Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi!

Chương 24

Edit: Min

Beta: Doãn Uyển Du

Ráng chiều, trên phố đi bộ nhộn nhịp tràn ngập ánh đèn neon đủ sắc đủ màu.

Thời Hiểu nhìn dáng vẻ Kiều Sâm nghe điện thoại, mặc dù cách khá xa cô không rõ cậu đang nói gì, nhưng vẫn có thể từ trong ánh mắt bực bội và vẻ mặt kích động nhìn ra được, cậu lại đang cãi nhau với người nhà.

Thời Hiểu đứng một mình bên bồn hoa, mũi chân di di trên mặt đất, đá mấy hòn đá nhỏ, lúc này Kiều Sâm đã quay lại, nhìn Thời Hiểu nói: "Đi thôi, đi dạo phố."

Thời Hiểu hai ba bước đuổi kịp cậu, hỏi: "Đã trễ như vậy, cậu vẫn chưa về nhà sao?"

"Về cái gì, tôi không có nhà."

Thời Hiểu suy đoán, có thể là vì hôm nay Sở Sở về nhà cho nên Kiều Sâm không vui, cô hít vào một tiếng, nói ra: "Thật ra trong lòng Sở Sở rất quan tâm cậu, dù sao cũng là máu mủ tình thân, cô ấy cũng đã xem cậu là..."

Kiều Sâm quay đầu nhìn cô một cái, ánh mắt lành lạnh: "Nếu muốn đi với tôi, thì đừng chọc tôi tức giận."

Thời Hiểu lập tức im miệng.

Kiều Sâm nói muốn dẫn Thời Hiểu cùng đi mua một đôi giày, nhưng cửa hàng mà cậu chọn đều toàn là của nữ.

Những cửa tiệm này, Thời Hiểu chưa bao giờ bước vào, cô có chút bất an luôn đi theo sau lưng Kiều Sâm.

Kiều Sâm ngược lại rất quen thuộc, vừa đi vào lập tức có một nhân viên phục vụ cầm một đôi giày mới mang đến cho Thời Hiểu.

Thời Hiểu nhìn vào những đôi giày nữ thời thượng, cô căn bản mua không nổi, nhưng cô lại không muốn phụ ý tốt Kiều Sâm đã dẫn cô đi dạo phố cả một buổi, cho nên sau đó chỉ có thể thử lần lượt từng đôi, rồi nói dối là cô không thích, không thấy đẹp. Sau đó vội vàng rời đi.

Kiều Sâm thật sự cho rằng cô kén chọn quá mức, nhưng cũng rất có kiên nhẫn, không thúc giục cô, mang cô đến từng cửa tiệm mà dạo, rốt cuộc sau bảy tám cửa hàng, cậu đã không nhịn được hỏi: "Thử nhiều như vậy, một đôi cũng không vừa mắt sao?"

Thời Hiểu gật gật đầu, nói: "Nếu không thì đừng mua, đôi giày này của mình có thể mang tiếp mà."

Kiều Sâm nhìn cô một cái, nói: "Bị hư thành cái đức hạnh này thì có quỷ mới mang được nữa."

Cậu nói chuyện luôn thẳng tính, Thời Hiểu cũng không để ý, cô nghĩ nghĩ lại nói: "Những đôi đấy không thích hợp với mình, nếu không chúng ta chuyển sang chỗ khác dạo xem thử đi."

Kiều Sâm sảng khoái đồng ý, dù sao thời gian cũng dư giả, cậu cũng không muốn về nhà, có người cùng đi dạo là tốt rồi.

Thời Hiểu mang Kiều Sâm đi đến một con phố nhỏ cũ chật hẹp mà náo nhiệt, trên đường phố bóng người nhốn nháo, đại đa số đều là các nữ sinh trẻ tuổi kéo tay nhau dạo phố, bên đường cũng bày nhiều hàng rong, bán quần áo, giày dép, cái gì cũng có.

