“Đỗ tỷ tỷ!”
Tiếng thét chói tai của Hoắc Bình Bình xuyên qua toàn bộ sơn động, một lần nữa chà đạp lỗ tai Đỗ Phi Phi.
Đỗ Phi Phi mạnh mẽ hít vào một hơi, duỗi tay nắm lấy con nhện, ném mạnh nó sang một bên, sau đó liên tục lùi lại mấy bước, cho đến tận khi sau lưng đụng tới vách đá, mới chậm rãi ngồi xuống.
“Đỗ tỷ tỷ……” Hoắc Bình Bình lo lắng nhìn nàng, nước mắt lã chã rơi xuống, giống như một chuỗi hạt châu.
Nếu trong thời điểm Đỗ Phi Phi đang nhàn hạ, chắc chắn sẽ khen nàng khóc như hoa lê trong mưa, hải đường ngâm sương, đẹp không sao tả xiết.
Có điều, hiện tại một chút nhàn hạ Đỗ Phi Phi cũng không có. Nàng cảm thấy chỗ cổ bị nhện cắn dần dần trở nên tê dại, giống như mực nước nhỏ trên giấy, từng chút từng chút một lan dần ra bốn phía. Mà nàng, chỉ có thể trơ mắt cảm nhận.
Hoắc Bình Bình không biết làm gì nhìn cái cổ ngày càng xanh của nàng, run giọng nói: “Ta, ta nên làm gì bây giờ?”
Đỗ Phi Phi rất muốn nói đùa nói, giúp ta hút độc ra. Nhưng sau khi hé miệng, mới phát hiện những lời này thật khó nói, số lượng từ quá nhiều, cần rất nhiều sức, cho nên chỉ có thể run rẩy trả lời: “Đại…… phu……”
“Đại phu!” Hoắc Bình Bình như bị nói cho tỉnh ra, vội vã đứng lên, tránh ra hai bước, sau đó lại đầu quay, thần sắc phức tạp nhìn nàng, “Ta đi tìm người tới cứu.”
Khóe miệng Đỗ Phi Phi cố gắng giương lên, nhưng trước khi thành công, Hoắc Bình Bình đã tung quần hoa, biến mất ở cuối tầm nhìn của nàng.
Thế giới rồi đột nhiên trở nên yên tĩnh, gần như không một tiếng động.
Gậy đánh lửa chỉ còn một đốm lửa nhỏ.
Đỗ Phi Phi đảo mắt liên tục.
Cổ nàng đã trở nên cứng ngắc như đá, thật giống như tách ra hoàn toàn khỏi đầu và thân thể.
Đố Phi Phi muốn trước khi toàn thân biến thành tượng đá tìm được con nhện bị nàng ném đi kia, ít nhất cũng phải xác định được vị trí của nó, đề phòng nó lại bất ngờ xông lên cắn một cái vào khu vực nàng không kịp phòng bị. Đến lúc đó, nàng thật không biết mình có thể bị cắt thành mấy khúc.
Nghĩ đến đây, trong lòng Đỗ Phi Phi không khỏi thở dài: Sớm biết như vậy, vừa rồi nàng đã trực tiếp bóp chết con nhện kia, mà không phải tha cho nó một con đường sống.
Cho nên sư phụ mới nói: nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình.
Quả nhiên lời lẽ chí lý.
Đáng tiếc từ xưa đến nay chân lý luôn phải dùng máu tươi để đổi lấy.
Nàng một lần nữa lại di chuyển ánh mắt.
Cảnh vật trong động dần trở nên mông lung, giống như có sương mù lưởn vởn trước mặt.
Ngọn lửa dần dần tắt, sơn động hoàn toàn bị một màu đen bao phủ.
Nàng khép mí mắt, dựa cả người vào vách đá nặng nề ngủ thiếp đi.
Oành!
Theo tiếng nổ rung trời, đất đá hất văng bắn cả đến bên người nàng.
Đỗ Phi Phi mê mang mở mắt, vừa vặn nhìn thấy vô số đá vụn từ trên đỉnh đầu thưa thớt rơi xuống. Nàng theo bản năng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Cửa động bị nổ.” Giọng nam dễ nghe chậm rãi vang lên bên tai.
Đỗ Phi Phi muốn quay đầu, lại không động đậy nổi, chỉ có thể dùng khóe mắt liếc thấy đến một cái đầu đen tuyền dán lên vai nàng. Cổ truyền đến cảm giác ấm nóng mềm mại, nàng run rẩy hỏi: “Ngươi đang làm cái gì?”
Đầu từ trên vai nàng nâng lên, chuyển qua trước mặt, “Hút độc.”
Hút…… độc?
Đỗ Phi Phi hoàn toàn bị kinh sợ, “Diệp Thần đại nhân, loại việc nhỏ này không cần làm phiền ngài.”
Diệp Thần mỉm cười, “Không phiền.” Sau đó cúi đầu, tiếp tục sự nghiệp vĩ đại vừa rồi.
“Không phải.” Đỗ Phi Phi cố gắng chịu đựng cảm giác ngứa nhột, chân thành nói, “Ta cảm thấy ngươi tới muộn như vậy, độc đã sớm lan tràn khắp cơ thể, hút một hai cái như thế là hoàn toàn vô ích. Trừ phi ngươi hút toàn bộ máu của ta ra……” Nàng dừng một chút, “Đương nhiên, hút hết máu thì ta sẽ chết.”
Diệp Thần rốt cục ngẩng đầu, “Ta biết.”
“……” Biết ngươi còn hút?!
