Diệp Thần vừa lòng cười cười, ngẩng đầu nhìn trăng nói: “Chúng ta đi dạo đi?”
Đi…… dạo……?
Đỗ Phi Phi quan sát đôi chân bởi vì đứng quá lâu mà đang run lên của mình, lại nhìn lên khuôn mặt của Diệp Thần hình như vừa được ngủ một giấc mà tinh thần sảng khoái, bi thương hỏi: “Có thể không đi không?”
Diệp Thần trầm mặc một lúc, từ từ nói: “Phi Phi à……”
“…… Ừ?”
“Vì sao ngươi luôn thích lặp lại câu hỏi cho cùng một vấn đề như vậy?”
Đỗ Phi Phi cúi đầu, cẩn thận lau đi hai dòng nước mắt, “Bởi vì ta tin tưởng…… một ngày nào đó sẽ có kỳ tích xuất hiện!”
Diệp Thần không nhịn được mà vỗ vỗ đầu nàng.
Đây là ý gì? Ý là hắn bị cảm động sao?
Đỗ Phi Phi chớp chớp đôi mắt to tròn như mắt nai đang ngập nước nhìn hắn.
“Phi Phi à.” Hắn thở dài, “Loại chuyện nằm mơ giữa ban ngày thế này, đợi sau khi đi dạo về rồi nói sau.”
…… Nàng biết mà, cho dù trên đời này thật sự có kỳ tích, cũng bị Diệp Thần hủy đi rồi.
Trăng treo giữa trời. Những dải ánh sáng màu bạc trải khắp mặt đất, soi sáng một con đường nhỏ.
Đỗ Phi Phi đi ở phía sau Diệp Thần, mở to mắt nhìn quần áo của hắn cùng ánh trăng hợp nhất một thể.
“A.”
Tuy rằng là tiếng hô rất nhỏ, nhưng Diệp Thần vẫn quay đầu lại, “Làm sao vậy?”
Nàng chớp chớp miệng, “Vừa rồi, đột nhiên ta cảm thấy quần áo của ngươi sắp bị ánh trăng hòa tan.”
Diệp Thần mỉm cười, “Ồ? Thế không phải là hóa vũ đăng tiên* sao?”
*Hóa vũ đăng tiên: hóa thành chim bay lên trời.Đỗ Phi Phi lo lắng nhìn quần áo bị ánh trăng chiếu đến trắng bóng của hắn, “Không phải, ta lo lát nữa ngươi sẽ trần trụi từ trong ánh trăng đi ra.”
“……” Diệp Thần cố nén tức giận, chỉ tay vào bên đường, “Đi cắt một cái lá chuối đến đây cho ta.”
“Làm gì?”
“Thay ta chắn ánh trăng.” Hắn nhìn nàng, khuôn mặt ngược sáng toát ra vẻ âm lãnh khó dò, “Để cho nó đỡ trộm quần áo của ta.”
Vì vậy, bảo tiêu vạn năng Đỗ Phi Phi có thêm một nhiệm vụ hạng nhất nữa — thay Diệp Thần đại nhân bung dù.
Càng đi về phía trước, nàng càng cảm thấy không đúng lắm, “Sao ta cảm thấy…… Con đường này quen mắt như vậy?”
“Ngươi đoán xem.”
“A! Là đường đi đến địa lao!” Đỗ Phi Phi bỗng nhiên kích động, tán lá chuối trong tay cũng theo đó mà rơi xuống, thẳng tắp đập vào đỉnh đầu Diệp Thần, còn không ngừng đung đưa một lúc.
Hỏng bét!
Nàng kinh hãi nhìn khóe miệng mím chặt đằng sau mép lá xanh biếc, sau đó yên lặng nhấc tán lá bỏ qua một bên, khôi phục lại dáng vẻ như không có việc gì.
Diệp Thần chớp mắt, “Vừa rồi hình như ta bị cái gì đập trúng thì phải. Là ảo giác sao?”
Đỗ Phi Phi gật đầu như gà mổ thóc. Ảo giác, là ảo giác……
Diệp Thần thở dài nói: “Phi Phi à.”
Phi Phi khẽ rùng mình. Bình thường hắn gọi nàng như vậy đều không có chuyện gì tốt.
Quả nhiên, hắn làm bộ đau lòng nói: “Ta có thể tha thứ cho việc ngươi không cẩn thận phạm sai lầm, nhưng không thể tha thứ cho tội cố ý lừa gạt.”
Ngực Đỗ Phi Phi như bị cái gì đánh trúng.
Áy náy và ảo não giống như những mũi tên nhọn đâm thủng bụng nàng, khiến cả người đều là máu.
Nàng run run đôi môi, “Ta có thể nói lại lần nữa hay không?”
“Ừ, có thể.” Hắn nhíu mày, “Có điều ta không cam đoan có thể nói lại những lời lúc nãy.”
“……”
Địa lao Đường Môn vẫn cái địa lao đó, thay đổi duy nhất chính là bên cạnh cửa đốt thêm hai ngọn đèn.
