Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi!

Chương 44

Edit: Min

Beta: Doãn Uyển Du

Sắc trời âm u, không bao lâu sau thì bắt đầu đổ mưa, tí tách tí tách, sấm sét và tia chớp thay nhau đánh ầm trời.

Trong lớp tự học, sự chú ý của các bạn học đã bị mấy tia chớp thỉnh thoảng tóe lên ngoài cửa sổ hấp dẫn. Cuộc sống cấp ba buồn tẻ, vì vậy ngay cả mấy tia sấm sét trong cơn mưa cũng có thể trở thành cảnh đẹp ý hay trong mắt các bạn.

Nhưng rất nhanh bọn họ lại có thể tìm kiếm được một chủ đề thú vị nào đó để lảm nhảm.

Vào giờ ra chơi của tiết thứ ba, Sở Sở vừa đi vào nhà vệ sinh nữ đã có mấy nữ sinh khác theo sau đi vào.

"Rầm" một tiếng, cánh cửa nhà vệ sinh nữ bị đóng kín lại.

Sở Sở kinh ngạc quay đầu lại nhìn, thấy mấy nữ sinh bộ dáng hung tợn, vẻ mặt bất thiện đứng đấy. Dương Tích đứng ở giữa đám người, mặc một cái áo da đen cùng quần đen bó sát, mang một đôi giày cao gót khiến cho cô ta cao đến một mét sáu, nhưng vẫn thấp hơn Sở Sở một cái đầu.

Sở Sở nhìn về cạnh cửa, vừa muốn rời đi thì Tưởng Lỵ Na trực tiếp khóa trái cửa nhà vệ sinh lại, nhìn cô cười lạnh, ôm tay đứng bên cạnh xem kịch vui.

Dương Tích đi về phía cô, Sở Sở theo bản năng lùi lại một bước.

"Kiều Sở." Giọng nói của cô ta rất lạnh lẽo: "Mấy lần trước muốn nói chuyện đàng hoàng với mày, mày lại cố tình nghe không hiểu."

Cô ta tiến lên nắm lấy cổ áo của cô, đôi mắt xinh đẹp xếch lên ngoan cố nhìn cô chằm chằm: "Bây giờ nhìn lại, có phải là muốn dùng cách này để giải quyết vấn đề với tao đúng không!"

Sở Sở ngẩng đầu lên liếc nhìn cô ta, nhưng lại lập tức dời ánh mắt đi nơi khác, cô vẫn không có thói quen đối mắt với người lạ, nhất là những người mà cô không thích.

"...Buông tôi ra." Giọng nói của cô trầm thấp nhưng có lực.

Dương Tích túm chặt cổ áo Sở Sở, lạnh lùng nói: "Đừng tưởng rằng bây giờ mày có Kiều Sâm làm chỗ dựa thì không cần kiêng nể ai, cái loại cứng đầu cứng cổ ngu ngốc đần độn kia, tao còn không thèm để vào mắt."

Dương Tích vừa nói đồng thời giật tóc Sở Sở một cái, lại thuận tay đánh vào đầu của cô, Sở Sở bị đau đến vô thức che đầu lại.

Cô biết bây giờ cô ta đang làm gì, bạo lực học đường không phải chỉ có ở trên TV hay trên mạng, những chuyện này xảy ra ở mọi nơi, tựa như những con vi khuẩn ở nơi âm u hẻo lánh bắt đầu sinh sôi nảy nở.

Sở Sở cắn răng trừng cô ta, đáy mắt toàn là sự coi thường và khinh miệt.

"Còn trừng tao?"

Dương Tích vô cùng ghét ánh mắt của Sở Sở, đôi mắt sâu tĩnh mịch và con ngươi đen nhánh khiến cho cô ta trở nên bất an một cách bất thường. Cô ta nói với mấy cô gái sau lưng: "Đỡ nó đứng dậy!"

Mấy nữ sinh nghe lời đi đến, ba tay bốn chân bắt lấy cánh tay Sở Sở, cô ra sức giãy dụa hét to: "Buông ra!"

Thấy cô không an phận, Tưởng Lỵ Na đi đến giương cánh tay hướng thẳng về phía mặt Sở Sở, một âm thanh thanh thúy vang lên, khiến cho cô mơ hồ.

