Nôn xong, Âu Lâm Ngọc trở mình tựa lưng vào tường, duỗi thẳng một
chân, kiệt sức ngồi bệt xuống đất. Mái tóc rối loạn cùng sắc mặt tái
nhợt đã khiến người đàn ông ngày thường vốn phong độ ngời ngời trở thành yếu ớt.
Trận nôn thốc nôn tháo mới vừa rồi để lại trên khóe môi và cổ áo Âu Lâm Ngọc một ít vệt bẩn, Cố Tiểu Khanh thấy vậy bèn đi qua
lấy chiếc khăn lông trên kệ, thấm nước, nhẹ nhàng lau đi những dấu tích
còn sót lại. Âu Lâm Ngọc không làm gì khác mà chỉ hé mắt nhìn cô.
Sau khi lau sơ qua, Cố Tiểu Khanh bỏ khăn vào bồn rửa tay. Kế đó cô ngồi
xổm xuống lần nữa để dìu Âu Lâm Ngọc ra khỏi toilet, đi về phía cánh cửa phòng ngủ theo hướng tay anh chỉ. Vào trong phòng, Cố Tiểu Khanh đỡ Âu
Lâm Ngọc nằm xuống giường, khom lưng cởi giày cho anh, sau đó nhấc đôi
chân anh lên và đặt chúng ngay ngắn trên nệm.
Âu Lâm Ngọc đang
nằm thì dùng ngón tay chỉ vào tủ đầu giường, Cố Tiểu Khanh hiểu ý mở cửa tủ, trong đó có vài lọ thuốc, cô cầm lên xem – tất cả đều là thuốc
chống dị ứng cồn.
Cố Tiểu Khanh ra phòng khách rót một ly nước
từ trong bình. Lúc quay lại, cô đổ ra hai viên thuốc, đến bên giường
nâng Âu Lâm Ngọc dậy, để anh dựa vào cô rồi cho anh uống thuốc.
Âu Lâm Ngọc uống xong thuốc có vẻ dễ chịu đôi chút, phút chốc liền nghiêng đầu thiêm thiếp ngủ. Cố Tiểu Khanh chăm chú nhìn gương mặt anh dưới ánh đèn một lúc, sau đó tiến lại gần dịu dàng cởi bộ complet của anh, bắt
đầu từ áo khoác ngoài. Âu Lâm Ngọc vẫn chưa ngủ hẳn, biết có người đang
cởi quần áo cho mình nên cũng đưa tay lên phối hợp.
Cố Tiểu
Khanh cởi tất cả quần áo trên người anh, từ cravat cho đến quần tây, tất chân. Không rõ bây giờ Âu Lâm Ngọc có nhận thức được chuyện đang xảy ra hay không, nhưng suốt quá trình anh không hề mở mắt.
Xong xuôi, Cố Tiểu Khanh vào toilet mở nước ấm, vò sạch chiếc khăn ban nãy, vắt
thật ráo, quay về phòng ngủ lau toàn thân Âu Lâm Ngọc từ trên xuống
dưới. Sau đó cứ chốc chốc cô lại chạy vào toilet giặt khăn lông rồi trở
ra tiếp tục lau chùi tỉ mỉ từng ngón tay Âu Lâm Ngọc.
Khi làm
những chuyện thế này, Cố Tiểu Khanh không cảm thấy bất tiện, từ đầu chí
cuối cô chỉ im lặng, cẩn thận trong từng động tác, bởi vì trong lòng cô
tuyệt đối không có suy nghĩ nào khác ngoài mong muốn để anh có được giấc ngủ ngon.
Đến lúc mọi thứ đã hoàn tất, cô đắp chăn cho Âu Lâm
Ngọc, lại nhìn anh thêm một lúc lâu, anh vẫn nằm thẳng trên giường, hai
mắt nhắm nghiền nhưng vẻ mặt an tĩnh.
