Cố Tiểu Khanh ủ rũ đứng ở cửa phòng bệnh, băn khoăn không biết lát nữa
đây nên giới thiệu Âu Lâm Ngọc với ba như thế nào mới phải. Bảo anh là
sếp của mình được không? Hay cứ nói anh là bạn mình cho đơn giản? Khi cô còn đang loay hoay giữa mớ bòng bong, Âu Lâm Ngọc đã xuất hiện ở cuối
hành lang.
Cô nhìn bóng hình anh từ từ rõ dần mà lòng đau se
sắt, xót xa thầm hỏi hai ngày vừa rồi anh đã phải trải qua những chuyện
gì. Nhìn từ xa, vẫn là anh với vẻ lịch lãm, tươm tất, chỉnh chu cố hữu.
Đợi đến khi anh tới gần cô mới phát hiện hai hốc mắt của anh đều trũng
sâu, lọt thỏm trong quầng thâm xanh đen. Chỉ hai ngày không gặp vậy mà
anh gầy đi thấy rõ.
Lúc anh đứng trước mặt, không kiềm lòng được nữa, cô hỏi khẽ: “Anh không ăn không ngủ chút nào sao?”
“Ngủ không được.” Anh thờ ơ đáp. Nhưng Cố Tiểu Khanh lại nghe ra được chút
phụng phịu, sầu tủi trong kiểu nói chuyện lạnh nhạt muôn thưở đó, cho
nên cô càng thêm đau lòng.
“Ba của em thế nào rồi?” Âu Lâm Ngọc hỏi, Cố Tiểu Khanh kể lại ngắn gọn đầu đuôi mọi chuyện cho anh nghe.
Càng nghe, đôi mày anh càng nhíu chặt, cuối cùng anh hỏi: “Có bắt được người không?”
“Bắt được một tên, còn tên kia chạy thoát, chắc cảnh sát sẽ truy nã thôi anh, anh đừng lo.” Cố Tiểu Khanh nhẹ nhàng nói.
“Ừ.” Âu Lâm Ngọc gật đầu.
Sau đó, trong sự thân thiết len lỏi giữa khoảng cách như gần như xa, ánh
mắt họ lặng lẽ giao nhau. Bất chợt, anh muốn chạm vào bàn tay gầy gò
đang buông lơi của cô.
“Tiểu Khanh!” Một tiếng gọi rất gần đột ngột vang lên cắt ngang không gian yên tĩnh.
Cố Tiểu Khanh giật mình ngoảnh lại. Cách đó không xa, bà Cố tay xách gà-mên, lãnh đạm nhìn đôi trẻ trước mặt.
Cố Tiểu Khanh nhỏ giọng gọi: “Mẹ.” Bà Cố bước tới hỏi cô: “Con đứng ngoài này làm gì vậy?”
Cố Tiểu Khanh do dự một chút rồi nói: “Dạ, đây là sếp con, anh ấy đến thăm ba.”
Sự nghi ngờ hiển hiện rõ rệt trong ánh mắt bà Cố, nhưng bà không nói gì mà chỉ khách sáo mở lời: “Chào cậu, để phải cậu đích thân đến đây, làm
phiền cậu rồi.”
Âu Lâm Ngọc ôn tồn đáp: “Cháu nên tự hổ thẹn mới đúng. Cháu biết tin ngay lúc đang ở tầng trên chăm sóc người thân bị
bệnh, vội quá nên cháu không kịp chuẩn bị gì cả.”
“Không sao đâu, cậu khách khí quá. Thôi, chúng ta vào trong đi, đừng đứng ngoài cửa nói chuyện như vậy.”, bà nói.
Phòng bệnh đang trong giờ ăn cơm tối nên khá huyên náo. Ba người vừa bước
vào, sự chú ý của tất cả mọi người lập tức tập trung về phía họ. Khuôn
mặt Âu Lâm Ngọc dù rằng có chút tiều tụy, nhưng vẻ khôi ngô tuấn tú vượt trội không hề bị khỏa lấp, hơn nữa khí chất, phong thái của anh quả
thật rất không phù hợp với nơi bình dân thế này. Vì thế rất nhiều ánh
mắt, không hẹn mà gặp, đều bị anh cuốn hút.
