Cố Tiểu Khanh xuất viện nửa tháng sau đó. Trong khoảng thời gian nằm
viện, cô ăn đúng bữa, ngủ đủ giấc, ngoan ngoãn dưỡng thương, không làm
gì khiến người khác khó chịu. Sau khi ra viện, ba mẹ đưa cô về nhà chăm
sóc hai tháng. Hai tháng này, mỗi ngày cô nhàn tản quẩn quanh trong nhà, hết ăn rồi lại ngủ. Sau những tháng ngày ăn no ngủ kỹ, qua Tết âm lịch, cô mập mạp trắng trẻo thấy rõ, ngoại trừ tinh thần không được tốt lắm,
còn lại tất cả những mặt khác có vẻ như rất bình thường.
Hơn sáu mươi ngày, Cố Tiểu Khanh hoàn toàn bặt tin Âu Lâm Ngọc, Âu Lâm Tỷ thì
lặn không thấy tăm hơi, thậm chí cả các phương tiện truyền thông cũng
không đưa bất kỳ tin tức gì về tai nạn của chủ tịch tập đoàn Dụ Long.
Công ty vẫn hoạt động ổn định, sau này Trương Diệu Dương nói cho cô hay, không bao lâu sau khi Âu Lâm Ngọc gặp chuyện không may, vị chủ tịch hội đồng quản trị vốn nghỉ hưu an dưỡng tuổi xế chiều một thời gian dài đã
trở lại điều hành tập đoàn.
Sang năm mới, Cố Tiểu Khanh vào công ty làm thủ tục thôi việc. Cánh tay phải bị thương đã để lại di chứng
nặng nề. Kể từ đây, cô phải gắng sức mới có thể nhấc tay lên được, không những vậy, cô còn phải chấm dứt sự nghiệp vẽ đồ họa trên máy tính vì
các đốt ngón tay đã mất tính linh hoạt, mà cô thì lại không sao điều
khiển được chúng theo ý muốn của mình.
Đúng lý ra, Cố Tiểu Khanh không nhất thiết phải thôi việc, bởi vì trong trường hợp này công ty sẽ an bày cho cô một công việc khác phù hợp hơn. Thế nhưng cô dường như đã chẳng còn chút động lực, làm việc gì cũng cảm thấy nản lòng thoái chí,
vì thế dù cho Trương Diệu Dương đã hết lời khuyên nhủ nhưng cô vẫn cương quyết từ bỏ.
Bước ra từ tòa nhà sau khi hoàn tất các thủ tục
giấy tờ, trong mắt cô là đất trời một màu trắng xóa. Hai hôm trước bão
tuyết vừa ghé ngang thành phố C, để lại trên vỉa hè ven đường rải rác
vài mảng băng chưa kịp tan đã bám đầy bụi bẩn, đây đó những khách bộ
hành cóng róng co ro bước đi hối hả trong màn tuyết giăng giăng mịt mờ
hiu quạnh.
Cố Tiểu Khanh giữ chặt khăn quàng cổ, nhìn xuống bậc
thềm dưới chân. Còn nhớ một năm trước, cô đã đến đây với bao bồi hồi
phấn khởi. Ngoảnh lại nhìn cánh cổng phía sau, giây phút này trái tim cô dâng lên vô vàn cảm xúc không thể gọi tên. Chuyến xe thời gian đã chở
giấc mơ gần mười năm thanh xuân tươi đẹp của cô đến với nơi này và đến
với người ấy, để rồi ngày hôm nay, cô chỉ còn lại với khoảng trống mông
lung hụt hẫng.
Một cơn gió lạnh bất chợt phả đến xô dạt những
dòng suy tư của cô, rồi men theo cổ áo rót làn hơi rét buốt vào sâu
trong tim. Kéo sát vạt áo ấm, Cố Tiểu Khanh thầm nghĩ, chắc có lẽ mùa
đông này sẽ dài bất tận.