Đỗ Phi Phi thật cẩn thận che trở trước người Diệp Thần, “Không phải Đường chưởng môn nói nơi này có bố trí mười tám đại cao thủ sao?” Sao lại thông thoáng như vậy?
Diệp Thần thản nhiên đi ở phía sau, “Có ba loại khả năng.”
“Ba loại nào?”
“Thứ nhất, Đường chưởng môn lừa chúng ta.”
“Ta cảm thấy cách đối nhân xử thế của Đường chưởng môn……” Đỗ Phi Phi vốn muốn thay Đường Khôi Hoằng biện giải vài câu, nhưng cẩn thận nghĩ kỹ, lại thở dài nói, “Đây cũng là một loại khả năng.”
“Thứ hai, mười tám cao thủ đều đi ngủ rồi.”
Nhắc tới hai chữ “đi ngủ”, Đỗ Phi Phi không nhịn được mà ngáp dài một cái, sau đó cực kỳ hâm mộ nói: “Ôi, đó là phúc nha.” Đâu có khổ như nàng……
“Thứ ba…” Diệp Thần ngừng lại một chút, chậm rãi nói, “Chính là mười tám cao thủ ở chung một chỗ.”
Đỗ Phi Phi vừa muốn ưỡn ngực thẳng lưng nháy mắt lại khom xuống, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ muốn tiết kiệm nhân lực?”
Nói là như thế, nhưng cho đến tận cửa nhà tù của Sở Việt, bọn họ vẫn không có thấy bất cứ cao thủ nào nhảy ra ngăn trở.
“Về sau tốt nhất Đường Khôi Hoằng đổi thành Đường Hống Hống* thì tốt hơn.” Cái gì mà mười tám tuyệt đại cao thủ, nói cứ như thật, khiến cả đường nàng lo lắng đề phòng.
*Hống ở đây có nghĩa là lừa gạt.“Được đấy.” Diệp Thần rất thoải mái phụ họa theo, “Lần sau ta sẽ gọi hắn như vậy.”
Đỗ Phi Phi vô cùng 囧. “Ta nói đùa thôi.”
Diệp Thần ngừng cười, “Ta rất nghiêm túc.”
“Chỉ cần đừng nói tên đó do ta đặt là được.” Đó là chưởng môn Đường Môn nha…… Chỉ cần nghe tên cũng biết không phải người có thể đắc tội được.
“Có thể.” Diệp Thần sờ sờ cằm nói, “Ta sẽ nói là một tên gia hỏa dùng tàu chuối đập trúng đầu ta nhưng đến chết vẫn không chịu thừa nhận.”
“……” Cái gì gọi là bụng dạ hẹp hòi? Chính là thế này đây. Khả năng lĩnh ngộ thành ngữ của Đỗ Phi Phi lại tăng lên một tầng cao mới: “Rốt cuộc chúng ta tới nơi này làm gì?”
“Phá cửa.” Diệp Thần duỗi tay vuốt khóa cửa, “Này, bổ nó ra.”
Khóe miệng Đỗ Phi Phi khẽ co rút, “Đây không phải dưa hấu, đao của ta cũng không phải đao bổ dưa hấu.”
Diệp Thần lui ra phía sau hai bước, trầm ngâm nói: “Ta cảm thấy ngoại hiệu Đường Hống Hống này……”
Keng!
Đỗ Phi Phi chậm rãi thu đao, mặt không chút thay đổi nói: “Bổ rồi.”
Diệp Thần chép miệng một cái, “Vào xem sao.”
Đỗ Phi Phi đá văng cửa ra.
Trong phòng giam tối đen như mực, ngọn đèn mỏng manh bên ngoài chỉ có thể chiếu vào chút ánh sáng yếu ớt.
Đỗ Phi Phi liếc mắt nhìn một cái, “Không có người.”
Diệp Thần lại bất ngờ nói: “Có người.”
Đỗ Phi Phi không phục nói: “Nơi nào?”
Hắn chỉ chỉ phía trên.
Không lâu sau, Phi Phi nghe thấy vài tiếng bước chân nặng nhẹ không giống nhau đi xuống dưới này.
Đỗ Phi Phi nhìn Đường Khôi Hoằng đang dẫn đầu đi xuống, đột nhiên nhỏ giọng nói với Diệp Thần: “Loại tình huống này của chúng ta, hình như được gọi là bắt kẻ thông dâm tại giường đúng không?”
“……” Diệp Thần tránh ra hai bước.
“Không ngờ đến nơi này lại có thể gặp được Diệp đại hiệp và Đỗ cô nương…” Thời điểm Đường Khôi Hoằng nói câu này khóe miệng vẫn cười cười, nhưng rơi vào trong mắt Đỗ Phi Phi lại là lãnh ý nói không nên lời: “Thật sự khiến người ta quá bất ngờ.”
Diệp Thần đột nhiên trầm giọng nói: “Phi Phi, vì sao ngươi luôn không nghe lời như thế?”