Trước khi ra về, Cố Tiểu
Khanh đứng lên vặn nhỏ ánh đèn đầu giường và rót thêm ly nước đặt trên
kệ tủ. Sau cùng, cô không tò mò nhìn xung quanh phòng ngủ mà đi thẳng
đến phòng khách mở cửa ra ngoài rồi nhẹ nhàng khép cửa lại.
Xuống tầng dưới nhìn lại đồng hồ mới phát hiện đã nửa đêm, đậu xe vào gara
xong, cô ra đứng ở cổng tiểu khu đón xe. Về đến nhà quay đi ngoảnh lại
đồng hồ đã điểm mười hai giờ rưỡi, cô hấp tấp rửa mặt rồi leo lên giường ngủ ngay.
Đúng bảy giờ rưỡi sáng hôm sau, cô lái xe đến dưới
lầu đợi Âu Lâm Ngọc. Như mọi ngày, bảy giờ ba mươi lăm anh bước ra từ
tòa nhà. Hôm nay lúc anh mở cửa xe có vẻ chần chừ, nhưng sau đó vẫn kiệm lời như cũ, lên xe chỉ quay đầu nhìn cửa kính không nói năng gì.
Cố Tiểu Khanh cảm thấy không khí trong xe lúc này hơi bất thường, như thể ở phía sau có đôi mắt đang dán chặt vào gáy cô. Bất chấp sự kỳ quặc đó,
cô vẫn bình tĩnh lái xe thẳng một mạch đến trước cổng chính tòa nhà.
Trước khi xuống xe, lần đầu tiên ngoài hai chữ “cám ơn” Âu Lâm Ngọc nói
với cô một câu: “Cô Cố, đêm qua cám ơn cô.”
Vừa nói xong, Âu Lâm Ngọc liền mở cửa bước ra, không để cô đáp lại “không có gì” hoặc là
“đừng khách sáo” theo lẽ thường. Cố Tiểu Khanh nhìn bóng anh càng lúc
càng xa dần, mỉm cười lặng lẽ: “Cuối cùng, anh đã nhớ ra tên em.”
¤¤¤
Khách quan mà nói, Âu Lâm Ngọc không dùng xe nhiều, trừ những buổi tối có
tiệc xã giao hay buổi chiều có việc đột xuất phải đi công trường, về cơ
bản, thời khóa biểu sử dụng xe rất ổn định.
Vào tháng hai, thời
tiết càng lúc càng giá lạnh. Hai ngày trước, một trận tuyết lớn đổ xuống thành phố C. Ở một góc nhỏ trên công trường đang thi công lác đác vài
bóng người. Khắp nơi rải rác những lớp tuyết đóng thành băng đá còn chưa kịp tan.
Cố Tiểu Khanh bật hệ thống sưởi ấm ngồi yên trong xe
đợi Âu Lâm Ngọc. Mười hai giờ, Âu Lâm Ngọc từ công trường đi ra, anh
chào người phía sau một tiếng rồi lên xe.
Cố Tiểu Khanh đang khởi động máy thì Âu Lâm Ngọc nói: “Đi Kim Ngưu Giác Vương ăn trưa.”
Nghe vậy, Cố Tiểu Khanh không nghĩ ngợi nhiều, từ từ vòng xe ra ngoài. Kim
Ngưu Giác Vương là nhà hàng theo phong cách Tây nổi tiếng ở thành phố C
mà không phải ai cũng có cơ hội được đặt chân đến. Nghe nói nơi này
chuyên ẩm thực Pháp chính hiệu, tuy cũng do người Trung Quốc mở, nhưng
không như những nơi khác – mang tiếng là nhà hàng Tây mà làm món bít tết không ra kiểu Tây một chút nào. Vì nguyên nhân đó, giá món ăn của Kim
Ngưu Giác Vương cũng cao trên trời. Cố Tiểu Khanh tất nhiên chưa từng
tới đây.