¤¤¤
Tháng năm, xuân về hoa nở
trên thành phố C, cũng là lúc Cố Tiểu Khanh một mình đi Hải Nam. Cô là
người có lối sống cứng nhắc rập khuôn, thiếu đi sự phóng khoáng cởi mở
thường thấy ở phụ nữ thị thành. Hơn hai mươi năm qua, ngoài thành phố C, nơi cô từng sống lâu nhất chỉ có mỗi Hải Nam mà thôi. Bởi vậy cô luôn
hun đúc ý nghĩ, nếu có một ngày cô không sống nổi ở thành phố phù hoa
này, Hải Nam sẽ là chốn nương náu thứ hai của cô.
Cố Tiểu Khanh
nghiêm túc hẹn gặp Mã Nguyên Bưu một lần trước khi ra đi. Thời gian vừa
qua, Mã Nguyên Bưu thường ghé thăm gia đình cô, nhưng quan hệ giữa anh
và cô vẫn chẳng có gì tiến triển. Mỗi lần anh đến, cô rất hiếm khi ra
đón tiếp, thường thì cô trốn biệt trong phòng lên mạng hoặc ngồi đờ
người trong phòng khách xem tivi. Với Cố Tiểu Khanh, Mã Nguyên Bưu chẳng nói được mấy câu, nhưng với ông Cố thì trái lại, hai người một già một
trẻ tâm đầu ý hợp cứ như đôi bạn thân thiết lâu năm.
Cố Tiểu
Khanh biết, nếu muốn tìm một bờ vai để gửi gắm bình yên ngày qua ngày,
Mã Nguyên Bưu chắc chắn là sự lựa chọn thích hợp nhất. Quả thật cô cũng
từng nghĩ như vậy, nhưng từ khi Âu Lâm Ngọc gặp tai nạn thì cô đã hiểu
rõ, trên đời này tình cảm là thứ không thể miễn cưỡng, cũng như người ta không thể đè nén những đam mê thể xác khởi nguồn từ tình yêu chân
chính.
Ngày trước, Âu Lâm Ngọc từng tồn tại trong lòng Cố Tiểu
Khanh như biểu tượng của người đàn ông hoàn mỹ, sau này khi ở bên anh,
thấu hiểu anh, sự ngưỡng vọng ban đầu đã hoàn toàn chuyển hóa thành tình yêu. Yêu anh, cô đương nhiên nhận ra anh không phải là bức tranh đẹp đẽ không tỳ vết, nhưng thế giới cả tỷ con người này chỉ có anh mới có thể
mang đến cho cô niềm hạnh phúc và an lành thật sự. Bởi đã đặt quá nhiều
tin yêu vào anh, nên cô không thể mang theo trái tim khắc sâu hình ảnh
anh để song hành cùng người đàn ông khác, vì làm như thế chẳng khác nào
một sự đày ải khiến cả hai phải khổ đau.
Cố Tiểu Khanh hẹn Mã
Nguyên Bưu tại một quán cà phê yên tĩnh. Họ đến nơi cùng lúc, cùng bước
vào quán và chọn ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ. Quán thiết kế rất ấm cúng,
không gian quyện hương cà phê ngọt dịu đem đến cho lòng người cảm giác
yên bình.
Cố Tiểu Khanh nhấp một ngụm cà phê, vị đắng đót lẫn
chua thanh lan tỏa trong khoang miệng, sau đó cô mở đầu buổi hẹn: “Cậu
này, tớ phải đi rồi.”
Mã Nguyên Bưu cười rười rượi, hình như anh không lấy gì làm ngạc nhiên, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Cậu định đi xa sao?”
Cô gật đầu, khẽ khàng: “Về những gì cậu nói với tớ ở Hải Nam, thật lòng xin lỗi cậu, tớ không thể đồng ý được.”
Câu trả lời của Cố Tiểu Khanh không khiến Mã Nguyên Bưu chấn động, song vẻ
mặt anh vẫn không ngăn được chút mất mát. Anh cúi đầu một lúc rồi ngẩng
lên nhìn Cố Tiểu Khanh, hiền hòa nói: “Là vì tớ đến chậm, Tiểu Khanh à.”
Không biết tiếp lời thế nào, cô đành quay mặt về hướng cửa sổ để tránh phải
đối diện với ánh mắt của anh. Mã Nguyên Bưu luôn dịu dàng như vậy, anh
chỉ lặng lẽ đứng một nơi đợi chờ cô đến, thế nhưng cô vĩnh viễn không
bao giờ có thể sánh bước bên anh.