Cô đi ở phía trước, Kiều Sâm đút hai tay trong túi theo ở phía sau.

Thời Hiểu đi đến một sạp hàng đầu đường, cầm lấy một đôi giày đế bằng màu đỏ hỏi Kiều Sâm: "Cái này có được hay không?"

"Đẹp lắm đẹp lắm." Kiều Sâm cau mày, trực tiếp hỏi ông chủ: "Đôi này bao nhiêu tiền?"

"56."

"Sao lại rẻ như vậy?" Kiều Sâm kinh ngạc.

"Quá rẻ rồi!"

Ông chủ cười xấu hổ: "Cậu nhóc, nếu cháu cảm thấy rẻ, vậy ông tăng giá lên một chút nhé."

Thời Hiểu đưa đôi giày cho ông chủ, nói: "Cháu muốn mua đôi này, ông gói giúp cháu."

"Không cần." Kiều Sâm nói xong, liền nghiêm mặt lôi kéo Thời Hiểu sải bước rời đi, một hơi ra khỏi đường phố cũ này.

"Kiều Sâm, cậu sao thế?" Thời Hiểu dùng sức tránh đi sự lôi kéo của cậu.

Kiều Sâm thở phì phò: "Cậu xem thường tôi có phải hay không?"

"Không có mà" Thời Hiểu vội vàng giải thích: "Mình tự mua giày, sao lại xem thường cậu được."

Kiều Sâm phẫn uất muốn giải thích, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Cậu dắt cô đi dạo phố, đương nhiên có khả năng bỏ tiền ra cho cô gái đó, mặc kệ có đắt đến đâu, chỉ cần cậu lức đấy vui vẻ, thì đều có thể mua cho cô.

Ngu ngốc như vậy đấy.

Kiều Sâm trừng mắt nhìn cô, nói: "Cậu ở chỗ này chờ tôi. Không được phép đi đâu đấy."

Nói xong cậu lại vội vàng chạy xuyên qua đường cái, hướng về phía đường dành riêng cho người đi bộ ở khu phố phồn hoa kia mà chạy.

Thời Hiểu nhìn bóng lưng của cậu rời đi.

Không biết lại đắc tội với cậu chỗ nào, một mình đứng bên đường thật lâu, trong đầu còn ẩn ẩn một chút khổ sở, Kiều Sâm hôm nay mời cô ăn cơm, còn cùng cô dạo phố, thật sự trong tâm cô rất vui vẻ, tính tình Kiều Sâm không tốt, cô cẩn thận từng ly từng tí cố gắng không chọc cho cậu chán ghét, nhưng mà, cậu vẫn tức giận.

Kiều Sâm bảo Thời Hiểu không được đi, cô cũng không dám rời khỏi, cứ ở chỗ cũ chờ cậu, ước chừng gần nửa giờ sau đó, Kiều Sâm mang theo một cái túi hàng màu trắng chạy về.

Lúc đến gần, cậu đem cái túi trực tiếp nhét mạnh vào trong tay Thời Hiểu.

"Cầm đi."

Thời Hiểu nhận lấy, ngóc nghếch mà nhìn túi hàng, trên cái túi có in logo của một cửa hàng nổi tiếng ban nãy vừa dạo qua.

Thời Hiểu lấy ra cái hộp bên trong, mở ra, một đôi giày màu đỏ nằm bên trong hộp trắng, hiện lên vô cùng bắt mắt.

Trước đó Thời Hiểu thử qua đôi giày này, Kiều Sâm nhìn thấy trong mắt cô có hiện lên tia sáng, cậu đoán là đôi giày này, cô cực kỳ thích.

Nhưng mà lúc ấy cô vẫn lắc đầu, rời khỏi cửa hàng đó, Kiều Sâm cho rằng cô còn muốn đôi khác đẹp hơn, lại không nghĩ rằng, cô gái này vậy mà không hiểu ý cậu.