Sở Sở cảm thấy lỗ tai của mình ong ong cả lên, mắt nổi đom đóm, thân ảnh của mấy cô ta cũng dần trở nên mơ hồ trong mắt cô.

Dương Tích đi đến chỗ vòi nước, xắn tay mở vòi, dòng nước rào rào chảy xuống bồn rửa tay.

"Đem nó lại đây."

Mấy cô gái bắt lấy cánh tay của Sở Sở đưa cô đến bồn rửa, Tưởng Lỵ Na nắm lấy tóc của cô, đè đầu cô đưa vào dòng nước xối xả.

Bây giờ đang là mùa đông lạnh rét, nước trong vòi cơ bản đều dưới 0 độ C, toàn bộ đầu Sở Sở đều bị nhấn vào bên trong dòng nước, tóc cô nhanh chóng ướt đẫm.

Cái lạnh thấu xương khiến cho da đầu cô run rẩy từng đợt.

Lạnh! Lạnh quá!

Rét lạnh kích thích dây thần kinh của cô, cô ra sức giãy dụa, thét lên chẳng khác nào bị điên. Thế nhưng bọn họ vẫn nắm chặt tóc của cô, giữ chặt lấy cánh tay cô, cô căn bản không thể giãy ra.

Nước lạnh chảy xuôi xuống khuôn mặt của cô, thuận theo mắt cô, mũi rồi miệng, trôi tuột vào bên trong cổ áo của cô. Cô run lẩy bẩy, cả khuôn mặt đều bị đông đến cứng đờ, thân thể run rẩy từng đợt, bên tai truyền đến những tiếng cười điên cuồng, tiếng huyên náo ồn ào, đan xen vào một chỗ...

Ý thức của cô bắt đầu trở nên hoảng hốt, càng ngày càng đi xa, quay về thời bé thơ, trong một con hẻm nhỏ ẩm ướt.

"Thiểu năng!"

"Bệnh tâm thần!"

"Chúng ta sẽ không chơi với nó!"

"Nện đá vào đầu nó! Đuổi nó đi đi!"

Từ nhỏ đến lớn đều là như vậy.

Mà tôi đã làm gì sai cơ chứ?

Các người lấy quyền gì mà đối xử với tôi như vậy!

Thân thể Sở Sở run rẩy, nhưng dần yên lặng không giãy dụa nữa, cô bất động.

Ngay lúc mọi người cho rằng cô đã không còn khí lực để phản kháng, Sở Sở đột nhiên cắn tay Tưởng Lỵ Na, Tưởng Lỵ Na bị đau hoảng sợ hô một tiếng, lập tức rút tay về.

Lúc mấy cô ta không kịp phản ứng, cô tránh khỏi kiềm chế của bọn họ, quay người lại nhìn Dương Tích đứng từ xa thờ ơ lạnh lùng dựa vào bên tường.

Cả người cô đều rất thê thảm, nhưng vẫn cao ngạo đối mặt với Dương Tích.

Vì sao cô ta có thể không chút kiêng kị nào ức hiếp cô, tại sao tất cả mọi người lại bắt nạt cô như vậy.

Là bọn họ có vấn đề, hay vì cô... Bởi vì cô sợ hãi, sợ... Thế nên thất bại, ghen ghét, đố kị, bại trận... Tất cả mọi thứ đều có lý do hợp lý để tồn tại.

Bời vì cô là kẻ yếu, lại còn là thiếu dũng khí.

Nhưng mà ngọn lửa tức giận trong lòng ngực ngày một nóng lên, cô không muốn để cho người khác ức hiếp, không muốn làm một con ngốc, không muốn luôn để cho người khác phải đi bảo vệ mình!

.....Thật sự rất không cam tâm!

Ngay thời điểm không một ai kịp phản ứng, Sở Sở lảo đảo chạy đến trước mặt Dương Tích, toàn thân đều tràn đầy sự phẫn nộ, nắm lấy cổ áo Dương Tích đẩy mạnh cô ta vào tường.

"Tôi không phải là quái vật."

Cô hung ác dùng hết mọi sức lực của mình, lại đẩy cô ta một cái nữa, trầm thấp mà nói: "Mấy người mới là quái vật."

Dù cho có nhỏ bé cũng không sao cả, vậy thì cứ xem như một kẻ yếu bại trận muốn sống, cô cũng chỉ có một mình!