Sau đó họ bị bủa vây trong
trầm mặc, Mã Nguyên Bưu cũng không tìm ra đề tài để kéo giãn tình hình.
Vì thế chiếc bàn nơi họ đang ngồi trong phút chốc trở thành nét chấm phá quái lạ trong quán nước nho nhỏ xinh xắn.
Cuối cùng Cố Tiểu
Khanh đứng dậy trước, cô chào từ biệt Mã Nguyên Bưu, anh không theo cô
ra ngoài mà chỉ đứng lên nhìn cô sâu lắng rồi cúi đầu nói: “Tiểu Khanh,
cậu nhất định phải cố gắng sống thật hạnh phúc nhé.”
Cô cố nói
với anh bằng giọng bình thường nhất: “Cậu nhớ nhé, cậu cũng nhất định
phải hạnh phúc đấy.” Nói xong cô đi lướt qua vai anh, và rồi khi ấy,
giọt nước mắt giấu trong khóe mi đã rớt rơi.
Rất lâu sau khi Cố
Tiểu Khanh rời đi, Mã Nguyên Bưu vẫn ở lại ngồi đối điện với chiếc ghế
không người cùng ly cà phê nguội lạnh. Anh nhớ mười năm trước, có một
người con gái lạnh lùng đã bị mắc nghẹn hết sức buồn cười chỉ vì quá
kinh hãi trước lời tỏ tình đường đột của anh, người con gái ấy đã rất tự nhiên đưa anh bữa ăn sáng những ngày đến trường, và cô ấy còn nói ‘Nếu
cậu không chê bài ghi chép của tớ thì tớ sẽ cho cậu mượn.’ với vẻ mặt vô cảm lạ thường.
Anh ngoảnh đầu nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ,
đường phố đầu xuân rộn rịp dòng người, ánh mặt trời đẹp tươi xuyên qua
khung cửa chiếu lên áo anh vạt nắng vàng ươm. Anh hít một hơi thật nhẹ,
thầm thì với chính mình: “Cố Tiểu Khanh, chúc em hạnh phúc.”
¤¤¤
Tháng sáu, thời tiết Hải Nam vào độ đẹp nhất, bầu trời trong veo quang đãng,
muôn hoa cây cỏ nhiệt đới thi nhau khoe hương sắc khắp nơi nơi.
Giữa tháng năm trước đó, Cố Tiểu Khanh một mình đến Tam Á – nơi được mệnh
danh là thiên đường du lịch nổi tiếng nhất Hải Nam – và lưu lại đây bảy
ngày. Sau này, thông qua sự giới thiệu của Lý Triết, cô đã mở một siêu
thị tại ngôi làng du lịch xinh đẹp ở đây.
Siêu thị không lớn,
tổng diện tích tầng trên và tầng dưới chưa đến hai trăm mét vuông. Tầng
dưới cô dùng để bán hàng hóa, còn tầng trên dành cho sinh hoạt cá nhân.
Quy mô siêu thị cũng khá khiêm tốn, Cố Tiểu Khanh chủ yếu kinh doanh vài mặt hàng nhu yếu phẩm, dăm loại thực phẩm và ít đồ lưu niệm linh tinh.
Cô thuê ba nhân viên, mỗi ngày đúng giờ quy định lại có người giao hàng
tận nơi, cho nên cô không cần phải lo toan gì nhiều, ngày lại ngày trôi
qua nhẹ nhàng bình lặng.
Ở Tam Á một tháng, Cố Tiểu Khanh dần
dần yêu mến thành phố này. Tam Á là nơi giao thoa của khí hậu bán nhiệt
đới và nhiệt đới, bốn mùa đều ngập tràn nắng vàng rạng rỡ, chưa từng có
một ngày đông rét mướt ẩm ương.
Làng du lịch nơi Cố Tiểu Khanh ở giáp với đại dương mênh mông, ra khỏi cổng chính, băng qua con đường
lớn là đến bờ đê sóng tràn. Hàng ngày sau giấc ngủ trưa, cô lại thả bước dạo chơi trên bãi biển. Mới ở đây chưa được bao lâu, cô đã phơi làn da
trắng hồng của mình thành ngăm đen, cô cũng biết vậy, nhưng vì quá say
sưa với nắng vàng, biển xanh nên không thể từ bỏ thói quen này.