Thời Hiểu cầm lấy đôi giày kia, giống như đang cầm một món đồ quý giá, ánh mắt trở nên nhu hòa, vui sướng lại mang theo một loại cảm xúc nan giải.

"Có thích hay không?" Kiều Sâm không kịp chờ đợi mà hỏi cô.

Thời Hiểu thở dài một hơi, đem đôi giày cẩn thận đặt lại trong hộp, sau khi sắp xếp cẩn thận, bỏ vào trong túi đưa cho Kiều Sâm.

"Mình không thể nhận."

"Cậu không thích sao?" Kiều Sâm rất hoang mang, cậu nghĩ nghĩ: "...Chúng ta đi dạo một vòng nữa, cậu thích gì nói với tôi, tôi mua cho cậu."

Thời Hiểu lại lắc lắc đầy: "Không phải đâu, Kiều Sâm."

Kiều Sâm nhíu mày: "Cậu có ý gì?"

"Cái này quá mắc, mình không thể nhận."

Cô không thể nhận, cũng không dám nhận.

Kiều Sâm sừng sờ nói: "Không quý đâu, chỉ hơn hai ngàn thôi."

Trong lòng Sở Sở run sợ, đây là sinh hoạt phí hai tháng của cô.

"Mình không thể nhận quà của cậu được."

Kiều Sâm không nhận lấy cái túi của Thời Hiểu đưa, cậu vẫn không thể nào hiểu được: "Vì sao?"

"Chúng ta...không thân không quen." Mặc dù gia cảnh Thời Hiểu khó khắn, nhưng mà từ nhỏ bố mẹ đã giáo dục cô, không phải đồ của mình thì không được nhận, cô thi vào cấp ba, đếm hôm trước khi đi, mẹ kéo cô vào phòng, nghiêm túc dạy cô, tuyệt đối không được nhận quà tặng của người khác, con gái phải có lòng tự ái.

"Chỗ nào không thân quen?" Kiều Sâm khó chịu: "Cậu không phải thích tôi sao?"

Lòng Thời Hiểu run bần bật, tâm tư bí mật nhất bỗng nhiên cứ như vậy bị vạch trần, mà lại bị người cô để ý nhất vạch ra, cực kỳ quẫn bách, sắc mặt ửng đỏ không thôi.

"Mình không có..." Thời Hiểu theo bản năng phủ nhận.

"Cậu không thích tôi, vậy đêm đó tại sao lại hôn tôi?" lúc Kiều Sâm nói câu này, cũng không có cảm giác gì lớn, phảng phất chỉ đang nói một chuyện rất bình thường.

Mà trái tim của Thời Hiểu lúc này dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô cho rằng cậu đã ngủ thiếp đi, cho rằng cậu không biết, không nghĩ tới vậy mà cậu...

Vành tai của cô như bị thiêu đốt.

Vì cô thích cậu, cho nên cậu tặng cho cô quà, đây là logic của Kiều Sâm, đây là quan hệ nhân quả, không có gì là không đúng.

Thế nhưng mà Thời Hiểu vẫn cố chấp đưa túi đồ trả lại cho cậu: "Kiều Sâm, mình thật sự không thể nhận nó."

Kiều Sâm đột nhiên có hơi tức giận: "Quà mà Kiều Sâm tôi tặng ra, chưa từng lấy về, cậu không cần vậy thì ném đi."

Cậu nói xong thì mắng một tiếng, quay người rời đi.

Thời Hiểu khó xử cầm cái túi, đứng tại chỗ xoắn xuýt thật lâu, vẫn đuổi theo Kiều Sâm: "Vậy như thế này đi, cậu thích gì, mình cũng mua cho cậu một món, vậy được không?"

"Không cần đâu." Kiều Sâm còn không thèm nhìn cô.

