Lần đầu tiên Cố Tiểu Khanh lên đến tầng bốn của Ngân Sắc Đế Quốc. Cửa
thang máy mở ra, trước mắt cô là không gian trầm lắng với hai màu đen
trắng đối lập hòa quyện vào nhau như an ủi những cõi lòng đang nổi sóng.
Trên vòm trần, chùm đèn pha lê vĩ đại rót ánh sáng dịu nhẹ. Dưới sàn, tấm
thảm màu đỏ tươi làm bằng loại chất liệu hiếm hoi khó nhận biết êm đềm
vỗ về từng bước chân. Người thanh niên điển trai đóng bộ Âu phục thẳng
nếp đã đứng sẵn ở cửa đợi Cố Tiểu Khanh. Thoạt trông thấy cô bước ra từ
bên trong thang máy, anh ta cười nói: “Cô Cố, mời cô đi theo tôi.” Cô
gật đầu rồi theo anh ta đi xuyên qua tiểu sảnh dẫn vào dãy hành lang
tĩnh mịch.
Hai dãy phòng trải dọc theo hai bên hành lang. Diện
tích rộng lớn bên trong của chúng có thể mường tượng qua số bước chân
nhiều đáng kể khi đi từ cửa phòng này sang cửa phòng khác. Mỗi phòng đều có hai người trẻ trung, ngoại hình xuất sắc đứng trước cửa. Dáng vẻ tuy thả lỏng nhưng vẫn đường hoàng nghiêm chỉnh của họ chính là sự khẳng
định chắc chắn cho quá trình huấn luyện cực kỳ nghiêm ngặt. Trang phục
mà họ và người thanh niên đang dẫn đường cho Cố Tiểu Khanh khoác lên
người hoàn toàn giống nhau. Bằng một chút quan sát, cô không mấy khó
khăn để nhận ra những người này không cùng đẳng cấp với những người phục vụ bình thường cô thường gặp. Trên thực tế, nơi đây mới là “mỏ vàng”
đích thực của Âu Lâm Tỷ và rất có thể đằng sau mỗi cánh cửa đóng kín kia đang diễn ra một thương vụ giá trị khổng lồ nào đó.
Tiếng cọ
sát của đế giày và thảm trải sàn gõ nhịp đều đều trên lối đi tĩnh mịch.
Người thanh niên dẫn đường đưa cô đến trước một cánh cửa, làm động tác
mời rồi im lặng lùi lại đứng trước cánh cửa phía đối điện.
Cố
Tiểu Khanh đặt tay lên tay nắm, sau một thoáng băn khoăn, cô đẩy nhẹ
cánh cửa nặng trịch. Vừa bước vào, đôi mắt cô đã bị che chắn bởi khoảng
tối đặc quánh bên trong. Và phải hơn mười giây đồng hồ nhắm mắt đứng
khựng ở cửa, cô mới có thể thích ứng với màn đen dày kín đó.
Ngoại trừ vài tia sáng leo lét hắt ra từ màn hình tivi đối diện ghế sofa,
không một ngọn đèn nào được thắp sáng trong căn phòng rộng thênh thang.
Nhìn chung cách bài trí phòng ở tầng này và tầng hai không khác biệt
nhiều lắm, nếu có vả chăng chỉ là không gian cơi nới thêm một chút và
vật dụng cũng xa hoa thêm một chút.
Cố Tiểu Khanh thấy Âu Lâm
Ngọc nằm trên sofa, đầu hướng ra cửa, chai bia nắm trong bàn tay buông
thỏng ngoài mép ghế. Anh không biết cô đến.
Cố Tiểu Khanh không
bước tiếp mà đứng lại ở một khoảng cách nhất định để nhìn người đàn ông
đang ngập ngụa trong nỗi chán chường. Bài hát “Tín ngưỡng” vang lên hết
lần này đến lần khác. Âu Lâm Ngọc cài đặt chế độ phát liên tục nên khi
điệu nhạc đi đến nốt cuối cùng cũng là lúc khúc dạo đầu réo rắt tiếp
nối.
Cô không rõ mình đã đứng bao lâu, chắc bởi vì thời gian và
không gian cũng ngừng lại trong lúc cô để hồn mình trôi vào một cõi
khác. Khoảng cách giữa họ có đáng là bao, vậy mà chỉ một bước đi đến gần anh cô vẫn không tài nào cất lên nổi.