Trưa nay Cố Tiểu Khanh thức dậy sớm hơn mọi bữa. Biển bấy giờ gay gắt nắng,
chỉ có lác đác vài du khách dạo chơi, xung quanh cô sóng vỗ từng tiếng
rì rào làm dịu lòng người.
Cô giản dị trong chiếc áo sơ mi tay
dài, quần thể thao và đôi dép lê, lát sau thấy dưới bàn chân cồm cộm cát biển, cô bèn cởi dép xách trên tay rồi để chân trần chậm rãi bước về
phía trước.
Đi dưới nắng chốc lát, người đã ươn ướt mồ hôi, cô
bèn rẽ vào tàng cây cọ mọc ven dải cát để nghỉ mệt. Ngồi dưới gốc cây
một chút, cô cảm thấy cả người mát mẻ dễ chịu hơn hẳn. Khí hậu miền biển vốn là thế, cho dẫu nắng có nóng đến cháy da, thì chỉ cần một bóng râm
cũng đủ xóa tan cái oi nồng.
Cố Tiểu Khanh hướng mặt ra biển,
hít hà hơi nước ẩm ướt và hương muối mằn mặn đặc trưng của biển cả trong từng ngọn gió. Cô thư thả ngồi xếp bằng dưới tán lá cọ xanh mướt, dõi
mắt về nơi xa xăm. Đây là thói quen thường ngày của cô, mỗi khi chân
mỏi, cô sẽ tìm một chỗ ngồi xuống và cứ thế ngẩn ngơ nhìn biển xanh bao
la, nghe sóng xô dạt dào, có nhiều lúc cô ngồi cho đến khi chiều muộn.
Hoàng hôn dần nghiêng nắng, biển cũng đông người hơn. Quanh cô bắt đầu có
tiếng ồn ào xôn xao của không ít các đôi tình nhân mặc đồ tắm vui đùa ầm ĩ, thi thoảng giữa những tràng cười giòn tan lại có tiếng cô gái trẻ
hét lên phấn khích. Họ trẻ trung và hồn nhiên, vô tư đùa giỡn, vô tư
cười thỏa thích. Cố Tiểu Khanh dừng mắt ở họ một lúc rồi quay mặt đi,
ngẩn ngơ nhìn ra biển cả thăm thẳm.
Vì quá ngẩn ngơ nên bắp chân có chút ngưa ngứa nhồn nhột mà cô cũng chẳng hề phát hiện, phải qua hồi lâu cô mới cảm giác được có đầu lưỡi nham nhám đang liếm láp bắp chân
mình và giật thót nhìn lại. Sát bên cạnh cô, một chú chó chăn cừu
Scotland đang nũng nịu cọ cọ cái đầu lớn hết cỡ vào bắp chân cô để lôi
kéo sự chú ý.
Cô cười dịu dàng, đưa tay xoa đầu anh bạn bốn chân to gần bằng mình, cất giọng trìu mến: “William đấy à?”
William ngước cặp mắt đen láy hiền khô lên nhìn rồi rướn cổ liếm mặt cô. Cố
Tiểu Khanh cười khanh khách, để chú chó tự do biểu lộ sự mừng rỡ phấn
khích bằng cái lưỡi ram rám của nó. Sau đó cô ôm cổ William tránh mặt
sang bên, vừa vuốt ve bộ lông mềm như bông, vừa quay đầu nhìn con đường
cát trắng trải dài. Dưới ánh ráng chiều đỏ hồng rạng rỡ, Âu Lâm Tỷ đang
cười sáng ngời bước về phía cô.
Anh dừng lại trước mặt Cố Tiểu Khanh, ngồi xổm xuống đối diện với cô: “Tiểu Khanh, em khỏe không?”