Âu Lâm Ngọc không
ngồi lại lâu. Nơi này điều kiện hạn chế, phòng có bốn giường bệnh mà chỉ vọn vẹn một chiếc ghế khiêm tốn, rốt cuộc không người nào ngồi, tất cả
đều chọn giải pháp đứng nói chuyện. Âu Lâm Ngọc hàn huyên với ba mẹ Cố
Tiểu Khanh dăm ba câu rồi nói lời chào tạm biệt.
Sau khi Âu Lâm
Ngọc đi, ông Cố mặc dù có chút ngờ vực, song ngại chốn đông người nên
tạm thời ông cố gượm lại không hỏi Cố Tiểu Khanh.
Âu Lâm Ngọc
vừa đi không bao lâu, hộ lý rất nhanh chóng đến chuyển ông Cố sang phòng bệnh khác. Bà Cố vẫn dửng dưng như không, dường như đối với bà chuyện
này chẳng có gì đáng phải ngạc nhiên. Bà lấy ra một tờ chi phiếu đưa Cố
Tiểu Khanh: “Con đi nộp viện phí đi, bất luận là quan hệ gì, chuyện tiền nong cũng phải rõ ràng, biết không?”
Cố Tiểu Khanh lí nhí “dạ”
một tiếng, nhận chi phiếu rồi đi ra ngoài. Trong thâm tâm cô hiểu, bà
chỉ không nói thôi, chứ thật ra chuyện gì cũng biết.
Đến phòng
thu tiền, người ta nói với cô viện phí đã được thanh toán toàn bộ. Cô dọ hỏi số tiền Âu Lâm Ngọc đã trả rồi quay ra thở dài đánh sượt một hơi,
bắt đầu thấy phiền não không biết làm sao để trả lại tiền cho anh.
Phòng bệnh mới đổi của ông Cố và phòng bệnh của Ngô Nhạc Thanh nằm trên cùng
một tầng lầu, ngăn cách ở giữa bởi hai phòng khác. Cố Tiểu Khanh tìm
thấy phòng bệnh đúng lúc mẹ đang giúp ba ăn cô ăn tối. Thấy cô đi vào,
bà Cố bèn đưa cho cô chiếc gà-mên. Cố Tiểu Khanh vươn tay đón lấy, không hé răng nói nửa lời, lặng thinh ngồi xuống một bên ăn cơm.
Cơm
nước xong, Cố Tiểu Khanh thu dọn gà-mên mang vào nhà vệ sinh chùi rửa.
Lúc đi ra, cô nghe ba đang giục mẹ con cô về nhà. Cô biết mẹ vất vả suốt hai ngày nay, chẳng có chút thời gian nghỉ ngơi tử tế, vẻ mệt mỏi rã
rời đã lộ rõ trên gương mặt bơ phờ của mẹ.
Cố Tiểu Khanh nói với mẹ: “Mẹ, mẹ về trước đi, ở đây còn có y tá mà, con cũng ở lại đây với ba thêm một lát nữa rồi mới về.”
Bà Cố nhìn Cố Tiểu Khanh như có điều muốn nói, cuối cùng bà thở dài, bảo:
“Con lớn rồi, có một số việc cho dù ba mẹ có nói cũng chẳng ích gì. Con
cứ làm theo sự lựa chọn của con đi. Nhưng mẹ nói điều này, nếu con muốn
mọi chuyện rõ ràng, thì đừng vờ như không biết. Gia đình chúng ta không
nghèo khổ thiếu thốn gì hết, đối với vấn đề tiền bạc chúng ta nhất quyết phải minh bạch đâu ra đấy đàng hoàng, nghe chưa?” Càng nói về sau ngữ
khí của bà Cố càng trở nên nghiêm khắc.
Cố Tiểu Khanh cúi đầu
bật ra tiếng “dạ” ỉu xìu . Tuy rằng tình cảm giữa hai mẹ con cô lạnh
lùng và xa cách, song đời này kiếp này, mối quan hệ huyết thống đã gắn
kết số phận của họ vào nhau. Suy cho cùng, dẫu tình mẫu tử mẹ dành cho
cô có lắt léo, phức tạp đến đâu, thì bà vẫn là một người mẹ và không
người mẹ nào trên đời này có thể hoàn toàn ghét bỏ đứa con mình đứt ruột đẻ ra. Dù bức tường ngăn cách cao vời vợi chất đầy những viên gạch đắng cay – tiếc nuối – oán hận ấy đang cản trở không cho hai mẹ con cô xích
lại gần nhau, nhưng nào vùi lấp được tình mẹ thương con bất biến bao
đời.