Cuối cùng khi kim đồng hồ đã đi một quãng dài, cô lặng lẽ xoay người mở cửa ra ngoài để anh ở lại với thế giới của riêng mình. Từng ngón tay lần lượt trượt khỏi tay nắm
cửa, nhẹ nhàng khép lại cánh cửa phía sau, nhẹ nhàng dập tắt chút dư âm
tiếng nhạc phảng phất bên tai, cô bước đi không một lần ngoảnh lại.
Tiếng bước chân cô lạc lõng giữa hành lang thinh lặng và kéo dài thăm thẳm.
Lời ca quen thuộc trôi nổi trong tâm trí “Em yêu anh như tôn thờ tín
ngưỡng, rõ ràng biết bao, chắc chắn biết bao.”, cô tự hỏi “Lâm Ngọc, anh là tín ngưỡng của em, vậy ai có thể là tín ngưỡng của anh đây?” rồi thì nước mắt tràn mi.
Đến công ty ngày hôm sau, Cố Tiểu Khanh mở
lời với Trương Diệu Dương về cơ hội đi công tác ở thành phố khác. Ba
ngày sau một mình cô bay đến Hải Nam. Thời khắc máy bay cất cánh lên bầu trời xanh thẳm cùng tiếng động cơ rít gào, cô nhắm chặt mắt ngã người
tựa vào lưng ghế, thầm nhủ: “Qua hết rồi một giấc mộng thanh xuân đẹp
đẽ.”
¤¤¤
Âu Lâm Ngọc biết anh không thể quen với chuyện
Cố Tiểu Khanh ra đi chỉ trong một sớm một chiều. Một ngày tan tầm về
nhà, mở cửa thấy chùm chìa khóa nằm lẻ loi trên tủ giày, anh sững người
nhìn nó mà quên cả thời gian. Sau đó anh bắt đầu tìm kiếm khắp nhà, để
rồi khi thấy Cố Tiểu Khanh đã xóa sạch trơn mọi dấu vết minh chứng cho
tháng ngày có cô ở đây, anh chỉ còn biết ngỡ ngàng đứng như trời trồng
giữa không gian trống trải, mặc cho cơn đau buốt nhói hoành hành trong
mỗi nơ-ron cảm giác. Lúc ấy lần đầu tiên anh phát hiện ngôi nhà này lạnh lẽo đến rùng mình.
Anh lững thững ngồi xuống sofa, lần mò giở
lại từng mảng ký ức còn tươi nguyên. Với anh, Cố Tiểu Khanh rất đặc
biệt. Bởi một lẽ, chưa từng có cô gái nào có thể làm anh cảm thấy ấm áp
và sạch sẽ, như cô.
Trước khi sống cùng Cố Tiểu Khanh, Âu Lâm
Ngọc không phải là người chưa bao giờ trải qua chuyện chăn gối. Tuy anh
không xem trọng vấn đề tình dục, nhưng xét cho cùng, vẫn cần có nó cho
cuộc sống của một người đàn ông bình thường. Trước đây những lần quan hệ thể xác chỉ đem đến cho anh cảm giác ô uế và ghét bỏ chính mình. Mười
lần như một, tất cả đều kết thúc nửa vời khi anh đột ngột vùng dậy lao
vào nhà vệ sinh tắm rửa. Chỉ đến ngày Cố Tiểu Khanh bước vào cuộc đời
mình, người đàn ông trong anh mới được cứu rỗi.
Bản thân Âu Lâm
Ngọc rất rõ, Ngô Nhạc Thanh chưa từng yêu anh, hết thảy tình yêu và
nhiệt tình cô đã trút cạn cho người đàn ông khác. Cũng tại vì năm xưa
trái tim chàng trai mới lớn lần đầu tiên biết rung động, nên cứ cố chấp
níu giữ cho tới mãi sau này. Bà ngoại nói rất đúng, hai người họ đã lựa
chọn ai thì có chết cũng quyết không quay đầu. Anh yêu Ngô Nhạc Thanh
đơn phương và khổ sở suốt quãng thời gian dài đăng đẳng. Nhưng từ trước
đến nay, không bao giờ anh có mặt trong câu chuyện kể về người xưa của
cô. Ngày Nhan Thần Dật dẫn theo Nhan Hỉ đến phòng bệnh anh đã sáng tỏ,
thứ anh nhận được từ cô suốt đời này mãi mãi sẽ chỉ là lời cự tuyệt vô
tình. Hóa ra kết thúc này không những không đau như anh tưởng mà còn nhẹ nhõm vô cùng. Nhẹ nhõm, vì cuối cùng anh đã được giải thoát.