“Ngươi trúng là độc của nhện ngũ sắc, chỉ cần qua một canh giờ, độc sẽ tự giải.”
Đỗ Phi Phi không thể tin nói, “Nhưng cơ thể của ta vẫn rất cứng ngắc.”
“Cho dù là ai, dùng tư thế của ngươi ngủ một canh giờ đều sẽ như vậy.”
“……” Đỗ Phi Phi chậm rãi giật giật tay và chân, quả nhiên có thể động đậy, “Vậy vừa rồi ngươi hút cái gì?”
“Hút độc.” Diệp Thần tự nhiên đáp lại.
“……” Đỗ Phi Phi lại dùng vẻ mặt đau khổ nhắc nhở, “Nhưng vừa rồi rõ ràng ngươi nói chỉ cần qua một canh giờ độc sẽ tự giải.” Thế còn hút cái gì mà hút?
Diệp Thần cười tủm tỉm hỏi: “Hay là ngươi muốn nghe, bởi vì ta khát nước?”
……
“Coi như ta chưa hỏi gì.” Một tay nàng nắm lấy Miên Vũ đao chống xuống đất, một tay vịn vách đá gian nan đứng lên, nhìn quanh bốn phía.
Trước mặt có một đống lửa, tuy rằng lửa không lớn, cũng đủ chiếu sáng hai bên vách núi trước mắt.
Đỗ Phi Phi hoạt động gân cốt đi một đoạn về phía cửa động, lại phát hiện càng đi càng tối, đành phải quay lại nói: “Vừa rồi ngươi nói cửa động……”
“Bị nổ.” Diệp Thần vẫn ung dung ngồi.
“Nổ?!” Nàng nhảy dựng lên, “Bị ai cho nổ?”
Diệp Thần chống má, hờ hững nhìn đốm lửa trên mặt đất nói: “Đường Hống Hống? Hoắc Bình Bình? Hoặc là…… hung thủ?”
Đỗ Phi Phi không nói gì lấy gậy đánh lửa trên người thắp sáng, đi về phía đầu kia của sơn động.
Khoảng chừng qua thời gian uống một chén trà, vẻ mặt nàng thất vọng trở về, “Không thông.”
Diệp Thần ôn nhu nói: “Lửa càng nhiều, chúng ta càng nhanh chết ngạt.”
Đỗ Phi Phi lập tức thổi tắt gậy đánh lửa, lại dập bớt mấy đốm lửa, sau đó ngồi xuống đối diện hắn, “Bây giờ chúng ta làm gì?”
Diệp Thần mỉm cười kêu: “Phi Phi à.”
Thân thể Đỗ Phi Phi lập tức căng thẳng, lớn tiếng nói: “Trong thời khắc nguy nan này, chúng ta sẽ không tự giết lẫn nhau chứ?”
Giọng nói của Diệp Thần dịu dàng khác thường, “Ngươi phải nhớ kỹ, ta vì cứu ngươi mới lâm vào cảnh nguy hiểm này.”
Nàng hoài nghi nhìn hắn, kéo dài ngữ điệu: “Là…… sao?”
Không biết là do ánh lửa hay là tầm mắt, Đỗ Phi Phi nhìn thấy một vệt ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe lên trong mắt hắn. Đáy lòng thoáng co rút, nàng lập tức cười làm lành: “Đúng vậy đúng vậy, thật sự là làm phiền ngươi.”
Nụ cười của Diệp Thần lại ôn hòa như trước.
“Có điều vì sao ngươi lại đến cứu ta?” Lấy nhân phẩm và hành động của Diệp Thần đại nhân mà nói, gặp loại chuyện này không phải là hắn sẽ khoanh tay đứng nhìn, bàng quan, chờ thời điểm nàng hấp hối còn bỏ thêm đá xuống giếng tìm niềm vui sao? Giúp người làm vui, hy sinh bản thân thật sự không phải phong cách của hắn.
Diệp Thần thuận miệng nói: “Bởi vì Hoắc Bình Bình đến kêu cứu mạng.”
“Cho nên ngươi tới?” Đỗ Phi Phi trừng lớn mắt, muốn nhìn cho rõ người trước mắt đến tột cùng là Diệp Thần, hay là một người lương thiện khoác vẻ ngoài của Diệp Thần.
Diệp Thần chuyển động con ngươi, nhìn thẳng vào ánh mắt nghi ngờ của nàng, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu cong lên, “Ngươi…… thật sự không biết vì sao ta đến?”
……
Âm mưu? Dương mưu?
Trong đầu Đỗ Phi Phi bị đảo lộn như hồ dán, nhưng phát hiện mình vẫn không nghĩ ra được cái gì, cho nên thành thực lắc đầu với hắn.
Một tay Diệp Thần chống xuống đất, thân thể chậm rãi nghiêng về phía nàng.
Đỗ Phi Phi nhìn gương mặt càng ngày càng gần, tim không tự chủ được mà đập loạn lên.
Chưa từng gần gũi với Diệp Thần như vậy.
Ánh lửa lập lòe chiếu lên da thịt trắng nõn, càng làm nổi bật lên khuôn mặt vốn đã mê hoặc chúng sinh của hắn. Lông mi đen mà thanh mảnh, ánh mắt sáng ngời mà có thần, lông mi dài lại cong, cái mũi thẳng mà tuấn tú, môi trên mỏng mà môi dưới lại căng mọng.
Sau đó, nàng phát hiện, đôi môi quyến rũ kia đang từ từ tiến đến gần phía nàng…