Hôm ấy quay lại chỗ ngồi, Cố Tiểu Khanh khó khăn lắm mới nuốt trôi bữa
cơm sặc mùi thuốc súng đó. Khi màn ăn uống căng thẳng vừa kết thúc, cô
vội vàng chào tạm biệt Mã Nguyên Bưu, anh cũng lịch sự chào lại cô và Âu Lâm Tỷ rồi lên đường trở về khách sạn.
Ngày tháng tiếp tục trôi qua êm thấm. Sau những hôm sáng đi tối về đều đặn của Âu Lâm Tỷ, Cố
Tiểu Khanh đã chấp nhận “sống chung với lũ”. Dẫu sao thì cô chỉ cần làm
thêm một phần cơm, mà đôi khi còn được anh đỡ đần khoản lau chùi dọn dẹp nhà cửa. Tính ra, không có gì không tốt.
Đã mấy ngày liền cô
không gặp lại Mã Nguyên Bưu. Phần vì anh không gọi điện cho cô, phần vì
không muốn kéo bản thân vào những rắc rối phiền toái nên cô cũng không
chủ động liên lạc với anh.
Tháng mười đến rất nhanh. Những ngày
này công trường thi công hoạt động liên tục để chạy đua cùng thời gian.
Cố Tiểu Khanh dạo gần đây mệt bở hơi tai với núi công việc nhiều không
đếm xuể. Hôm nay cô rời công trường trong ánh chiều chạng vạng, vừa
nhếch nhác lấm lem lại vừa mỏi mệt bải hoải sau cả ngày tất bật. Ra đến
cổng, cô gỡ chiếc mũ bảo hiểm trĩu nặng trên đầu, lúc ngước mắt lên thì
thấy Mã Nguyên Bưu đang đứng gần đó nhìn cô mỉm cười.
Cố Tiểu
Khanh bước lại gần, cười nói: “Chào cậu.” Câu chào có đôi chút gượng
gạo. Gượng gạo cũng phải, vì xét về nguyên tắc tiếp đãi bạn đến từ
phương xa, việc nhiều ngày liên tiếp cô không hỏi thăm anh lấy một câu
thật sự rất không phải phép.
Mã Nguyên Bưu bình thản cười hỏi cô: “Cậu xong việc rồi à?”
“Ừ, tớ xong rồi.”
“Cho tớ cơ hội mời cậu bữa cơm đi.” Anh tươi cười ngỏ ý mời.
Cô không chối từ, người ta đã đến tận cửa mời mà mình còn lắc đầu cự tuyệt thì thành ra phách lối kiêu ngạo quá.
Hai người đi tới trước chiếc Santana tồi tàn, Cố Tiểu Khanh mở cửa xe,
luồng hơi nóng từ không gian bên trong tràn ra ngoài. Dù họ đã đợi cái
nóng vơi đi bớt rồi mới ngồi vào, nhưng chiếc xe phải hứng nắng cả ngày
trời nên ghế ngồi vẫn nóng đến bỏng da.
Trong khi Cố Tiểu Khanh
khó chịu nhấp nha nhấp nhỏm, thì Mã Nguyên Bưu vẫn ngồi yên ổn trên ghế
lái phụ, không mảy may cựa quậy. Cô quay sang hỏi: “Bây giờ mình đi
đâu?”
Mã Nguyên Bưu đưa cô đến một nơi rất nhộn nhịp – con phố
của những hàng quán lề đường. Có lẽ không chốn thành thị nào không có
một nơi như vậy – nơi thuộc về con đường chỉ có những căn nhà xưa cũ in
đậm vết thời gian, nơi ngõ nhỏ phố hẹp, chật chội người xe, thế nhưng
vẫn rộn rã tiếng nói, tiếng cười và được bao con người bình dân yêu quý.
Cố Tiểu Khanh tìm được chỗ đậu xe cách đó hai quảng trường, dừng xe xong,
cô và Mã Nguyên Bưu đi bộ về hướng hàng quán bên kia. Nhìn lại mình, Cố
Tiểu Khanh không khỏi nhoẻn môi cười, Mã Nguyên Bưu đúng là luôn tế nhị
và biết giữ thể diện cho người khác, quả thật chỉ những hàng quán giản
dị thế này mới phù hợp với bộ quần áo lấm màu đất cát của cô.
