Edit: Min
Beta: Doãn Uyển Du
Trình Vũ Trạch và Dương Tích cùng đi ra khỏi quán bar, Dương Tích lấy từ trong túi xách ra bao thuốc lá, đôi tay không khống chế nổi mà run lẩy bẩy.
Cô ta đốt thuốc, âm thanh rất lạnh lẽo: “Mình nghe nói có một học sinh mới đến lớp học của chúng ta rất thân thiết với Lục Xuyên, chính là cô gái vừa nãy sao?”
Trình Vũ Trạch đi theo cô ta ra ngoài quán bar, cười cười: “Không phải.”
Dương Tích đang muốn nói rằng nhìn không ra cơ đấy, Trình Vũ Trạch ngay lập tức nói: “Phải nói ngược lại, là Xuyên ca và chị gái kia rất thân thiết.”
Dương Tích hít vài hơi khói thuốc, hung hăng ném đi tàn thuốc trên mặt đất im lặng trầm mặc.
“Đã không thể buông bỏ được Xuyên ca, vậy tại sao lúc trước còn nói chia tay?”
Dương Tích kinh ngạc ngẩn đầu nhìn Trình Vũ Trạch: “Nguyên nhân chia tay, cậu ấy…không nói với mọi người?”
Trình Vũ Trạch lắc đầu: “Cậu ấy sẽ không nói với chúng tôi những chuyện như thế này.”
Mà Lục Xuyên đã không muốn nói, thì bọn họ đương nhiên cũng không hỏi nhiều, đám con trai có phương thức sống chung với nhau, bọn họ tuyệt đối sẽ không gặng hỏi tới cùng những chuyện riêng tư để tránh mắc lòng nhau.
Cho nên khi biết được Lục Xuyên chia tay với Dương Tích cũng chỉ bóp bóp cổ tay, thở dài an ủi anh vài câu.
Dương Tích biết Lục Xuyên là người trọng sĩ diện, cô ta dứt khoát tránh đi vấn đề của Trình Vũ Trạch, chỉ là không kiến nhẫn nói: “Đừng quan tâm nguyên nhân gì đó, chỉ là bây giờ mình cảm thấy rất hối hận.”
Những năm qua cô ta quen không ít bạn trai, so với Lục Xuyên đều là dân chơi, có điều kết giao lâu ngày thì bản chất lưu manh cặn bã của mấy tên này cũng lộ rõ, cô ta cũng dần chán ngấy họ, quay đầu nhìn lại kết quả phát hiện ra người con trai mà năm ấy cô ta bỏ rơi mới chính là người tốt nhất.
Cũng như Lục Xuyên đã nói, anh không thích kết bạn với con gái, cho nên một khi đã hẹn hò với ai đó thì nhất định sẽ toàn tâm toàn ý, trong lòng trong mắt tất cả đều là cô gái đó.
Chơi bời hơn hai năm, Dương Tích cũng quá mệt mỏi, cô ta bắt đầu hoài niệm những ôn nhu quan tâm của Lục Xuyên, cũng ngày càng nhớ anh nhưng lại không muốn mất mặt quay về nước tìm anh.
Cho đến khi nghe thấy Lục Xuyên dường như bắt đầu theo đuổi người khác, cô ta mới cảm thấy luống cuống muốn quay về thử thêm một lần nữa, có thể cứu vãn lại với anh được hay không.
“Chị Tích, vì giao tình chơi đùa quen biết từ nhỏ đến lớn giữa chúng ta, vừa nãy tôi cũng đã giúp cậu rồi đấy, mà cậu cũng nghe thấy rõ ràng, giữa Lục Xuyên và Sở Sở cậu không thể chen chân vào được đâu.”
Sắc mặt Dương Tích có chút khó coi: “Đã có giao tình như vậy, cậu còn giúp cô gái kia nói chuyện sao?”
Trình Vũ Trạch nhìn lên bầu trời đầy sao, thản nhiên nói: “Chính là vì tình bạn bè nhiều năm, tôi mới sớm nhắc nhở cậu, tình trạng của Sở Sở tương đối đặc thù, Lục Xuyên thương cô ấy, cũng rất đau cho cô ấy.”
Dương Tích cười lạnh: “Còn chưa phải ở chung một chỗ sao?”
Trình Vũ Trạch hờ hững nói ra: “Có ở chung một chỗ hay không bây giờ không phải do Xuyên ca định đoạt, mà chị gái nhỏ kia mới là người quyết định, chỉ bằng một câu nói của cô ấy mà thôi.”
“Không cần tiễn nữa.”