...

Chiều cao của Dương Tích thấp hơn Sở Sở tới mấy phân, giờ phút này bị cô từ trên cao nhìn xuống nắm lấy cổ áo, khó tránh thoát được.

"Mày thả tao ra!"

Mấy nữ sinh sau lưng cũng tới giúp đỡ, luống cuống chân tay muốn kéo cô ra, thế nhưng Sở Sở lúc này gắt gao túm chặt lấy tóc của Dương Tích, ấn lấy đầu của cô ta đè vào tường.

"Cô không được bắt nạt tôi!"

"Ha!" Cả khuôn mặt của Dương Tích đều bị cô dè ép vào vách tường, nhưng cô ta vẫn cười lạnh một tiếng.

"Không được phép ức hiếp tôi!" Cô cứ cố chấp lặp lại câu nói này, gằn từng chữ một: "Không được phép, bắt- nạt -tôi!"

Không ai có thể mãi bảo vệ cho cô, Lục Xuyên cũng không thể, kẻ yếu cũng chỉ có thể dựa vào chính bản thân họ mà thôi.

Không biết Sở Sở lấy đâu ra sức mạnh cường đại như vậy, mấy người cô ta làm cách nào cũng không thể kéo người ra được, vừa hỗn loạn vừa dây dưa, có người hình như bị trượt chân.

Sau đó chợt nghe thấy một âm thanh vang lên, đầu Dương Tích đụng vào trên một cái cạnh của bậc thang, phía sau đầu bị chấn động, máu tươi tuôn ra, không bao lâu sau trên mặt đất tràn đầy màu đỏ không ngừng tràn ra.

Mấy nữ sinh chung quanh bị dọa sợ hãi, ngây người đứng một cục.

Dương Tích ngã trên mặt đất, chậm chạp giãy dụa cố gắng đứng dậy, dùng một tay che đầu lau lấy máu.

"Đau...đau quá đi."

Cô ta đau đớn nhắm chặt mắt lại, nằm rạp trên mắt đất giằn xéo như một con giun.

Những giọt nước lạnh buốt tí tách từ trên mái tóc Sở Sở rơi xuống, toàn thân cô đều rét buốt, lạnh đến run rẩy. Nhưng đầu óc lại thanh tỉnh hơn bao giờ hết, nhìn Dương Tích toàn thân toàn máu tươi chật vật không chịu nổi, đột nhiên cảm thấy một loại cảm giác sảng khoái!

Các nữ sinh thét lên chói tai, luống cuống tay chân lấy điện thoại goi cho 120.

Dương Tích nhanh chóng được đưa vào bệnh viện, mà Sở Sở và những người khác có mặt ở đấy đều được đưa vào phòng giáo vụ.

Trong văn phòng lớn như vậy có mấy giáo viên đang đứng, các nữ sinh khác đứng một bên, còn Sở Sở thì vẫn luôn giữ im lặng đứng một bên khác.

Mấy cô gái sớm đã bàn bạc với nhau, mười miệng một lời khẳng định Sở Sở là người đẩy ngã Dương Tích, hoàn toàn che giấu cái sự thật mà trước đó bọn họ nắm đầu cô kéo vào dòng nước lạnh băng. Từ đầu đến cuối Sở Sở không hề nói một lời, mãi cho đến khi các giáo viên nghe mấy cô ta nói xong mới quay lại hỏi chuyện Sở Sở, cô cũng rất tỉnh táo tường thuật lại chuyện gì đã xảy ra, nói bọn họ mới là người ra tay trước.

"Mày nói bậy!"

"Nước trên người mày rõ ràng là do sau khi đẩy ngã Dương Tích xong thì tự mình tạt lên."

"Mày muốn vu cáo hãm hại bọn tao à? Không có cửa đâu!"

"Đúng vậy, bọn tao nhiều người thế này có thể trở thành nhân chứng, thưa thầy, là Kiều Sở ra tay trước, cậu ta đẩy ngã Dương Tích rồi chạy đến vòi nước tự phun nước lên người mình, chẳng khác gì tên điên."

"Không sai! Bọn em có thể làm chứng!"

Sở Sở im lặng nhìn bọn họ, ánh mắt sắc lạnh, lại rất ảm đạm.