Âu Lâm Ngọc đi qua những ngày kế tiếp một cách rất bình thường, bình
thường tới nỗi không ai có thể nhìn thấy chút gì khác biệt qua vẻ ngoài
lịch lãm, phong độ cố hữu của anh. Chỉ có anh mới biết mình bất thường ở đâu. Cụ thể như, anh bắt đầu mất ngủ nghiêm trọng. Mặc kệ anh gồng mình kiểm soát ra sao, số lần sử dụng thuốc ngủ vẫn tăng liên tục không
ngừng. Anh biết không phải anh mất ngủ vì Ngô Nhạc Thanh, mà vì thân thể quen thuộc đó, thân thể của người con gái gầy xương xương, ít nói và
luôn âm thầm cam chịu.
Người tài xế mới lão luyện và kiệm lời.
Từ băng ghế sau, như một thói quen vô thức, Âu Lâm Ngọc lại hướng ánh
nhìn đến vị trí lái phía trước. Giờ đây bàn tay đặt trên bánh lái đã đổi thành bàn tay đàn ông lực lưỡng chắc nịch với những đường huyết mạch
đan xen mạnh mẽ. Trước mắt anh bỗng hiện lên những ngón tay mảnh khảnh
nhỏ bé, không trang sức điệu đà cũng chẳng trắng muốt yêu kiều nhưng
luôn luôn được giữ gìn gọn gàng sạch sẽ. Ngày ấy cô nói với anh mình
chưa từng có ngày sinh nhật. Nỗi chua xót trào dâng trong lòng, anh quay mặt nhìn ra ngoài cửa kính.
¤¤¤
Hải Nam tháng chín, cái nóng hoa mắt vùng vằng chưa chịu bỏ đi, lại còn cao hơn thành phố C hẳn mười độ. Vừa đặt chân xuống máy bay, Cố Tiểu Khanh cởi ngay áo khoác,
may mà cô chỉ mặc một chiếc áo cộc tay bên trong. Sau khi lấy hành lí
xong, cô nhanh chân ra khỏi lối đi an toàn, không biết rằng thành phố
này sắp hoan nghênh mình bằng một màn tiếp đón hết sức ấn tượng. Được hộ tống phía sau bởi anh chàng cao to đẹp trai, cô gái ôm cái bụng bầu to
quá khổ so với thân hình bước thoăn thoắt về phía Cố Tiểu Khanh, vừa hổn hển đỡ thắt lưng, vừa hoảng hốt la toáng lên: “Tổ tông ơi, từ từ đã.”
Cố Tiểu Khanh bỏ mặc hành lý, chạy ào đến bên Lý Triết, nhưng chưa kịp chạm vào cô nàng thì đã bị cái bụng nóng hôi hổi cản lại.
Đưa tay đỡ Lý Triết đứng vững, Cố Tiểu Khanh không giấu được vẻ kinh ngạc
khi thấy cái bụng tròn lẳn kia. Đám cưới đầu năm nay của Lý Triết, Cố
Tiểu Khanh không thể đến chung vui. Trong cuộc điện thoại gọi cho Cố
Tiểu Khanh vào tháng ba vừa rồi, Lý Triết báo tin mình đã có thai. Tính
toán tới lui thì nhiều nhất cũng chỉ bảy tháng, Cố Tiểu Khanh không thể
lý giải được vì sao bụng cô bạn lại to đến nhường này.
Cô bình tĩnh hỏi Lý Triết: “Nói nghe nè, cậu sắp sinh đúng không? Nếu không sao bụng cậu lớn như vậy được?”
Gương mặt Lý Triết hơi phù nề vì mang thai, nhưng tay chân vẫn nhỏ nhắn xinh
xắn như dạo nào. Cô nàng quệt mồ hôi trên trán: “Không lớn sao được,
trong này tới hai đứa, tớ bị tụi nó ép sắp chết tới nơi rồi đây này.”