Cố Tiểu Khanh mỉm cười gật đầu. Âu Lâm Tỷ vuốt tóc cô hai lần, đoạn xoay
người ngồi xếp bằng cạnh bên, thở dài đánh sượt: “Anh biết mà, thể nào
em cũng sống tốt thôi, cho dù có chuyện gì xảy ra thì em cũng dứt khoát
không tìm đến cái chết.”
Cô ngoảnh sang nhìn anh, chẳng nói gì,
thoáng chốc lại quay mặt trông ra biển. William nằm bên cạnh ngoan ngoãn kê đầu lên đùi cô, lim dim hưởng thụ những cái vuốt ve dịu dàng.
Âu Lâm Tỷ cũng phóng tầm mắt ra khoảng xanh mênh manh phía trước, nửa ngày vẫn không lên tiếng, chỉ có sắc mặt dần trở nên nghiêm túc. Mãi lâu sau anh mới lí rí: “Anh của anh đã phẫu thuật thành công, tỉnh rồi, giờ
đang trong giai đoạn hồi phục.”
Cô thoáng cứng người, nhưng liền lập tức thả lỏng, chỉ thả một tiếng “Ừ” nhẹ như gió thoảng.
Rồi sau đó, hai người ngồi im lặng suốt cả buổi chiều, chẳng ai nói với ai
thêm một lời nào nữa. Cuối cùng, khi vầng dương tròn trĩnh từ từ chìm
xuống mặt biển, Cố Tiểu Khanh đứng lên, phủi phủi cát dưới mông, nhìn Âu Lâm Tỷ nói: “Đi, đi về thôi.”
Âu Lâm Tỷ lặng thinh đứng lên
bước đến sóng vai cùng Cố Tiểu Khanh. Hai người một chó chậm rãi rảo
bước trở về làng nghỉ mát trong bóng tịch dương.
Sự xuất hiện
của Âu Lâm Tỷ làm siêu thị nhỏ bé trở nên rộn ràng không thể tả. Ba nhân viên Cố Tiểu Khanh thuê là hai cô gái một chàng trai đều đang ở độ tuổi đôi mươi tươi trẻ, hoạt bát, năng động, tuy nhiên vì cô chủ khá nghiêm
nghị nên bình thường họ không dám đùa giỡn quá trớn. Ấy vậy mà Âu Lâm Tỷ chỉ mới ghé đến một ngày thôi đã dễ dàng thân thiết với họ, thậm chí
anh còn thường xuyên pha trò làm hai cô gái trẻ cười ngất ngư.
Cả ba cô cậu nhân viên đều chắc như bắp rằng cô chủ và anh đẹp trai mới
đến là một đôi. Mặc dù Cố Tiểu Khanh từng năm lần bảy lượt đường hoàng
đính chính với họ rằng ‘Không có gì.’, nhưng đáng tiếc, chẳng ai thèm
tin lời cô.
Thật ra cũng không thể trách người ta hiểu lầm. Sau
khi đến đây, Âu Lâm Tỷ trú ngụ trên tầng hai của siêu thị. Cố Tiểu Khanh dọn dẹp phòng chứa đồ bên cạnh phòng ngủ của cô để làm phòng ngủ tạm
thời cho anh. Thời tiết Hải Nam nóng bức nên Âu Lâm Tỷ hay mặc quần
short, để cánh tay trần, đi qua đi lại trên lầu. Và cái cảnh ấy đã bị ba người kia thu vào mắt không ít lần.
Có vẻ Âu Lâm Tỷ rất thích ở chỗ Cố Tiểu Khanh. Mỗi ngày anh đều ngủ tới khi mặt trời lên ba cây
sào. Thức dậy, anh gom bữa sáng và bữa trưa vào ăn luôn một thể. Cơm
nước no nê xong, anh xuống dưới lầu phụ giúp chút việc trong siêu thị.
Tiếp đó, anh đợi Cố Tiểu Khanh ngủ trưa dậy rồi cùng cô ra bãi biển. Cô
tản bộ, anh bơi lội. Đến buổi tối thì anh mất tích. Ban đầu Cố Tiểu
Khanh cũng không biết anh đi lúc nào, duy chỉ vài bữa trời vừa rạng
sáng, nghe tiếng cọc cạch ở vách bên cạnh, cô mới biết anh đã trở lại.
