Trấn nhỏ phồn hoa.
Những thôn dân ở chân núi đều thích lên trấn trên mua đồ. Hôm nay là mười lăm, đúng ngày họp chợ.
Đỗ Phi Phi đứng trên đường cái đông đúc giữa trấn, đột nhiên quay đầu nhìn ngọn núi sừng sững phía sau, đoạn đường quanh co khúc khuỷu dài dằng dẵng thế kia. Vừa rồi…… Nàng từ trên đó xuống dưới này? Chỉ mất một chút thời gian như thế?
……
Chẳng lẽ vừa rồi Diệp Thần đại nhân duỗi tay ra hút trấn nhỏ đến chỗ bọn họ, sau đó lại vung tay lên, để trấn nhỏ trở về vị trí ban đầu, cho nên bọn họ mới chạy thoát nhanh như vậy?
Đỗ Phi Phi phát hiện ra, từ sau khi quen biết Diệp Thần, sức tưởng tượng của nàng càng lúc càng phong phú, lý trí càng lúc càng hao mòn, quan niệm thị phi càng lúc càng trở nên vặn vẹo.
“Ngươi nghĩ cái gì thế?” Diệp Thần cúi đầu nhìn nàng.
Đỗ Phi Phi nói: “Ta nghĩ, khinh công của ngươi thật tốt, quả thực có thể cưỡi mây đạp gió, vèo một cái đã từ trên núi xuống dưới trấn.” So sánh với hắn, khinh công của nàng chẳng khác gì bà lão đi đường.
Diệp Thần nói: “…… Ta đi đường tắt xuống núi.”
(Ai đó ở trong lòng mỹ nam là chẳng còn phân biệt được đường lối.)……
Trạng thái tâm tình của Đỗ Phi Phi được cân bằng trở lại.
Trấn nhỏ tuy náo nhiệt, nhưng phần lớn là những hộ gia đình, quy mô của khách điếm rất bình thường, phòng hảo hạng càng ít khi được dùng tới, tiểu nhị chỉ thỉnh thoảng mới quét dọn.
Cho nên khi Diệp Thần đến, tiểu nhị của khách điếm đang suy nghĩ xem hôm nay nên quét hay để mai quét thì tốt hơn.
Đỗ Phi Phi đi theo phía sau hắn, thấy hắn nói muốn một gian phòng thượng hạng, cũng lập tức hào khí vô cùng lấy ra một thỏi bạc, “Ta cũng muốn một gian phòng thượng hạng.” Tuy rằng ngân lượng là bán mình mà có được, nhưng tóm lại vẫn là bạc. Rốt cục thì không phải nằm ngủ trên mặt đất.
Chưởng quầy nhìn Diệp Thần chỉ mỉm cười không nói, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Vị cô nương này, khách điếm của chúng ta chỉ có một gian phòng thượng hạng.”
……
Đỗ Phi Phi nói: “Thế còn lựa chọn nào khác?”
“Có phòng cho hai người, phòng cho ba người, phòng cho năm người……”
Đỗ Phi Phi càng nghe càng không kiên nhẫn, “Lớn nhất là mấy người một phòng?”
“Mười sáu người.”
“Được, ta thuê gian phòng đó!” Nếu không có phòng tốt nhất, như thế nàng sẽ thuê phòng lớn nhất.
Chưởng quầy nghĩ nghĩ một nói: “Những vị khách ở trong phòng đó, ngài có muốn bao cả hay không?”
Đỗ Phi Phi hỏi: “Bao cả bọn họ có thể bán sao?”
……
Chưởng quầy phái tiểu nhị lên nói với khách để đổi phòng.
Đỗ Phi Phi còn chưa vào trong phòng, đã ngửi thấy một mùi hôi thối xông ra ngoài. Nàng bịt mũi, “Đây là……”
“À, để tiện cho khách, cho nên nhà xí xây ngay ở phía sau phòng.” Chưởng quầy xoa xoa tay cười nói: “Nếu đêm hôm khuya khoắt cô nương muốn đi nhà xí, chỉ cần ra khỏi cửa sẽ đến, không cần trì hoãn dục vọng, vô cùng tiện lợi.”
