Tiểu Hồng Mạo Rơi Vào Tay Đại Sắc Lang

Chương 55

Đường Khôi Hoằng từ Bách Độc cư đi ra, trên đường mòn trong rừng phong, duỗi tay ra là có thể tiếp được một chiếc lá đỏ đong đưa giữa không trung, đỏ tươi như máu, nắm trong lòng bàn tay, lại giống như tay đầy máu tươi.

Hắn nắm chặt tay lại, nâng bước đi về phía trước.

Cuối rừng phong, Diệp Thần một thân quần áo trắng, dưới ánh mặt trời chói chang lại như hàn băng ngàn năm không tan, cao ngạo quyết tuyệt.

“Diệp đại hiệp.” Hắn nâng tay ôm quyền, mảnh vụn của lá phong theo khe hở bay ra.

Diệp Thần mỉm cười, đem vẻ lạnh lùng thu hồi lại đến không còn dấu vết gì, “Đường chưởng môn đến đây là đã lấy được ‘Hỏi quân bao nhiêu sầu’ mà Sở Việt phối chế rồi sao?”

“Sự tình liên quan trọng đại, không thể làm gì khác hơn là vận dụng uy tín của chưởng môn để làm việc.” Hắn thở dài, trong mắt lộ ra vài phần yêu quý người tài, “Chỉ mong Sở Việt không phụ lòng ta một lần nữa.”

Diệp Thần cười như có thâm ý khác, “Chỉ hy vọng như thế.”

Đường Khôi Hoằng từ trong lòng lấy ra một chiếc bình sứ màu trắng sạch sẽ lớn bằng bàn tay, “Chỉ là không biết hai loại độc khác nhau ở điểm nào, Diệp đại hiệp làm thế nào để kiểm chứng?”

“Chuyện kiểm chứng độc dược, tự nhiên là giao cho Ký Lục đường là tốt nhất.”

Đường Khôi Hoằng gật đầu nói: “Đúng thế, vẫn là Diệp đại hiệp suy xét chu đáo. Một khi đã như vậy, ta đây lại đến Ký Lục đường một chuyến.”

“Cái này thì không cần.” Diệp Thần nghiêng người, nhường đường, “Vài vị trưởng lão của Ký Lục đường, ta đã mời đến Thiện Tâm cư rồi.”

……

Bàn tay nắm bình sứ của Đường Khôi Hoằng hơi cứng đờ, nhưng lập tức cười nói: “Diệp đại hiệp không hổ là Diệp đại hiệp, thật biết nhìn xa trông rộng.”

“Nào có nào có, ta chỉ mượn danh hào của Đường chưởng môn, là cáo mượn oai hùm mà thôi.”

Đường Khôi Hoằng thầm nghĩ: Quả nhiên là Diệp hồ ly.

Hai người đi đến cửa Thiện Tâm cư, Đường Khôi Hoằng nhìn thấy phu nhân của mình được Đỗ Phi Phi dẫn lối, từ một con đường khác đi tới, không khỏi biến sắc nói: “Diệp đại hiệp, đây là ý gì?”

“Một người vui không bằng mọi người cùng vui, ta nghĩ Đường phu nhân suốt ngày nhốt mình ở trong phòng cũng buồn phiền, cho nên bảo Phi Phi mời bà ấy đến đây.” Diệp Thần cười đến vô tội.

Đường Khôi Hoằng tức giận nói: “Chỉ sợ hành vi của Diệp đại hiệp không chỉ là như vậy?”

Diệp Thần giả bộ hồ đồ nói: “Nếu không Đường chưởng môn nghĩ…… ta là vì cái gì?”

Đường Khôi Hoằng nói: “Cái đó Đường mỗ không đoán được. Trên thực tế, chuyện Diệp đại hiệp đến Đường Môn vẫn là một chuyện kỳ quái, không thể không khiến người ta hoài nghi có rắp tâm khác.”

Diệp Thần sờ sờ cằm nói: “Lo lắng của Đường chưởng môn cũng không phải không có đạo lí, chi bằng chúng ta giải quyết vấn đề của Sở Việt trước, những chuyện khác nói sau.”

Đường Khôi Hoằng không ngờ hắn trả lời đúng tình hợp lý đến như vậy, lại có hiểu biết mới đối với độ dầy mặt của người này.

Khi hai người dừng bước chuyên chú nói chuyện, Đỗ Phi Phi và Đường phu nhân cũng đã đi tới.

Đường phu nhân dịu dàng nói: “Phu quân.”

Đường Khôi Hoằng gật gật đầu, “Phu nhân.”

Diệp Thần ở một bên cười nói: “Không ngờ hai vị thế đã là phu thê hơn mười năm mà vẫn tôn trọng nhau như thế, thật sự khiến người ta hâm mộ.”

