Rời khỏi bệnh viện, Cố Tiểu Khanh lái xe về nhà. Không khí buổi sớm đầu
thu dịu nhẹ và trong lành. Cô hạ cửa kính, cơn gió giao mùa mát lạnh ùa
vào vờn quanh khuôn mặt xoa dịu tinh thần mệt nhoài của cô.
Trương Diệu Dương nói anh trông nom cô ba năm, chờ đợi cô ba năm. Cô biết,
biết rất rõ là đằng khác. Và cũng chính vì biết rõ nên cô không thể để
anh hy vọng, dù chỉ một chút. Cô đã đi qua chặng đường tám năm bắt đầu
từ buổi chiều mùa hạ đổ lửa nhiều năm trước. Hình bóng xa vời như ảo ảnh vẫn luôn ngự trị trong trái tim mười tám son trẻ, đầy ắp mơ mộng và
nhiệt huyết. Cứ như thế, mãi đến tận hôm nay, khi cô đã tròn hai mươi
sáu tuổi. Ảo ảnh đó chính là sợi dây chắc chắn trói chặt linh hồn cô và
đẩy Trương Diệu Dương ra xa. Cô không thể ép mình trao cho anh một trái
tim không toàn vẹn khi nó còn đang cố chấp một cách vô vọng.
Về
đến nhà, Cố Tiểu Khanh thay đồ rồi vội vã chạy đến Hưng Thành. Đầu tiên
cô giải quyết gọn gàng những việc tồn đọng đồng thời thông báo với đối
phương kế hoạch đi công trường đổi sang ngày mai. Kế đến Cố Tiểu Khanh
dặn dò trợ lý của Trương Diệu Dương, trường hợp có khách hàng tìm giám
đốc Trương, nếu được hãy hẹn họ vào một ngày khác, còn trường hợp bất
khả kháng thì mời họ gọi điện cho Trương Diệu Dương. Tay chân vừa được
nghỉ ngơi, ngẩng đầu lên đã thấy kim giờ nhích qua con số mười một. Cô
chào nhanh mọi người trong tổ một tiếng rồi gấp gáp chạy từ công ty đến
bệnh viện.
Đến nơi đúng mười hai giờ, đẩy cửa phòng bệnh bước
vào, cô thấy hai người đàn ông đang tựa vào đầu giường, miệng ngậm điếu
thuốc, đều kinh ngạc nhìn cô.
Thấy người đến là Cố Tiểu Khanh,
họ yên tâm thở ra một hơi. Trương Diệu Dương có vẻ không nhớ gì về
chuyện sáng nay, phớt tỉnh nói với Cố Tiểu Khanh: “Làm anh giật cả mình, cứ tưởng cái cô y tá hung dữ ban nãy.” Cố Tiểu Khanh tảng lờ anh, đi
đến mở toang tất cả các cánh cửa sổ.
Tiếng Âu Lâm Tỷ hỏi sau
lưng cô: “Cố Tiểu Khanh, cô không mang cơm trưa cho tụi tôi à?” Vẫn cái
kiểu hiển nhiên hệt một cộng một bằng hai.
Cố Tiểu Khanh sực nhớ bây giờ đang giữa trưa, hơn nữa cô còn quên bẵng chuyện cơm nước của
họ. Cô nhìn hai người, nói: “Tôi quên mất, các anh ăn gì để tôi mua.”
Trương Diệu Dương đáp: “Gì cũng được, tôi không kén ăn.”
“Vậy được, hai anh đợi một lát, tôi đi mua đây.”
Cố Tiểu Khanh biết mẹ Trương Diệu Dương là người Ninh Ba nên bình thường
anh thiên về khẩu vị ngọt. Cô có lòng chạy đến một nhà hàng chuyên bán
đồ ăn Thượng Hải chính hiệu, chọn vài món đóng gói mang về.
Trên thực tế Âu Lâm Tỷ hút xong điếu thuốc là có thể đi ngay nhưng không
biết vì sao thấy Cố Tiểu Khanh đến, anh cố nấn ná ở bệnh viện ăn trưa
cùng họ.
Hầu như cả đêm không chợp mắt nên Cố Tiểu Khanh thật sự cảm thấy nhạt miệng, cô chỉ qua loa giải quyết bữa trưa. Ăn uống xong,
cô dọn dẹp hộp thức ăn và còn đặt một ấm nước chín ở đầu giường Trương
Diệu Dương.
