“Tiểu Khanh.”Anh cười nhìn cô, ánh mắt thanh thản đến lạ, giống như vừa
trở về nhà sau chặng đường dài xa xôi. “Hóa ra em ở đây.”
Dưới màu nắng hạ rực vàng cháy bỏng, cô nghiêng đầu nhìn anh, nước mắt dâng tràn rèm mi: “Anh…đến rồi.”
“Ừ, anh đây Tiểu Khanh. Không phải anh đã từng nói với em sao? Chờ anh khỏe hẳn anh sẽ đi tìm em ngay.” Nụ cười anh rất ấm áp, giọng nói anh rất
bình tĩnh.
“Tất cả đều ổn rồi hả anh?” Cô ngắm anh từ đầu đến
chân, anh khoác lên người bộ quần áo giản đơn, tuy gầy đi nhiều so với
trước nhưng thần thái hồng hào tươi tỉnh, tay anh chống gậy, người hơi
nghiêng về bên phải, bên cạnh anh là một chiếc vali cỡ vừa.
Anh thong dong cười, duỗi duỗi cây gậy trong tay: “Bây giờ anh là kẻ tàn tật đến nhờ em cưu mang đây.”
Cô mím môi nhìn cây gậy của anh, lặng im không đáp. Anh miên man dõi theo
cô, chẳng nói một lời. Cứ như vậy, họ đứng đối diện với nhau, để ánh mắt nói thay bao câu từ. Rốt cuộc Âu Lâm Ngọc không thể duy trì nụ cười
trên gương mặt được nữa, anh chống gậy nhấc từng bước về phía cô.
“Tiểu Khanh?” Anh cúi đầu thủ thỉ.
Cô ngẩng lên, đôi mắt thổn thức trong dòng lệ đắng cay.
“Anh thật lòng xin lỗi vì đã để em phải đợi lâu thế này.”
Cô vỡ òa nước mắt. Bên anh ngần ấy thời gian, nhưng đây là lần đầu tiên cô để xúc cảm của mình phơi bày trọn vẹn trước anh. Anh đưa một bàn tay
nâng mặt cô lên, dùng ngón cái gạt những sợi nước mắt ngắn dài trên gò
má nóng hổi với xiết bao dịu dàng, yêu thương, trân trọng và đau xót.
Giữa lúc Cố Tiểu Khanh đang ngỡ ngàng, chợt tiếng Âu Lâm Tỷ lạnh lùng vọng
đến từ phía sau Âu Lâm Ngọc: “Này, hai người đứng ngoài cửa làm gì vậy?
Định diễn cảnh tình yêu lâm li bi đát sao?”
Âu Lâm Ngọc xoay
người lại, Cố Tiểu Khanh lau khô nước mắt rồi ngước mặt lên. Trên bậc
thềm trước cửa vào siêu thị, Âu Lâm Tỷ đang khoanh tay đứng nhìn họ lăm
lăm.
Âu Lâm Ngọc trở về dáng vẻ bình thường, lên tiếng gọi Âu Lâm Tỷ: “Lâm Tỷ.”
Âu Lâm Tỷ vẫn giữ tư thế cũ, nín thinh nhìn xoáy vào anh bằng vẻ mặt chẳng có chút sắc thái biểu cảm.
Anh mỉm cười, giọng nói điềm đạm và trầm ấm: “Lâm Tỷ, Tiểu Khanh yêu anh, chỉ anh mới có thể làm cho cô ấy hạnh phúc.”
Câu khẳng định ấy đã khiến Âu Lâm Tỷ chới với, cả người anh gồng lên rồi
thả lỏng. Nhếch môi cười bất lực, anh bước xuống thềm, đi đến trước mặt
hai người họ. Đầu tiên anh nhìn Cố Tiểu Khanh, kế đến quay sang đối mặt
với Âu Lâm Ngọc, cuối cùng mở rộng hai tay ôm Âu Lâm Ngọc khi đã trút
tiếng thở dài thườn thượt: “Anh, anh nhớ đối xử tốt với cô ấy.”, tiếp
theo anh nói thật nhỏ, chỉ vừa đủ để Âu Lâm Ngọc nghe: “Nếu lần sau mà
còn như vậy, em không ngại dùng sức mạnh với anh đâu đấy.”