Xe dừng lại trước nhà hàng, Âu Lâm Ngọc thình lình bảo: “Cô cũng vào ăn trưa đi.” Cố Tiểu Khanh ngẩn người, trong lúc cô chưa
kịp phản ứng đã thấy Âu Lâm Ngọc đẩy cửa ra ngoài trước.
Cố Tiểu Khanh nhanh nhẹn xuống xe đi theo Âu Lâm Ngọc. Phòng ăn bên trong rất
yên tĩnh mặc dù thực khách gần như ngồi kín tất cả các bàn ăn. So với vô số những nhà hàng xô bồ náo loạn khác của Trung Quốc, đẳng cấp quả thật cách xa một trời một vực. Không gian lảng bảng trong điệu kèn Scotland* du dương trầm bổng. Phong cách trang hoàng sang trọng và xa hoa tựa như câu lạc bộ tư nhân của Âu Lâm Tỷ. Khách ở đây trò chuyện rất nhỏ nhẹ,
vẻ giàu có, danh giá hiện lên rõ ràng qua trang phục quý phái của họ.
Người phục vụ trong bộ quần áo sạch sẽ tươm tất mở cửa cho hai người, khom
người lịch thiệp nói: “Kính chào quý khách.”, rồi đứng thẳng hỏi Âu Lâm
Ngọc: “Chào anh Âu, vẫn chỗ cũ phải không ạ?”
Âu Lâm Ngọc gật đầu: “Làm phiền cậu.”
Phục vụ nghiêng nửa người làm tư thế mời, hướng dẫn họ vào sâu bên trong. Cố Tiểu Khanh theo hai người đi xuyên chiều dài phòng ăn, lên một bậc
thềm, cuối cùng dừng chân tại khu vực ghế lô thiết kế bán khép kín. Đến
nơi, phục vụ lịch sự kéo ghế mời Cố Tiểu Khanh ngồi xuống.
Lúc
gọi món ăn, Cố Tiểu Khanh bụng bảo dạ, thực đơn chỗ này xem như có “nhân tính” vì đầy đủ cả ba ngôn ngữ Trung – Anh – Pháp. Đáng tiếc, cô xem
không hiểu được gì nên chỉ chọn một món bình thường nhất là bít tết.
Phục vụ hỏi cô muốn độ chín như thế nào, cô ngô nghê đáp: “Chín hết.”
Không biết Âu Lâm Ngọc chọn món nào, vì anh nói một tràng tiếng Pháp, cô lại
càng không hiểu nốt. Thức ăn dọn ra rất nhanh, trước mặt cô là đĩa bít
tết mọng nước, còn phía Âu Lâm Ngọc là đĩa cá có lát chanh trang trí bên trên, nhìn rất lạ lẫm đối với Cố Tiểu Khanh nhưng phải công nhận rằng
đĩa thức ăn trình bày vô cùng đẹp mắt.
Hai người im lặng dùng
bữa. Trước đây không phải Cố Tiểu Khanh chưa từng ăn bít tết, có điều cô chỉ ăn ở những tiệm bán đồ ăn Pháp thông thường, mọi người đến đó ai
cũng như ai. Nhưng áp dụng cách ăn ở chốn bình dân vào nơi sang trọng
thế này quả có chút khó coi. Cô vụng về loay hoay với dao nĩa, hễ cắt
mạnh tay là âm thanh “ken két” lại đột ngột vang lên, lạc điệu vô duyên
giữa khung cảnh lãng mạn yên ả.
Cố Tiểu Khanh nghiêm túc tập
trung tinh thần, chiến đấu hăng hái với miếng thịt bò, qua hồi lâu, cảm
thấy có điều gì đó không ổn, cô ngẩng đầu về phía đối diện thì thấy Âu
Lâm Ngọc đang nhíu mày nhìn dao nĩa trong tay cô. Mặt cô thoáng chốc đỏ
bừng.