Trương Diệu Dương sau khi ăn no nằm trên giường có
chút buồn ngủ. Giường bên cạnh, Âu Lâm Tỷ tinh thần hăng hái mở di động
chơi game.
Cố Tiểu Khanh đặt ấm nước xuống rồi ngồi vào chiếc ghế giữa hai giường, tức thì không nhịn được ngáp một cái.
Trương Diệu Dương trông thấy, nói: “Em về trước đi, buổi chiều anh còn kiểm
tra một chút, tối nay có thể xuất viện, đến lúc đó anh tự về được rồi.”
Cố Tiểu Khanh nghĩ, hiện tại Trương Diệu Dương không cần truyền nước muối
nữa, cô ở đây quả thật không làm gì, ban đầu bác sĩ yêu cầu có người ở
lại quan sát chỉ vì lo xa.
Cô cân nhắc một chút rồi cầm ví da đứng lên: “Vậy em về trước đây, có gì anh gọi điện cho em nhé.”
Trương Diệu Dương uể oải “ừ” một tiếng thay cho câu trả lời.
Cố Tiểu Khanh tay cầm ví, quay sang hỏi Âu Lâm Tỷ: “Anh Âu, có cần tôi tiễn anh không?”
Vốn hỏi cho có lệ, không ngờ Âu Lâm Tỷ trả lời thật tình: “Tốt quá! Làm phiền cô vậy.”
Âu Lâm Tỷ trườn chầm chậm xuống giường, đứng một chân khập khiễng trên mặt đất. Cố Tiểu Khanh thấy vậy không thể khoanh tay nhìn, buộc lòng phải
tiến lên đỡ anh ta. Âu Lâm Tỷ vừa đi vừa ngoái đầu nói với Trương Diệu
Dương: “Diệu Dương, anh ở lại nghỉ ngơi cho khỏe, tôi đi trước!”
Trương Diệu Dương chống khuỷu tay nâng người lên nhìn theo hai người họ như
muốn nói câu gì. Anh mấp máy môi vài lần nhưng rồi vẫn im lặng thả lỏng
hai tay nằm xuống giường.
Cố Tiểu Khanh giúp Âu Lâm Tỷ ngồi vào
ghế, cô có chút bất ngờ khi anh ta nói địa chỉ là nơi ngày hôm qua vừa
xảy ra sự cố, quán bar “Ngân Sắc Đế Quốc”. Cô nhìn lướt qua anh ta rồi
lặng thinh khởi động máy lái đi.
¤¤¤
Đến nơi, lại một
lần nữa chứng kiến cảnh Âu Lâm Tỷ nghiến răng nhếch miệng, chật vật với
cái chân bị thương, Cố Tiểu Khanh đành bước đến dìu anh ta xuống rồi hai người cùng đi vào “Ngân Sắc Đế Quốc”. Cửa quán bar vừa mở, đập vào mắt
họ là đại sảnh trống trải, tất cả những tàn tích của vụ ẩu đả ngày hôm
qua đã được thu dọn sạch sẽ. Hai người mặc đồng phục bồi bàn đang lau
sàn, thấy họ tức khắc ngừng việc đang làm.
Cậu phục vụ trẻ mặt mũi bầm tím, hớt hải chạy về phía Âu Lâm Tỷ: “Cậu chủ, cậu không sao chứ?”
Âu Lâm Tỷ quét mắt nhìn toàn bộ đại sảnh, hỏi: “Tôi không sao, những người khác đâu? Ngày hôm qua sau đó thế nào?”
“Mọi người đều đang ở gian phòng trên lầu và đằng sau kho hàng làm vệ sinh.
Hôm qua Tiểu Dương và Đại Quân bị thương hết, sau khi cảnh sát đến đã
đưa đi bệnh viện. Sáng nay anh Lục đến đồn cảnh sát nộp tiền bảo lãnh
tụi em ra. Anh Lục cho tụi em về làm vệ sinh trước, nói một lát cậu sẽ
đến.”
“Ừ, tôi biết rồi. Chú làm gì thì làm đi.” Âu Lâm Tỷ nhìn
cậu ta chạy đi rồi quay đầu hỏi Cố Tiểu Khanh: “Phiền cô đỡ tôi lên tầng trên được không?”