Âu Lâm Ngọc vươn cánh tay không nắm gậy ôm Âu Lâm Tỷ: “Chắc chắn không có lần sau, cám ơn em đã thay anh chăm sóc cô ấy.”
Âu Lâm Tỷ vỗ vỗ lưng Âu Lâm Ngọc, sau đó tách người ra và rồi đi lướt qua
họ, không một lần nhìn lại. Cố Tiểu Khanh nhìn theo bóng lưng anh, thốt
lên: “Lâm Tỷ…”, có điều sau tiếng gọi lưng chừng đó thì cô chỉ đứng lặng một chỗ bởi không biết nên nói gì tiếp theo.
Bước chân Âu Lâm
Tỷ có khựng lại trong thoáng chốc, nhưng anh vẫn không quay đầu, chỉ đưa lưng về phía hai người vẫy vẫy tay rồi uể oải lê dép đi về hướng bờ
biển.
Đợi cậu em đi rồi, Âu Lâm Ngọc quay lại nhìn cô chằm chằm: “Sao đây, không định mời anh vào sao?”
Cô ngoảnh mặt sang anh, không hiểu vì nguyên cớ gì bây giờ cô lại thấy anh khác xưa, không thể nói chính xác là khác ở đâu, song rõ ràng cô cảm
nhận được nhiều hơi thở ấm áp hơn từ anh.
Cô định thần lại, cúi xuống nhặt cái túi to nằm lăn lóc trên mặt đất, rồi nói: “Đi vào thôi anh.”
Cô đưa anh đi xuyên qua tầng dưới siêu thị, đến cầu thang dẫn lên tầng
trên. Lúc ngang quầy thu ngân, Tiểu Đào cất tiếng chào: “Chị Tiểu Khanh
về đấy ạ?”
“Ừ, không có việc gì nên chị về sớm.” Cô đáp.
Tiểu Đào vừa thoáng thấy Âu Lâm Ngọc, đèn pha trong mắt hoạt động ngay tức khắc: “Chị Tiểu Khanh, ai vậy chị?”
Cô không biết nên giới thiệu Âu Lâm Ngọc thế nào cho đúng, đành trả lời
theo kiểu vô thưởng vô phạt: “À…đây là anh của Âu Lâm Tỷ.”
Tiểu Đào cười tươi rói tới độ mắt sáng lấp lánh: “Em chào anh Âu.”
Âu Lâm Ngọc cười khẽ, hòa nhã lên tiếng: “Chào em, sẵn đây anh muốn bổ
sung giúp chị Tiểu Khanh của em một chút, mặc dù anh là anh của Âu Lâm
Tỷ, nhưng ngoài ra anh còn là người đàn ông của chị ấy.”
Tiểu
Đào há miệng to đến độ có thể nhét vừa một quả trứng gà, Cố Tiểu Khanh
thì không ngăn được vẻ khiếp đảm, tròn mắt nhìn anh bàng hoàng. Trước sự sửng sốt của hai cô gái, anh vẫn thản nhiên nở môi cười và nụ cười ấy
còn lan tỏa sâu vào tận đáy mắt. Đến giờ phút này thì Cố Tiểu Khanh tin
chắc rằng anh đã hoàn toàn thay đổi, bằng chứng rành rành là cái cụm từ
“người đàn ông” đáng sợ như vậy mà anh cũng nói ra cho được.
Sau cùng, Cố Tiểu Khanh thu hồi lại vẻ mặt khiếp sợ, xấu hổ ho khan một tiếng: “Đi thôi anh, lên lầu trước đã.”
Kiểu thiết kế của nhà Cố Tiểu Khanh không được chỉnh chu cho mấy, ví dụ như, cầu thang không có tay vịn. Khi lên lầu, cô bất chợt quay ra sau nhìn
Âu Lâm Ngọc, nhưng rồi thấy anh tay xách vali, bước đi vững vàng nên cô
cũng đi tới không đỡ anh.
Đối diện nấc thang trên cùng là phòng
chứa đồ – căn phòng thời gian qua đã được cô dọn dẹp làm phòng ngủ cho
Âu Lâm Tỷ, sát vách là phòng ngủ của Cố Tiểu Khanh – trông lớn hơn một
chút vì được xây thông với phòng tắm, riêng nhà bếp và phòng vệ sinh thì nằm ở cuối hành lang.
