Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi!

Chương 38

Edit: Min

Beta: Doãn Uyển Du

Chủ nhiệm nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Sắp vào học rồi, vậy thì cứ lên lớp trước đã, đến giờ giải lao lớp chúng ta sẽ tiến hành bỏ phiếu, các bạn học khác sẽ viết ra tên mà mình nghĩ rằng thích hợp để lên đài phát biểu vào một tờ giấy, rồi giao cho lớp trưởng."

Lục Xuyên lười biếng đứng đậy, sải bước lớn đi ra khỏi phòng học, Trình Vũ Trạch đuổi theo, vỗ vỗ vai của anh: "Mấy anh em đều rất ủng hộ, đợi đến lúc đó nhất định sẽ ghi tên của cậu."

Lục Xuyên nhún vai: "Cũng không có gì quan trọng, chuyện như thế này không phải là chọn người dựa trên may mắn, nhưng nếu được chọn thì cũng hơi phiền phức."

"Đừng nói kiểu thông suốt thế chứ, về phần học sinh đại diện, Xuyên ca cậu thực sự đúng là có tài năng, danh tiếng xứng với thực tế."

"Thực cái cộng lông." Lục Xuyên hững hờ nói: "Tôi không thích mấy chuyện thế này, phiền phức muốn chết."

Trình Vũ Trạch: "Nhìn dạng người như Tần Chi Nam, cũng có tham vọng lắm đấy."

"Nó muốn thì làm đi, chẳng có gì quan trọng."

Giữa trưa Sở Sở đến phòng học ôn tập, các bạn học nữ ngồi thành một nhóm chụm đầu ghé tai nói về chuyện bỏ phiếu.

Sở Sở buồn bực không nói tiếng nào ngồi vào chỗ của mình, về cơ bản chẳng có một chút cảm giác tồn tại nào, cho nên các cô gái không chú ý đến cô, vì vậy không kiêng kị trò chuyện rất to.

"Một lát nữa bỏ phiếu cho ai vậy?"

"Nói nhảm thế, đương nhiên là chọn Lục Xuyên rồi."

"Mình cũng chọn Lục Xuyên! Dáng dấp cậu ấy rất đẹp, đến lúc đứng trên đài, nhất định sẽ khiến toàn thể nữ sinh mê mệt, lớp chúng ta lại được hãnh diện lây."

"Hội mê bề ngoài mấy cậu, thật sự không cứu chữa được nữa rồi."

"Nói cứ như cậu không mê vậy đấy nhỉ."

"Lớp chúng ta đồng lòng chọn Lục Xuyên là nam sinh đại diện, quyết vậy đi! Mình thật sự chờ không nổi ngày nhìn thấy cậu ấy đứng trên đài phát biểu mà!"

"Dáng vẻ đàng hoàng chững chạc khi cậu ấy phát biểu, khẳng định sẽ siêu cấp siêu cấp đẹp trai."

"Đồ mê trai, Lục Xuyên người ta sớm đã là hoa đã có chủ rồi đấy."

"Vậy thì thế nào, không để cho người ta được mơ mộng một chút hay sao?"

"Xuỵt! Nói nhỏ một chút."

Có bạn nữ đã nhận ra Sở Sở, len lén nhìn về phía cô, cũng không rõ cô đến lớp vào lúc nào, cô đi hệt như con ốc sên không phát ra tiếng động, hầu như không ai phát hiện ra cô.

Các bạn học nữ trao đổi ánh mắt, le lưỡi nhìn nhau rồi ầm ĩ huyên náo đi ra khỏi phòng.

Sở Sở hít một hơi thật sâu, cố gắng khắc chế lấy đôi tay cầm bút đang run rẩy, viết công thức toán học trên giấy nháp, nhưng trong đầu của cô vô cùng hỗn loạn, không thể nào tập trung lực chú ý được nữa.

Cô yên lặng để bút xuống, lẩm bẩm một tiếng nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy: "Đáng ghét."

Tiết tự học đầu tiên vào buổi chiều, chủ nhiệm lớp vào phòng, bảo các bạn học viết tên người mình chọn lên giấy, rồi các tổ trưởng thu lại đem về cho lớp trưởng.

Tống Cảnh làm tổ trưởng, đứng dậy thu giấy, thuận tiện nhìn về phía Lục Xuyên đang ghi tên lên tờ giấy, thấy anh cầm cây bút viết hai từ xuống tờ giấy nhỏ, hai từ ấy là "Lục Xuyên".

"Không phải nói là không có hứng thú với việc làm học sinh đại diện hay sao?"