Cố Tiểu Khanh bị dọa đến sợ run, lo âu hỏi: “Mới bảy tháng mà đã vậy rồi, tới lúc gần sinh chắc còn lớn hơn nữa hả cậu?”
Nào ngờ Lý Triết thình lình ôm chặt cánh tay Cố Tiểu Khanh, bắt đầu ai oán
khóc than: “Tiểu Khanh ơi, tớ có muốn sinh con đâu, chính anh ta đã âm
mưu hãm hại tớ.” Nói xong còn chỉ tay vào anh chàng bên cạnh, vẻ mặt
giống hệt lên án kẻ phạm tội.
Mặt Cố Tiểu Khanh nổi đầy vạch
đen, trong khi anh chàng kia dường như đã quá quen với chuyện này, anh
ta thản nhiên đi tới nhặt lên chiếc vali ngã chỏng chơ trên mặt đất của
Cố Tiểu Khanh, không thèm nhìn Lý Triết lấy một lần.
Sợ tiết mục than thở này kéo dài lê thê không dứt, Cố Tiểu Khanh bèn giục cô bạn: “Đi thôi, có gì mình ra ngoài nói sau.”
Chồng của Lý Triết tên Chu Nghị. Cố Tiểu Khanh chẳng biết chút gì về chuyện
của hai người. Trước khi kết hôn cho đến bây giờ, ngoại trừ cái tên chú
rể mà mãi cho đến sát ngày cưới Lý Triết mới tiết lộ đúng một lần qua
điện thoại ra, còn thì cô nàng kín như bưng.
Chu Nghị rất lịch
sự, anh vừa xách hành lý giúp Cố Tiểu Khanh vừa chu đáo mở cửa cho cô.
Lúc lên xe, Lý Triết nằng nặc đòi ngồi ghế sau cùng Cố Tiểu Khanh, anh
chồng chẳng nói năng gì, dìu cô vợ lên xe rồi thuận tay đóng cửa lại.
Vừa hay đang giờ cơm trưa nên vợ chồng Lý Triết bàn bạc đưa Cố Tiểu Khanh
đi ăn trước. Hai cô gái ngồi dựa sát vào nhau trên ghế sau, Lý Triết nói liên tu bất tận nhưng Cố Tiểu Khanh hoàn toàn không để tâm nghe. Cô đặt tay lên bụng Lý Triết, cẩn thận xoa nhè nhẹ, cảm nhận sự mềm ấm truyền
đến lòng bàn tay, đột nhiên bên dưới có cái gì đó nhúc nhích khe khẽ, cô giật thót rụt ngay tay lại.
Giọng Lý Triết oang oang: “Tớ hỏi cậu ở đâu, có nghe không?”
Cố Tiểu Khanh dịu dàng nhìn Lý Triết thay vì trả lời câu hỏi: “Lý Triết sắp làm mẹ rồi nhé.”
Lý Triết bỗng chốc thôi líu ra líu ríu, cúi xuống nhìn bụng, vuốt nhẹ hai
lần, rồi ngẩng lên thầm thì với Cố Tiểu Khanh: “Đúng vậy, Tiểu Khanh à.” Khoảnh khắc này trong mắt Cố Tiểu Khanh cô bạn lí lắc ngày xưa nay đã
trưởng thành. Cố Tiểu Khanh nghĩ chắc hẳn một bước ngoặc nào đó đã xảy
ra trong cuộc đời cô ấy.
Lúc ăn cơm, lần thứ hai trong ngày Cố
Tiểu Khanh bị cô bạn không biết xấu hổ là gì của cô dọa sợ run. Cô nàng
lấy một cái chén to, xới cơm đầy ứ, chan vào đủ loại nước canh rồi bưng
cái chén vĩ đại ấy ăn ngon lành. Chiến đấu hết hiệp một, Lý Triết lại
dứt điểm thêm hai chén cơm nữa.
Cố Tiểu Khanh hết nhìn bụng Lý
Triết rồi lại nhìn anh chàng đang ở bên hầu hạ vợ ăn cơm với vẻ mặt
không mảy may biểu cảm. Chu Nghị ung dung cất tiếng: “Cô đừng sợ, cô ấy
đã ăn như vậy từ lúc mới mang thai tới giờ, bác sĩ kiểm tra rồi, cô ấy
vẫn khỏe mạnh, không bệnh tật gì cả.”