Cố Tiểu Khanh đi đến cửa phòng của mình,
lấy chìa khóa ra mở cửa, bước vào trước rồi xoay người nhìn Âu Lâm Ngọc
nói: “Vào đi anh.”
Anh kéo vali đi vào, sau đó đứng giữa phòng
quan sát một lượt. Căn phòng chỉ rộng khoảng hơn chục mét vuông, cách
bài trí vật dụng cũng mộc mạc giản dị. Vừa vào cửa anh đã thấy ngay
chiếc giường đôi, đối diện giường là bàn trang điểm sạch sẽ và hầu như
trống trơn chẳng có thứ gì. Cạnh đó là chiếc ghế sofa bằng vải bố, trên
ghế có vài bộ quần áo bẩn của Cố Tiểu Khanh và cuối cùng là tủ tivi kê
sát vào bức tường trước ghế sofa. Căn phòng nhỏ hẹp như vậy, thế nên chủ nhân sở hữu vật gì chỉ cần liếc mắt nhìn sơ là đã dễ dàng nhận ra.
Cố Tiểu Khanh bước tới sofa, khom người đẩy quần áo bẩn sang hai bên để
chừa ra một khoảng trống, xong xuôi cô quay lại nói: “Anh ngồi đi.” Giờ
đã hết ngượng ngùng nên cô nói chuyện cũng tự nhiên hơn.
Anh
chống gậy đi đến ngồi vào ghế. Thấy anh ngồi có phần khó nhọc, một chân
của anh thẳng đuột, cứng còng, ngồi được rồi còn phải dùng tay nắn nhẹ
vài cái, cô không kìm được hỏi: “Chân bị tổn thương nghiêm trọng hả
anh?”
Anh ngước nhìn người đứng bên cạnh, vẻ mặt thoắt nghiêm túc: “Cực kỳ nghiêm trọng, anh sẽ bị như vậy từ giờ cho đến già.”
Cố Tiểu Khanh ngơ ngác ngồi xổm xuống, kéo ống quần Âu Lâm Ngọc lên, sờ
vào bắp chân của anh: “Đi lâu chắc anh đau lắm phải không?”
Âu Lâm Ngọc xoa đầu cô: “Anh đùa với em đấy, chỉ cần kiên trì tập luyện thì sẽ phục hồi lại như cũ thôi.”
Cố Tiểu Khanh thở phào nhẹ nhõm, ỉu xìu ngồi bệt xuống đất, xong lại ngẩng lên nhìn Âu Lâm Ngọc vẫn còn mải cười tủm tỉm: “Vậy bây giờ có phải anh không thấy đau không?”
Âu Lâm Ngọc thôi cười, vô số trạng thái
cảm xúc hiện lên trong ánh nhìn sâu hun hút: “Tiểu Khanh, anh xin lỗi
em, sau này anh sẽ không làm em buồn nữa.” Dứt lời, anh khẽ khàng mơn
man gương mặt cô, ngón tay lưu luyến bịn rịn không nỡ rời.
Anh
nói không đầu không đuôi, tuy thế cô vẫn hiểu, hiểu hết. Thông thường
người đang yêu không khi nào thiếu thốn những câu thề thốt ngọt ngào
bóng bẩy mà độ tin cậy của chúng lại chẳng được bao nhiêu, nhưng chính
anh nói thì cô tin tưởng không chút băn khoăn. Cô vùi mặt vào đầu gối
anh, một lát sau anh thấy ống quần mình ươn ướt. Anh cúi đầu trầm lặng
nhìn chiếc gáy thon nhỏ, vuốt ve mái tóc ngắn cũn cỡn của cô:Tiểu Khanh, anh đã về.
Họ im lặng bên nhau như vậy một lúc lâu, bỗng Âu Lâm Ngọc nói: “Tiểu Khanh, em có ăn trưa không? Anh đói quá.”
Cố Tiểu Khanh đứng dậy đi lấy túi đồ ăn to đem từ nhà Lý Triết về, đưa tới trước mặt anh: “Anh đợi em chút nhé.”