Dương Tích lạnh lùng nói ra, đứng ở ven đường chặn một chiếc taxi rời đi, Trình Vũ Trạch nói như vậy khiến cô ta hết sức không thoải mái, từ lúc nào mà Lục Xuyên thành cái dạng da dày mặt trắng phí công đi theo đuổi con gái? Chưa từng có!
Chuyện lúc trước hai người bọn họ qua lại một chỗ, đều là do cô ta chủ động trước.
Dù sao mặt mũi của Lục Xuyên còn lớn hơn trời, bây giờ anh lại có thể buông tha mặt mũi sẵn sàng hạ thấp bản thân để dổi lấy niềm vui của cô gái kia, Dương Tích ghen ghét đến mức sắp phát điên lên rồi.
Trong phòng, Dương Tích vừa đi Sở Sở lập tức xê dịch qua vị trí bên cạnh, kéo dài khoảng cách với Lục Xuyên.
Lục Xuyên không ngừng hỏi cô: “Cậu có còn muốn ăn cái gì nữa không?”
“Muốn ăn bắp rang không?”
“Tôi gọi cho cậu hoa quả và mấy món ăn nhẹ vậy.”
“Hay là cậu muốn hát, tôi chọn bài cho cậu"
Đối với những câu hỏi trên, Sở Sở chữ cho anh duy nhất mọt chữ: “Không.”
Lục Xuyên híp mắt dò xét nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn làm ra vẻ nghiêm trang, đây là quăng sắc mặt cho anh nhìn sao!
Vừa rồi không phải còn đang rất tốt sao, nói trở mặt là trở mặt ngay.
“Thỏ lớn.” Anh đưa tay bắt lấy tay Sở Sở, nhưng mà Sở Sở lại không để cho anh đụng vào đã vội vàng rụt trở lại.
Hành động này khiến cho tâm Lục Xuyên như đang treo lên mây, anh hiểu ra Sở Sở đang giận dỗi.
Lục Xuyên buông tiếng thở dài, thành thật khai báo cho cô biết: “Đó là bạn gái trước của tôi.”
Mặt Sở Sở không có biểu tình gì, lạnh nhạt nói: “Nhìn…ra được.”
Cũng không phải là người ngu.
“Vừa rồi tôi không kịp phản ứng.” Lục Xuyên xê dịch lại gần chỗ cô, giải thích:
“Cậu đừng có suy nghĩ nhiều, cậu như vậy…trong lòng tôi rất loạn.”
“Người làm loạn lòng cậu…không phải là mình"
“Chính là cậu!”
“Không phải.”
“Haizz.”
Lục Xuyên biết tính tình xủa Sở Sở mà giận lên sẽ rất cố chấp, anh nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cô, dứt khoát mềm giọng hỏi: “Cuối cùng vì sao lại tức giận?”
“Ai…Ai tức giận?”
Lục Xuyên lôi kéo cổ áo cảm thấy có chút khô nóng, anh đưa tay lấy ly sữa bò của Sở Sở lên, Sở Sở vội vàng giữ lại, chuyển sang bên cạnh không cho anh uống.
“Cậu nhìn đi! Cái này còn không phải tức giận!” Lục Xuyên giống như nắm được chứng cớ, chỉ vào cái ly sữa bò hô to: “Vừa rồi còn rất tốt với tôi đều là giả mà. Cậu đã sớm tức giận rồi.”
Trong phòng có người ca hát có người chơi đùa, hai người ầm ĩ cũng không có ai chú ý tới, Sở Sở dùng hết sức la lên: “Không có! Không có! Không có không có không có!"
Sở Sở phát giận khiến cho Lục Xuyên sợ hãi, nhanh chóng trấn an cô: “Được được, cậu không có tức giận với tôi thì tốt rồi.”
Sở Sở uống sạch sữa bò trong ly rồi nói: “Đi!”
nói xong cô đưng dậy cũng không chào bất cứ người nào trong phòng, không nói một tiếng trực tiếp đi thẳng ra ngoài.
Lục Xuyên vội vàng cầm lấy áo khoác đuổi theo sau, quay đầu về phía mấy nam sinh trong phòng: “Đi đây.”
“Xuyên ca cậu có trở lại không?”
Lục Xuyên nhìn Sở Sở, cô như bây giờ chỉ sợ là anh cũng không có hứng thú nào mà hào hứng đi chơi nữa rồi.
“Không quay lại, mấy cậu chơi đi.”
Sau khi Lục Xuyên đi, các nam sinh bắt đầu thảo luận: “Nói thật Sở Sở đúng là người kỳ quái.”