Lục Xuyên gấp tờ giấy lại kẹp vào đầu ngón tay đưa cho Tống Cảnh: "Nhưng tôi lại rất hứng thú với việc treo Tần Chi Nam lên mà đánh."

Tống Cảnh không hiểu: "Cậu ta đụng vào cậu à?"

"Tên đó khó chịu tôi lâu rồi."

"Thật á, sao mình lại nhìn không ra?"

Lục Xuyên cười khẽ: "Cậu mà nhìn ra được, tôi gọi một tiếng anh."

Sau khi Tống Cảnh thu đủ hết tất cả các phiếu bầu giao cho lớp trưởng, rồi lớp trưởng bắt đầu đọc tên người được ghi vào giấy lên, lớp phó học tập sẽ ghi lên trên bảng đen.

Tống Cảnh về lại chỗ ngồi của mình, trầm mặc một lát rồi quay đầu nhìn Lục Xuyên, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt của Lục Xuyên đang ngẩng đầu lên, cậu ta lập tức cụp mắt quay sang hướng khác.

Nhìn thấy bộ dạng mất hồn của cậu ta, Lục Xuyên miễn cưỡng nói: "Có gì thì nói mau."

Tống Cảnh chần chừ trong chốc lát, rốt cuộc vẫn hỏi thử: "Cậu với chị dâu có mâu thuẫn gì hả?"

Trình Vũ Trạch xen vào: "Xuyên ca và Sở Sở dính nhau như keo sơn, rất tốt đẹp, nếu như muốn châm ngòi ly gián thì đừng nói nữa."

Tống Cảnh chú ý thấy Trình Vũ Trạch nhẹ lắc đầu, ý bảo cậu ta ngậm miệng lại không được hỏi nữa.

"Haizz."

Tống Cảnh vẫn xoay người quay lên. Nuốt hết lời đã sắp tuôn ra khỏi miệng.

Đọc tên phiếu bắt đầu, số phiếu của Lục Xuyên dẫn đầu khá xa, đã ba gạch, mà tên Tần Chi Nam chỉ mới được một gạch.

Tần Chi Nam thuộc về thể loại ôm nằm ăn ngủ với sách vở, bình thường khắc khổ cố gắng học tập, giành giật từng giây từng phút, rất ít khi tham gia trò chuyện hay làm quen với bạn bè. Thậm chí có đôi khi bạn học hỏi cậu ta một vài bài tập, cậu ta đều phó thác nói rằng mình không biết làm, nhưng cái đề bài đó rõ ràng cậu ta đã làm đúng, chỉ là không tình nguyện chia sẻ cho mọi người. Không phải là sợ mất thời gian học hành, chẳng qua chỉ là không muốn bị người khác vượt mặt, dù sao cũng đã là cấp ba rồi, mỗi người đều là đối thủ cạnh tranh, để thi vào trường đại học thì nếu không phải cậu chết cũng sẽ là tôi mất mạng. Vậy tại sao cậu ta phải đi giúp đỡ đối thủ học tập, để tự mình đánh bại chính mình, cậu ta không phải tên ngốc.

Nhưng mà ở điểm này Lục Xuyên lại trái ngược hoàn toàn, ai tìm anh hỏi bài, cho dù có đang chơi game thì Lục Xuyên cũng sẽ đặt điện thoại xuống giảng bài cho các bạn một lần. Tần Chi Nam trong lòng lúc ấy còn cười anh không có đầu óc, nhưng giờ phút này, cậu ta mới nhận ra được mình đã sai quá sai rồi.

Số phiếu của Lục Xuyên đã cách cậu ta một khoảng lớn.

Mười phút sau, Lục Xuyên duỗi tay chọc chọc vào lưng Tống Cảnh: "Vừa nãy định nói cái gì?"

Tống Cảnh xoay người, chần chừ một lát cuối cùng vẫn nói ra: "Vừa rồi mình thu phiếu bầu, thấy chị dâu đưa giấy tới, trong giấy viết là Tần Chi Nam."

Thấy sắc mặt Lục Xuyên lạnh xuống, Trình Vũ Trạch vội vàng nói với Tống Cảnh: "Cậu cận bảy độ, không nhìn lầm đó chứ?"

"Không thể nào sai được." Tống Cảnh tháo mắt kính xuống, dùng áo lau lau qua: "Lục Xuyên là hai chữ, Tần Chi Nam là ba chữ, cho dù mình có cận thì cũng không thể nhìn nhầm đến mức đó được."

Sắc mặt Lục Xuyên khó coi đến cực điểm, Tống Cảnh ngượng ngùng quay đâu lại không nói gì nữa.

