Tiếng ở sân vận động vang lên đinh tai nhức óc, bọn họ cứ luôn miệng gọi tên Tiêu Hà.
Tiêu Hà dựa lên tường trên hành lang trước phòng nghỉ hút thuốc lá, đôi mắt có phần khô khốc.
Cậu tiếc rằng mình sẽ không bao giờ được chinh phạt trên sân đấu nữa, lại cảm động vì cuối cùng vẫn có rất nhiều người gọi tên mình.
Hôm nay Miên Phong nói rằng, có thể sự nghiệp và con đường với thể thao điện tử của cậu đã hạ một dấu chấm hết.
Thiên hạ không có một bữa tiệc nào là không tàn, một thời gian nữa sau khi độ nổi tiếng giảm xuống, cậu lúc ấy sẽ thực sự rời khỏi sân chơi này.
Cậu luôn biết điều đó, còn rõ ràng hơn bất kì ai.
Cậu chậm rãi đi ra từ hành lang, thanh âm ngoài kia dần thu nhỏ, cuối cùng yên lặng hẳn.
Cậu nhìn lướt qua bầu trời đêm nay, ánh trăng phát ra loại ánh sáng nhu hòa, lại bị đám mây bên cạnh che khuất một nửa.
Gió đêm thổi mang theo một sự lạnh lẽo, cậu lại không cảm thấy lạnh, chạm rãi đến một bên khác của sân vận động, ngồi xuống bậc thang.
Nhìn bóng cây lay động dưới ánh đèn đường, nghe tiếng của khán gia vang lên ở cửa chính sân vận động.
Cậu yên lặng hút một điếu thuốc, sau đó lấy di động nhìn một lúc, vẫn quyết định gọi điện cho Tống Dịch.
Không ngờ bên kia rất nhanh nhận máy, cậu còn chưa mở miệng, Tống Dịch đã nhẹ nhàng gọi tên cậu, “A Hà.”
Tiêu Hà ừ một tiếng đáp lại, lại không nói gì thêm nữa.
Tống Dịch cũng im lặng, trận cuối cùng, những gì mà Miên Phong nói, cùng với những lời kêu gọi của khán giả toàn trường, Tống Dịch xem phát sóng lại không có chút ngạc nhiên hay cảm động gì, ngược lại anh nghĩ đến việc Tiêu Hà lúc này hẳn sẽ tịch mịch bao nhiêu.
Chỉ có người hiểu cậu thì mới có thể biết, Tiêu Hà khác với những tuyển thủ khác, trong những lần thi đấu cậu luôn đặt mọi tâm tư và sự chú ý vào trò chơi, cậu có thể tập luyện với cường độ cao 18 tiếng một ngày, lôi đả bất động.
6 năm trước, thể thao điện tử với cậu mà nói không chỉ là sự nhiệt huyết, nó còn là bức tường chống đỡ cho cậu sinh tồn, nhưng tối ngày hôm nay, SG đã giành được quán quân mà không có cậu, vừa đồng thời chứng minh thực lực của bọn họ, vừa cáo biệt với những chiến tích mà Tiêu Hà đã lập được, những tiếng hô ấy đối với cậu chính là một lời đưa tiễn vui vẻ.
Tống Dịch xem đến đây lại càng đau lòng, cho nên sau khi kết thúc thi đấu anh vẫn luôn đợi một cuộc điện thoại gọi đến từ Tiêu Hà.
Tiêu Hà im lặng rất lâu, cậu biết Tống Dịch không nói là vì đang đau lòng cho cậu, trong cảm xúc đê mê này lại nổi lên một chút ngọt ngào.
Cậu khẽ cười một tiếng, “Sao còn chưa ngủ?”
Tống Dịch cũng cười theo cậu, “Anh đang đợi em mà.”
Giọng của anh nhẹ nhàng, giống như một đôi tay đang an ủi và xoa nhẹ lên những vết thương âm ỉ đau của cậu, tức khắc những cảm xúc mà Tiêu Hà dồn nén trong lòng bỗng chốc tuôn trào như thủy triều lên, đang bao phủ lấy cả người cậu.
“Em nhớ anh quá.” Tiêu Hà vừa run vừa thốt ra bốn chữ này.
Cậu không khống chế được những cảm xúc của mình, nằm xuống trên một bậc thang.
Phần đá cứng bên dưới làm cậu phát đau, nhưng cũng làm cậu tỉnh táo lại.
Bốn chữ này đủ khiến Tống Dịch cảm nhận được mọi cảm xúc mà cậu khắc chế, “Anh cũng nhớ em, em còn ở bên ngoài à? Gió to lắm đấy, đừng để cảm lạnh.”
Anh muốn tận lực dời lực chú ý của cậu đi, để không để cậu khó chịu trong lòng.