Hai người ngồi vào một hàng ăn, Mã Nguyên Bưu thành thục gọi món. Quán xá
vỉa hè vệ sinh không đảm bảo, nhưng hương vị đồ ăn không đến nỗi nào.
Khi những tia nắng cuối ngày tắt hẳn và màu trời nhuộm tối chính là thời điểm buôn bán bắt đầu sôi động. Mọi người xung quanh họ chén tạc chén
anh, tiếng nói cười bỗ bã huyên náo cả góc phố.
Họ khoan thai
nhấm nháp chai bia trên tay. Cô vốn không hay luyên thuyên, anh lại là
người trầm tĩnh. Chẳng có mấy đề tài chung để hàn huyên, họ thường rơi
vào khoảng lặng, nhưng khoảng lặng đó không hề hiện diện sự bối rối hay
lúng túng vì không biết nói gì với nhau. Thời gian vụt qua trong thoáng
chốc, nhìn lại đồng hồ đã điểm chín giờ, tiếng người xung quanh vẫn sôi
nổi, ồn ã không dứt. Họ tính tiền rồi đi bộ từ từ dọc theo con đường dẫn về nơi đậu xe.
Đi hết con phố ăn uống rộn rịp đó, con đường lại quay về yên tĩnh với những dòng xe lặng lẽ nối tiếp nhau đi qua. Đêm
thành thị, ánh sáng lấp lánh rạng rỡ tỏa ra từ tấm biển quảng cáo kéo
dài bóng hình chàng trai và cô gái rồi đan hai cái bóng ấy vào nhau,
tưởng như rất gần, nhưng sự thật là họ cách nhau nửa thước, từng bước
chân đều đặn, chậm rãi, cố định một khoảng cách không phải xa xôi cũng
chẳng là gần gụi.
Một hai tiếng còi xe bất chợt truyền đến. Mã Nguyên Bưu bỗng nhiên lên tiếng gọi cô: “Tiểu Khanh.”
“Gì vậy cậu?” Cố Tiểu Khanh ngoảnh ra sau nhìn anh.
Anh dừng bước, nhìn cô đăm đăm, lời nói rõ ràng và kiên định: “Tiểu Khanh, làm bạn gái của tớ nhé.”
Anh dịu dàng cất giọng: “Tớ không dám tự nhận mình có điểm gì tốt đẹp hơn
người khác, nhưng chí ít tớ sẽ hết lòng hết dạ với người mình thương. Tớ không biết bao năm nay cậu đã phải trải qua những chuyện gì, song có
điều tớ biết người đàn ông kia không làm cho cậu cảm nhận được niềm vui
của cuộc sống này.”, anh nói nhẹ nhàng chậm rãi, không hề có ý ép buộc
cô.
Rồi anh lại nhẹ nhàng nói tiếp: “Tiểu Khanh, chúng ta thử
quen nhau xem có tốt hơn không? Biết đâu thay đổi cách sống, cậu sẽ thấy vui vẻ hơn thì sao.”
Cố Tiểu Khanh nhìn người bạn đứng trước
mặt mình, đáy lòng thoáng xao động. Đúng vậy, con người ai chẳng muốn
bước tiếp chặng đường đời. Nhưng giá như cô không theo đuổi giấc mộng
dài hoang đường đó, thì có lẽ trái tim không bị lấp đầy đến mức không
thể đón nhận tình cảm của anh. Cô nhớ trước đây cũng có người từng nói
với mình: Chúng ta thử quen nhau được không? Vết thương lòng lại nhói
lên khe khẽ, cô buông lỏng tiếng thở dài, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Đêm đó Mã Nguyên Bưu nói: “Tiểu Khanh, tớ không muốn gây áp lực cho cậu, cậu cứ suy nghĩ kỹ đi, nghĩ xong rồi gọi điện cho tớ là được.” Cố Tiểu Khanh chẳng nói năng gì, im lặng chở anh trở về khách
sạn. Hai ngày sau, Mã Nguyên Bưu lên máy bay về thành phố C.
Qua hơn một tháng đóng đô trong nhà Cố Tiểu Khanh, cuối cùng Âu Lâm Tỷ đã
phải ra đi sau khi nhận được một cuộc điện thoại từ nước ngoài gọi về.
Lúc nói chuyện điện thoại, cô thấy anh rất kích động và lớn tiếng, song
tiếng người phụ nữ trong ống nghe còn lớn hơn, lấn át cả tiếng anh. Âu
Lâm Tỷ nói tiếng Anh, cô nghe không hiểu lắm nên cũng không quá chú tâm, chỉ thu mình ngồi một góc xem tivi.
