Tiểu Hồng Mạo Và Đại Hôi Lang

Chương 70

Cảnh Lang nheo mắt lại, nhếch miệng, không có thiện ý nói:

"Theo tui thấy Tri Thu nhà bà chắc bị người ta áp!"

"Nhảm nhí!"

Hai quả đấm Thanh Phượng nắm chặt, giận đến thân người phát run, vừa nghĩ tới người nọ dưới thân người khác thừa hoan, tức giận liền không kềm được trào ra khỏi lồng ngực. Mạc Tri Thu là của cô, những người khác đừng hòng chấm mút!

"Thanh Phượng, từ lúc nào chỉ số thông minh của bà thấp vậy?"

Hai tay Cảnh Lang khoanh trước ngực,

"Dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết, Mạc Tri Thu là kiểu người chết chân, cậu ấy nếu đã quyết định cùng bà bên nhau, làm sao sẽ lại đi chạm vào những cô gái khác chứ."

"Nhưng tui rõ ràng đã thấy..."

Thanh Phượng cắn môi, không cam tâm nói.

"Tuy vậy bà cũng không thể liền cứ để hai người ở lại đó, lúc bà đi, thần trí Mạc Tri Thu có đang tỉnh táo không?"

Thanh Phượng đột nhiên thức tỉnh,

"Ý bà là?"

"Còn ngẩn ra ở đây làm gì?"

Cảnh Lang chỉ vào cửa ra vào.

"Mạc Tri Thu mắc dịch, dám lén em vụng trộm với đứa khác, chị chết chắc rồi!"

Thanh Phượng dậm chân, tức tối bất bình nói.

"Tiểu Xà!"

Nhưng mà, lúc này đột nhiên có bóng người bước vào làm Thanh Phượng một phen giật mình.

"Đồ chết tiệt!"

Thanh Phượng không nói hai lời, đi tới trước mặt Mạc Tri Thu, khép hai ngón tay thon dài lại, vặn lỗ tai của cô.

"Ái!!! Đau quá trời ơi! Vợ ơi, buông tay!"

Mạc Tri Thu đau cả khuôn mặt cũng nhăn nhúm lại.

"Nói! Cho em một sự giao phó đàng hoàng!"

Cảnh Lang lùi về sau vài bước, cách xa hai người, rất sợ bị tiếng gầm của con rắn Hà Đông ảnh hưởng.

"Tiểu Xà, chị không rõ lắm ý của em!"

Mạc Tri Thu lúc nào sẽ chật vật như vậy trước mặt người ngoài, đường đường là lão đại hắc đạo tiền nhiệm lại bị người ta nhéo lỗ tai, giống như sủng vật bị rầy la. Dư quanh thỉnh thoảng liếc về phía Cảnh Lang, phát ra tín hiệu cầu cứu.

"Khụ, khụ!"

Cảnh Lang dùng sức ho khan vài tiếng, hai người này còn tiếp tục gây rối, sợ rằng Lục Hồng không nghỉ ngơi được.

Lúc này Thanh Phượng mới thả lỏng tay,

"Hừ!"

Hướng về phía Mạc Tri Thu hừ lạnh, nghiêng đầu ngồi lên sô pha. Thật vất vả lỗ tai của Mạc Tri Thu mới được giải thoát, dùng sức xoa xoa. Nhưng trước mắt còn chuyện khác quan trọng hơn, Tiểu Xà của cô đang yên lành tự nhiên lại nổi đóa.

"Mạc lão đại, tối qua cô với ở với ai vậy?"

Cảnh Lang cảm thấy không khí đông cứng giữa hai người, bước ra hòa giải.

"Cảnh tổng, tôi đang muốn cùng cô nói chuyện này đây, phiền cô mang em gái sữa nhà cô về đi, ở lỳ nhà tôi một đêm không nói, còn chiếm cứ phòng ngủ với ga trải giường của tôi!"

"Cái gì?!"

Không ngờ tới Mạc Tri Thu lại bỏ lại quả bom nặng ký.

"Đồ chết tiệt! Chị nói rõ ràng cho em, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Thanh Phượng làm bộ dạng muốn tiến lại vặn lỗ tai của cô, Mạc Tri Thu vội vã vẫy tay ngăn lại.