Tiêu Hà nhìn đám mây che khuất ánh trăng cuối cùng cũng bị gió thổi đi, một vầng trăng tròn hoàn chỉnh trước mắt cậu.
“Ừ, em về ngay đây.” Cậu nói rất bình tĩnh.
Tống Dịch lại mơ hồ nghe được điều gì đó không giống, “Được, sớm về nghỉ đi.”
Tiêu Hà đáp lại, bảo anh nghỉ ngơi sớm sau đó tắt điện thoại.
Giây tiếp theo điện thoại Chu Nghiêm gọi đến, hỏi cậu đang ở đâu, chuẩn bị tham dự lễ khánh công.
Tiêu Hà nói cậu không đi, cậu phải quay về nghỉ ngơi.
Chu Nghiêm cũng không cưỡng cầu, chỉ bảo cậu quay về đi.
Tống Dịch sau khi tắt điện thoại cũng không trở về phòng mà là ngồi trên sô pha đắp chăn nhìn màn hình di động đã tắt.
Ngồi ngốc một hồi anh lại mở Weibo ra, kết thúc thi đấu, anh liền dùng acc clone đăng Weibo.
“Tôi nói rồi, Tiêu Hà giỏi nhất thế giới.”
Vì thế cụm từ #Tiêu Hà giỏi nhất thế giới# lại lên hot search, xếp hạng bằng với tin tức SG đoạt giải quán quân.
Anh nhấn vào tag đó, trong ấy có rất nhiều người vừa gắn tag vừa chia sẻ một chút cảm xúc của mình.
___Tôi mới từ đó đi ra đây, thật đáng tiếc vì cuối cùng cũng không nhìn thấy Tiêu Hà đứng trên thi đấu, lời mà Miên Phong nói đã khiến hai bạn nữ bên cạnh tôi khóc thật thương tâm, hốc mắt của tôi cũng đỏ, tuy rằng tôi không phải fan của SG nhưng người ấy rất đáng được tôn kính, anh ấy là thần thoại của SG, cũng là thần thoại của PUBG.
___Miên Phong đã thực sự làm ngộ khóc như chóa, từ lúc cậu bé bảo không muốn làm một người thất vọng, nước mắt đúng là ngăn không nổi, đột nhiên khó chịu ghê lắm, đây là lần đầu tiên anh ấy không đứng trên sân đấu chinh chiến, ngộ tưởng đã tiếp nhận được việc anh ấy xuất ngũ rồi, chính là khi anh ấy đứng ở sân bình luận, không thể xuất hiện trên sân đấu, không thể đứng trên đài nhận giải thưởng, ngộ phát hiện ra, hóa ra mình vẫn luôn chưa tiếp nhận được việc anh ấy đã thực sự xuất ngũ rồi.
___Tôi với bạn mình đứng trong sân đợi rất lâu, tất cả mọi người lúc đó đều đi hết rồi, đèn cũng bắt đầu tắt gần hết, trước sau tôi lại chưa nhìn thấy hình ảnh anh ấy đứng lên đài hay không nhìn thấy bóng dáng anh ấy nữa, có phải về sau thực sự chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh từ những video ghi hình trước đây không?
___Thật ra từ khi cậu ấy xuất ngũ một năm trước cho đến khi bắt đầu giải đấu khu vực, tôi vẫn luôn ảo tưởng rằng, một ngày nào đó cậu ấy sẽ trở về thi đấu, ngồi ở vị trí thuộc về mình, chính là khi hai ngày đầu tiên không nhìn thấy bóng dáng của cậu ấy, cho đến khi nhận được tin tức cậu ấy sẽ làm bình luận viên, tôi liền biết tỷ lệ cậu ấy có thể quay về là không cao rồi. Vốn là còn đang ôm một tia may mắn nhưng sau khi Miên Phong nói ra những lời nói đó, trong lòng như vang lên một thanh âm, cậu ấy thực sự sẽ không trở về nữa. Một khắc ấy thật không thể kiềm chế được bản thân mình rơi nước mắt, khóc như một con cún 200 cân, cậu ấy rõ ràng là lợi hại như vậy, vì sao lại không thể trở lại nữa.
___Mặc kệ thế nào, tui sẽ vẫn luôn nhớ kĩ ID SG-Achelous này, cùng với cái tên Tiêu Hà ấy, cậu ấy ở trong trò chơi này đối với tôi, chính là kính ngưỡng duy nhất
___Tôi có thể trở thành cánh tay phải của cậu ấy thì quá tốt rồi.
Trên Weibo còn rất nhiều bài như vậy, Tống Dịch bấm xem từng bài, bất tri bất giác đôi mắt trở nên mơ hồ.
Anh nếu có thể trở thành cánh tay phải của Tiêu Hà thì cũng thật tốt rồi.