Âu Lâm Tỷ cúp điện thoại, nói với cô bằng vẻ mặt đưa đám: “Cố Tiểu Khanh này, anh phải đi rồi.”
“Vậy sao, khi nào thì đi?” Cố Tiểu Khanh không nhìn anh, mắt vẫn dán vào tivi, thuận miệng hỏi lấy lệ.
Âu Lâm Tỷ ngồi xuống cạnh cô, mặt nghệt ra không biết đang nghĩ ngợi gì,
một lát sau anh quay sang cô, nét mặt trở nên nghiêm túc: “Em về với anh được không?”
Cố Tiểu Khanh khó hiểu nhìn anh. Âu Lâm Tỷ nói
tiếp: “Mẹ bắt anh về để sang Paris tham dự tuần lễ thời trang với mẹ, em đi cùng anh đi, xem như đi du lịch, sẵn dịp để mẹ anh gặp em luôn.”
Cố Tiểu Khanh nghe xong càng thấy khó hiểu, chẳng buồn để ý đến anh, tiếp
tục xem tivi: “Anh nói linh tinh gì vậy, anh lo về nhanh đi, đừng ở đây
làm phiền tôi nữa.”
Âu Lâm Tỷ biết mình nói vậy thôi, chứ nếu Cố Tiểu Khanh đồng ý thật thì anh lại thấy không bình thường. Anh mua vé
máy bay và thu xếp hành lý ngay trong tối hôm đó. Sáng hôm sau lúc gần
đi, anh nằn nì bảo Cố Tiểu Khanh đi tiễn anh. Cố Tiểu Khanh đành nhượng
bộ, xin nghỉ phép vài giờ, lái chiếc xe cũ kỹ không có điều hòa chở Âu
Lâm Tỷ ra sân bay.
Trước khi qua cửa hải quan, anh chàng hiếm
hoi lắm mới nói được một câu đứng đắn ấy đã nói với cô: “Tiểu Khanh, em
nhớ chăm sóc bản thân thật tốt.”
Cố Tiểu Khanh yên lặng gật đầu, lòng có chút cảm động.
Âu Lâm Tỷ nhìn cô lần cuối, rồi quay người bước đi không ngoảnh đầu nhìn lại.
Sảnh chờ ở phi trường huyên náo, tiếng thông báo giờ lên máy bay bằng nhiều
ngôn ngữ vọng đến từ loa phóng thanh hòa lẫn với tiếng người lao xao,
chộn rộn xung quanh. Cô nhìn khắp bốn bề, chợt cảm thấy cô quạnh. Dù
biết Âu Lâm Tỷ đến nơi này vì thật lòng lo lắng cho cô, nhưng vĩnh viễn
cô không thể đáp lại tấm chân tình của anh. Nghĩ đến đây, Cố Tiểu Khanh
thẳng lưng xoay gót rời đi.
¤¤¤
Cố Tiểu Khanh ở Hải Nam
ba tháng, trung tuần tháng mười một, cô đã chứng kiến sự chào đời của
cặp song sinh nhà Lý Triết. Ngày ấy tiết trời thoáng đãng dễ chịu, buổi
chiều cô còn cùng hai vợ chồng ăn tối bên ngoài. Tính đến hôm đó Lý
Triết còn cách ngày dự sinh một tuần lễ. Mặc dù bụng cô nàng to lớn nặng nề, nhưng tay chân vẫn đi đứng cử động khá linh hoạt. Ăn xong, Cố Tiểu
Khanh lại đi tản bộ với vợ chồng Lý Triết thêm một lúc nữa, trước lúc
chia tay ra về, cô nàng hoàn toàn không có dấu hiệu gì khác thường.
Ngay trong đêm ấy, Cố Tiểu Khanh bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại đổ dồn dập. Lúc đó khoảng ba giờ sáng, cô cầm điện thoại lên xem, vừa nhìn thấy số của Lý Triết thì biết đã có chuyện xảy ra. Quả nhiên cô nàng
hoảng hốt nói: “Tiểu Khanh, đến đây mau lên, tớ sắp sinh rồi, cửa nhà bị người ta chặn không đi được.”