Trong lòng Thời Hiểu âm thầm quyết định, muốn mua quà cho Kiều Sâm, cô không thể vô duyên vô cớ nhận quà của cậu, nhưng mà hiện tại cô không có nhiều tiền. Vậy đi, cô sẽ tích lũy tiền một thời gian, mau cho Kiều Sâm một món quà tốt nhất!

"Vậy Kiều Sâm, mình nhận nó." Cô khẩn trương nhìn về phía Kiều Sâm: "Cậu đừng tức giận, được không?"

Kiều Sâm là người tai mềm, thích nghe nhất những lời mềm mại, cậu mặc dù không nói gì, nhưng cũng đã thả chậm bước chân.

Hai người đứng tại trạm đợi xe buýt, xe dừng lại Thời Hiểu lên xe bỏ tiền vào, quay đầu nhìn về phía Kiều Sâm, giưng cánh tay: "Hẹn gặp lại."

Kiều Sâm đi theo lên xe, lầm bầm một tiếng: "Gặp lại cái gì."

"Á?"

"Tôi đi cùng cậu."

"À."

Chuyến xe buýt ca đêm chỉ có vài người, Kiều Sâm và Thời Hiểu cùng ngồi xuống hai ghế hàng cuối cùng.

Thời Hiểu ngồi gần cửa sổ, Kiều Sâm ngồi kế bên cô, xe buýt chậm rãi khởi động, ánh đèn ảm đạm chiếu vào vào toa xe, chỉ có ánh đêm thỉnh thoảng xuyên thấu qua cửa xe, rọi lên khuôn mặt hai người.

"Kiều Sâm, đã trễ thế này mà cậu vẫn chưa về nhà sao?"

"Không về."

"Vẫn ở khách sạn?"

"Ừm."

Hai người trầm mặc một hồi, vị khách cuối cùng cũng đã xuống xe, trên xe chỉ còn lại hai người bọn họ.

Kiều Sâm mặc áo ngắn tay, làn da dán sát vào cánh tay của Thời Hiểu, Thời Hiểu cảm nhận được làm da ấm áp của cậu, nhịp tim dần tăng tốc. Cảm xúc da thịt dính vào nhau, khiến cho mỗi dây thần kinh trong người cô đều run sợ.

Thời Hiểu len lén liếc một con mắt nhìn về phía Kiều Sâm một chút, cậu ôm cánh tay, cúi đầu, nhắm mắt lại.

Ánh sáng ngoài cửa sổ thỉnh thoảng chíu rọi trên khuôn mặt anh tuấn của cậu, sóng mũi cao thẳng, lông mi của cậu rất dài,, từng sợi cũng nhỏ bé mỏng manh. Kiều Sâm đang say giấc ngủ, hình dáng sắc bén ngày thường cũng nhu hòa đi rất nhiều, không giống sự ương ngạnh khi tỉnh giấc.

Thời Hiểu bỗng nhiên nhớ đến hai năm trước, năm cô mới vào lớp mười.

Khi đó cô vừa gầy lại vừa nhỏ, có một lần tan học, một đám nam sinh cầm bóng ra ra ngoài phòng học để chơi, vừa đúng lúc Thời Hiểu tiến vào vội vàng không kịp chuẩn bị đã bị đụng ngã trên mặt đất, nhưng lại không một ai để ý đến một cô gái nhỏ nhắn đơn bạc như thế. Lúc ấy Kiều Sâm vừa vặn đi ngang qua, không hề nghĩ ngợi xách cô như xách một con mèo.

Thời Hiểu đã từng vô số lần hồi tưởng lại cảnh tượng lúc ấy, nhớ khoảnh khắc cậu xách cô lên, thậm chí còn không thèm liếc nhìn cô một cái, đã cầm lấy bóng rổ cười cười nói nói với người bên cạnh rời khỏi phòng.

Từ đó về sau. Trong lòng Thời Hiểu chỉ cất chứa được một bóng hình.