Đỗ Phi Phi nghiêm mặt nói: “Ta có thể bao cả nhà xí không?”
Chưởng quầy cười nói: “Cái đó, ngài biết đấy, nơi như nhà xí, mọi người đều cần, cho nên……”
Đỗ Phi Phi đi vào phòng, nhìn cánh cửa sổ mở ra về phía nhà xí, thở dài: “Mặc dù ta cũng cần, nhưng không phải một ngày mười hai canh giờ đều cần. Ngươi khiến ta có cảm giác giống như đang ngủ ở trong nhà xí.”
Gian phòng cho mười sáu người ở chung vốn là phòng chất lượng kém nhất. Khi hắn xây khách điếm này sao có thể ngờ được có người sẽ thuê trọn nó để làm phòng cho riêng mình.
Nhưng do muốn nâng cao tinh thần phục vụ, chưởng quầy trầm ngâm một lát rồi nói: “Chi bằng ta bảo tiểu nhị lập tức đi dọn sạch, tiện thể ở bên ngoài đốt mấy bình hương liệu, đảm bảo tuyệt đối không còn mùi gì.”
Đỗ Phi Phi tạm thời tin kết quả đúng như hắn nói, có điều nàng lập tức phát hiện ra mình giống như ở trong chùa miếu, khác biệt duy nhất là không có tiếng lẩm bẩm tụng kinh ở bên ngoài.
Có điều ngửi mùi hương mà chết so với việc ngửi mùi thối mà chết vẫn tốt hơn nhiều, nàng quyết định nhẫn nại. Tốt xấu gì đây cũng là gian phòng nàng thuê được từ bạc bán thân, dù thế nào, nàng cũng phải chống đỡ đến cuối cùng.
Lúc sau chưởng quầy lại đến đây một lần nữa, thiếu chút nữa bị hun ngạt thở. Có điều khách đã vừa lòng, hắn tự nhiên không có gì khó chịu. Vì thế chỉ đứng ở ngoài cửa chúc nàng sinh hoạt vui vẻ. Chưởng quầy rời đi không bao lâu, hương khói cuối cùng cũng nhỏ bớt lại, có lẽ là chưởng quầy sợ có người bị hun chết ở trong khách điếm thì thật xui xẻo.
Đỗ Phi Phi ôm gối chưởng quầy mới đổi cho nàng, đang chuẩn bị ngủ, cửa lại kẽo kẹt mở ra.
Gối đầu có thể đổi, nhưng cửa thì không đổi được, cho nên cánh cửa vẫn là tiếng cọt kẹt đáng ghét kia. Nàng giương mắt, thấy Diệp Thần dương dương tự đắc đi vào, tiện tay chỉ vào chiếc giường đối diện nàng.
Tiểu nhị đi theo phía sau hắn vội vàng đem chăn đệm trắng như tuyết trải lên giường cho hắn.
Đỗ Phi Phi ngồi dậy, “Hình như gian phòng này là ta bao.” Diệp Thần cho tiểu nhị hai đồng tiền rồi đuổi đi, sau đó khoanh chân ngồi đối diện nàng, “Trên đường đến Đường Môn đều là ngươi dựa vào ta mà có chỗ ăn ở, nay hiếm khi ta đến nhờ chỗ của ngươi một lần, có là gì đâu.”
……
Đi đến Đường Môn đều là nàng nằm dưới đất ngẩng đầu ngắm dung nhan khi ngủ trên giường của hắn, ở đâu có tư cách cùng ngồi cùng ăn với hắn?!
Trong lòng Đỗ Phi Phi căm giận, “Ngươi không sợ nhà xí bên ngoài sao?”
Diệp Thần nói: “Ta sợ người trong nhà xí hơn.”
Như để hợp với tình hình, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đánh rắm kinh thiên động địa!
Chỉ trong chớp mắt, mùi hôi lén lén lút lút bay vào phòng.
Đỗ Phi Phi nhìn Diệp Thần hơi nhíu mày, đột nhiên nằm úp sắp xuống gối cười ha hả. Thật là hả lòng, sớm biết có ngày hôm nay, nàng đã sớm bỏ tiền ra thuê những chỗ như thế này để nguôi giận. Diệp Thần đột nhiên nâng tay. Chỉ nghe thấy bên ngoài có tiếng bùm bùm sụp đổ. Đỗ Phi Phi kinh sợ.