Cố Tiểu Khanh giật mình choàng
tỉnh, tung chăn nhảy xuống giường, vừa hối hả mặc quần áo vừa cầm điện
thoại nói: “Cậu chờ nha, tớ tới liền.”, dứt lời liền cúp máy rồi chụp
vội chìa khóa xe chạy như bay ra khỏi nhà.
Cố Tiểu Khanh đến
tiểu khu nơi hai vợ chồng ở mới biết được tình hình hiện tại. Ra là
người ta đang lắp đặt đường ống dẫn khí, để tránh ảnh hưởng đến việc ra
vào của người dân nên buổi tối mới tiến hành thi công, rủi thay Lý Triết lại cần đi đúng lúc này. Bây giờ một con rạch sâu hơn hai thước đã chễm chệ chắn ngang trước cổng tiểu khu, xe bên trong không ra được mà xe
bên ngoài cũng không cách nào chạy vào.
Cố Tiểu Khanh vừa chạy
đến nơi đã thấy Lý Triết ôm cái bụng nhô to đứng bên đường, Chu Nghị thì đang cẩn thận đỡ sau lưng cô nàng. Cố Tiểu Khanh đậu xe rồi vội vã chạy ra hỏi Lý Triết: “Cậu có sao không?”
Lý Triết cố gắng giữ bình
tĩnh, đỡ bụng đi tới: “Cũng không đến nỗi, mới bắt đầu đau thôi.” Cố
Tiểu Khanh mở cửa sau cho hai người, Lý Triết nhìn màu ghế da bạc thếch, mặt mày xưng xỉa liếc Cố Tiểu Khanh: “Tiểu Khanh, xe cậu bẩn quá đi
mất.”
Lại cái kiểu tính khí khó chịu thất thường của phụ nữ có
thai rồi đây, suốt mấy tháng nay Chu Nghị cũng toàn bị cô nàng đàn áp.
Cố Tiểu Khanh nhanh nhẩu cười xuề xòa: “Tớ biết, tớ biết, nhưng bây giờ
đang gấp quá, cậu ráng chịu một chút nhé?” Chu Nghị nhìn Cố Tiểu Khanh
cười cười tỏ ý xin lỗi, rồi cẩn thận từng li từng tí dìu vợ ngồi vào xe.
Cố Tiểu Khanh chở vợ chồng Lý Triết thẳng đến Bệnh viện chăm sóc sức khỏe
bà mẹ và trẻ em. Tới nơi, bác sĩ kiểm tra một lát rồi kết luận: “Nước ối vỡ rồi, hôm nay chắc chắn sẽ sinh đấy, hai vị mau đưa thai phụ đi làm
kiểm tra đi.”
Chu Nghị đẩy vợ trên chiếc xe lăn, Cố Tiểu Khanh
theo hai người đi chụp siêu âm B, làm điện tâm đồ, thử máu. Khi họ hoàn
thành tất cả các khâu kiểm tra thì trời đã sáng. Bởi vì Lý Triết mới bắt đầu đau bụng sinh nên khoảng cách giữa các cơn đau tương đối dài và
không mấy nghiêm trọng, vì vậy cô nàng có thể tỉnh táo nói chuyện, cười
đùa cùng mọi người.
Tám giờ sáng, y tá đưa Lý Triết đi làm khử
trùng trước khi sinh. Nhân lúc này, Cố Tiểu Khanh gọi điện thoại cho chỗ làm xin nghỉ phép, còn Chu Nghị ra ngoài mua bữa sáng cho Lý Triết để
cô nàng có sức mà sinh con.
Sau khi Lý Triết ra khỏi phòng khử
trùng, những cơn đau chuyển dạ bắt đầu kéo đến thường xuyên và dồn dập.
Cô nàng không còn thảnh thơi như lúc nãy, nằm trên giường chẳng nói gì,
đôi mày càng lúc càng nhíu chặt trên vầng trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Chu
Nghị có khuyên nhủ ra sao Lý Triết cũng kiên quyết không ăn bữa sáng anh đã mua cho cô.
Lý Triết nằm chịu đựng cơn đau hơn hai tiếng,
sau đó bác sĩ đến kiểm tra nói cổ tử cung đã mở được 5 cm, bảo cô xuống
giường đi qua lại một chút, như vậy cổ tử cung sẽ mở nhiều hơn mà cô
cũng bớt đau đớn.