Anh không dám xem tiếp nữa, sợ những lời nói chân thành tha thiết đó làm mình càng cảm động, anh ném điện thoại sang một bên, trước khi rơi nước mắt liền mau chóng lau chúng đi, sửa lại tâm tình xúc cảm của bản thân, đầu tựa lên thành ghế sô pha.
Anh đang đợi Tiêu Hà, một khắc kia khi cúp diện thoại, anh biết Tiêu Hà sẽ về nhà.
Vì cậu ấy chính là Tiêu Hà.
Cho dù cậu có che đậy cảm xúc của mình trong đó, cũng không nói là mình sẽ về, nhưng Tống Dịch biết, cậu sẽ về nhà, cậu là một người như vậy, muốn làm điều gì thì sẽ lập tức làm ngay.
Không đợi bao lâu sau, đôi mắt anh đã có chút khô khốc, anh quyết định đi lấy một cốc nước, vừa mới xốc chân khỏi chăn thì anh liền nghe được ngoài cửa vang lên tiếng động.
Anh thậm chí không rảnh xỏ giày vào, nhanh chóng chạy ra cửa, mắt lập tức thấy được người mà mình muốn gặp.
Tống Dịch đối mặt với con ngươi của cậu, đen láy và sâu thẳm, một khắc khi nhìn thấy, bên trong hiện lên tia yên ổn.
Tống Dịch vươn tay ôm lấy cậu, “Em đã về rồi.”
Tiêu Hà cúi đầu thấy anh đi chân trần, xốc bế anh lên ôm thật chặt vào ngực.
Thời điểm cậu trở lại tiểu khu, cậu liền nhìn thấy trong hàng loạt những căn hộ ngủ yên thì chỉ có một căn sáng đèn, đó chính là nhà của cậu, trong nhà còn có một người đang đợi cậu.
“Em về rồi.” Một khắc ôm Tống Dịch, hàn khí ban đêm trên người cậu đều bị xua tan, ở trong lồng ngực người này cảm nhận chút ấm áp.
Cậu không nói cho Tống Dịch biết cậu sẽ về, nhưng anh vẫn đợi.
Cậu không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung tâm tình giờ khắc này, cậu chỉ biết, người trong ngực mình chính là người hiểu cậu nhất trên toàn thế giới.
Một khắc kia khi nhìn thấy anh, mọi áp lực trong cảm xúc đều như hóa hư vô.
Cậu có thể rời khỏi thể thao điện tử, chỉ cần có Tống Dịch bên cạnh, có hay không cũng không còn vấn đề nữa.
Chân Tống Dịch ở trên eo của Tiêu Hà, ôm lấy cổ cậu nhẹ nhàng cúi đầu xuống hôn, hỏi, “Có mệt không?”
Mệt.
Từ sân vận động đến sân bay mất một tiếng, đợi hơn một tiếng chờ máy bay, ở trên máy bay mất hai tiếng nữa, từ sân bay đi về nhà lại mất hơn tiếng rưỡi.
Dòng thời gian cứ trôi qua, mỗi giây thôi cậu cũng cảm thấy mệt mỏi.
Mà cho đến khi cậu nhìn thấy ánh đèn sáng của nhà mình trong không gian tối đen này, cậu lại lên chút tinh thần.
Giống như một người lữ hàng đi trên sa mạc khô cằn gặp một ốc đảo.
Cậu lắc đầu ôm Tống Dịch ngồi lên sô pha, dựa đầu vào ngực anh, không nói lời nào.
Hai người ôm nhau ngồi thật lâu, Tống Dịch nghe được cả tiếng tim đập ổn định của cậu đang cọ trên ngực.
“Về sau em không phải quán quân thế giới nữa rồi.”
Tiêu Hà đáp tay trên eo anh ôm chặt thêm một chút, “Ừ.”
Tống Dịch lại nhỏ giọng nói một câu, “Thật tốt quá nhỉ.”
Tiêu Hà lại không rõ anh đang nói cái gì quá tốt, vừa định hỏi thì Tống Dịch lại từ trong ngực cậu ngẩng đều lên nhìn, trong mắt tràn đầy kiêu ngạo và chiếm hữu, “Cứ như vậy, về sau em chính là anh hùng cái thế của một mình anh.”
Tiêu Hà như ngẩn cả người, sau đó lòng chấn động, tâm trạng như bị một làn sóng thủy triều ập đến trước mặt, nhưng cuối cùng khi ào tới khuôn mặt cậu, thì lại nhẹ nhàng chạm vào vô cùng dịu dàng.
Đôi mắt cậu có phần chua xót, vụng về há miệng thở dốc, lại tìm không thấy từ ngữ gì để biểu đạt tâm tình lúc này của mình, chỉ có thể gật gật đầu theo anh như một đưa trẻ ngốc.
“Ừ, tốt quá rồi.”
Hoàn chương 73