Tuy rằng người ta thả rắm có hơi thối, nhưng tội cũng chưa đến mức phải chết.
Tiếng bước chân bên ngoài dồn dập. Có lẽ là chưởng quầy và tiểu nhị nghe được tiếng động nên đi tới. Ầm ầm một hồi, đột nhiên có tiếng tức giận hét lớn: “Ai? Là ai? Là ai thừa dịp lão tử đại tiện mà phá cửa? Không thể chờ một chút sao? Làm hại lão tử giật mình ngã xuống hố!”
……
Ách, vẫn còn có thể tức giận, như vậy là không có trở ngại gì rồi.
Đỗ Phi Phi lấy ra mảnh lụa Diệp Thần cho nàng vẫn chưa đòi về, che mũi lại, nằm xuống, nặng nề ngủ.
Vừa rồi thật sự là đánh đấm một hồi quá mệt mỏi.
*
Trấn tuy nhỏ, nhưng cái gì cũng có. Tâm tình Diệp Thần rất tốt kéo Đỗ Phi Phi đi dạo phố. Đỗ Phi Phi còn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, dựa vào bất cứ thứ gì là có thể ngủ tiếp. Không làm sao được, Diệp Thần đành phải nắm cổ áo của nàng kéo đi.
Sáng sớm, trên trấn nhỏ chỗ nào cũng bày bán bánh bao, bánh chưng, sữa đậu nành… hương thơm ngào ngạt bốn phía.
Đầu tiên Đỗ Phi Phi giật giật cánh mũi, tiếp theo là giật giật hai gò má, cuối cùng giật giật mí mắt, sau đó mở to mắt.
Diệp Thần buông tay đang nắm cổ áo nàng, mỉm cười nói: “Muốn ăn cái gì? Ta mua.”
……
Vẫn đang nằm mơ thì phải? Đỗ Phi Phi nghiêng đầu nhìn Diệp Thần đang cười đến vô cùng ôn hòa. Ừ, quả nhiên là nằm mơ. Có điều tuy rằng là mộng nhưng lại là một giấc mộng đẹp, Đỗ Phi Phi quyết định cứ tiếp tục tiến hành giấc mộng này, “Ta muốn ăn hồ lô đường.” Hồ lô đường trong cửa hàng bánh bao đỏ tươi đến mê người.
Ánh mắt trừng lớn lại tròn xoe. Nụ cười của Diệp Thần tắt ngấm, “Đợi mười năm nữa đi.”
[Ở đây, hồ lô đường hay còn gọi là đường hồ lô, giống tên của anh Đường Hồ Lô, anh Thần lại ghen đây mà]……
Đỗ Phi Phi đưa tay nhéo đùi, lập tức tỉnh táo.
Cửa hàng rèn trên phố buôn bán rất tấp nập, có điều đa số là bán búa, rìu, cuốc xẻng. Đây là lần đầu tiên có người đến nhờ sửa đao. Chủ cửa hàng nhận lấy Miên Vũ đao, cầm trong tay tỉ mỉ nhìn ngắm một hồi mới nói: “Đao tốt.”
Đỗ Phi Phi đang đắc ý, lại nghe thấy hắn nói tiếp, “Giết không ít người rồi đúng không?”
……
Chẳng lẽ hắn muốn báo quan? Đỗ Phi Phi lập tức lui ra phía sau một bước, trốn đến phía sau Diệp Thần. Cái này chính là dựa lưng cây lớn có bóng mát, bên người nàng có bóng cây rộng như công tử của Tể tướng, nếu không dựa vào thật là lãng phí.
Diệp Thần không phụ kỳ vọng của nàng mở miệng, “Còn phải giết nhiều nữa, mài sắc một chút.”
Ông chủ cửa hàng không nói lời nào vô nghĩa nữa, vùi đầu làm việc. Đỗ Phi Phi khâm phục nhìn hắn, người xấu không phải ai cũng có thể làm.