Từ hôm đầu tiên Âu Lâm Tỷ tới đây cho đến những ngày sau ngày, cuộc sống
thường nhật của Cố Tiểu Khanh vẫn đi theo một lộ trình quen thuộc, và
trên lộ trình đó không xuất hiện bất cứ câu hỏi nào liên quan đến Âu Lâm Ngọc.
¤¤¤
Cách mỗi cuối tuần thì Lý Triết lại đưa cặp song sinh về thăm nhà mẹ ruột, sẵn tiện ghé thăm Cố Tiểu Khanh. Hai đứa bé mới
bảy tháng tuổi mà đã bụ bẫm rất đáng yêu. Âu Lâm Tỷ thấy trẻ con vui
mừng hớn hở ra mặt, anh xem bọn trẻ như ‘đồ chơi’ của mình, cứ hay chọc
chúng mếu máo khóc thét lên và dĩ nhiên thường khiến Lý Triết phải giậm
chân tức tối. Lúc mới gặp Âu Lâm Tỷ, Lý Triết cũng hỏi qua Cố Tiểu Khanh về quan hệ giữa hai người, nhưng cô chỉ cười nhạt đáp: “Chẳng là gì
cả.” Từ đó về sau, Lý Triết không hỏi thêm lần nào nữa.
Chớp mắt đã đến cuối tuần, sáng nay Lý Triết vui vẻ đến chơi với Cố Tiểu Khanh.
Cô nàng và Cố Tiểu Khanh ở trên lầu chuyện trò một thôi một hồi, lát sau thấy bọn trẻ thiu thiu buồn ngủ, Lý Triết bèn đặt con nằm ngay ngắn
trên giường Cố Tiểu Khanh rồi cùng cô xuống tầng dưới.
Cô thu
ngân Tiểu Đào sáng nay nghỉ phép, hiện tại siêu thị cũng không có khách
hàng, Cố Tiểu Khanh ngồi sau quầy thu ngân, tán gẫu câu được câu không
với Lý Triết.
Thình lình trên lầu dội lên tiếng khóc long trời
lở đất, hai cô gái đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên, Cố Tiểu Khanh khẩn
trương: “Thôi chết, Âu Lâm Tỷ ngủ trong phòng cách vách, giờ này chắc
anh ấy rời giường rồi đấy.”
Lý Triết nghe vậy ba chân bốn cẳng
chạy ngay lên tầng trên, quả nhiên không lâu sau bên trên vọng xuống
tiếng Lý Triết giận dữ la mắng Âu Lâm Tỷ hòa cùng tiếng em bé rỉ rả khóc lóc rất náo nhiệt.
Cố Tiểu Khanh vừa nghe vừa cười tủm tỉm,
đúng lúc này, điện thoại di động cô đặt bên cạnh đổ chuông. Từ sau tai
nạn đó, cô mang theo chiếc điện thoại này bên mình mọi lúc mọi nơi và
vẫn dùng sim của thành phố C. Đinh ninh rằng nhà cung cấp hàng gọi điện
đến, cô không hề nghĩ ngợi thuận tay ấn phím nghe.
Trong loa
không có tiếng người nói, chỉ có những âm thanh hít thở thoát ra nặng
nhọc. Nụ cười vẫn còn nở trên gương mặt, cô nhẹ nhàng lên tiếng: “Alô.”
Không ai đáp lại Cố Tiểu Khanh, người ở đầu dây bên kia lại càng thở dồn dập
khổ sở. Cô đứng bật dậy, cả thân thể thoắt trơ cứng, cảm giác thời gian
chờ đợi ấy như kéo dài vĩnh cữu. Cuối cùng điện thoại truyền ra một
giọng nói: “Tiểu…Khanh.”
Thanh âm ấy vừa ngọng nghịu như trẻ con lần đầu bập bẹ biết nói, vừa khô cứng trẹo trọ như người gặp chướng
ngại về ngôn ngữ. Dù là thế, nhưng cô vẫn nghe ra, đó là tiếng của Âu
Lâm Ngọc. Khoảnh khắc hai từ “Tiểu Khanh” kia vang lên bên tai, nước mắt cô tức thì rơi ướt bờ mi.