Mẹ về rồi, Cố Tiểu Khanh ở lại với ba chưa bao lâu thì ông
Cố cũng giục cô về sớm nghỉ ngơi vì sợ con gái đi một mình không an
toàn. Không còn cách nào khác, Cố Tiểu Khanh đành quanh quẩn bên cạnh ba một lúc rồi rời đi.
Nhưng, cô không về nhà ngay mà đến máy ATM ở gần bệnh viện rút tiền rồi quay lại bệnh viện, gọi điện thoại cho Âu
Lâm Ngọc nói anh ra ngoài gặp cô.
¤¤¤
Họ ngồi trên băng
ghế dài đặt giữa vườn hoa của khuôn viên bệnh viện. Đêm hè oi ả quả là
thời điểm lý tưởng cho lũ muỗi hoành hành. Cố Tiểu Khanh bị muỗi đốt
liên tục, không gian hoa cỏ tĩnh lặng cứ chốc chốc lại vang lên tiếng
đập vào người rõ to của cô. Nhìn Âu Lâm Ngọc ngồi đường hoàng bên cạnh,
Cố Tiểu Khanh không nén được ý nghĩ, chẳng lẽ đến muỗi cũng biết lựa
người để cắn hay sao? Cô lấy xấp tiền từ trong túi đưa cho anh, nói: “Mẹ khăng khăng bảo em trả lại anh.”
Âu Lâm Ngọc mím môi không đáp, một lát sau anh nói: “Tôi không có ý gì khác.”
“Em hiểu mà, anh đừng nghĩ ngợi nhiều. Chuyện này cứ coi như là chúng ta chiều ý người lớn đi.” Cố Tiểu Khanh khéo léo nói.
Khóe môi Âu Lâm Ngọc xuôi xị, anh trả lời bằng giọng điệu chán chường: “Tôi đã làm một việc ngu xuẩn rồi.”
“Không phải đâu, anh đừng nghĩ vậy. Vốn dĩ ba mẹ em không biết quan hệ của
chúng ta, bây giờ tự dưng vô duyên vô cớ được một người xa lạ giúp đỡ
nên trong bụng thấy không thoải mái ấy mà.” Cố Tiểu Khanh an ủi anh.
Âu Lâm Ngọc nhận lại tiền, không nói thêm câu gì. Bất giác cả hai người
đều im lặng. Sau đó Cố Tiểu Khanh dịu dàng nói: “Tối nay anh về nhà ngủ
đi, nếu không yên tâm về y tá thì em sẽ ở lại trông chừng giúp anh, được không?”
Âu Lâm Ngọc lẳng lặng nhìn cô. Bắt gặp hai hốc mắt
trũng đen đó, Cố Tiểu Khanh đau lòng không chịu được, cô đưa tay nắm lấy bàn tay của anh. Âu Lâm Ngọc liền trở tay giữ trọn bàn tay Cố Tiểu
Khanh trong tay mình, nhẹ nhàng vuốt ve: “Tôi không ngủ được.”
“Vậy làm sao bây giờ? Lỡ anh bị bệnh thì sao? Rồi bao nhiêu là việc ở công
ty, ai sẽ thay anh gánh vác? Còn cả Ngô tiểu thư đang nằm trên giường
bệnh nữa. Anh phải giữ gìn sức khỏe thật tốt thì mới có sức mà lo cho
người khác được chứ. Về nhà nghỉ ngơi, nha anh?” Giọng cô mềm mại trong
đêm im vắng.
Âu Lâm Ngọc đáp rất nhỏ: “Tôi ở đây với cô ấy một đêm nữa.”
Cố Tiểu Khanh thoáng chần chừ: “Hay em ở lại với anh?”
“Ừ, được.” Âu Lâm Ngọc gật đầu đồng ý.
Khi họ trở lại phòng bệnh, Ngô Nhạc Thanh đã an giấc. Dưới ánh sáng ấm áp
tỏa ra từ chiếc đèn nhỏ đặt trên đầu giường, giấc ngủ của cô ấy rất đỗi
bình yên.