Sau khi từ cửa hàng rèn đi ra, Diệp Thần lại quẹo vào một cửa hàng gốm sứ. Trong cửa hàng màu sắc rực rỡ, muôn màu muôn vẻ, khiến cho người nhìn hoa cả mắt. Đỗ Phi Phi chán ghét sờ cái này, sờ cái kia, thật cứng rắn, lại không thể ăn.
Nàng quay đầu, thấy ông chủ cửa hàng đang giơ một vật tròn vo, giống bát xin cơm, cười quyến rũ với Diệp Thần, nói: “Đây là sứ men xanh Long Tuyền, đặt trong thư phòng là thích hợp nhất. Ngài nghĩ xem, một thư phòng đều là sách rất nhàm chán, nếu đặt một bình sứ, vừa lịch sự tao nhã, lại sống động.”
Diệp Thần di chuyển bước chân, đảo mắt, lão bản lại cuống quít buông ra bình sứ, nâng lên một bình Tử Sa hình lục giác, “Cái này cũng không tệ. Khi đọc sách mệt mỏi, dùng nó để pha một bình Thiết Quan Âm hoặc trà Long Tĩnh, có thể nâng cao tinh thần, thích hợp nhất.”
Đỗ Phi Phi nhìn một đống lớn thịt mỡ trên mặt ông chủ còn phải dùng miệng ép lên phía trên, vô cùng đáng thương, không nhịn được mà nói: “Hắn không đọc sách.”
Dường như lúc này ông chủ mới nhận thấy nàng, kinh ngạc nhìn về phía này, “Hay công tử nhà ngươi là thương nhân?”
Đỗ Phi Phi bực tức nói: “Ta rất giống nha hoàn sao?”
Ông chủ nói: “Chẳng lẽ là…… phu nhân?”
……
Đỗ Phi Phi quay đầu đi ra cửa.
Khi Diệp Thần đi ra, trong tay ông chủ nâng một chiếc hộp lớn, cười không khép được miệng.
Không cần Diệp Thần mở miệng, Đỗ Phi Phi đã ngoan ngoãn nhận lấy hộp. Khi xoay người đi, nàng nghe thấy lão bản lẩm bẩm một câu, “Vẫn là nha hoàn.”
Đỗ Phi Phi quyết định về sau phải ăn mặc sang trọng một chút, tốt nhất còn phải treo một khối ngọc bội ở bên hông, trên cổ đeo vòng trân châu, trên tóc cài vài chiếc trâm ngọc, còn phải là loại lắc đầu là có thể đong đưa tạo ra tiếng vang.
Đang mải suy nghĩ thì đột nhiên đụng vào Diệp Thần thình lình dừng lại. Nàng sửng sốt một chút, “Làm sao vậy”
Diệp Thần đột nhiên duỗi tay đem những chiếc hộp trên tay nàng đỡ lấy……
Nếu đây là lần đầu tiên nàng còn mang hy vọng xa vời Diệp Thần đại nhân có thiện ý giúp đỡ, nhưng sau rất nhiều lần hy vọng bị chà đạp tàn nhẫn, nàng bắt đầu học được cách dùng góc độ bi quan để nhìn nhận thế giới. “Muốn ta làm cái gì?”
Diệp Thần dẩu dầu miệng về phía trước. Dân chúng chung quanh đột nhiên kêu la trốn sang hai bên. Một đám hắc y nhân xách đao vây quanh hai người, không phải Liễu Diệp đao, lần này là những thanh đao thật dày.
Đỗ Phi Phi chậm rãi rút Miên Vũ đao ra. Sớm biết Diệp Thần bỏ tiền ra sửa đao cho nàng tuyệt đối không phải xuất phát từ ý đồ tốt, cuối cùng vẫn muốn ép cạn sức lao động của nàng.
Binh khí giao nhau, lại là một hồi đánh chém lung tung tối trời tối đất. Diệp Thần đi đến một cửa hàng sữa đậu nành chưa kịp thu dọn mà bị bỏ lại bên đường, đem hộp buông ra, múc một bát sữa đậu nành, ngồi ở bên cạnh vừa uống vừa xem.
Đỗ Phi Phi vừa được ngủ ngon, tinh thần đang hưng phấn, đao trong tay múa đến điên cuồng.
