Hắn đến tột cùng là Kiếm Thần thật hay là Kiếm Thần giả?
Đỗ Phi Phi rối rắm cả đêm, cho nên ngày tiếp theo rời giường, hốc mắt thâm đen, hai tròng mắt vô hồn, tinh thần uể oải.
Khi ra khỏi cửa, Diệp Thần nhìn nàng, lời nói thấm thía: “Thường xuyên có mộng xuân đối với thân thể không tốt đâu.”
Đỗ Phi Phi đập đầu vào khung cửa.
Vôi quét trên tường rơi xuống như bụi phấn.
Bóng người Diệp Thần đã đi ra ngoài lại lui trở về, hỏi: “Nhũn chân rồi sao?”
Đỗ Phi Phi ôm khung cửa lườm hắn một cái!
— Kiếm Thần trong truyền thuyết khí chất cao nhã, nhân phẩm tuấn tú, tuyệt đối không thể là người như vậy! Ừ, hắn nhất định là giả!
Nếu không…… nàng cùng họ với hắn!
Rời khỏi quán trọ, bọn họ bắt một cái xe ngựa đi về phía Tây.
Tuy rằng lúc trước Đỗ Phi Phi đã hạ quyết tâm, trong ba tháng này phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, không cần thiết quyết không nhiều lời với hắn, nhưng lúc này lại nhịn không được hỏi: “Chúng ta đi nơi nào?”
“Thục Trung.”
“Đến Đường Môn sao?” Tinh thần Đỗ Phi Phi rung lên.
Nội chiến lúc trước ở Đường Môn đã hại chết hai người, một trong số đó là muội phu của Đường đại chưởng môn. Tin tức truyền về Trung Nguyên, chấn động một thời.
Phần lớn đều là sung sướng khi người khác gặp họa. Bởi vì Đường Môn có tiếng là bao che khuyết điểm, lại am hiểu dụng độc, cho dù người có võ công cao cường, gặp bọn họ cũng phải kiêng kị ba phần, khiến rất nhiều cao thủ vô cùng khó chịu.
Diệp Thần lười biếng tựa vào vai một hán tử ở gần đó, ngáp một cái nói: “Ngươi và bọn họ rất quen thuộc sao?”
“Không, chỉ là nghe nói qua.” Đỗ Phi Phi tỏ vẻ không can hệ.
Diệp Thần thất vọng thở dài nói: “Vậy không thể bao ăn bao ở rồi.”
“Bao ăn bao ở?”
“Nghe nói thức ăn ở Đường Môn cũng không tệ lắm.”
…… Hắn không phải Kiếm Thần, tuyệt đối không có khả năng là Kiếm Thần!
‘Bạch y đạm tảo Nga Mi tuyết, một kiếm tiếp hoa thiên hạ khuynh’ nhân vật chính chắc chắn phải mang phong thái tuấn tú của tuyệt đại hiệp khách, không thuộc về khói lửa nhân gian. Mỗi ngày cô tuyệt trên đỉnh núi cùng cánh chim mây trời, vung kiếm tự thưởng, khổ tư như thế mà đột phá ra tầng cao nhất của võ học. Tuyệt đối không có khả năng chỉ nghĩ đến chuyện vui chơi giải trí thế nào cho thoải mái!
Đỗ Phi Phi lại lần nữa tăng mạnh niềm tin hắn là giả mạo: “Ngươi đi Thục Trung làm cái gì?”
“Mua vải.”
…… Kiếm Thần muốn mua cũng là mua bí tịch, mua kiếm, mua đầu người. Quyết không có khả năng rảnh rỗi chạy đi mua vải.
Nàng lấy lại bình tĩnh, “Thứ này ở thành Dương Châu cũng có phải không?” Hơn nữa so với việc đích thân đi đến Thục Trung thuận lợi hơn rất nhiều.
“Đặc sản nhất định phải mua ở bản địa mới là hàng thật giá thật.”
Đỗ Phi Phi nghẹn lời. Chẳng biết tại sao, người với người liên hệ lại khó khăn như vậy?
Hán tử ngồi cạnh hắn đột nhiên nói: “Huynh đệ, bả vai của ta hơi mỏi.”
Diệp Thần liếc mắt nhìn lại, “Cho nên?”
Trong con ngươi đen trắng rõ ràng mang vẻ cười như không cười.
Hán tử nhìn hắn, tim như bị co rút. Sau một lúc lâu, hắn nâng tay xoa xoa cái trán đã toát ra vài giọt mồ hôi lạnh: “…… Ngươi tiếp tục dựa vào đi.”
Giữa trưa. Xe ngựa dừng ở ven đường để nghỉ tạm.
Hành khách trên xe đều xuống dưới hoạt động gân cốt.
Vừa xuống xe, Đỗ Phi Phi đã chạy ngay về phía sau sườn núi giải quyết chuyện gấp. Khi trở về, Diệp Thần đang cầm màn thầu đứng ở dưới tàng cây đợi nàng.
Cây xanh, áo trắng, tóc đen.
Nàng không thể không thừa nhận, tuy rằng hắn không phải mỹ nam tử đẹp nhất nàng từng gặp, nhưng bộ dạng ấy cũng rất tuấn mỹ rồi. Ít nhất khi hắn chuyển mắt nhìn chằm chằm nàng như lúc này, tim của nàng lại bắt đầu đập loạn.
“Ăn đi.” Hắn giơ ra cái màn thầu, cười đến ngọt ngào.
Đỗ Phi Phi thụ sủng nhược kinh tiếp nhận màn thầu.
…… Tuy rằng hắn giả mạo Kiếm Thần, nhưng ít ra trong thời điểm khi nàng có nguy cơ rơi vào tay của Vinh thịt lợn hắn lại vươn tay ra giúp đỡ. Nàng không nên dùng ánh mắt khiển trách khinh thường để đối đãi hắn.