“Cậu ta vốn là cái dạng này mà.”
“Không cho Xuyên chút ca mặt mũi nào.”
“Ngược lại còn muốn Xuyên ca đi khắp nơi cho cậu ta mặt mũi nữa chứ.”
“So với chị Tích kém xa, quả nhiên chị Tích hợp với Xuyên ca hơn hẳn, ít nhất còn rất biết bận tâm tới mặt mũi của Xuyên ca.”
“Không biết vì sao hai người họ chia tay, môn đăng hộ đối như thế, thật đáng tiếc.”
Nghe vậy Lê Dạ nhìn qua đám nam sinh một chút, cười lạnh nói: “Nam sinh lớp hai mấy anh nhiều chuyện thật đấy, hơn nữa dựa vào cái gì mà con gái phải cho con trai mặt mũi, vậy sao không bảo nam sinh mấy người cho con gái mặt mũi đi?”
“Đây không phải…là chuyện đương nhiên sao?”
Lê Dạ liếc mắt: “Các anh tự mình xem đi, đừng nói tới chuyện Sở Sở bây giờ coi chưa chấp nhận Xuyên ca, coi như nếu quen nhau thật, thì cũng sẽ là tiểu tỷ tỷ bảo ngồi Xuyên ca cũng không dám đứng đấy, lo học tập Xuyên ca một chút đi, một lũ con trai ung thư ngốc nghếch."
Đêm nay không có trăng sáng, chỉ điểm vài vì sao nhỏ.
Trên sân tập thưa thớt vài bạn nam đang chơi bóng rổ, từ cổng trường đến đường mòn dưới lầu ký túc xá yên tĩnh lạ thường, ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng bóng rổ va đập.
Đêm nay Sở Sở trầm mặc, cho dù Lục Xuyên có nói mấy câu dí dỏm thể nào đi nữa, cô…luôn không thèm để ý tới anh.
Tâm Lục Xuyên có chút phiền loạn.
Hai người đi đến dưới ký túc xá, không nói một câu cùng dừng bước lại.
Sở Sở ngước mắt nhìn anh, vừa vặn anh cũng cúi đầu ngắm cô.
“Ngủ ngon.”
Cô nói xong câu này mà không có chút biểu cảm gì xoay người rời đi, Lục Xuyên gọi cô lại.
“Thỏ lớn.” Do dự nửa ngày, anh mở miệng: “Buổi sáng ngày mai vẫn đúng 8:30 gặp nhau ở phòng học.”
“Ừm.”
Sở Sở đứng yên một chỗ một hồi, sau đó cất bước rời đi.
“Sở Sở.” anh lại gọi cô.
Sở Sở quay đầu nhìn xem Lục Xuyên muốn nói lại thôi, chậm rãi nói: “Cậu muốn nói…gì, thì nói luôn…một lần.”
“Sẽ mang đồ ăn sáng cho tôi chứ?”
Ban đêm nồng đậm giống như không tan đi, cô nhẹ nhàng mấp máy môi dưới: “Ừm.”
Gió đêm thổi qua, anh ngửi thấy được hương thêm nhàn nhạt trên người cô, hương vị này khiến này có chút ý loạn tình mê.
“Vậy bây giờ cậu có thể…” Hầu kết của anh trượt lên trượt xuống, khó khăn nói: “Cho tôi hôn một cái hay không?”
Sở Sở ngước mắt nhìn anh một cái thật sâu, chần chừ một lát mới chậm rãi đi lên phía trước, tay nhẹ nhàng đặt lên lồng ngực của anh.
Tim Lục Xuyên lập tức đập rộn ràng, khuôn mặt cũng dần phiếm hồng, anh hơi cúi người đưa mặt lại gần Sở Sở.
Sở Sở tới gần anh, nhìn vào đôi lòng mày anh tuấn của anh, bàn tay nhỏ trực tiếp đè lên đôi môi của anh, mặt không đổi sắc thản nhiên mà nói: “Muốn hôn mình…chờ kiếp sau đi.”
Nói xong cô đẩy anh ra một chút, không do dự quay người rời đi.
Nhìn thân ảnh chậm chạp của cô rời đi, Lục Xuyên sủng sốt đứng ngốc một chỗ thật lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Ha…Kiếp sau???
Sở Sở chậm rãi lên lầu, phòng ngủ còn sáng đèn,cửa khép hờ, Sở Sở vừa trở về đã thấy Tiết Đường Đường từ phía sau màn giường thò đầu ra, kinh hãi nói với Sở Sở: “Dương Tích trở về rồi.”