Vào bếp, Cố Tiểu Khanh lui cui bận bịu không ngừng tay. Cô vo gạo nấu cơm,
lấy đồ ăn trong túi bày ra hết trên bàn rồi mang đi hấp nóng. Thu xếp
xong hết thảy, cô đứng nghệt mặt ra nhìn cái nồi bốc hơi nghi ngút. Anh
đến quá đột ngột, phút chấn động ban đầu rồi cũng nguôi ngoai, bây giờ
cô vừa cảm thấy mệt rã sau ngày tháng chờ đợi mòn mỏi vừa cảm thấy mọi
thứ hoang đường như một giấc mơ không tưởng.
Không biết qua bao lâu, tiếng Âu Lâm Ngọc chợt nhẹ nhàng truyền đến từ sau lưng cô: “Tiểu Khanh.”
Cô quay mặt lại thì thấy anh đứng ở cửa phòng bếp từ khi nào. Anh nhỏ nhẹ lên tiếng nhắc nhở: “Nồi sắp cạn nước rồi.”
Cô đột ngột sực tỉnh, luống cuống khóa gas, mở nắp nồi và dùng tay không nhấc cái mâm đặt bên trong.
Ở phía sau Âu Lâm Ngọc hoảng hốt la lớn: “Tiểu Khanh!” Nhưng Cố Tiểu
Khanh đã chạm vào cái mâm nóng bỏng rát và rụt tay trở lại trước khi kịp nhận ra tiếng nhắc nhở hơi muộn màng đó.
Anh sải bước nhanh đến trước mặt Cố Tiểu Khanh, cầm tay cô lên xem, ngón giữa và ngón trỏ đỏ
bừng. Rồi anh xoay người lấy hộp đựng muối, đoạn quay lại với nắm muối
nhỏ, rảy rảy vào ngón tay cô. Làm xong, anh thở phào yên tâm: “Như vậy
em sẽ không bị nổi bóng nước.”
Cô thu tay về, giơ lên trước mặt
nhìn một chút rồi thôi, không hé môi nói câu gì. Anh lại tiếp tục quay
đi tìm tấm khăn bằng vải bố, quấn vào tay rồi vòng trở về nhấc mâm thức
ăn từ trong nồi ra, không quên ngoảnh đầu bảo cô: “Em ra ngoài đợi đi,
để đó anh làm.”
Nghe anh bảo vậy, cô cũng không đôi co gì thêm,
ra ngoài ngồi xuống sofa yên lặng chờ đợi. Kim đồng hồ nhích chưa được
bao lâu, anh đã trở lại với hai đĩa đồ ăn trên tay. Lần này cô phát hiện được thêm một điều mới mẻ là, dù có hay không có cây gậy, cũng không
ảnh hưởng đến chuyện đi đứng của anh – ‘kẻ tàn tật’ như anh quả thật lợi hại.
Họ dùng bữa bên bàn trà trong bầu không khí yên tĩnh. Cố
Tiểu Khanh ăn mà trong lòng ngổn ngang xáo trộn, cứ ăn được chút ít là
cô lại thất thần ngồi thừ người ra. Âu Lâm Ngọc thấy rõ cô không tập
trung, nhưng cũng chẳng nói năng gì.
Đang ăn nửa chừng, Cố Tiểu Khanh hỏi anh: “Anh đặt khách sạn chưa?”
Miệng vẫn còn chút cơm chưa kịp nuốt xuống, anh thoáng sửng sốt, hỏi lại: “Anh có thể ở lại đây không?”
Cô và vài đũa cơm, không trả lời anh.
Sau bữa ăn trưa, Cố Tiểu Khanh vào nhà bếp rửa bát đũa. Lúc thu dọn xong đi ra, thấy Âu Lâm Ngọc đang lau nhà, cô đứng sững ở cửa bếp một hồi rồi
đi tới ngồi vào sofa, cởi dép lê đặt vào ô vuông dưới bàn trà, co chân
tựa cằm lên gối nhìn theo bóng lưng anh.