Hai người đứng đối diện giây lát rồi Âu Lâm Ngọc nắm
tay cô đi đến cạnh ghế sofa. Anh kéo cô ngồi xuống, còn mình thì nằm gối đầu lên chân cô. Họ không nói gì với nhau. Lát sau, Âu Lâm Ngọc vùi mặt vào bụng Cố Tiểu Khanh, buông tiếng gọi nhẹ bỗng: “Tiểu Khanh.”
Cô khẽ đáp lời: “Gì hả anh?” Trả lời cô là vòng tay ôm siết thắt lưng. Còn câu “xin lỗi” vừa đến đầu môi, anh đã cất trở lại vào trong lòng.
Cố Tiểu Khanh cúi đầu ngắm nhìn người đàn ông đang rúc vào lòng mình ngủ
say sưa với một tư thế rất gò bó. Cô thầm thở dài nghĩ, tình yêu mà
người phụ nữ trao cho người đàn ông của mình cũng giống như tình thương
của mẹ với con, cho dù đứa con ấy có bao nhiêu tật xấu, phạm phải bao
nhiêu lỗi lầm, mẹ vẫn bao dung và yêu thương con vô điều kiện.
Cô ngước mặt nhìn trần nhà, lắng nghe tiếng nói cất lên từ tận đáy lòng:
“Âu Lâm Ngọc, đến bao giờ anh mới có thể quay đầu?” Tức thì, một tiếng
nói khác xuất hiện, lạnh lùng trả treo: “Còn cô thì sao, Cố Tiểu Khanh,
khi nào cô mới chịu quay đầu hả?” Cố Tiểu Khanh cười tự giễu, cô và anh
giống nhau quá sức.
Sáng hôm sau, họ bị đánh thức bởi tiếng gõ
cửa. Ngô Nhạc Thanh đã dậy từ sớm và nhìn hai người rất lâu. Âu Lâm Ngọc vẫn ngủ mê mệt mặc kệ tiếng gõ cửa kiên trì kéo dài. Mãi cho đến khi Cố Tiểu Khanh lay lay anh, anh mới mơ màng tỉnh lại, nhoài người ngồi dậy
từ trên đùi cô. Vì bị anh đè cả đêm nên giờ chân cô tê cứng, đành ngồi
một chỗ không sao đứng dậy nổi.
Cuối cùng, không còn đủ kiên
nhẫn để chờ đợi, người bên ngoài trực tiếp đẩy thẳng cửa đi vào. Đó là
người đàn ông có thể chiếm lĩnh mọi ánh nhìn. Thân hình anh ta cao lớn
rắn rỏi, gương mặt đẹp sắc nét đầy vẻ thâm trầm, phong cách ăn mặc đơn
giản nhưng sang trọng, áo trắng và quần đen nhìn rất bình thường nhưng
đều là hàng hiệu trên thế giới. Anh ta dừng chân ở cửa phòng, để đường
nét cơ thể quyến rũ dưới chiếc áo trắng mỏng manh như ẩn như hiện giữa
vùng nắng ngày hè chói chang, vàng rực. Trong phút chốc, ngoài hai từ
“người mẫu nam” và “gợi cảm” đột ngột lóe lên trong đầu, Cố Tiểu Khanh
không nghĩ được từ nào khác để hình dung về anh ta.
Người đàn ông rảo mắt một lượt quanh phòng rồi dừng lại ở Ngô Nhạc Thanh.
Trong phòng bệnh, có hai người rơi vào trạng thái giật mình sửng sốt bởi sự
xuất hiện của anh ta. Sau khi đoạn thời gian kinh ngạc ban đầu qua đi,
Ngô Nhạc Thanh rất thản nhiên nhìn người vừa đến. Cố Tiểu Khanh quay
sang Âu Lâm Ngọc, cô thấy anh sầm mặt, đôi mắt giá lạnh dán chặt vào
người đàn ông kia.
Anh ta vẫn đứng tại cửa, hướng ánh mắt về
phía Ngô Nhạc Thanh đang nằm trên giường, hỏi một cách nghiêm túc: “Em
bị tai nạn xe thật ư?” Anh ta không dám tin vào mắt mình.
Ngô Nhạc Thanh cười yếu ớt, gọi Âu Lâm Ngọc: “Lâm Ngọc, giúp chị tiếp đón anh Nhan một chút.”
Cố Tiểu Khanh cuối cùng đã biết được người đàn ông này là ai, hóa ra anh ta là ba của Nhan Hỉ. Cô không khỏi giật thót nhìn lại.