Cố Tiểu Khanh biết phụ nữ
có thai phải cung cấp chất dinh dưỡng cho em bé nên ăn nhiều là chuyện
đương nhiên, nhưng nhiều như Lý Triết thì lại quá mức chấp nhận, cô buộc phải nói: “Hay là cậu ráng kiềm chế chút đi, cậu mà để em bé lớn quá
thì sau này khó sinh lắm.”
Lý Triết ngước đôi mắt long lanh nước ra khỏi “chậu” canh: “Tiểu Khanh, tớ đói mà. Cậu không biết đâu, hai
đứa nhỏ này giày vò tớ vô cùng, tớ ăn bao nhiêu đều vô hết chiều dài của tụi nó. Hai đứa nó ngày nào cũng đói bụng từ sáng tới tối làm tớ sợ
phát khiếp.” Ngoài cúi đầu ăn ra, Cố Tiểu Khanh thật tình không còn gì
để nói.
Chu Nghị lái chiếc Buick đời mới, xem chừng anh rất khá
giả. Xong bữa cơm trưa, hai vợ chồng chở Cố Tiểu Khanh tới khu nhà công
ty bất động sản đã sắp xếp cho cô. Suốt thời gian công tác ở Hải Nam, Cố Tiểu Khanh sẽ ở tại một căn hộ dành cho người độc thân, vốn dĩ căn hộ
đó là nơi trú ngụ của một đồng nghiệp khác, nhưng Trương Diệu Dương
triệu hồi anh ta trở về và điều cô đến đây thay thế, đúng như cô mong
muốn.
Cố Tiểu Khanh không mời vợ chồng Lý Triết lên nhà, cô bảo
họ về rồi kéo vali đi thang máy lên tầng trên. Tiểu khu tuy không lớn
nhưng điều kiện bên trong cũng không đến nỗi nào, hầu hết những người ở
đây đều thuộc thành phần trí thức độc thân.
Nhà trọ nhỏ bé nằm
trên tầng hai mươi mốt. Vừa mở cửa, một thứ mùi lạ lẫm xộc vào mũi. Nhà
có một phòng ngủ và một phòng khách nhỏ, đồ dùng gia đình đầy đủ không
thiếu thứ gì. Cô đứng ở cửa nhìn cảnh tượng bừa bộn, hỗn loạn bày ra
trước mắt. Báo chí vứt tán loạn trên bàn trà, mấy chiếc tất bẩn rơi vãi
trên sofa, và thêm chiếc quần lót màu hồng bị nhét vào góc ghế. Lần này
đến nhận thay phần việc của anh đồng nghiệp trẻ còn độc thân, cô mới
được mục sở thị một người đàn ông độc thân có thể sống lôi thôi, nhếch
nhác tới mức nào.
Cố Tiểu Khanh thở dài, xắn tay áo bắt đầu tổng vệ sinh.
Tiết trời thiêu đốt của Hải Nam khiến Cố Tiểu Khanh có chút bức bối. Quét
tước lau chùi nhà cửa xong, trời đã sẩm tối. Cô mở toang khung cửa thông gió, những luồng hơi oi ả đổ xô nhau kéo đến phả vào mặt. Thành phố này không có nổi một ngọn gió mát lành. Mồ hôi trên người ướt mem, nom cô
như thể mới lao mình ra khỏi vũng nước.
Trong căn nhà yên ắng,
Cố Tiểu Khanh mệt lả, bủn rủn ngồi phịch xuống sofa rồi ngẩn người nhìn
bước tường vôi trắng trước mặt. Thi thoảng có tiếng xe chạy vụt qua xé
tan màn gió trên con đường cao tốc phía xa, rồi sau đó mọi thứ lại lùi
về tĩnh mịch.
Vì tiếp nhận công việc dở dang của người khác, cô
không có thời gian nghỉ ngơi, ngay ngày hôm sau cô đã phải có mặt tại
công ty bất động sản phía đối tác. Họ cấp cho cô một chiếc xe để chạy đi chạy về công trường. Cố Tiểu Khanh đột ngột chen ngang ngay khi công
trường đang vào giai đoạn thi công gấp gáp và khá căng thẳng, thế nên
lúc đầu cô lúng túng không theo kịp. May mắn là trước đây cô đã từng
tham gia thiết kế công trình này, vì thế sau những ngày đầu bề bộn, công việc đã từ từ đi vào quỹ đạo.