Tuy rằng đám hắc y nhân đã được chỉnh hợp lại một lần nữa, cũng nhiều thêm mười mấy người, nhưng không chiếm được chút lợi thế nào, ngược lại bị nàng đánh đến loạn đội hình, chém giết lẫn nhau.
Khi đao của Đỗ Phi Phi đặt lên cổ một người, Diệp Thần thong thả nói: “Giết người trước cặp mắt của hàng trăm người, sẽ phải ngồi tù.”
Trong lòng Đỗ Phi Phi rủa thầm một tiếng, xoay cổ tay, chuyển chém thành đập, chuôi đao tàn nhẫn đập thẳng vào mặt hắc y nhân.
Đám hắc y nhân người người đều không sợ chết, nếu giết thì có thể bớt một người, nhưng chỉ làm bọn họ bị thương, cho dù thiếu một cánh tay, thiếu một cái chân vẫn có thể xông lên.
Đỗ Phi Phi bất đắc dĩ lui về phía sau, nhìn về phía Diệp Thần: “Bọn họ định giết chúng ta trước cặp mắt của hàng trăm người chẳng lẽ không sợ phải ngồi tù sao?”
Diệp Thần chậm rãi nói: “Bọn họ có cấp trên.”
……
Đỗ Phi Phi duỗi tay lau mồ hôi, “Còn phải đánh bao lâu nữa?”
Cũng không biết đối phương nghĩ như thế nào, biết rõ giết không được bọn họ vì sao nhất quyết phải phái những người này đến. Chẳng lẽ là bọn chúng muốn khiến nàng mệt chết? Nhưng Diệp Thần còn chưa ra tay, lấy thân thủ của Diệp Thần, cho dù có nhiều người hơn nữa cũng chẳng hề hấn gì đi?
“Đại khái, sắp rồi.” Diệp Thần khẽ híp mắt lại, hưng phấn nhìn một hướng khác của trấn.
Đỗ Phi Phi không nhìn thấy vẻ mặt hắn, nhưng lời hắn nói vừa rồi của hắn khiến nàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Mơ hồ có tiếng vó ngựa, càng lúc càng gần, đạp trên đất đến chấn động. Đỗ Phi Phi ngạc nhiên. Chẳng lẽ quân đội của Nam Dương vương đến đây? Như thế không khỏi quá oanh động rồi?
Hắc y nhân lại mắt điếc tai ngơ, xuống tay không lơi lỏng chút nào.
Đỗ Phi Phi thấy Diệp Thần không lên tiếng, chỉ có thể kiên trì chống đỡ.
Đột nhiên, một hắc y nhân nhìn về phía phát ra tiếng vó ngựa, hô to một tiếng, “Rút!” Tinh thần Đỗ Phi Phi chấn động, đao trong tay càng chém điên cuồng.
Hắc y nhân quả nhiên không ham chiến, ngoại trừ một người bị đao của nàng vây khốn, những kẻ khác đều quay đầu rút đi.
Đỗ Phi Phi nghĩ, mặc kệ đến có phải là đội quân của Cao Dương vương hay không, giữ lại một người sống luôn hữu dụng. Trong lòng nếu đã có chủ ý bắt giữ, đao trong tay cũng lập tức vây kín không một kẽ hở, hắc y nhân kia bị vây lại khó có thể trốn thoát.
Hắc y nhân lúc nãy hô to rút lui đứng cản ở phía sau, thấy nàng dây dưa không dứt, đột nhiên ném một thứ gì đó về phía nàng!
Đỗ Phi Phi không chút nghĩ ngợi dùng đao chém đứt! Chỉ nghe thấy ầm một tiếng, vật kia rơi trên mặt đất.
Hắc y nhân đang bị nàng ngăn cản lập tức tận dụng cơ hội bỏ chạy.
Đỗ Phi Phi còn chưa kịp đuổi theo, chủ nhân của tiếng vó ngựa kia đã vọt tới trước mắt.
Phía sau thêm mấy chục con ngựa, mấy chục người.
Đỗ Phi Phi nhìn người cầm đầu, thấy vẻ mặt nghiêm túc đến lạnh lùng của của Tiêu Đại Thánh, tim đập loạn hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”