Đỗ Phi Phi cũng gật đầu cảm khái: “Đúng vậy, nếu là Diệp Thần đại nhân, chỉ sợ đã sớm một ngày như mười năm……”

Ba ánh mắt đồng thời nhìn về phía nàng.

Trong đó ánh mắt của Diệp Thần là sáng nhất, có thần nhất.

“Như mười năm…… đặc sắc như mười năm. Ha ha.” Đỗ Phi Phi liên tục gượng cười, “Mỗi ngày đều có thể sống một cuộc sống khác nhau.” Ngày nào cũng đau xót cay đắng……vị gì cũng có, chỉ không có ngọt ngào, qua ngày như qua năm, xoay người là gian nan.

Diệp Thần đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của nàng, “Phi Phi à, không ngờ ngươi lại chờ mong như thế với tương lai của chúng ta.”

Cả người Đỗ Phi Phi run lên, nụ cười trên mặt bị gió thổi ngày càng méo.

Đường Khôi Hoằng và Đường phu nhân đi vào phòng khách của Thiện Tâm cư, lúc này mới phát hiện không chỉ có người của Ký Lục đường, mà ngay cả Đường Hồ Lô và Đường Tinh Tinh cũng đã ở đó từ bao giờ. Xem ra ngoại trừ Đường lão thái thái đang bế quan, Đường Bất Bình xuất môn, và Đường Bất Dịch bị giam, còn lại những người ở trong Trung Tâm thành đều đã tụ tập đầy đủ.

Đường Khôi Hoằng quay đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Đỗ Phi Phi sau đó chậm rãi chuyển đến Diệp Thần, vẻ cảnh giác lộ rõ trên mặt, “Diệp đại hiệp làm thế này, hình như hơi át quyền chủ nhân nơi này rồi?”

Diệp Thần lại cười nói: “Thật ra gần đây Phi Phi sáng tạo ra vài món ăn mới, cho nên ta muốn mời các vị lại đây cùng nhau nếm thử. Dù sao đến nơi này đã lâu như vậy, mà chưa một lần biểu đạt lòng biết ơn.”

Đỗ Phi Phi kéo tay áo Diệp Thần, ngừng cười thấp giọng hỏi: “Cái gì mà sáng tạo ra vài món ăn mới? Sao bản thân ta lại không biết?”

Diệp Thần xoay người, miệng ghé sát vào lỗ tai của nàng, “Không quan hệ, ta biết là được rồi.”

……

Đỗ Phi Phi nói: “Thế lát nữa……”

“Ngươi cứ xem rồi làm theo thôi.”

“……” Đỗ Phi Phi âm thầm tính toán, chi bằng đem sườn xào chua ngọt đổi thành sườn xào muối dấm? Có điều, có ai có thể nói cho nàng biết, sườn xào chua ngọt làm như thế nào không?

Về chuyện khác nhau giữa độc dược Sở Việt chế tạo và phương pháp chế độc Ký Lục đường ghi lại, Diệp Thần lại lần nữa trần thuật cho mọi người. Ánh mắt mọi người dừng lại trên bình sứ trong tay Đường Khôi Hoằng. Sở Việt có thể được chứng minh trong sạch hay không, đều nằm ở đây.

Lúc này Ký Lục đường đem đến một con khỉ.

Đỗ Phi Phi nhìn ánh mắt óng ánh linh động của con khỉ, đột nhiên cảm thấy không đành lòng, nhưng nhìn bộ dáng bình chân như vại của người trong Đường Môn, hiển nhiên là đã thành thói quen. Khỉ dù sao cũng là vật của Đường Môn, tuy nàng thấy tàn nhẫn, cũng chỉ có thể quay đầu không nhìn mà thôi.

Đường Khôi Hoằng từ trong bình sứ đổ ra một viên thuốc màu nâu, đưa cho một trưởng lão của Ký Lục đường.

Trưởng lão duỗi tay đưa viên thuốc vào trong lồng sắt, thành thạo bắt lấy con khỉ, đem viên thuốc nhét vào trong miệng nó.

Con khỉ giống như biết mình sắp chết, nổi điên lên như muốn gọi bậy.

Tiếng kêu la thê thảm như mũi tên nhọn xé gió, đánh thẳng vào màng tai mọi người.

Đỗ Phi Phi nhịn không được quay đầu, thấy con khỉ trợn tròn hai mắt, sau đó ngã xuống bất động.

Trưởng lão tiến lên, chạm vào nó, sau đó nói: “Chết.”

Trong phòng yên tĩnh đến quỷ dị.

Trong lỗ tai mọi người dường như còn phảng phất tiếng kêu thảm vừa rồi của con khỉ.