Mấy nữ sinh kia tôi một câu cô một câu, trốn tránh toàn bộ trách nhiệm, đem cái sự việc bạo lực này đổ toàn bộ lên trên người Sở Sở.

Sở Sở hết đường chối cãi, đến cuối cùng dứt khoát im lặng không nói một lời nào, giáo viên hỏi gì cô cũng không lên tiếng, chìm trong trầm mặc.

Chuyện này truyền đến lớp 12/2, lập tức bị đảo ngược thành Sở Sở gọi Dương Tích đến nhà vệ sinh nữ để sử dụng bạo lực, cuối cùng thì cố ý đẩy ngã cô ta trên bậc thang, đập vỡ đầu, nói trong nhà vệ sinh lúc đấy toàn là máu, cục diện thê thảm vô cùng.

"Đáng sợ thật!

"Không nhìn ra được Sở Sở lại làm loại chuyện như thế nào."

"Cậu quên là cậu ta có bệnh sao!"

"Cậu nhìn hôm nay đi, cuối cùng cũng xảy ra chuyện rồi đó sao?"

Phía sau phòng học vang lên một tiếng "rầm", cắt đứt cuộc trò chuyện của mấy cô gái kia, Lục Xuyên đứng dậy trực tiếp lật tung cái bàn trước mặt lên, âm trầm đi ra ngoài.

Mấy nữ sinh đang nói huyên thuyên lập tức im bặt, ngượng ngùng xoay người không dám nói thêm gì, chỉ dùng ánh mắt ám chỉ sâu xa mà nhìn nhau.

Lục Xuyên vừa mới đi ra khỏi phòng học Trình Vũ Trạch đã lập tức đứng lên ngăn anh lại: "Đi đâu đấy, sắp vào học rồi."

"Phòng giáo vụ." Ánh mắt Lục Xuyên lạnh lẽo như sắp đóng băng.

Trình Vũ Trạch khoác tay lên vai anh, hạ thấp giọng khuyên nhủ: "Bây giờ cậu đi cũng không có tác dụng gì cả, ngược lại sẽ gây thêm phiền phức đấy, nghe mình đi, trước tiên cứ yên lặng theo dõi đã."

Lục Xuyên không có cách nào bình tĩnh được, tim của anh như muốn nổ tung đến nơi rồi, dù không rõ chân tướng về sự việc mà mấy người trong lớp truyền miệng thay đổi sự thật đến thế nào, nhưng bất kể cô có làm gì thì Lục Xuyên vẫn biết rõ, giờ phút này cô vô cùng vô cùng không ổn.

Quá ngốc, bị buộc tội sẽ không nói, cũng không giải thích cho bản thân. Anh lúc này thậm chí còn có thể tưởng tượng ra được cô đang đối mặt với cái bản án không thuộc về mình, ngoại trừ khóc cô cũng chẳng thể làm được gì nữa, vừa nghĩ đến thôi mà trái tim của anh như có hàng vạn cây kim đâm vào.

Anh không còn cách nào để giữ tỉnh táo, không thể suy nghĩ thêm gì nữa, đẩy Trình Vũ Trạch ra đi về phía phòng giáo vụ.

Trình Vũ Trạch thấy Lục Xuyên đi ngang qua người mình, khẳng định anh sẽ làm huyên náo mọi chuyện lên, nên vội vàng chạy đến ngăn cản.

Lục Xuyên chạy đến bên ngoài phòng giáo vụ, đúng lúc nhìn thấy Kiều Ngôn Thương mang Sở Sở ra ngoài, giáo viên chủ nhiệm cũng đi theo họ ra, hai người đang nói chuyện, chủ nhiệm phòng giáo vụ cũng đi bên cạnh.

Mà Sở Sở thì cúi đầu, yên lặng đi sau lưng Kiều Ngôn Thương.

"Tôi sẽ đưa Sở Sở đi làm giám định về tinh thần." Sắc mặt Kiều Ngôn Thương rất khó nhìn, nói một tiếng với chủ nhiệm, "Nếu như xác định không có vấn đề gì, Kiều Sở vẫn sẽ tiếp tục quay về lớp."

"Nếu như thật sự có thể xác định được bạn học Kiều Sở đây không có khuynh hướng về bạo lực, đương nhiên có thể trở lại học tiếp." Chủ nhiệm giáo vụ trả lời: "Bây giờ gia đình Dương Tích vẫn còn đang ở bệnh viện, chuyện này..."