Chợt một đôi bàn tay thon dài xuất hiện trước mặt, lấy đĩa bít tết của Cố Tiểu Khanh đem qua bên kia, sành điệu và lưu loát cắt
thịt bò thành những miếng nhỏ đều đặn. Còn Cố Tiểu Khanh chỉ đành khốn
đốn quan sát động tác của Âu Lâm Ngọc không rời mắt.
Âu Lâm Ngọc cắt xong, trả đĩa bít tết về chỗ cũ, nói: “Đừng ngại, cô là người Trung Quốc, người ngoại quốc cũng không biết dùng đũa.”
Nghe xong lời anh nói, Cố Tiểu Khanh vơi bớt sự ngượng ngùng đang vướng víu, cúi đầu
im lặng ăn phần của mình. Âu Lâm Ngọc lại bất ngờ lên tiếng: “Lái xe cho tôi có ảnh hưởng đến công việc của cô không?”
Cố Tiểu Khanh
ngước lên, thấy Âu Lâm Ngọc đang đưa cá vào miệng chứ không nhìn cô. Cô
nhỏ giọng đáp: “Dạ, mọi việc đều tốt, giờ giấc đi lại rất ổn định.”
“Sau này có chuyện gì cô cứ nói với thư ký Ngô, cô ấy sẽ thu xếp thời gian hợp lý cho cô.”
Cố Tiểu Khanh khẽ gật đầu: “Dạ.”
Thật ra, bữa ăn này chẳng thấm thía gì với Cố Tiểu Khanh nên lúc về cô phải
mua một ổ bánh mì ăn thêm cho chắc bụng. Nói gì thì nói, đồ ăn Trung
Quốc vẫn hợp với cô hơn.
¤¤¤
Thấm thoát Tết Nguyên Đán đã chạm ngõ. Đồng nghiệp của Cố Tiểu
Khanh người người rục rịch lên kế hoạch về quê ăn Tết, tâm trạng ai nấy
đều lâng lâng khi hương vị Tết ngày một thêm đậm đà.
Hôm nay hai mươi tám tháng một, Âu Lâm Ngọc có bữa tiệc xã giao tương đối quan
trọng. Nhưng lần này, anh chỉ đi một mình. Cố Tiểu Khanh đưa anh đến nhà hàng, lúc xuống xe, Âu Lâm Ngọc đột ngột nói với cô: “Cô không cần phải chờ ở đây, cứ đi vào ăn với tôi, đến lúc đó đừng nói gì là được.”
Cố Tiểu Khanh do dự một chút rồi gật đầu, theo chân Âu Lâm Ngọc đi vào.
Địa điểm đãi tiệc tối nay là một nhà hàng hải sản, trang hoàng rất phô
trương, cả đại sảnh rộng lớn rực rỡ chói mắt.
Họ đi thang máy
lên tầng sáu. Cả tầng lầu được thiết kế với dãy phòng nằm san sát, hàng
lang trống trải yên tĩnh, trước cửa mỗi phòng đều có hai nữ phục vụ mặc
sườn xám dáng người cao gầy. Người phục vụ dẫn họ đến trước một căn
phòng, đẩy ra cánh cửa nặng nề, bên trong diện tích rất rộng, đặt ở giữa là một bàn ăn xoay tròn to lớn. Khách chưa đến, Cố Tiểu Khanh cởi áo
khoác treo trên giá áo, đến lượt Âu Lâm Ngọc cởi áo măng tô cô cũng nhận lấy một cách tự nhiên rồi giúp anh treo lên ngay ngắn. Âu Lâm Ngọc
thoáng nhìn cô không nói gì.
Người phục vụ sau khi dẫn họ đến
đây đã im lặng rời đi. Cố Tiểu Khanh nhận ra tâm trạng Âu Lâm Ngọc không tốt lắm. Anh vào cửa, cởi áo khoác xong đi thẳng đến ghế sofa bên trong ngồi xuống. Anh không nói chuyện cũng không biểu lộ qua nét mặt nhưng
Cố Tiểu Khanh biết anh đang mất kiên nhẫn.