Bóng hình kia đi ngang qua bên cạnh hành lang, nhìn thấy có rác chướng mắt sẽ thuận tay nhặt lên ném vào thùng rác, cậu cầm xâu nướng mang dép lê đi đến nhà ăn, lúc đi ngang thấy con chó con đáng thương nhìn cậu, cậu cũng sẽ đem thức ăn còn dư mà đưa cho nó...

Những điều này người khác không nhìn thấy, chỉ duy nhất Thời Hiểu thấy được.

Những điều này cậu làm trong lơ đãng, chỉ duy nhất Thời Hiểu ghi tạc trong lòng.

Ở trong mắt người khác, cậu vẫn như cũ là một người không thể trêu chọc, khuếch ra ương ngạnh ỷ thế hiếp người là Kiều thiếu gia.

Những thứ ấm áp kia, trở thành mãnh vỡ thời gian không để người khác biết, chỉ vỏn vẹn giữ lại trong trí nhớ của cô.

Xe buýt dừng lại Kiều Sâm giật mình tỉnh giấc, nhìn về Thời Hiểu ở bên cạnh, Thời Hiểu hé miệng cười với cậu.

Kiều Sâm duỗi thẳng cái lưng dài một cách mệt mỏi, một trước một sau đi cùng Thời Hiểu.

Hai người đứng tại một cái đầu đường xa lạ, có hơi chút lộn xộn.

"Cái nơi quỷ quái này mẹ nó là ở đâu vậy?"

Thời Hiểu nói: "Trạm cuối."

"Không phải muốn về trường học sao?"

"Trạm trường học qua lâu rồi."

"Vậy sao cậu không xuống xe?"

Thời Hiểu nhìn cậu một cái: "Bởi vì cậu ngủ rất say."

Câu tiếp theo cô không muốn nói ra: Mình muốn để cậu ngủ thật ngon.

Có lẽ không phải là cả một đời, nhưng vào giờ khắc này, đêm khuya thanh vắng, mình muốn cậu ngủ một giấc thật tốt.

...

Kiều Sâm có chút bấc đắc dĩ,: "Cậu có bị ngu ngốc không hả, đã đến rồi cũng không biết kệ một tiếng, làm sao bây giờ."

"Quay trở về lại thôi." Thời Hiểu thoải mái quay lại.

Kiều Sâm nhìn vào bóng lưng của cô, khẽ ngẩng đầu, bầu trời đen đặc tô điểm mấy vì sao sáng cô đơn. Tâm tình của Kiều Sâm bỗng nhiên trở nên tốt hơn, hai ba bước đã đuổi kịp Thời Hiểu.

Nhưng mà lúc này, bước chân Thời Hiểu dừng lại.

Kiều Sâm đuổi tới, thuận theo ánh mắt Thời Hiểu, cậu nhìn thấy một cô gái mặc áo khoác vàng nhạt đang kéo theo rương hành lý, từ trên xe taxi bước xuống, hướng về phía tiểu khu đối diện vội vàng đi đến.

Kiều Sâm lẩm bẩm nói: "Đấy là ai vậy?"

"Cậu không nhớ rõ người này là ai?"

Kiều Sâm mờ mịt: "Hình như khá quen."

Mi tâm Thời Hiểu hơi nhăn lại, cô nói:

"Người đó là.... Dương Tích."

Bạn gái trước của Lục Xuyên, Dương Tích.

Lời editor:

CP phụ cute quá đi, nhưng mà bạn Min vẫn muốn ngược Sâm Sâm, để cho Sâm Sâm truy Hiểu Hiểu thật lâu mới thỏa mãn được, cho ổng bớt ngố bớt ngốc lại đi.

Dương Tích-tra nữ đã về, không biết sẽ gây ra sóng gió gì cho đôi trẻ.

Cuối cùng thì xin nhấn mạnh, truyện đã được Min kiểm chứng, chắc chắn không ngược, các tâm hồn yếu ớt không cần lo ngại=)))
Bình Luận (0)
Comment