"Tiểu Xà, chẳng lẽ em cho rằng chị với người khác tình một đêm sao?"

Mạc Tri Thu lập tức hiểu Thanh Phượng vì sao sẽ vừa nhìn thấy mình lại nổi trận lôi đình như vậy.

"Chuyện đó..."

Thanh Phượng chợt yên lặng, giống như bị bắt phải cái đuôi sam nhỏ vậy, ấp a ấp úng.

"Hửm? Bảo bối, sao không nói chuyện?"

Mạc Tri Thu gạt tóc trên bả vai qua một bên, từng bước ép sát Thanh Phượng, trong con ngươi phát ra tín hiệu nguy hiểm. Thanh Phượng quay đầu đi nơi khác,

"Em rõ ràng nhìn thấy..."

"Em rõ ràng nhìn thấy người trên giường là chị?"

Mạc Tri Thu nhẹ nhướng lông mày, ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm Thanh Phượng.

"Cái này..."

Giờ phút này Thanh Phượng mới ý thức được, sáng hôm nay đến nhà Mạc Tri Thu, vừa mở cửa phòng ngủ trong nháy mắt, cô liền nhìn thấy hai bóng người xích lõa nằm trên giường, theo bản năng liền cho rằng là Mạc Tri Thu với cô gái lạ mặt, cũng không nhìn kỹ, liền vội vàng chạy ra.

"Cảnh Ngọc tình một đêm với người khác? Chuyện này không thể nào."

Cảnh Lang còn đang trong khiếp sợ, tính tình em gái nhà mình cô là người rõ nhất, mặc dù ham chơi, thích uống rượu, thích chậm trễ, nhưng tuyệt sẽ không làm chuyện vượt quá giới hạn với người khác.

"Đồ chết tiệt, mau đem lời nói cho rõ ràng!"

Thanh Phượng mượn cơ hội lẩn tránh vấn đề vừa rồi, thúc giục Mạc Tri Thu nói hết lời. Mạc Tri Thu nghiền ngẫm xoa mặt Thanh Phượng một cái, tiến tới bên tai cô:

"Về nhà sẽ thu thập em!"

"Tránh ra đi!"

Thanh Phượng đẩy cô một cái. Trong lòng suy nghĩ về nhà, ai ở trên còn chưa nhất định!

Ngay lập tức, Mạc Tri Thu nói chuyện đã xảy ra. Thì ra tối hôm qua, Mạc Tri Thu lái xe gắn máy ra ngoài hóng gió, trên phố thấy một cái quán rượu, suy nghĩ vào xem một chút. Ở cửa liền đụng phải Cảnh Ngọc đỡ một cô gái say khướt, trên mặt cô gái kia hàm xuân, ửng đỏ mất tự nhiên, còn không ngừng cọ cọ vào ngực Cảnh Ngọc, tám phần là bị người ta bỏ thuốc. Mạc Tri Thu thức thời cho Cảnh Ngọc chìa khóa nhà mình, bản thân thì một mình ở lại quầy rượu một đêm.

Kết quả lúc xế chiều về đến nhà, đã nhìn thấy bộ mặt khóc lóc của Cảnh Ngọc, làm ổ trên giường, không còn thấy bóng dáng mỹ nhân kia. Không được rồi, Mạc Tri Thu liền tới thông báo cho Cảnh Lang, qua lãnh em gái nhà mình về nhà. Sau khi Thanh Phượng nghe xong, mặc dù biểu tình trên mặt vẫn là rất thối, nhưng đáy lòng đã thoáng qua một tia áy náy.

"Cô gái, lần này đã hiểu rõ rồi chứ?"

Mạc Tri Thu chỉ chỉ lỗ tai ửng đỏ, Thanh Phượng nhăn nhó đi tới, lấy tay xoa xoa lỗ tai cho cô.

"Đồ chết tiệt, ai biểu chị cũng không chịu nói trước cho người ta một tiếng."

Thanh Phượng tiếp tục lèm bèm.

"Chị có gọi điện cho em, kết quả biểu hiện tắt máy."

Mạc Tri Thu bĩu môi, Thanh Phượng cầm điện thoại trong túi xách ra, thì ra đã hết pin.