Lý Triết cắn răng để Chu Nghị dìu ra hành lang ngoài phòng bệnh đi bộ tới lui, bấy giờ ba mẹ Chu Nghị cũng đã vào bệnh viện. Lần đầu tiên Cố Tiểu Khanh gặp ba mẹ Chu Nghị, trông họ như đôi
vợ chồng trung niên đang an hưởng cuộc sống nhàn hạ. Họ đến cũng không
giúp được gì, chỉ ngồi trên ghế chờ đặt ở hành lang nhìn đôi trẻ đi qua
đi lại từ bên này sang bên kia.
Có lẽ càng về sau Lý Triết càng
đau đớn bội phần nên không còn gắng gượng được nữa. Ban đầu khi cơn đau
ập tới, cô nàng cắn tay Chu Nghị để bớt đau, sau vì không thể khống chế
cảm xúc bản thân, lại chuyển sang quát mắng anh chồng.
Lý Triết
tuy vóc người nhỏ nhắn nhưng giọng nói thì lớn tương đương loa phóng
thanh. Cô nàng đạp một phát vào mắt cá chân của Chu Nghị, anh chàng đau
điếng mà nào dám hó hé. Lý Triết chỉ vào mặt anh, mắng sa sả: “Chu Nghị, anh là một thằng khốn, năm đó bị anh đối xử tệ bạc như thế mà bà đây
còn muốn sinh con cho anh. Tôi “tốt số” quá mà, anh bảo tôi chờ anh, tôi liền ngu dại chờ anh năm năm ròng. Còn anh thì sao? Anh thay lòng đổi
dạ, đem về cho tôi một ả tình nhân. Anh là đồ súc sinh, súc sinh.” Trút
hết nỗi lòng thương tâm, nước mắt Lý Triết rơi như mưa. Cứ sau mỗi từ
“súc sinh” là cô lại nắm đầu Chu Nghị kéo xuống, hết đánh rồi đấm. Chu
Nghị cao hơn cô nhưng không hé răng nói nửa lời, để mặc cho vợ thượng
cẳng chân hạ cẳng tay.
Cố Tiểu Khanh quay sang nhìn ba mẹ Chu
Nghị, gương mặt đôi vợ chồng già chẳng chút biến sắc, không những vậy,
còn nhìn sang chỗ khác vờ như không thấy. Cố Tiểu Khanh thầm thán phục,
cũng quay đầu sang một bên như hai ông bà. Chuyện này tốt nhất đừng nên
nhúng tay vào, huống hồ có muốn nhúng tay cũng chưa chắc đã được.
Lý Triết mang thai song sinh, nếu là mấy năm trước, trường hợp bình thường đều được đưa vào phòng phẫu thuật mổ lấy thai nhi. Tuy nhiên quy chế
chữa bệnh hiện thời không khuyến khích phương pháp sinh mổ, chỉ trừ
trường hợp mẹ hoặc bé xuất hiện tình huống nguy hiểm thì mới áp dụng
phẫu thuật. Sau hơn ba giờ đồng hồ chống chọi với sự đau đớn, cuối cùng
Lý Triết đã được đẩy vào phòng sinh. Các bệnh viện bây giờ cũng có tình
người hơn xưa, họ đã cho phép người nhà theo vào phòng sinh để động viên tinh thần người phụ nữ sắp vượt cạn.
Trước khi vào phòng sinh,
Lý Triết sống chết quyết không cho Chu Nghị đi theo cô, rốt cuộc Cố Tiểu Khanh đảm nhận trọng trách này.
Vào trong đó, Lý Triết được đưa lên bàn đẻ. Trên người cô ngoài một chiếc áo bệnh nhân rộng thùng
thình, phần cơ thể phía dưới không có gì che chắn. Hai chân cô bị tách
ra gác lên hai bên giường, nơi riêng tư nhất của người phụ nữ hoàn toàn
phơi bày trước mặt mọi người. Lý Triết nắm chặt hai tay vịn, ráng nhịn
đau hỏi Cố Tiểu Khanh đang đứng bên mép giường: “Tiểu Khanh ơi, bây giờ
trông tớ xấu xí lắm phải không?”
Cố Tiểu Khanh trìu mến nhìn
khuôn mặt cô bạn, vài sợi tóc đen nhánh dán trên đôi gò má nhợt nhạt và
thấm mướt mồ hôi, câu nói ngắn ngủi phải nương nhờ những tiếng thở nặng
nề khó nhọc để có thể hoàn thành trọn vẹn.