Tầng hai quán bar diện tích rất lớn. Tại góc
rẽ cầu thang có một tiểu sảnh nối liền với hành lang sâu hun hút, ghế lô xếp thành dãy dài hai bên. Chỉ cần nhìn từ bên ngoài người ta đã có thể dễ dàng bị choáng ngợp trước sự trang hoàng cực kỳ xa hoa, lộng lẫy tựa cung vàng điện ngọc. Cố Tiểu Khanh nghĩ họ sẽ dừng chân ở tầng hai
nhưng anh ta đã tỏ ý muốn cô đi về phía trước. Cố Tiểu Khanh tiếp tục
cho anh ta mượn vai băng qua tiểu sảnh, vào trong thang máy phía đối
diện. Âu Lâm Tỷ lấy một tấm thẻ quẹt vào thiết bị điện tử, tiếp đó trực
tiếp nhấn phím lên thẳng tầng năm. Âu Lâm Tỷ giải thích, tầng ba đến
tầng năm là khu vực VIP chỉ dành riêng cho hội viên. Cố Tiểu Khanh nghe
xong chỉ “ừ” một tiếng thờ ơ. Thang máy này rõ ràng thu hút sự hiếu kỳ
của cô nhiều hơn so với nơi tuy là khu vực VIP nhưng chẳng dính dáng gì.
Thang máy dừng ở tầng năm, Cố Tiểu Khanh đỡ Âu Lâm Tỷ bước ra. Vừa nhìn lướt
qua, cô ngạt thở trong tích tắc vì quang cảnh trước mắt. Đối diện thang
máy là hành lang rộng lớn được “sơn son thiếp vàng” nguy nga, tráng lệ.
Sàn trải thảm lông dê mềm mại, bước đi êm như ru. Không gian mang đậm
nét huyền bí bởi sắc kim loại đen tuyền và sáng óng ánh tỏa ra từ những
bức tường xung quanh. Chân tường làm bằng gỗ hồ đào xa xỉ, phía trên còn treo vài bức tranh sơn dầu. Cố Tiểu Khanh không hiểu gì về tranh sơn
dầu, nhưng cô đoán tất cả đều là bản gốc.
Âu Lâm Tỷ vẫn vịn vào
Cố Tiểu Khanh đi đến cuối hành lang rồi dừng lại trước một cánh cửa.
Đang xoay chìa khóa thì nghe tiếng điện thoại bên trong vang lên từng
hồi thúc giục, anh ta mở cửa thật nhanh, sau đó nhảy một chân vào bên
trong. Cố Tiểu Khanh theo sau đi vào, cô nhận ra đây là phòng làm việc.
Một chiếc bàn to dài đặt gần cửa sổ sát đất, tủ hồ sơ ngay bên cạnh và
bộ sofa cực lớn ở phía trước. Diện tích bên trong rộng thênh thang nhưng chỉ trang trí đơn giản, thậm chí còn có phần quạnh quẽ và trống trải.
Cố Tiểu Khanh đi đến ngồi vào ghế sofa. Vừa ngồi xuống, cảm giác mệt lả cả người lập tức ập đến, hơn nữa chiếc “giường” mềm mại này xuất hiện quá
đúng thời điểm khiến cô thật sự muốn đánh một giấc.
Loáng thoáng tiếng Âu Lâm Tỷ nói chuyện điện thoại. Nghe anh ta gọi “anh”, Cố Tiểu
Khanh bất giác ngẩng đầu nhìn về phía đó. Âu Lâm Tỷ cầm ống nghe nói:
“Em không sao, vừa về, vụ này anh ra mặt đi, bắt Diệp Trình An bồi
thường cho em cả phí tu sửa quán bar lẫn phí trị liệu cho nhân viên. Dù
sao bây giờ anh và hắn cũng dính dáng mấy vụ làm ăn, còn chuyện sau này, anh cứ từ từ giúp em thu xếp là được.”
Âu Lâm Tỷ tiếp tục ậm ừ
đáp vài câu rồi gác máy. Ngoảnh lại thấy Cố Tiểu Khanh đang nhìn mình,
anh ta áy náy cười cười: “Cô chờ chút nhé, tôi đi gọi người ép ly nước
trái cây.”, vừa nói xong lại nhảy lò cò ra ngoài. Bộ dạng ăn mặc sang
trọng cùng kiểu đi đứng tếu lâm của anh ta làm Cố Tiểu Khanh không nhịn
được phì cười.