"Tiền thuốc men và bồi thường thì đợi sau khi thảo luận cùng với bên luật sư, tôi sẽ đi qua chỗ gia đình người nhà bị hại nói rõ ràng."

"Như vậy cũng được, vậy thì Kiều tổng đi thong thả."

"Không cần tiễn nữa đâu." Kiều Ngôn Thương nói xong thì dẫn Sở Sở đi xuống bậc thang.

Lục Xuyên đang muốn tiến lên thì phía sau lưng bị mấy người bạn học dùng sức níu lấy.

"Đừng đến đó! Bây giờ không thích hợp!" Trình Vũ Trạch nói rất gấp, thấp giọng khuyên nhủ bên tai Lục Xuyên: "Cậu muốn để cho Sở Sở ngoài mang cái tội danh đả thương bạn học, còn phải chịu thêm cái tội yêu sớm nữa sao?"

Những lời nói này quả nhiên rất có hiệu quả, Lục Xuyên lập tức ngừng bước.

Sở Sở trầm mặc đi theo phía sau Kiều Ngôn Thương, đột nhiên trong lòng có cảm giác, cô ngẩng đầu nhìn thấy được Lục Xuyên ở bên cạnh bậc thang.

Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, khi đối mặt với tất cả những ức hiếp và vu cáo hãm hại, cô không hề khóc, thậm chí còn không cảm nhận được sự khổ sở, trong lòng cô dường như chỉ còn lại một hòn đá cứng rắn chết lặng đè trong lồng ngực.

Thế nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy anh, tất cả mọi tủi thân, phẫn nộ, uất ức đều không thể kìm chế được, không cam lòng nổi nữa, tựa như một trận đại hồng thủy cuộn trào trong lòng. Hốc mắt cô đỏ bừng lên, hít một hơi, nhưng vẫn cố hết sức đè nén lại, cô không dám nhìn anh nữa, sợ sẽ không thể nhịn được mà khóc mất.

Tim Lục Xuyên kịch liệt run rẩy, tay nắm chặt thành nắm đấm, chỉ có trời mới biết anh đã phải dùng sức lực lớn đến bao nhiêu, mới có thể khống chế bản thân muốn tiến lên ôm lấy cô, trấn an những xung động của cô.

Sở Sở run rẩy nấc lên một tiếng nhỏ tới mức khó có thể nghe thấy, Kiều Ngôn Thương biết cô rất tủi thân, nhẹ nhàng khoác tay lên bả vai của cô vỗ vài cái xem như an ủi.

Sở Sở thu lại ánh mắt, đi sượt ngang qua người Lục Xuyên.

"Thầy chủ nhiệm, chuyện lần này rõ ràng là có vấn đề!"

Lúc Sở Sở đi chưa được hai bước liền nghe thấy giọng nói của Lục Xuyên truyền đến, cô đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Lục Xuyên chạy tới trước mặt thầy chủ nhiệm giáo vụ: "Theo như lời mấy bạn học kia nói là Kiều Sở gọi bọn họ vào nhà vệ sinh để ra tay, thế nhưng thầy nghĩ thử xem, một mình cậu ấy một người, còn bên kia là cả một đám người, thầy thấy chuyện này có logic không?"

Ai mà ngu ngốc đến mức một mình đi gọi một đám người đến đơn đấu.

Chủ nhiệm giáo vụ đương nhiên biết là lời của mấy nữ sinh kia cũng không thể tin hoàn toàn được, nhưng mà chuyện Sở Sở đẩy Dương Tích thật sự mà nói thì chính là ván đã đóng thuyền rồi, mà mấy nữ sinh kia thì muôn miệng một lời, ông không thể nào nghe theo lời nói của một mình Kiều Sở.

"Thưa thầy, trong tội phạm học có một lý thuyết nổi tiếng là "phá cửa sổ"(*), trong hoàn cảnh nếu như một hiện tượng không tốt bị bỏ mặc không quan tâm đến, sẽ khiến cho mọi người bắt chước và làm theo, thậm chí còn làm cho vấn đề thêm trầm trọng hơn." Lục Xuyên nhìn chủ nhiệm trước mặt: "Chuyện lần này nếu thầy lựa chọn hy sinh một người để bảo vệ một nhóm người, hậu quả như thế nào thầy không cần phải để em nói thêm nữa đúng không?"