Cố Tiểu Khanh đưa tay vén tóc trên mặt Lý Triết, dịu dàng nói: “Cậu không xấu, bây giờ mới là lúc cậu đẹp nhất.”
Lý Triết nhếch khóe môi: “Cậu chỉ gạt tớ thôi. Thật ra chỉ vì tớ không
muốn anh ấy trông thấy bộ dạng hiện giờ của tớ, tuy rằng trước đây anh
ấy rất tệ nhưng tớ vẫn yêu anh ấy.” Câu nói dường như đã lấy hết sức lực của Lý Triết, vừa dứt lời cô liền há miệng thở dốc.
Cố Tiểu
Khanh không biết những khúc mắc tình cảm của Lý Triết vì cô ấy chưa bao
giờ kể với cô. Nhưng hôm nay nghe Lý Triết nói vài lời, Cố Tiểu Khanh đã hiểu được phần nào, thì ra con đường tình duyên của bạn mình lắm chông
gai quá. Nhìn Lý Triết đau đớn giãy giụa trên giường mà lòng cô ngập
tràn thương cảm. Cuộc đời mỗi người con gái đều có một người đàn ông là
số kiếp của họ. Nếu được ở bên nhau, được cùng nhau trải qua những ngày
đời thường thì đó là hạnh phúc lớn nhất đời người. Nếu chẳng may không
được ở bên nhau, thì người đàn ông ấy sẽ trở thành vết rạn trong trái
tim người con gái, một vết rạn dù nhọc lòng cách mấy vẫn không thể nối
liền.
Khi người phụ nữ sinh nở, khi thân thể cô ấy gần như trần
trụi trước những cặp mắt xa lạ, là lúc cô ấy đặt xuống tất cả tôn
nghiêm. Lý Triết bị tra tấn đến tận cùng nỗi đau, khoảng cách giữa những cơn đau càng lúc càng rút ngắn. Cô lại không thể nói chuyện vì bác sĩ
đã căn dặn giữ lại chút sức lực để chào đón đứa trẻ mới ra đời.
Cố Tiểu Khanh siết tay Lý Triết, bàn tay cô phút chốc đã bị ngón tay của Lý Triết đâm vào tứa máu.
Lý Triết đổ mồ hôi như tắm, chiếc áo bệnh nhân dán sát trên làn da. Thực
ra vừa rồi Cố Tiểu Khanh không gạt cô. Bây giờ trông cô khốn đốn thảm
hại, nhưng lại cực kỳ xinh đẹp. Con người ta lúc đau đớn sẽ để lộ diện
mạo chân thật nhất, và chính cái đẹp trong đau đớn, cái đẹp không đến từ vẻ bề ngoài ấy mới chạm đến tận nơi sâu thẳm của trái tim.
Trải qua hơn hai giờ vật lộn với cơn đau tột cùng, cuối cùng lúc xế chiều,
Lý Triết đã sinh hạ một đôi long phượng. Nếu không tính bác sĩ, Cố Tiểu
Khanh là người đầu tiên ôm hai đứa trẻ. Một nhóc nặng năm cân tư, một
nhóc bốn cân sáu, cộng lại vừa vặn mười cân tròn trịa.
(*) 1 cân = 500gr.
Cố Tiểu Khanh bế hai đứa bé ra ngoài đợi người nhà Lý Triết. Chu Nghị vô
cùng xúc động ôm ấp con mình trong vòng tay. Thấy khóe mắt anh long lanh nước mắt, cô không khỏi cảm thấy an lòng.
Lý Triết rời phòng
sinh, chỉ nhìn con được mấy lần rồi liền ngủ một giấc thật say. Không
bao lâu sau khi hai đứa trẻ chào đời, ba mẹ Lý Triết ở Tam Á đã đến bệnh viện. Hai gia đình vây quanh chăm sóc, ngắm nghía ba mẹ con. Cố Tiểu
Khanh thấy không còn việc gì cho mình ở đây nên liền chào mọi người ra
về.
Lúc cô bước chân ra khỏi bệnh viện, trời đã ngả về chiều. Cô ngoảnh lại nhìn tòa cao ốc đắm mình trong ánh hoàng hôn ráng đỏ, nụ
cười hé nở trên gương mặt rạng ngời. Cô đã thấy con đường sau này của Lý Triết, chắc chắn sẽ chỉ còn hạnh phúc và mãn nguyện.