Sở Sở gật đầu: “Ừm.”
Tiết Đường Đường sững sờ nhìn Sở Sở: “Bình tĩnh như vậy?”
Sở Sở trở về chỗ ngồi của mình, lấy ra laptop mà hôm nay Lục Xuyên giảng đề cho cô và giấy ôn tập toán, làm bài.
“Sở Sở, cậu…” Tiết Đường Đường quan sát ánh mắt của cô, không xác định hỏi: “Gặp qua Dương Tích rồi?”
Sở Sở trầm mặc nhẹ nhàng gật đầu.
“Buổi tối hôm nay, cùng Lục Xuyên?”
Sở Sở tiếp tục gật đầu.
Tiết Đường Đường ý vị thâm trường nói: “Tu la tràng mà.”
Sở Sở nói: “Cậu ta so với tưởng tượng của mình…còn..xinh đẹp hơn.”
“Dương Tích, phải nói là rất xinh đẹp đấy.” Tiết Đường Đường cười nói: “Có điều Sở Sở à, nếu cậu chịu chưng diện lên khẳng định sẽ không thua kém cậu ta đâu.”
Sở Sở tháo mắt kính sát tròng xuống cất kỹ, từ trong ngăn kéo lấy ra cái mắt kính, một lần nữa đeo lên che đậy đôi mắt sau lớp kính dày bên trong.
Tiết Đường Đường cầm điện thoại nằm trên giường lướt weibo, ngay lúc Sở Sở đang cầm kem đánh răng và ly nước, Tiết Đường Đường đột nhiên nói: “Sở Sở, mau nhìn quần chúng trong đây! Có người tag cậu!”
Sở Sở kinh hãi, buông ly nước cầm điện thoại lên wechat, tin trong group lớp đã lên tới 99, rất nhiều bạn học trước đó lặn đi nay cũng đồng loạt ngoi lên, náo nhiệt cực kỳ.
Bọn họ năm mồm mười miệng chào hỏi Dương Tích, mà Dương Tích giống như có rất nhiều kiên nhẫn trả lười từng cái chào hỏi của các bạn học, cùng bọn họ nói chuyện rất náo nhiệt.
Bạn học Giáp: “Chị Tích cậu về rồi, thật sự quá tốt.”
Bạn học Ất: “Chị Tích về rồi mang bọn này phi đi.”
Bạn học Đinh: “Bắn tim bắn tim!”(*)
Raw là bút tâm 笔芯, theo như tiếng việt mình sẽ là bắn tim đó.
Dương Tích: “Hahaha, về sau chị mang các cậu đi chơi.”
Bạn học Bính: “Yooooo.”
Dương Tích phát một icon *mỉm cười*.
Dương Tích: “Đúng rôi, lớp chúng ta hình như có một bạn học mới, mình thật sự muốn biết bạn ấy đâu rồi.”
Vừa nhắc tới Sở Sở, các bạn học cơ hồ ngầm hiểu ý mà trầm mặc, hai phút sau có bạn nữ đứng ra phá vỡ bầu không khí xấu hổ: “Đúng rồi, là bạn học Sở Sở, chỉ là cậu ấy không thích nói chuyện cho lắm.”
Dương Tích muốn biết cô, mấy bạn học liền tag tên tên Wechat của Sở Sở.
Tiếng chuống nhắc nhở liên tục vang lên, Sở Sở nhìn từ trên xuống dưới màn hình điện thoại đều là tag tên của cô, nội tâm cô bắt đầu cảm thấy rất không dễ chịu.
Cuối cùng cô cũng phát một tin nhắn, nói với Dương Tích: “Chào cậu.”
Bên trong an tĩnh.
Mấy chục giây sau.
Dương Tích: “Hôm nay chúng ta có gặp mặt qua, nhưng vẫn không thể làm quen cho thật tốt được, ngày mai cậu có rãnh không, chúng ta tìm nơi nào đi uống nước, cùng nhau tâm sự xem như kết giao bạn bè.”
Đầ ngón tay Sở Sở nhấn nhấn màn hình, nghĩ nghĩ đánh ra hai chữ, gửi đi…..
“Không rãnh.”
….
Lời editor:
Tung bông tung hoa tung chảo cho bạn học Thỏ lớn nhà Min đi, cưng quá không biết, phải mạnh bạo lên, chụy đại lên cho Xuyên ca ổng sợ. ngầu chết bạn Min rồi
Lời beta: Lúc được hôn thì không chịu hôn, kiếp sau là vừa nha anh Xuyên