(*) lý thuyết Phá Cửa Sổ: Nhà tâm lý học người Mỹ - James Bucket đã tiến hành một cuộc thử nghiệm: lấy hai chiếc xe ô tô cùng mẫu mã kiểu dáng đặt ở hai khu phố khác nhau. Trong đó có một chiếc đặt tại khu tầng lớp trung lưu Palo Alto, chiếc xe khác bỏ nhãn hiệu, mở mui xe đặt tại khu phố The Bronx khá lộn xộn. Kết quả là chiếc xe đặt tại khu phố của tầng lớp trung lưu, qua một tuần vẫn không xẩy ra vấn đề gì, trong khi chiếc xe mở mui chưa đầy một ngày đã bị ăn cắp. Bucket liền làm vỡ kính của chiếc xe ô tô đặt tại khu phố trung lưu, kết quả là chỉ sau một vài giờ, chiếc xe đó cũng không còn nữa.

Căn cứ từ cuộc thử nghiệm này, nhà kinh tế chính trị người Mỹ - Wilson và nhà tội phạm học – Kerin đã đưa ra lý thuyết phá cửa sổ. Họ cho rằng: Nếu có người làm vỡ kính cửa sổ của một ngôi nhà. Khi cánh cửa sổ đó không được sửa chữa ngay thì có thể người khác sẽ cho rằng hành động này ngầm nhận được sự dung túng nên họ lại đi phá vỡ nhiều cửa sổ khác. Lâu dần những cửa sổ bị phá này tạo cho người ta một cảm giác mất trật tự. Kết quả là trong lúc mọi người tỏ thái độ bàng quang, tội phạm sẽ phát triển sinh sôi nảy nở.

"Hy sinh một người cái gì hả?" Chủ nhiệm tức giận phản bác, Kiều Ngôn Thương vẫn còn chưa đi xa, Lục Xuyên lại ép cho ông phải xấu hổ không thôi: "Bạn học Dương bây giờ vẫn còn ở trong bệnh viện, chính bạn này cũng đã nói là do Kiều Sở đẩy ngã, chuyện này chắc chắn không thể sai được."

"Vậy theo như ý của thầy, thì người bị hại nhất định là chân tướng sao?"

"Lục Xuyên." Sở Sở đột nhiên quay người lại, gằn từng chữ nói với anh: "Dương Tích là do mình đẩy ngã, chuyện này không sai đâu."

Lục Xuyên nhìn cô, tiếng nói ngưng bặt.

Anh hiểu được suy nghĩ của cô, cô không muốn anh cứ tiếp tục truy hỏi thêm nữa, bởi vì cho dù anh có truy vấn như thế nào đi chăng nữa, thì chứng cứ kia đã là xác thực, đã trở thành một kết cục không thể thay đổi.

Kiều Ngôn Thương không mang cô đi giám định nội bộ, dù sao bây giờ cảm xúc của cô vẫn chưa ổn định, trước tiên ông vẫn đưa cô về nhà, chờ cho tâm trạng của cô ổn định rồi hẵng đi bác sĩ tâm lý sau.

"Bây giờ con biết sợ hãi rồi à, vậy lúc đánh nhau sao không nghĩ đến?"

Sở Vân Tụ ngồi trên ghế sa lon, sắc mặt tràn đầy sự tức giận.

Chuyện Sở Sở đánh bạn học ở trường hôm nay đã náo động rất lớn, buổi sáng Kiều Ngôn Thương cần phải đi công tác lại bị nhà trường gọi điện đến, nói Sở Sở đánh bạn học bị thương, mà nhà nạn nhân bối cảnh cũng không hề nhỏ, ngay cả Kiều Sâm bình thường ở trường cũng chưa từng làm loạn gây chuyện lớn đến mức đánh cho bạn học nhập viện như thế này, chuyện lần này bà thực sự không thể tiếp nhận nổi.

Toàn thân Sở Sở run lẩy bẩy, nhưng không phải vì sợ hãi, mà cô lạnh, quần áo trên người cô và cả tóc nữa đều bị dính nước ướt hết, vẫn chưa kịp khô.

"Kiều Sở, mẹ hiểu đầu óc con rất rõ, đừng giả ngu với mẹ."