Chân mày Cảnh Lang nhíu chặt, mới vừa rồi nghe qua lời kể của Mạc Tri Thu, suy đoán Cảnh Ngọc với cô gái không rõ lai lịch nọ cũng không đơn giản là tình một đêm, có lẽ Cảnh Ngọc sớm đã quen biết cô gái đó. Bằng không, coi như giúp người, Cảnh Ngọc cũng sẽ không kéo bản thân xuống nước. Nhưng nhìn qua, xem ra Cảnh Ngọc chỉ là một bên tình nguyện.

Thở dài, Cảnh Lang để Mạc Tri Thu và Thanh Phượng đợi trong nhà mình trước, trông nom hộ Lục Hồng. Xoay người vào trong phòng ngủ, Lục Hồng đang nghiêng người an nhiên nằm trên giường.

"Tiểu Hồng Hồng."

Cô nhẹ nhàng kêu một tiếng, Lục Hồng xoay người lại, mắt phải có chút sưng, trên mặt lộ ra một bộ biểu cảm mê ly. Cảnh Lang yêu thương hôn lên mặt cô một cái.

"Sao vậy?"

Lục Hồng một tay chống đỡ giường, nằm lên hai chân Cảnh Lang.

"Cảnh Ngọc xảy ra chút chuyện, chị phải đi xem nó một chút. Muốn ăn gì, chị gọi trước cho em, Thanh Phượng các cô ấy sẽ ở lại đây, nếu có chuyện cứ trực tiếp gọi các cô ấy."

"Chị đi đi, em chưa thấy đói."

Lục Hồng rũ thấp mắt, giống như sắp ngủ tiếp vậy.

"Nói càn. Chị gọi cho em chút cháo nha."

Mu bàn tay Cảnh Lang vuốt ve gò má của cô, ánh mắt quyến luyến đánh vào trên thân người.

"Muốn đợi chị về ăn chung..."

Ngón tay Lục Hồng vẽ vòng tròn trên bàn tay của cô.

"Haha, thì ra không nỡ xa chị~"

Ngón tay Cảnh Lang vừa điểm nhẹ lên chóp mũi của cô, vừa cưng chiều nói.

"Ai không nỡ xa chị chứ..."

Toàn bộ lời nói không được tự nhiên đều bị nụ hôn của Cảnh Lang bao trùm trong miệng.

---

Trước cổng bệnh viện tư nhân lớn nhất thành phố T, một chiếc xe màu trắng ngừng lại. Tại cổng, đám người viện trưởng bác sĩ y tá rối rít đứng tại đó, cung kính, cúi người thật sâu chào cô gái bước xuống xe.

"Hoan nghênh La đổng đến!"

Hôm nay La Cẩn mặc bộ đồ màu trắng, mang kính mát màu đen, toàn bộ mái tóc quăn nhẹ khoác ra sau, dáng điệu một bộ nữ cường nhân, so với lúc bình thường như hai người khác nhau.

Từ trên thân tỏa ra uy áp vô hình, khiến cho mọi người ở đây không dám có tiếng động. Bệnh viện De Saint là bệnh viện La Cẩn tự mình bỏ vốn mở ra, chuyên cung cấp dịch vụ chữa trị, kiểm tra, điều dưỡng cho người trong giới thượng lưu, hoặc một vài đại gia hào môn với tư cách cá nhân. Cho nên có thể nói bệnh viện tập kết các kỹ thuật y liệu tiên tiến nhất thế giới, dụng cụ cùng với nhân tài chữa trị đứng hàng đầu. Không chỉ vậy, hàng năm bệnh viện đều sẽ tham dự hoạt động từ thiện xã hội, không có nghĩa vụ vì một vài cô nhi mắc bệnh nặng mà tiến hành chữa trị miễn phí.

Trên đường La Cẩn đi, có một đám người theo sau, viện trưởng thỉnh thoảng báo cáo tình trạng gần đây của bệnh viện cho cô.

"Bác sĩ Dịch đâu rồi?"

La Cẩn ngắt ngang lời viện trưởng,

"Khoa trưởng Dịch sáng nay xin nghỉ, một hồi nữa có lẽ sẽ tới."

Đang nói, thì một bác sĩ mặc áo choàng trắng, buộc tóc đuôi ngựa, trong miệng ngậm thuốc lá, đạp giày cao gót đi tới. Vóc người cao gầy ước chừng 1m75, hai tay cắm trong túi, vẻ bướng bỉnh không thuần phục lộ ra một cỗ lạnh lùng, một lớp khí tức ngăn cách bản thân với người khác.