Có điều Cố Tiểu Khanh ngồi một mình trong căn
phòng trống trải chưa đợi Âu Lâm Tỷ được bao lâu thì chợt thiếp đi lúc
nào không hay. Khi cô tỉnh lại, thành phố đã lên đèn bên ngoài khung
cửa. Cô mở mắt, cảm thấy cả người mình ấm áp. Lúc Cố Tiểu Khanh ngồi dậy từ trên sofa, chiếc chăn lông đắp trên người trượt xuống. Cả căn phòng
tối mờ, không có gì khác ngoài một chút ánh huỳnh quang le lói hắt ra từ màn hình máy tính và tiếng gõ bàn phím lạch cạch tại chiếc bàn làm việc nơi Âu Lâm Tỷ đang ngồi.
Âu Lâm Tỷ nghe tiếng động ngước đầu lên, thấy Cố Tiểu Khanh tỉnh dậy, anh ta xoay người bật công tắc đèn lớn trong phòng.
Cố Tiểu Khanh phải nheo mắt để thích ứng với thứ ánh sáng cực đại chiếu
thẳng xuống đỉnh đầu. Cô nghe tiếng bước chân Âu Lâm Tỷ nhảy đến. Anh ta đứng trước mặt Cố Tiểu Khanh hỏi: “Cô dậy rồi hả?”
“Ừ, bây giờ mấy giờ rồi?” Cố Tiểu Khanh dụi mắt hỏi lại.
“Chín giờ rưỡi.”
Cố Tiểu Khanh sững sờ, không ngờ mình cứ thế ngủ suốt mấy tiếng đồng hồ.
Cô chột dạ nhìn Âu Lâm Tỷ: “Ngại quá, quấy rầy anh lâu như vậy.”
Âu Lâm Tỷ đã thay trang phục cũ bằng bộ quần áo kết hợp hài hòa với giày
Tây. Đứng từ trên cao nhìn xuống, anh ta ôn tồn đáp: “Cô khách khí gì
chứ, ngày hôm qua cô cứu tôi thì sao nào?”
Cố Tiểu Khanh ngẫm
nghĩ rồi nở nụ cười. Cô đứng lên nói: “Đã trễ thế này, vậy tôi về nhà
trước, không làm phiền anh nữa. Ngày mai tôi còn đi công tác.”
Âu Lâm Tỷ thấy Cố Tiểu Khanh muốn về liền nhanh nhảu nói: “Khoan đi đã, tôi chờ cô ăn tối từ nãy đến giờ.”
“Sao? Anh vẫn chưa ăn tối à?” Cố Tiểu Khanh ngạc nhiên hỏi.
“Ừ, đi thôi, tôi dặn nhà bếp để lại đồ ăn rồi, cùng ăn đi.”
Cố Tiểu Khanh đứng yên chần chừ, nhưng có lẽ vì cái tên Âu Lâm Tỷ nên cô ưng thuận theo anh ta xuống tầng dưới.
Âu Lâm Tỷ dẫn Cố Tiểu Khanh tới lầu bốn. Ở đây có một nhà ăn diện tích vừa phải, tuy sức chứa không nhiều nhưng mức độ xa hoa so với tầng trên
không hề kém cạnh. Đã quá giờ ăn, ngoài họ ra bên trong không còn vị
khách nào khác. Âu Lâm Tỷ đưa Cố Tiểu Khanh đến một vị trí cạnh cửa sổ.
Họ ngồi chưa được bao lâu, người phục vụ đã nhanh như chớp hoàn tất dọn
một bàn đồ ăn chỉnh chu. Cố Tiểu Khanh tinh ý phát hiện ra, nơi này vẻ
ngoài trông rất Tây nhưng vẫn trung thành với ẩm thực Trung Hoa.
Tác phong ăn uống của Âu Lâm Tỷ rất quy củ nề nếp, anh ta cơ bản không nói
chuyện trong bữa ăn. Về phần Cố Tiểu Khanh, cô quả thật đói hoa cả mắt
nên im thin thít cắm cúi “tập trung vào chuyên môn”. Sự tĩnh lặng chiếm
trọn bầu không khí trên bàn ăn.
Âu Lâm Tỷ xong trước Cố Tiểu
Khanh, buông đũa châm một điếu thuốc. Cố Tiểu Khanh kín đáo liếc mắt
nhìn, anh chàng này thỉnh thoảng có những hành động và lời nói phóng
túng đối lập hoàn toàn với vẻ ngoài lịch lãm đạo mạo của anh ta.