Sở Sở nhíu chặt hai hàng lông mày, tay nắm chặt một bên góc áo, bàn tay trắng bệch, ngay cả khớp xương trên mu bàn tay cũng gồng lên rõ ràng.

"Con đừng nghĩ là không nói gì thì sẽ không sao, mẹ nói cho con biết..."

Kiều Ngôn Thương đứng bên cạnh cũng không nghe nổi nữa rồi, cắt đứt lời của Sở Vân Tụ: "Con nó mới về nhà, lại còn bị dọa sợ, để nó đi tắm rửa trước rồi có gì đợi đến tối hãy nói."

Ông nói xong thì quay sang gọi bảo mẫu lấy quần áo sạch sẽ cho Sở Sở thay.

Sở Sở cầm quần áo trên tay một hồi lâu, lại nghe thấy ở phía sau lưng Sở Vân Tụ nũng nịu nói với Kiều Ngôn Thương: "Hay chúng ta sinh thêm một đứa nữa."

...

Mở vòi hoa sen ra, nước nóng ào ào trút xuống.

Sở Sở nhắm chặt mắt lại, đứng ở trong dòng nước nóng bỏng, hơi nước bốc lên nhanh chóng làm mơ hồ tầm mắt của cô, đầu óc cô trống rỗng, thậm chí còn không phát hiện ra bản thân vẫn còn đang mặc quần áo. Cô dựa vào vách tường ngồi xổm xuống, ôm chặt hai đầu gối, để mặc cho dòng nước xối ướt đồ cô, mà bên tai cô vẫn đang vang vọng câu nói của Sở Vân Tụ, lặp đi lặp lại.

Hay chúng ta sinh thêm một đứa nữa.

Cô là một sản phẩm thất bại, họ muốn một người khác, không còn cần cô nữa.

Cô cắn chặt răng nhắm hai mắt lại, trong lòng có một giọng nói đáng ghét đang không ngừng nói với cô.

"Sở Sở, mày khiến cho bọn họ thất vọng rồi."

"Tất cả mọi người đều thất vọng vì mày, mày chính là một đứa bị bỏ rơi."

"Bây giờ mày chỉ còn lại tao mà thôi."

"Sở Sở, tao sẽ chơi với mày, mày đừng để ý đến bọn họ nữa, có được không?"

....

Giọng nói này đã từng một lần tràn ngập trong đầu óc cô, một khoãng thời gian dài đằng đẳng trong quá khứ, cô lúc ấy không để ý tới bất kỳ ai, từ chối tiếp xúc với thế giới bên ngoài, phong bế bản thân lại, chỉ một mực nói chuyện với giọng nói này.

Mà bây giờ, nó lại quay lại, trong thời điểm đen tối, trong lúc cô tuyệt vọng đến sập đổ, nó lại quay về làm bạn của cô.

"Sở Sở, tao sẽ không bao giờ bỏ rơi mày."

"Chúng ta mới là bạn tốt của nhau."

Ngay khoảnh khắc cô gần như sẽ sụp đổ mà ôm lấy nó, trong đầu Sở Sở đột nhiên lại hiện lên khung cảnh ngày khai giảng đầu tiên, Lục Xuyên đứng một mình trên sân bóng rổ, cao gầy thẳng tắp đứng ở đấy.

Cô còn nhớ rất rõ, ngày đó nắng rất gắt, anh đứng dưới ánh mặt trời mỉm cười nhìn cô.

Gió nhẹ ấm áp, hoa nở đầy cành.

"Không phải mà."

Sở Sở cắn răng, đột nhiên cất tiếng: "Không phải đâu!"

Tao không phải là một người bị bỏ rơi, người bạn tốt nhất của tao, cũng không phải là mày.

"Người bạn tốt nhất của tao, người bạn duy nhất từ nhỏ cho đến lớn, là Lục Xuyên chứ không phải là mày."

"Cô chủ, cô đang nói chuyện với ai vậy?"

Bên ngoài truyền đến giọng nói lo lắng của bảo mẫu.

Sở Sở mở bừng hai mắt ra, tiếng nói ồn ào đều biến mất toàn bộ, bên tai cũng chỉ còn sót lại tiếng nước chảy ào ào của vòi sen.