"Xin lỗi, tôi tới muộn."

Khóe mắt La Cẩn cong lên,

"Bác sĩ Dịch, tối qua ngủ ngon giấc chứ?"

Lời mang hàm ý, ánh mắt Dịch Lam càng lạnh lùng hơn.

"Cũng không tồi, đa tạ quan tâm."

Cơ hồ nghiến răng nghiến lợi.

"Tốt lắm, tiếp theo, để bác sĩ dịch cùng tôi được rồi, các người lui xuống đi."

La Cẩn hướng mọi người gật đầu.

Đợi sau khi tất cả rời khỏi, hai tay Dịch Lam cắm trong túi, dẫn đầu đi phía trước. La Cẩn cười theo sau,

"Quà tôi tặng cho cô chắc cô rất thích."

"La Cẩn!"

Dịch Lam chợt quay đầu lại, đôi mắt tràn đầy oán hận,

"Đừng nên để tôi hận cô!"

"Rõ ràng có ý với tiểu nha đầu đó, tôi bất quá chỉ là tiện tay giúp đỡ nho nhỏ cho cô mà thôi."

La Cẩn không nghiêm túc.

"Đủ rồi! Chuyện này đến đây chấm dứt. Thân thể cô ta đã không còn gì đáng ngại, cô có thể mang đi."

Hai người tới dưới lầu trệt, nơi đó có phòng thí nghiệm riêng của Dịch Lam. Lấy thẻ trong ngực ra, đến chiếu vào khung cửa sổ nhỏ bên phải cửa.

Cửa kim loại trong nháy mắt mở ra, hai người tiến vào. Một cô gái mặc áo người bệnh nằm trên giường, ánh mắt xuất thần nhìn về phương xa.

"Bác sĩ Dịch quả nhiên diệu thủ hồi xuân nha, năm đó tôi đưa cô gái này đến đây, chỉ còn dư lại một chút hơi tàn."

Ánh mắt La Cẩn chứa đầy ý cười nhìn chằm chằm Dịch Lam. Dịch Lam kéo ra khóe miệng một chút, không hề để ý tới cô, tiến đến một bên hút thuốc.

"Sống lại có mùi vị như thế nào?"

La Cẩn đến trước giường bệnh, khom người cẩn thận nhìn mặt mũi cô gái,

"Wao! Mặt mũi chỉnh lại cũng ngay ngắn."

La Cẩn đưa tay nhéo mặt cô một cái, sờ thấy cảm xúc mềm mại trong tay, thật không thoải mái.

"Tại sao cứu tôi?"

Giờ phút này cô gái dời ánh mắt lại,

"Đứa nhỏ của tôi đang ở đâu?"

La Cẩn đắc ý liếc nhìn cô gái một cái.

"La đại tiểu thư, đã biết rõ ràng đứa bé đó không phải con của La Hữu Thiên, bất quá là tôi nhận nuôi nó. Cần gì phải ở đây đóng kịch?"

Trên mặt cô gái rốt cuộc có biểu cảm.

"A, cùng là phụ nữ, tôi chẳng qua cảm thấy cô đã si tình sai chỗ, yêu anh tôi đồ cặn bã như vậy, quả thực quá đáng tiếc."

La Cẩn dời cái ghế, ngồi vào bên cạnh giường bệnh.

"Bắt đầu từ giây phút chết đi, tôi đối với La Hữu Thiên đã hoàn toàn chặt đứt ý niệm. La đại tiểu thư, cần gì phải nhắc lại chuyện xưa?"

Cô gái cứng ngắc chuyển đầu lại, mắt lạnh nhìn La Cẩn.

"Diêm Y Thiến, nhớ năm đó cô cũng là nhân vật được coi trọng trong giới hắc đạo, sao lại đổ anh hai tôi vậy?"

"La đại tiểu thư, cô cứu tôi, tôi đáp ứng cô một chuyện. Đừng lại vòng vo, nói đi, cô muốn tôi làm gì?"

Con ngươi Diêm Y Thiến co giật, chẳng qua ánh mắt vẫn lạnh như băng.

Bình Luận (0)
Comment