Cuộc sống của Cố Tiểu Khanh ở Hải Nam khá nhàn nhã. Mỗi ngày cô chỉ cần đi công trường một chuyến, đến đó lại được tự do hoàn tất phần việc của ngày trong vòng hai ba giờ đồng
hồ, không bị ai quản lý. Rỗi rãi, cô sẽ đến nhà Lý Triết ăn bữa cơm miễn phí, hoặc theo cô nàng đi dạo phố sắm đồ cho phụ nữ có thai và trẻ sơ
sinh. Ngày ngày đều trôi qua bình lặng, êm đềm và no đủ như thế.
Hải Nam là nơi bão táp thường xuyên càn quét. Cuối tháng chín, bão đổ bộ,
công trường ngừng thi công. Nghỉ làm, Cố Tiểu Khanh đóng cửa ở nhà không dám ra đường. Sinh ra và lớn lên ở vùng đồng bằng, cô chưa bao giờ phải nếm trải cảnh mưa cuồng gió giật thế này. Mười hai giờ trưa, mây mù u
ám giăng kín cả bầu trời, căn phòng tối mờ chìm trong tiếng mưa ầm ào
xối xả như thác lũ trút nước. Trên con đường vắng bóng người, thảng hoặc có chiếc xe hơi hối hả lao đi trong trời mưa trắng xóa. Bão còn ở xa
nên gió vẫn thổi với vận tốc bình thường. Nhưng khi bão thật sự tràn vào đất liền, sẽ kinh hoàng tới mức nào đây, Cố Tiểu Khanh quả thật không
dám tưởng tượng.
Hai tiếng trước Lý Triết gọi điện dặn cô đừng
ra ngoài, Cố Tiểu Khanh cũng không dám đi đâu. Cô trốn trong nhà ngồi
trên ghế xem tivi. Đài truyền hình địa phương liên tục đưa tin về cơn
bão, phóng viên đang trực chiến tại khu vực bến tàu nói “Bão sẽ đổ bộ
trong hai giờ tới, gió giật cấp tám, thuyền bè đều phải về cảng để tránh gió.”, đang nói giữa chừng, một cơn lốc bất thần ập đến, nếu anh ta
không kịp bám vào lan can bên cạnh thì chắc chắn đã bị thổi ngã nhào.
Tình hình hiện tại vô cùng nguy cấp. Bất giác, cô cảm thấy căng thẳng.
Dáo dác nhìn quanh căn nhà, cô không thể ngăn mình khỏi cảm giác sợ hãi và
ngay trong giờ phút cô đang nơm nớp lo sợ đó, bên ngoài bỗng truyền đến
tiếng đập cửa ầm ầm làm cô giật bắn người, suýt chút nữa hét ra tiếng.
Cô lấy lại bình tĩnh, không nghĩ ra được ai sẽ tới tìm mình vào giờ này.
Cố Tiểu Khanh ngờ vực đi đến cửa, nhìn qua mắt mèo, hành lang tối như
mực không thể thấy rõ bất cứ thứ gì. Cố trấn an tinh thần, cô mở cửa.
Ngoài cửa, Âu Lâm Tỷ ướt sũng nước, anh đang lo, đợi Tiểu Khanh mở cửa xong,
có khi dưới chân anh đã thành một vũng nước nhỏ. Anh xách túi hành lý
nhỏ gọn, người trông thê thảm nhưng nụ cười vẫn tươi roi rói.
Âu Lâm Tỷ khoe cả hàm răng trắng bóng, sảng khoái hứng khởi nhìn Cố Tiểu
Khanh đứng trong nhà tròn mắt như cô ngốc, nói tỉnh rụi: “Nhìn xem Cố
Tiểu Khanh, anh tới an ủi em đây, cho anh ở nhờ nhé?”
Nhìn những giọt nước trên cằm anh nhỏ xuống tí tách, Cố Tiểu Khanh nở nụ cười.
Chẳng qua nụ cười ấy có phần bất đắc dĩ.