Đúng bảy giờ, cửa
phòng bất chợt mở toang, ba người đàn ông bước vào theo thứ tự. Âu Lâm
Ngọc rất nhanh đứng lên từ ghế sofa, tươi cười nghênh đón. Còn cách một
khoảng, anh vươn tay đến người dẫn đầu nói: “Cục trưởng Lâm, đã lâu
không gặp. Chúc mừng năm mới.”, kế đó, bắt tay chào hai người theo sau
Lâm cục trưởng. Cả ba người đều tỏ ra vô cùng khách khí, cười vui vẻ
không ngừng.
Lần đầu tiên, Cố Tiểu Khanh chứng kiến Âu Lâm Ngọc
như vậy – hồ hởi, khéo léo tâng bốc người khác – nhưng đây không phải là con người thật của anh, cô biết, Âu Lâm Ngọc hiện tại đang đeo trên mặt một lớp mặt nạ. Xã hội này vốn tồn tại theo nguyên tắc cá lớn nuốt cá
bé, dù anh là ai chăng nữa cũng khó tránh khỏi phải lựa chọn giữa đương
đầu và thỏa hiệp để có thể sinh tồn.
Âu Lâm Ngọc giới thiệu Cố
Tiểu Khanh là thư ký của anh. Những người kia âm thầm đánh giá cô một
phen rồi nhàn nhạt chào một tiếng lấy lệ.
Cố Tiểu Khanh vẫn giữ nụ cười trên mặt, cung kính chào đích danh từng người theo lời Âu Lâm Ngọc giới thiệu.
Qua Âu Lâm Ngọc, Cố Tiểu Khanh biết được người đàn ông trung niên họ Lâm là cục trưởng Cục Tài nguyên và Đất đai thành phố C, người tuổi tác xấp xỉ là cục phó, còn người trẻ nhất – khoảng ba mươi tuổi – là thư ký của
cục trưởng, tên Tiểu Trương.
Khi tất cả mọi người ngồi xuống đâu vào đấy, người phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên. Âu Lâm Ngọc ngồi bên
cạnh châm trà cho vị thượng khách – cục trưởng Lâm, Cố Tiểu Khanh cũng
giúp anh tiếp đãi hai người còn lại. Cô châm trà cho cục phó và thư ký
Trương. Cục phó không nhìn cô bằng nửa con mắt còn thư ký Trương khách
sáo nói một tiếng: “Cám ơn.”
Lúc này cục trưởng Lâm hỏi Âu Lâm Ngọc: “Tiểu Âu này, thủ trưởng có khỏe không?”
Âu Lâm Ngọc buông ấm trà, trả lời: “Cụ khỏe lắm, hai ngày trước còn đi Hoàng Sơn du lịch.”
Cục trưởng Lâm cười ôn hòa: “Tốt rồi, Tết lại đến mừng tuổi ông cụ.”
Âu Lâm Ngọc hòa nhã đáp: “Vậy thì còn gì bằng, cụ nhất định sẽ rất vui.”
Tiếp theo, hai người nói vài chuyện trên trời dưới biển và những câu
khen tặng khách khí. Những người ngồi cạnh thỉnh thoảng tham gia vài
câu, bầu không khí trên bàn ăn rất hài hòa.
Đợi đồ ăn dọn lên
hết, Âu Lâm Ngọc bảo người phục vụ mang cho mỗi người một ly rượu. Cố
Tiểu Khanh thấy họ uống rượu mạnh Mao Đài, cũng may cái ly rất nhỏ.
Rót đầy ly rượu, Âu Lâm Ngọc đứng lên nhìn ba người nói: “Hôm nay, điều đầu tiên, cám ơn các vị đã bớt chút thời gian đến đây. Thứ hai, cám ơn các
vị năm vừa qua đã giúp đỡ công việc kinh doanh của tập đoàn Dụ Long
chúng tôi. Một lần nữa, cám ơn các vị, ly rượu này tôi xin phép được cạn trước.” Anh nói chuyện có đầu có đuôi rồi một hơi uống hết cốc rượu. Cố Tiểu Khanh bất giác nhíu mày.