Trên bảng đen số phiếu của Lục Xuyên đã cách Tần Chi Nam hơn một nửa, trở thành người đại diện, nhưng tâm trạng Lục Xuyên lúc này đã chìm đến đáy cốc rồi.

Toàn thể bạn học đều vỗ tay cho Lục Xuyên, nhưng Lục Xuyên một mặt lạnh tanh, anh giương mắt nhìn Sở Sở, mà Sở Sở lại một mực cúi đầu, gục xuống bàn không biết đang làm cái gì.

Anh phiền não, Trình Vũ Trạch nhắc nhở Lục Xuyên: "Không phải là không muốn làm người đại diện sao, vậy thì bây giờ nhường lại cho nó, cũng xem là cơ hội tốt nhất để làm mất mặt nó."

Lục Xuyên mắng: "Tôi nhượng cái đại gia nhà nó."

Trình Vũ Trạch lập tức yên lặng, trên lớp học, Lục Xuyên ôm một cái quyển sách ngoại văn dày cộm không biết là cái thứ quỷ gì, không nói một lời. Trình Vũ Trạch lúc đầu muốn rủ anh chơi Vương Dã Vinh Quang, nhưng nhìn bản mặt Lục Xuyên lúc này cư trưng ra bộ dạng "Ông đây rất khó chịu, ai đến thì chết", nghĩ nghĩ, thôi bỏ đi.

Cả một buổi chiều, Lục Xuyên giống như ăn trúng thuốc nổ, ai đụng đến anh đều không yên thân nổi.

Tan học, Trình Vũ Trạch rủ anh đi chơi bóng, Lục Xuyên không nói gì chỉ nhẹ gật đầu cùng mấy nam sinh la lối om sòm đi ra khỏi phòng học đến thao trường.

Trận bóng này Lục Xuyên đánh hết sức lực, ai cũng đều nhìn ra được hôm nay tâm tình của anh vô cùng không tốt.

Mặt trời ngã về tây, Trình Vũ Trạch ngồi với anh dưới bảng bóng rổ: "Ai dà, một mình khó chịu thì làm được cái gì?"

Lục Xuyên mặt không đổi nhìn xa xăm, trầm giọng nói: "Nếu không thì sao?"

"Đi hỏi cậu ấy."

"Không đi."

Trình Vũ Trạch cười cười: "Cô vợ nhà mình, có cái gì mà mất mặt hả!"

"Phiền!"

Chính vì là vợ của mình, cho nên Lục Xuyên mới tức giận, mặc kệ là lý do gì, cô cũng không phải là người hay giúp kẻ ngoài, viết tên Tần Chi Nam thì thôi đi, còn để người khác trông thấy rồi truyền đến chỗ anh nữa?

"Đừng tức giận." Trình Vũ Trạch bất đắc dĩ an ủi anh, nửa đùa nửa thật nói: "Cậu ở chỗ này phụng phiệu, người ta cũng không biết, muốn có khí phách thì một tuần đừng để ý đến cậu ấy đi."

Lục Xuyên buồn bực: "Chắc là chiều cô ấy quá rồi"

"Cậu cũng rồi biết hả!" Trình Vũ Trạch châm ngòi thổi gió, vui tươi hớn hở nói: "Cậu đối với chị dậu nhỏ chính là cưng chiều đến quên cả đạo lý! Không phải hậu quả cuối cùng là được chiều nên sinh hư hay sao?"

"Đúng đấy, con trai thì nên có dáng vẻ của con trai." Tống Cảnh cũng chạy tới thêm dầu vào lửa: "Cậu đối tốt với cậu ấy, cậu ấy sẽ được đà lấn tới, nếu cậu lạnh nhạt ba ngày với cậu ấy, nói không chừng còn có thể thành ba của cậu ấy luôn đấy."

"Được! Không để ý!" Bóng rổ trong tay Lục Xuyên nặng nề đập ra ngoài.

Hai mươi phút sau.

Sở Sở cầm một chai nước khoáng chậm rãi đi về phía thao trường. Cô mặc một cái áo lông màu trắng, hai cái lông xù thật to treo lủng lẳng trên mũ, cổ áo cũng là một lớp lông thỏ hồng hồng làm nổi bật làn da trắng tuyết của cô.

Lục Xuyên từ xa đã nhìn thấy cô, đang muốn đứng dậy đến đón cô, Trình Vũ Trạch huýt sao, cười như không cười mà nói: "Người nào lại muốn tự vả mặt đấy?"

Lục Xuyên đành ngồi xuống lại, quyết định vẫn là bảo vệ lòng tự tôn của con trai đến cùng.

Sở Sở đi đến trước mặt anh,yên lặng đưa nước cho anh.

