu vỗ vỗ tay Thiệu Hoa đang nắm chặt tay mình.
“Bà xã bà yên tâm đi, tôi tiễn nó đi rồi về gặp bà." Thiệu Hoa nói xong trừng mắt liếc em trai mình một cái.
“Tôi biết rồi, vậy tôi về trước."
“Chào anh hai, tôi đi đây."
“Ừ, emnhớ cẩn thận.” Thiệu Hoa hướng Lý Kiền nói.
“Chú Thiệu chúng ta đi về thôi.” Ngôn Nặc nhìn Thiệu Hoa.
“Ân.”
Ngôn Nặc đi tới cửa thì thấy Thiệu Đường đang ngồi hút thuốc ở ven đường.
Thì ra đã đến đây từ sớm chỉ là không vào mà thôi. Thiệu Đường có cha nhưng vẫn là không thể sống cùng một chỗ, hai người tình thương ấm áp chỉ vỏn vẹn có một tháng.
“Đường đừng hút nữa, không tốt cho sức khoẻ.” Ngôn Nặc không rõ vì sao mới có hai năm Thiệu Đường đã thay đổi như vậy. Buổi tối không hút thuốc ngủ không được trừ phi chính mình ôm cô đi ngủ. Nếu như họp trễ, về nhà lại lấy tàn thuốc đầy ở dưới giường.
“Ừ, tôi biết rồi! Tôi tới đón mọi người! Lão cha lên xe đi.”
“Thôi các con đi đi, ta có lái xe đến.” Thiệu Hoa đã nói nhiều lần cô nên gọi mình một tiếng bác là được rồi.
“Nha, lão cha chào người." Thiệu Đường cởi áo khoác choàng lên người Ngôn Nặc, cả hai cùng lên xe “Nặc, trời lạnh lắm sao em không mang thêm áo khoác?”
“Em biết. Nhưng không phải Đường có rồi sao, Đường lạnh không?” Ngôn Nặc nhìn.
“Tôi không lạnh.” Thiệu Đường nhìn lại chính mình trên người quần áo đều là Ngôn Nặc chọn cho mình. Có điều nhìn xuống mới thấy có một hai cúc vẫn không có gài lại.
“Hừ.” Ngôn Nặc tức giận.
“Vì sao vậy? Như vậy bộ khó coi sao?” Thiệu Đường nhún vai.
“Đường đi chết đi.” Ngôn Nặc nhìn mấy cô gái cạnh mình nhìn Thiệu Đường nhỏ vãi.
“Hắc hắc, ghen tị sao?” Thiệu Đường nhìn theo ánh mắt của Ngôn Nặc hiểu được tại sao Nặc lại có biểu tình như vậy.
“Chỉ là quên cài thôi mà.” Thiệu Đường đưa Ngôn Nặc vào trong xe sau đó cũng cài nút áo của mình lại. Lúc lên xe hướng mấy cô gái kia cười cười.
“Anh ấy thực phong độ nha, nếu tôi có bạn trai như vậy giảm vài năm tuổi thọ cũng đồng ý.” Một kẻ mê gái nhìn theo xe.
“Hừ, anh ấy là nhìn về tôi chứ không phải cô.” Một người khác lại nói.
Nếu Thiệu Đường nghe được không biết cô suy nghĩ thế nào?