Vài trưởng lão của Ký Lục đường  đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt đều trầm trọng, cau mày.

Đường Khôi Hoằng phá vỡ yên lặng, nói với Diệp Thần: “Không biết độc Sở Việt  chế tạo và độc điều chế từ phương pháp ghi trong Ký Lục đường có gì khác nhau, phân biệt như thế nào?”

Ánh mắt Diệp Thần sâu thẳm, che giấu huyền cơ không nói rõ, “Thật ra, không có gì khác nhau.”

……

Trong lòng Đường Khôi Hoằng chấn động, nghiêm mặt nói: “Diệp đại hiệp có ý gì? Chẳng lẽ những lời nói lúc trước đều là đùa giỡn với Đường mỗ?”

“Ngài cũng có thể cho rằng như vậy.” Diệp Thần cười đến vô sỉ.

Đường Hồ Lô đột nhiên đứng lên, “Nơi này là Đường Môn.”

Diệp Thần mỉm cười nói: “Ta biết.”

Đường Hồ Lô lạnh lùng nhìn hắn.

Hắn rất ít đeo đao, hiện tại trong tay lại cố tình cầm một thanh đao, một thanh đao bất cứ lúc nào cũng có thể rút ra khỏi vỏ.

“Hồ Lô, đừng làm loạn.” Giọng nói uyển chuyển của Đường phu nhân như gió xuân, thổi tan sát khí trên người hắn.

“Mẫu thân!” Đường Hồ Lô quay đầu nhìn bà, hốc mắt ửng đỏ.

Đường phu nhân lại lắc lắc đâu.

Khóe miệng Đường Khôi Hoằng nhếch lên thành nụ cười lạnh, làm như khinh thường một màn trước mắt, nhưng bàn tay nắm bình sứ của hắn lại đầy mồ hôi.

Đỗ Phi Phi nhìn bên trái, lại nhìn bên phải, đầu óc mờ mịt.

Hiện tại đến tột cùng xảy ra tình huống gì, vì sao mỗi người đều giống như đang chơi đoán đố vậy, ngay cả Đường Tinh Tinh nhìn qua đều chắc chắn như vậy, dường như chỉ có mình nàng là người ngoài cuộc.

Diệp Thần đột nhiên vỗ vỗ đầu, “A, hình như còn có có chuyện quên chưa nói với Đường chưởng môn.” Hắn cười, nhưng ánh mắt lại sắc bén lợi hại, “Trước khi Đường chưởng môn đến Ký Lục đường, ta đã mượn các vị trưởng lão bình ‘Hỏi quân bao nhiêu sầu’ này……”

Khuôn mặt Đường Khôi Hoằng đột nhiên trắng xanh.

“Sau đó đổi viên thuốc trong đó thành thuốc dưỡng thân an thần, rồi trả trở lại.” Diệp Thần xòe tay cười nói, “Đương nhiên, nhìn bên ngoài, hai viên thuốc giống nhau như đúc.”

Sắc mặt Đường Khôi Hoằng từ tái nhợt đến đen như tro.

Rốt cục Đỗ Phi Phi cũng nghe hiểu một chút.

Diệp Thần cười dài nhìn Đường Khôi Hoằng, thật giống như một con hồ ly ung dung ngồi bên gốc cây đợi con thỏ ngu ngốc đụng đầu vào, “Có điều không biết vì sao con khỉ này ăn một viên thuốc dưỡng thân an thần trong tay Đường chưởng môn…… lại lăn ra chết như thế?”

……

Sau một lúc lâu.

Đường Khôi Hoằng khàn giọng nói nói: “Ký Lục đường sao lại nghe ngươi điều khiển?” Ký Lục đường không phải có thể dễ dàng mua chuộc, từ trước đến nay chỉ nghe mệnh lệnh của một người, Đường lão thái và một nửa mệnh lệnh của hắn.

Diệp Thần lấy từ trong áo ra một khối ngọc bội màu trắng, “Đường chưởng môn nhận ra được vật này chứ?”

“……”

“Đường lão thái thái từng lấy cái yếm để đảm bảo, đồng ý với ba người sau này không cần biết là chuyện gì, Đường Môn đều dốc toàn lực giúp đỡ. Cho nên với một yêu cầu nho nhỏ của ta, các vị trưởng lão của Ký Lục đường tự nhiên không thể cự tuyệt.” Dứt lời, Diệp Thần còn quay sang mỉm cười với người của Ký Lục đường.

Đường Khôi Hoằng suy sụp lui về phía sau nửa bước, đặt mông ngồi ở trên ghế, “Từ khi nào ngươi bắt đầu nghi ngờ…… ta?”

“Ngay từ đầu.”
Bình Luận (0)
Comment