Một giây, hai giây,...năm giây.

Anh không nhận lấy, tay mò vào trong túi, thậm chí còn không thèm nhìn cô một lần.

Một trận gió thổi qua cuốn theo mấy chiếc lá khô lượn lờ trên không trung.

Ngay cả các bạn học khác đang đá banh cũng lén lút nhìn về phía hai người.

Cô vẫn duy trì tư thế đưa nước cho anh, tim Lục Xuyên kéo căng, rất khẩn trương, thời gian chỉ qua mấy giây nhưng cứ ngỡ như cả thế kỷ rồi vậy, có chút...không chịu nổi.

Đúng lúc này Sở Sở rụ tay về lại, Lục Xuyên đang muốn thở nhẹ một hơi thì thấy cô vặn nắp chai nước ra, lần nữa đưa đến cho anh.

"Xuyên Xuyên, uống nước đi." Giọng nói của cô dịu dàng, tựa như nhẹ nhàng vỗ về.

Thế nhưng mà lọt vào bên tai Lục Xuyên như nổ bom nguyên tử đến nơi rồi vậy. Trái tim bị một tiếng "Xuyên Xuyên" của cô đánh cho nát bét đến nhũn cả ra rồi.

Anh đứng dậy, tiếp nhận chai nước sảng khoái uống một hớp lớn, rồi từng ngụm từng ngụm, hầu kết trượt lên trượt xuống, cứ như đây không phải là đang uống nước, mà là đang khoe khoang vậy.

Sở Sở lên tiếng bảo anh uống chậm chậm một chút, nhưng anh không dừng lại, uống một hơi sạch sành chai nước Sở Sở đưa cho, sau khi uống xong, Sở Sở lấy ra một cái khăn tay nhón chân lên lau miệng cho anh.

Lục Xuyên cũng rất biết tự giác cúi người đưa mặt lại gần cho cô thuận tiện, không mắc công cô nhón chân nghiêng người lại.

Sở Sở xếp lại khăn tay, rồi bắt đầu lau từ cái trán của anh, động tác rất dịu dàng chậm rãi lau nhẹ mồ hôi cho anh, rồi thuận tiện đổi mặt khăn tay lau xuống bên dưới cho đến khi trên mặt anh sạch sẽ không còn chút mồ hôi mới thôi.

Khăn tay mềm mại chạm vào làn da của anh, mùi thơm của khăn tay hòa vào trong không khí, cơn tức giận của Lục Xuyên đã tiêu biến hơn phân nửa, giữa hai hàng lông mày thậm chí còn không khắc chế được ý cười mãnh liệt hiện lên: "Vừa nãy gọi cái gì, gọi thêm một lần nữa đi?"

Sở Sở đỏ mặt lắc đầu: "Không được."

"Thêm một lần nữa thôi, muốn nghe lắm."

"Lục Xuyên."

Lục Xuyên buông tiếng thở dài, cũng hiểu tính tình của cô, nên không kiên trì ép cô nữa. Loại chuyện tình thú như thế này, không nên nói nhiều lần, ngẫu nhiên gọi một hai lần thôi thì mới có thể xuyên tim, Sở Sở hiểu rất sâu mấy kiểu đạo lý thế này.

Trình Vũ Trạch đứng một bên kéo dài giọng điệu, giống như đang ca hát lại tưởng chừng như đang cảm thán: "Ai~da, đáng thương quá đáng thương, một mình~ không có tiền, lại còn là cẩu độc thân~ không có người lau mặt cho~."

"Trạch ca, mình lau mặt cho cậu." Tống Cảnh nói xong chạy thẳng tới, dùng áo của mình tùy ý lau vài cái lên trên mặt Trình Vũ Trạch.

"Hừ, tránh ra!" Trình Vũ Trạch làm bộ muốn đạp cho cậu chàng một phát, bày ra một bộ mặt ghét bỏ: "Cái thân mồ hôi hôi hám."

Sở Sở cắn môi dưới khẽ cười một tiếng, Lục Xuyên kéo tay cô đi về phía hoa viên nhỏ.

Màn đêm dần buông xuống, trong hoa viên nhỏ ngẫu nhiên có thể gặp mặt một hai cặp đôi mơ hồ, Lục Xuyên kéo Sở Sở đi đến trên con đường mòn đầy đá rồi dừng lại, nghiêm túc hỏi cô: "Có phải ngày hôm nay cậu làm chuyện gì có lỗi với tôi hay không?"

Sở Sở mờ mịt lắc đầu.

"Nói thật!" Lục Xuyên cố gắng khiến cho giọng nói của mình thật hung dữ, để cho cô nhận thức được sự quan trọng của chuyện này.