Âu Lâm Ngọc không hề ngó ngàng gì đến anh ta. Anh đứng lên, giúp Ngô Nhạc
Thanh ngồi dậy rồi lót một chiếc gối ở phía sau để cô tựa lưng thoải
mái.
Người đàn ông không chút ngần ngại, anh ta tự mình nhấc ghế ngồi xuống bên giường. Thu xếp chu đáo cho Ngô Nhạc Thanh xong, Âu Lâm
Ngọc trở về bên này ngồi cạnh Cố Tiểu Khanh. Bên kia, hai người đó vẫn
chỉ nhìn nhau, cả căn phòng không một tiếng nói chuyện. Hai chân Cố Tiểu Khanh đau buốt như có trăm ngàn cây kim đâm vào, cô không cách nào đứng lên được, ngoảnh đầu về phía Âu Lâm Ngọc thì thấy anh lạnh lùng nhìn
Ngô Nhạc Thanh nằm trên giường không chớp mắt.
Một lúc sau, Ngô Nhạc Thanh lên tiếng trước. Cô ấy mỉm cười, lạnh nhạt nói: “Thần Dật, cám ơn anh đã đến thăm tôi.”
“Vậy là ngày hôm đó sau khi chúng ta chia tay thì em gặp tai nạn?” Nhan Thần Dật dịu giọng hỏi.
Ngô Nhạc Thanh bình thản gật đầu: “Cũng tại tôi không cẩn thận, đang giờ cao điểm lại chạy nhầm vào đường một chiều.”
Nhan Thần Dật im lặng nhìn Ngô Nhạc Thanh, ánh mắt sâu xa và phức tạp.
Ngô Nhạc Thanh bình tĩnh nói từng tiếng: “Thần Dật, chuyện hôm ấy anh bảo tôi về suy nghĩ, được rồi, tôi đồng ý ly hôn với anh.”
Cố Tiểu Khanh cảm thấy cơ thể Âu Lâm Ngọc rung lên.
Ngô Nhạc Thanh tiếp tục: “Năm đó tôi dùng giấy chứng nhận tốt nghiệp đại
học ép anh chia tay với Hà Tú Ảnh. Nói thật, đến giờ tôi cũng chẳng hối
hận gì, nhưng dù sao thì tôi làm thế rõ ràng là sai, dây dưa với anh
nhiều năm như vậy, rồi lại khiến anh oán hận tôi cho tới tận bây giờ.
Tôi thành thật xin lỗi anh vì tất cả mọi chuyện.”
Nói đến đây,
Ngô Nhạc Thanh khó nhọc thở dốc, cô ngừng một chút rồi tiếp: “Anh tha
thứ cho tôi đi, hồi đó tôi còn trẻ dại, háo thắng, không hiểu chuyện,
ích kỷ đi rẽ hai người. Anh thấy không, ông Trời đã trừng phạt tôi rồi
đấy.” Ngô Nhạc Thanh cười mỉa mai chính mình.
Nhan Thần Dật nhíu chặt đôi mày. Suốt từ nãy đến giờ, anh hoàn toàn im lặng, chỉ mãi nhìn
Ngô Nhạc Thanh, trong ánh nhìn thấp thoáng vẻ thảng thốt.
Ngô
Nhạc Thanh cúi đầu, tiếng nói nhẹ như gió thoảng: “Dù chúng ta ly hôn
nhưng có chuyện này tôi muốn cho anh biết, đó là chúng ta còn có một đứa con.”
Nhan Thần Dật run run, thì thào hỏi: “Em có con? Là…lần đó ở New York phải không?”
Ngô Nhạc Thanh gật đầu: “Ừ, là con trai, thằng bé tên Nhan Hỉ. Có điều từ
nhỏ con đã bị bệnh tự kỷ, mấy năm nay nó đều theo sát bên tôi, bây giờ
bệnh tình bắt đầu có chuyển biến tốt rồi, thế nên mong anh đừng tranh
giành quyền nuôi dưỡng con với tôi. Hoàn cảnh của con đặc biệt như thế,
thay đổi môi trường sống đột ngột sẽ không tốt cho nó. Tất nhiên, nếu
muốn thì anh đến thăm con lúc nào cũng được.”