Không khí trên bàn rượu tức thì
trở nên sôi nổi. Ông cục phó nọ có vẻ là người tửu lượng cao, ồn ào yêu
cầu đổi ly lớn. Cố Tiểu Khanh thấy chân mày Âu Lâm Ngọc hơi động. Cuối
cùng, cô không nhịn được, bất thần đứng lên.
Cố Tiểu Khanh mỉm
cười chân thành nói: “Xin các vị thông cảm, tổng giám đốc Âu của chúng
tôi hai ngày nay thân thể có chút không thoải mái, hay là các vị xem xét để tôi uống thay anh ấy? Nếu các vị đồng ý thì chúng ta giao ước thế
này, các vị uống một ly còn tôi uống hai ly, được không ạ?”
Cô
vừa dứt lời, mọi người đồng loạt kinh ngạc, chân mày Âu Lâm Ngọc càng
nhíu chặt. Cố Tiểu Khanh không chút luống cuống, bình thản nhìn những vị tai to mặt lớn. Âu Lâm Ngọc vừa định nói thì cục phó đã lên tiếng
trước, cười rất sảng khoái: “Tổng giám đốc Âu, tôi cứ thắc mắc sao hôm
nay anh lại dẫn theo thư ký, thì ra là có ý này. Nào! Không cần uống hai ly đâu, chúng tôi uống bao nhiêu cô uống bấy nhiêu, đừng để người ta
nói chúng tôi khi dễ tiểu cô nương.”
Vài phút căng thẳng trôi
qua nhanh chóng. Trước đây đi theo Trương Diệu Dương, Cố Tiểu Khanh đã
sớm được tôi luyện. Cô uống rượu rất phóng khoáng, không đùn đẩy không
từ chối, khiến người ta cảm giác hào khí bừng bừng, lời nói nghe cũng
thật mát lòng mát dạ. Bữa cơm này, các vị khách được tiếp đãi rất chu
đáo.
Tối nay, tính sơ sơ Cố Tiểu Khanh uống hết nửa lít rượu Mao Đài. May mắn là sắc mặt cô bình thường nên người ngoài nhìn vào không
thể biết cô đã uống khá nhiều.
Tan tiệc, cô và Âu Lâm Ngọc cùng
đi tiễn các vị khách. Họ đứng ở cửa chào tạm biệt khách sáo một lúc lâu, mãi cho đến khi tài xế lái xe đến tất cả mới lên xe ra về.
Nhìn theo hai chiếc xe rời đi, Cố Tiểu Khanh quay sang nói với Âu Lâm Ngọc:
“Tổng giám đốc Âu, tôi uống rượu không lái xe cho anh được, anh đón xe
về được không? Mai tôi sẽ đến đây sớm lấy xe rồi qua đón anh.”
Âu Lâm Ngọc cau mày nhìn cô: “Cô có ổn không?”
“Tôi không sao, anh đi đi.” Nói xong còn đưa tay vẫy một chiếc taxi cho anh.
Cố Tiểu Khanh mở cửa xe cho Âu Lâm Ngọc, mời anh lên xe. Âu Lâm Ngọc đứng ở cửa xe hỏi cô: “Cô về thế nào?”
“Lát nữa tôi cũng đón xe về, anh cứ đi trước đi.” Cố Tiểu Khanh tỉnh táo trả lời anh.
Âu Lâm Ngọc lại cau mày nhưng không nói gì, xoay người ngồi vào xe.
Đợi đến lúc chiếc taxi đã chạy xa, Cố Tiểu Khanh không ráng được nữa, cô ngồi xổm dưới tàng cây ven đường, nôn mửa liên tục.