Sở Sở cúi đầu, nhăn nhăn hai đầu lông mày, suy nghĩ thật kỹ thật lâu, mới nói ra: "Sáng hôm nay, lớp phó bộ môn toán học đưa...đưa cho mình một túi socola nhập khẩu."

Lớp phó toán học này lá gan cũng lớn thật, ngay cả góc tường nhà anh mà cũng dám đào?

Lục Xuyên yên lặng nhớ kỹ tên lớp phó này.

"Nhưng mà mình không có nhận!" Sở Sở vội vàng giải thích: "Mình sẽ không bao giờ....tùy tiện nhận quà của con trai khác."

"Ừm, ngoan." Lục Xuyên sờ sờ đầu cô, Sở Sở vô cùng nhu thuận cọ xát lòng bàn tay anh.

Từ từ, chờ một chút, chuyện này đâu đã xong!

Lục Xuyên lại thu tay về, nghiêm túc nói: "Hôm nay, có phải cậu viết tên Tần Chi Nam lên phiếu bầu đúng không?" Nghe vậy, toàn thân Sở Sở sợ run, rụt rụt người về sau kinh hãi, ánh mắt tránh né: "Cậu...sao biết được?"

Hóa ra anh biết rồi, cô còn định tiếp tục giấu diếm.

"Kiều Nhị, nói lý do."

Lục Xuyên trước giờ luôn thẳng tính, không thích lòng vòng quanh co, có chuyện gì sẽ nói thẳng.

Sở Sở nhìn chằm chằm vào góc áo của mình, cúi đầu mặt mày ửng đỏ.

"Đúng vậy...xin lỗi cậu."

Lục Xuyên tiến lên một bước nhỏ, lẳng lặng nhìn cô: "Không có gì để xin lỗi, chỉ muốn biết nguyên nhân tại sao."

"...Lúc đó, có lẽ mình...không muốn cậu đi."

Sở Sở đỏ mặt cúi đầu nhỏ giọng nói.

Lục Xuyên không nghĩ tới câu trả lời của cô sẽ là như vậy, anh hơi kinh ngạc: "Vì sao?"

Sở Sở cắn răng, không biết nên nói như thế nào, làm sao mà cô có thể nói cho anh biết, là bởi vì anh ưu tú như vậy, xuất chúng như vậy, nhưng điều đó lại khiến cho nội tâm của cô sợ hãi. Cô sợ anh bộc lộ tài năng xuất chúng, sợ anh đi ngày một xa, lại sợ bản thân mình ngu đần, sẽ không đuổi kịp bước chân của anh.

Sở Sở lắc đầu: "Cậu đừng hỏi..."

Lục Xuyên nắm chặt bờ vai của cô, cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, trầm giọng hỏi: "Kiều Nhị, tôi đã từng nói, tất cả mọi chuyện đều có thể nói cho tôi."

"Mình rất rất không tốt, thật sự...vô cùng không tốt." Nước mắt của cô rơi xuống, "Mình tự ti, mình ghen tị, mình rất xấu xa..."

Lục Xuyên đột nhiên đưa tay ra, mỉm cười sờ lên đầu cô, Sở Sở kinh ngạc, những lời còn định nói cũng bị ngăn trong cổ họng.

"Không có gì cả, trong lòng tôi cậu chính là tiên nữ."

Sở Sở cúi đầu, không biết nên nói như thế nào: "Sao cậu lại...thích mình?."

Sao lại thích một người không tốt như mình chứ!

Lục Xuyên hít một hơi dài, cúi người nhìn thẳng vào cô.

"Nghe tôi nói trước đã"

Sở Sở tủi thân nhìn anh.

Lục Xuyên nắm bàn tay nhỏ bé của cô sờ lên đôi mắt của mình: "Chỉ cần nơi này còn có thể nhìn thấy."

Anh nắm lấy tay cô, di chuyển đến bên tai, lẩm bẩm nói: "Nơi này còn có thể nghe thấy."

Tay lại chậm rãi trượt xuống, sờ vào trên đôi môi của anh, sau đó môi anh nhẹ nhàng hôn lòng bàn tay của Sở Sở: "Nơi này còn có thể cảm nhận được."

Cuối cùng, dắt tay cô đi chuyển xuống lồng ngực kiên cố của anh, Lục Xuyên gằn từng chữ một nhìn thẳng vào cô nói ra: "Chỉ cần nơi này vẫn còn đập..."

"Lục Xuyên sẽ vẫn còn thích cậu."

Sẽ luôn một lòng một dạ tiếp tục yêu em. 
Bình Luận (0)
Comment