Cô mệt mỏi đứng lên, lột bỏ từng lớp đồ, trong dòng nước ấm cô vuốt ve thân thể của mình, từng lớp từng lớp da thịt mềm mại non nớt, không có một chút mỡ thừa, cô vẫn còn trẻ như vậy, đẹp như vậy, cuộc sống của cô vẫn còn chưa bắt đầu, thì làm sao mà cô cam tâm ngủ say.

Cô không muốn trở thành một người bị người khác bỏ rơi!

......

Sở Sở tắm rửa xong thì đi ra khỏi phòng tắm, Kiều Ngôn Thương nói rằng có chuyện gấp cần phải đến công ty xử lý, trên bàn ăn cũng chỉ còn lại một mình, thức ăn trên bàn vẫn còn bốc hơi nóng.

Sở Sở đi đến bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, mái tóc vừa được sấy khô xỏa tán loạn xuống đầu vai, cô không đeo mắt kính, nhưng ánh mắt lại rất có thần, cô vén mái tóc dài lên, lộ ra một khuôn mặt tinh xảo, lúc này còn manh theo mấy phần mị hoặc.

Cô bưng chén cơm lên, yên lặng gắp thức ăn.

Sở Vân Tụ vừa nhìn thấy cô thì lại tức giận, bắt đầu mắng: "Chỉ biết ăn ăn ăn."

Sở Sở không để ý đến bà, gắp một miếng rau bỏ vào trong chén.

"Thành tích học tập không tốt, không biết ăn diện, đầu óc thì ngu, ngoại trừ việc chống đối lại mẹ thì còn biết làm cái gì."

"Đừng thi đại học nữa, ra ngoài đi làm công đi, tránh để cho mẹ bực mình."

Sở Sở đột nhiên ném đôi đũa lên trên bàn, dọa cho tim Sở Vân Tụ nhảy một cái.

"Con làm cái gì đó?"

Sở Sở cụp mí mắt hít sâu một hơi, cố gắng không chế thứ cảm xúc nào đó. Thật lâu sau, cô lại ngồi xuống cầm lấy đôi đũa, yên lặng không nói gì tiếp tục ăn cơm.

"Còn biết tức giận à." Sở Vân Tụ vẫn không buông ta, "Cho dù thi không đậu nổi đại học, nhưng ít ra cũng không thể kém hơn Kiều Sâm được! Mẹ nói cho con biết, nếu con không chịu an phận thì tương lai công ty và tài sản của ba con, sẽ không để lại cho một đứa con gái bị bệnh thần kinh, còn ông bà bên kia, con lo mà biểu hiện cho tốt một chút, có biết chưa."

Sở Sở ăn cơm xong, mặt không đổi sắc đứng dậy rời đi.

"Lời mẹ nói con có nghe thấy hay không?" Sở Vân Tụ đuổi theo, kéo lấy cổ tay Sở Sở: "Ông bà đó vẫn còn đang chăm chú nhìn vào chúng ta đó, nếu con không muốn chịu thiệt thì lo mà cố gắng đi, nếu không thì toàn bộ gia sản sẽ rơi hết trên đầu Kiều Sâm, còn con thì một đồng cũng đừng nghĩ tới."

Sở Sở ngước mắt nhìn Sở Vân Tụ, đôi mắt tĩnh mịch và con ngươi sâu thăm thẳm đấy nhìn bà chăm chú, trong lòng Sở Vân Tụ có chút rụt rè: "Nhìn gì đấy."

"Nếu mẹ không thích con, thì cứ việc sinh một người nữa không phải là tốt rồi sao, sinh một đứa con trai, chiếm được niềm vui của ông bà, cũng có thể có tư cách thừa kế sản nghiệp." Cô bình tĩnh nói xong hết câu, quay người rời đi, "Nếu như mẹ có thể...sinh ra một đứa bình thường."

Trong khoảnh khắc cửa nhà đóng kín lại, cô nghe thấy được có tiếng thủy tinh đổ vỡ.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu tỷ tỷ đang bước vào giai đoạn hắc hóa! Rùng mình chưa!

Editor có lời muốn nói:

Ai muốn được nhìn thấy tiểu tỷ tỷ hắc hóa không nào, sắp rồi nhé, thỏ lớn cũng có ngày biến thành hổ dữ đó.

Beta: Tui đọc mà tui tức á:)
Bình Luận (0)
Comment