Nghĩ đến đây, Phi Phi hơi tự trách.
Hắn nhìn nàng áy náy cầm lấy màn thầu xoay đi xoay lại, vừa lòng gật đầu, “Quả nhiên sau khi đi vệ sinh ngươi không rửa tay.”
“……” Vừa rồi nhất định là bị ma quỷ ám ảnh, mới cảm thấy hắn dễ nhìn lại tốt bụng!
Căm giận cầm lấy màn thầu, nàng cắn một miếng, “Ai nha!…… Bánh màn thầu này sao lại cứng như vậy?” Nàng dùng đầu ngón tay gõ gõ, cư nhiên lại có tiếng lốc cốc vang lên.
“Bởi vì bánh này mua từ nửa tháng trước.” Hắn cười tủm tỉm giải thích.
“……Buổi sáng không phải ngươi đã mua một túi màn thầu ở khách sạn sao?”
“Đúng vậy.” Hắn từ trong bao quần áo lấy ra một cái bánh màn thầu trắng mềm há miệng cắn xuống.
Bụp!
Bánh màn thầu cứng như đá ở trong tay nàng hóa thành bột mì, bay bay theo gió tìm nơi nào đó để được nấu lại thành màn thầu mới.
Đến lúc này, Diệp Thần trước mắt và Kiếm Thần trong truyền thuyết đã bị nàng chắc chắn chia làm hai người.
— Thần tượng và kẻ giả mạo.
Nhưng màn thầu chỉ là sự khởi đầu.
Những ngày kế tiếp đã giúp Đỗ Phi Phi lĩnh ngộ đầy đủ được việc bỏ Vinh thịt lợn mà đi theo Kiếm Thần giả mạo này thật sự là sai lầm lớn nhất kiếp này của nàng. Sớm biết như thế, đừng nói một trăm lượng, cho dù một trăm vạn lượng, nàng cũng coi như mây bay, ngửa đầu nhìn nó trôi xa.
“Phi Phi.”
Giọng nói ác mộng lại vang lên.
Không nghe thấy, không nghe thấy…… Nàng cau mày đi về bên kia.
“Hôm nay mười sáu, ban đêm chúng ta đi ngắm trăng đi?” Hắn nhắm mắt theo sau Phi Phi.
Nàng ngẩng đầu nhìn mây đen đầy trời, không nói gì.
Diệp Thần lấy ra một bầu rượu khẽ đung đưa, “Dưới trăng ôm bầu rượu, chỉ thiếu người tri âm. Hai người cùng uống mới thú vị.”
“Ngươi có thể nâng chén cùng trăng sáng mà.”
“…… Nó không cầm một trăm lượng của ta.”
Đều do một trăm lượng gây họa! Đỗ Phi Phi căm giận đạp chân tường, “Không thích, ta muốn ngủ!”
Diệp Thần nháy mắt mấy cái, “Vậy được rồi.”
……
Dễ nói chuyện như vậy sao?
Đỗ Phi Phi nhìn bóng dáng thản nhiên rời đi của hắn, trong lòng tự hỏi: Tại sao ta lại cảm thấy bất an như vậy?
Thức ăn buổi tối được cải thiện vượt bậc, rốt cục không còn nghìn bài một điệu màn thầu và nước tương nữa.
Đỗ Phi Phi ngoài ý muốn nhìn bốn bát lớn ở trên bàn, nín thở chờ hắn chậm rãi mở nắp ra.
Bát thứ nhất, canh đậu xanh —
Bát canh lớn có hai hạt đậu xanh.
Bát thứ hai, mỳ dương xuân —
Một sợi mỳ dài chìm nổi trong mênh mông nước.
Bát thứ ba, cháo hành —
Không có cháo cũng chẳng có hành.
Cuối cùng —
Một con gà mái già ngâm giữa bát nước lớn.
“……” Đỗ Phi Phi trấn định buông chiếc đũa, “Cho ta một cái thìa là được rồi.”
Ban đêm, Phi Phi đột nhiên đau bụng đi tìm nhà xí.
Nàng vừa chạy vừa nghe thấy bốn bát nước canh ở trong bụng lắc qua lắc lại.
Cửa nhà vệ sinh, Diệp Thần đang cười tủm tỉm che kín cánh cửa: “Phi Phi, ta biết buổi tối ngươi không ngủ được mà.”
“Không phải, ta chỉ đau bụng đi ngoài một chút thôi.”
“Ta chờ ngươi. Sau đó chúng ta cùng đi ngắm trăng.”
“Không cần, ta muốn trở về ngủ.”
Diệp Thần hòa ái cười nói: “Hay là ngươi muốn chúng ta đi luôn bây giờ?”
……
Rất nhiều năm sau, một ngày nào đó Diệp Thần đột nhiên nhớ tới chuyện ngắm trăng đêm đó, hiếu kỳ nói: “Phi Phi, nàng còn nhớ rõ lần đầu tiên ngắm trăng của chúng ta không?”
Đỗ Phi Phi ngửa đầu, mờ mịt nhìn hắn.
“Không nhớ rõ sao?” Nụ cười của Diệp Thần bắt đầu trở nên ngọt.
“Nhớ, sao có thể không nhớ chứ.” Đỗ Phi Phi buồn bã mở miệng, “Đó là một đêm lạnh khắc cốt ghi tâm, ta ngồi ở trên nóc nhà hứng một đêm gió lạnh không bao giờ quên, cuối cùng bị đau bụng đi ngoài ba ngày khiến ta cả đời nhớ mãi.”
Diệp Thần cảm khái: “Thật sự là kí ức đẹp.”