Nhan Thần Dật trầm mặc, Ngô Nhạc Thanh nói xong cũng lặng im nhìn anh. Qua một lát, Ngô
Nhạc Thanh nhẹ giọng nói: “Nếu đối với chuyện con cái anh thuận theo ý
tôi đưa ra, thì bất cứ khi nào tôi cũng sẵn lòng ký vào đơn ly hôn.”
Nhan Thần Dật dường như bị thứ gì đó đè nặng, chèn ép, hai vai anh rũ xuống
bải hoải. Anh nhếch mép trưng ra nụ cười miễn cưỡng: “Nhạc Thanh, con
người em vĩnh viễn không thay đổi. Để đạt được điều mình muốn, em ra sức tranh đoạt bằng mọi giá, em khuấy đảo khiến cuộc đời người khác hỗn
loạn cả lên. còn em thì muốn buông tay lúc nào thì buông sao? Em phá rối đời tôi nhiều năm như vậy, có bao giờ em nghĩ đến cảm xúc của tôi
chưa?” Anh đứng dậy nói tiếp: “Tôi không thể tùy tiện như em được, bây
giờ em bỗng nhiên em nói tôi có một đứa con, tôi phải suy nghĩ cẩn thận
đã.” Dứt lời, anh đi thẳng một mạch ra ngoài.
Nhan Thần Dật rời
đi, phòng bệnh lại trở về với sự yên tĩnh nặng nề và ngột ngạt. Âu Lâm
Ngọc ngồi bất động, còn Ngô Nhạc Thanh mải miết nhìn ra cửa thật lâu
không rời mắt.
Cố Tiểu Khanh thấy bầu không khí có phần khó xử, cô đứng lên nói với Âu Lâm Ngọc: “Em đi mua điểm tâm một lát.”
Âu Lâm Ngọc gật đầu “ừ” nhẹ. Cố Tiểu Khanh nhìn anh lần nữa rồi cất bước ra khỏi phòng bệnh.
Sáng mùa hè ở thành phố C, gió thổi hây hây mát dịu. Khói trắng nghi ngút và hương đồ ăn ngào ngạt tỏa ra từ những hàng quán bán đồ ăn sáng bên vệ
đường.
Mua xong đồ điểm tâm, Cố Tiểu Khanh vội vàng trở về phòng bệnh. Sợ ba mẹ biết hôm qua không về nên cô không dám vào phòng bệnh
của ba mình mà nhón chân rón rén đi qua thật nhanh để đến phòng của Ngô
Nhạc Thanh.
Cố Tiểu Khanh tuyệt không có ý định nghe lén. Lúc
đi, Ngô Nhạc Thanh vẫn nhìn ngoài cửa, vì thế không biết khi ấy nghĩ
sao, cô đã không đóng kín cửa phòng. Bên trong, Âu Lâm Ngọc đang lau mặt cho Ngô Nhạc Thanh, động tác dịu dàng, trìu mến. Hình ảnh ấy, quả thật
rất ấm áp. Bỗng nhiên Ngô Nhạc Thanh cất tiếng: “Lâm Ngọc, cậu biết
không, thật ra tôi mệt mỏi lắm.” Câu nói chứa chan bao nỗi cô liêu.
Cố Tiểu Khanh khựng lại. Âu Lâm Ngọc chuyển sang lau ngón tay của Ngô Nhạc Thanh, mỗi ngón tay anh đều lau đến sạch bóng. Giọng anh trầm ấm: “Em
dừng lại được không? Tôi sẽ hết lòng chăm sóc cho em, em còn muốn tôi
phải đợi bao lâu nữa?”
Cố Tiểu Khanh gần như ngã quỵ, toàn bộ sự chống đỡ trong cơ thể vụt vỡ vụn tan hoang. Cô kiệt sức tựa vào tường,
khép chặt mắt. Trong tích tắc, cô bàng hoàng nghe thấy âm thanh đứt đoạn của sợi dây trói chặt cõi lòng ngần ấy năm.
“Tiểu Khanh.” Bên
tai chợt vang lên tiếng gọi ôn tồn, Cố Tiểu Khanh quay đầu, tất cả đều
nhòe đi trong đôi mắt ầng ậng nước. Nụ cười Mã Nguyên Bưu vẫn ấm áp và
hiền hòa như thế. Hình như anh đã đứng phía sau chờ đợi cô rất lâu.