Cả ngày hôm nay Cố Tiểu Khanh chưa có được một bữa tử tế, vì vậy cô ăn rất nhiều, dễ dàng dứt điểm chén cơm thứ hai.
Âu Lâm Tỷ quan sát Cố Tiểu Khanh qua làn khói thuốc trắng mờ. Cô không ra
vẻ tao nhã hay yểu điệu như những cô nàng thục nữ anh ta từng tiếp xúc.
Những cô tiểu thư ấy chỉ khẽ mở đôi môi anh đào nho nhỏ để đưa từng hạt
cơm giọt canh vào miệng, mười người như một đều ăn như mèo ngửi.
Động tác của Cố Tiểu Khanh tuy thô nhưng bình dị và chân chất, không làm
người nhìn cảm thấy khó chịu. Thời nay người ta ngụy trang bản chất mọi
lúc mọi nơi, trong khi người con gái ngồi đối diện với anh khác xa so
với họ. Anh biết, sự khác biệt của cô chính là ngọc trong đá.
Âu Lâm Tỷ thình lình cất tiếng: “Cố Tiểu Khanh, cô có biết rằng trước kia chúng ta đã gặp mặt không?”
“Hả?” Cố Tiểu Khanh kinh ngạc. Cô đã ăn xong, đang cầm khăn lau miệng. Cố
gắng lục lọi trong trí nhớ, cô nghĩ, không có khả năng, người có cuộc
sống đơn giản, một ngày như mọi ngày giống cô làm sao có thể từng tiếp
xúc với Âu Lâm Tỷ. Nghĩ đến đây, Cố Tiểu Khanh không khỏi ngờ vực nhìn
người đàn ông trước mặt.
Âu Lâm Tỷ cong môi cười, ngước mắt nhìn trần nhà hồi tưởng: “Ờ, đại loại vào năm năm trước, cô lái taxi đưa một hành khách đi sân bay, khi đó tôi không nói quốc ngữ, tôi còn khen cô
chạy xe cực cool. Cô nhớ ra chưa?”
Một đoạn hình ảnh xoẹt qua
trong đầu Cố Tiểu Khanh. Chàng trai chỉ ngón tay vào mình, nói với cô
bằng tiếng Trung cứng nhắc: “Âu, Lâm, Tỷ, tên của tôi.” Mắt Cố Tiểu
Khanh càng lúc càng mở to. Cô nhớ ra rồi. Thế nhưng, thật lòng không thể đem hình ảnh người con trai năm nào ăn mặc quằn quại, đầu tóc thẳng
đứng, nói liên tu bất tận và vị doanh nhân toàn thân Tây trang đĩnh đạc
bây giờ ghép lại thành một.
Âu Lâm Tỷ nhìn đôi mắt không ngừng mở lớn của Cố Tiểu Khanh, cười tinh quái: “Nhớ rồi chứ gì.”
Cố Tiểu Khanh nhìn cái người đang dương dương tự đắc, cảm thán một câu: “Thế giới này thật điên loạn.”
Nghe câu nói đó, Âu Lâm Tỷ bật cười ha hả thích ý. Vì căn nguyên này, hai
người nói chuyện thoải mái hơn rất nhiều. Xong bữa tối, Âu Lâm Tỷ không
giữ Cố Tiểu Khanh lại, anh tiễn cô ra đến bãi đậu xe. Khi Cố Tiểu Khanh
ngồi trong xe, Âu Lâm Tỷ đứng bên ngoài cửa kính gọi vào. Cố Tiểu Khanh
ngoảnh lại thì thấy Âu Lâm Tỷ trang nghiêm nói: “Cố Tiểu Khanh, kết bạn
nhé. Sau này em rỗi rãi thì ghé qua chỗ tôi ngồi chơi.”
Cố Tiểu Khanh cười nói: “Được thôi, anh cho tôi số di động đi, mai mốt tôi nhất định đến quấy rầy anh.”
Âu Lâm Tỷ rất hào hứng lấy ra điện thoại trao đổi số với Cố Tiểu Khanh.
Lưu số Âu Lâm Tỷ xong, Cố Tiểu Khanh vẫy vẫy tay chào rồi nổ máy chạy
đi.
Âu Lâm Tỷ đứng yên dõi theo chiếc xe rời bãi đậu xe, quẹo vào đường cái rồi hòa vào dòng suối xe cộ.