Đỗ Phi Phi chỉ biết ngây ngốc nhìn hắn.
Như nàng mà hắn còn nói không nghe lời? Không bằng hắn nuôi vẹt luôn đi.
“Ta đã nói không nên đến đây, ngươi lại cố tình muốn đến, thật sự là…… ôi ~” Giọng nói của Diệp Thần bỗng nhiên trở nên nặng nề.
Không nên đến? Cố tình muốn đến?
Đỗ Phi Phi chớp mắt nhìn hắn, dường như muốn nhắc nhở, ngươi nói ngược rồi.
Diệp Thần không đợi nàng mở miệng, lại quay đầu ôm quyền với Đường Khôi Hoằng: “Đường chưởng môn, làm phiền rồi. Sắc trời không còn sớm nữa, chi bằng mọi người về tắm rửa đi ngủ đi thôi.”
Bước chân Đường Khôi Hoằng khẽ dời, yên lặng ngăn cản đường đi của hắn, “Diệp đại hiệp, vẫn nên nói cho rõ ràng rồi hãy đi.”
Diệp Thần nhíu mày, “Nói rõ ràng?”
Đường Khôi Hoằng mỉm cười không nói.
“Được rồi, thật ra lần này chúng ta đến……” Hắn đột nhiên nhấc lên vạt áo, vươn chân ra, “Là muốn khoe giầy mới với Sở Việt.”
Đỗ Phi Phi trợn tròn mắt nhìn hắn.
Đôi giày đáng lẽ ra nên được đặt trong tủ quần áo của nàng lại đang được đi trên chân hắn.
Diệp Thần vui sướng nói: “Phi Phi nhìn thấy Sở Việt mang đôi giày này của Kim Ngọc phường mới được làm nửa tháng trước rất đẹp, cho nên đặc biệt mua tặng ta.”
Đây là nói dối, nói dối, nói dối trơ trẽn!
Đỗ Phi Phi ngồi xổm xuống, yên lặng nhìn đôi giầy rơi lệ.
Ánh mắt Đường Khôi Hoằng khẽ động, bỗng nhiên ha ha cười nói: “Thế thì không khéo rồi. Sở Việt nói muốn yên tĩnh, cho nên ta chuyển hắn đến một nơi khác. Mệt Diệp đại hiệp một chuyến vô ích rồi, thật là xấu hổ.”
Ánh mắt Diệp Thần cũng nhoáng lên một cái, đột nhiên dừng lại ở chân thanh niên phía sau Đường Khôi Hoằng.
Thanh niên bị hắn nhìn có chút chột dạ, vội vàng rút chân về phía sau.
Diệp Thần thu hồi ánh mắt, cười xâu xa nói: “Xem ra đôi giày này…… Là dấu hiệu của người ở Đường Môn nha.”
Đỗ Phi Phi thuận thế nhìn lại. Quả nhiên, thanh niên kia cũng mang một đôi giàu lam đoạn Ngân Hoa hài.
Đường Khôi Hoằng sờ sờ mũi cười nói: “Người trẻ tuổi nha, luôn thích ăn mặc chỉn chu một chút. Sắc trời đúng là không còn sớm, Diệp đại hiệp và Đỗ cô nương vẫn nên đi nghỉ sớm thôi. Ban đêm đường tối, rất dễ đi lạc.”
Diệp Thần nhún vai, “Nếu Đường chưởng môn không có đứng chắn cửa, hiện tại ta đã nằm ở trên giường rồi.”
Đường Khôi Hoằng ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Là Đường mỗ thất lễ.”
Diệp Thần mỉm cười, “Không sao, người già đều như vậy.”
“……”
Trên đường trở về, Đỗ Phi Phi rối rắm nhìn đôi giày trên chân Diệp Thần.
Vạt áo hắn rất dài, nếu không phải đặc biệt chú ý, căn bản sẽ không nhìn thấy giầy.
“Đây là giày của ta……” Nàng nhỏ giọng than thở.
Diệp Thần liếc nhìn nàng một cái, “Ngươi có thể đi sao?”
“…… Ta có thể bán.” Lúc đó nhất thời xúc động mua về, khiến cho nàng vì hai lượng bạc đó mà đau lòng đến tận bây giờ.
Diệp Thần dừng lại, khóe miệng chậm rãi nâng lên nhưng không phải là nụ cười, “Phi Phi, vừa rồi hình như ta quên gọi Đường Hống Hống…… May mà hắn vẫn chưa đi xa, chi bằng chúng ta quay lại đi?”
Đỗ Phi Phi giật mình nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc chí của hắn, sau đó lại cúi đầu lưu luyến nhìn đôi giầy kia. Đấu tranh bên nặng bên nhẹ trong lòng bắt đầu kịch liệt triển khai, cuối cùng nàng nhắm mắt lại, cắn răng nhịn đau nói: “Diệp đại hiệp, mời ngài nhận lấy này đôi giày này đi.”
“Ôi, thật là khiến người ta ngại mà.” Diệp Thần không có thành ý nói, sau đó mang giầy đi xa.