Âu Lâm Ngọc lau nhà
xong, lại gom quần áo bẩn Cố Tiểu Khanh vất trên sofa cho hết vào rổ
giặt đồ, đi thẳng vào nhà tắm. Anh làm mọi chuyện rất tự nhiên, Cố Tiểu
Khanh nhìn anh mải miết mà anh cũng không có phản ứng gì.Thật ra trước
đây khi họ sống chung, phần lớn việc nhà đều do một tay anh lo liệu,
nhưng bây giờ cô thấy anh khác với hồi ấy nhiều lắm.
Vào nhà tắm được một lát, anh lại cầm mảnh giẻ lau đi tới kéo tấm mành dày bên cửa
sổ. Ánh nắng mặt trời tức thì ùa vào soi rọi những hạt bụi nhỏ li ti bay lơ lửng và cả cây đàn ghi-ta đặt ngang trên bậu cửa.
Tay khẩy
nhẹ sợi dây đàn, anh bồi hồi nhớ về thời gian đầu họ mới quen, cô đã vì
anh mà hát bài “Đậu đỏ”. Anh cong môi cười, quay lại hỏi cô: “Tiểu
Khanh, bây giờ em còn đàn ghi-ta không?”
Cô nhìn theo anh không
rời mắt, tới khi nghe anh hỏi thì cô lại làm ra vẻ không quan tâm, phất
phất tay nói: “Em chỉ biết đàn lung tung vớ vẩn thôi, mà lâu lắm rồi em
cũng không chơi nữa, đấy là của Âu Lâm Tỷ, chẳng biết anh ấy để đó từ
bao giờ.”
Ánh mắt anh dừng lại bên người Cố Tiểu Khanh, nơi ấy,
cô đang che giấu bàn tay phải của mình, rồi anh cứ nhìn chằm chặp mãi
như thế, thật lâu sau mới quay lưng bước đi một cách cứng nhắc.
Suốt cả buổi trưa, Cố Tiểu Khanh ngồi trên sofa xem Âu Lâm Ngọc tất bật dọn dẹp căn phòng của cô sạch sẽ bóng loáng.
Lau chùi nhà tắm rồi, Âu Lâm Ngọc đi tới cuối hành lang trên ban công để
phơi quần áo vừa giặt xong của Cố Tiểu Khanh. Mọi việc xong đâu vào đấy, anh vào nhà bếp rửa tay rồi trở ra hỏi cô: “Trước đây không phải em hứa khi nào anh đến sẽ mời anh đi biển ăn đồ nướng sao? Bây giờ lời hứa đó
còn hiệu lực không?”
Cô ngước mặt nhìn anh, gật đầu: “Còn chứ.”
Anh rút tờ giấy ăn trên bàn trà, lau tay rồi nói: “Vậy mình đi thôi.”
Cô mắt chữ A miệng chữ O, ngạc nhiên hỏi: “Mới đó anh đã đói bụng rồi sao?”
Anh nói thảnh thơi: “Đói thì không đói, chúng ta ra ngoài tản bộ trước một lúc đi, trên đường đi anh thấy biển nơi này đẹp quá.”
Cô không phản đối, xỏ dép rồi cùng anh xuống lầu, thả bộ ra biển.
Hoàng hôn xuống, biển đẹp nên thơ và vắng vẻ. Vầng trời đỏ rực và đại dương
xanh thẳm giao nhau trên rặng mây hồng dịu dàng, từng cơn gió biển mênh
mang thổi vào bờ, thổi mát cả lòng người.
Anh mặc bộ quần áo
giản dị, áo sơ mi cổ bẻ kẻ sọc xanh trắng kết hợp cùng chiếc quần màu
kem và đôi giày da bò. Với gương mặt điển trai lạ thường và cây gậy
chống trong tay, anh đã thu hút rất nhiều sự chú ý của những người đi
ngang qua, đặc biệt là các cô gái trẻ.
Cố Tiểu Khanh đút tay vào túi quần, vừa đi vừa nhìn chân anh, vẩn vơ suy nghĩ vì sao anh mang
giày da đi trên cát mà vẫn không hề hấn gì.
Họ rảo bước trên bờ
cát mịn màng, không ai nói chuyện với ai. Khi trời chuyển màu xanh thẫm, chẳng cần hẹn trước, hai người vẫn cùng lúc quay mặt về hướng biển,
sóng vai nhìn hoàng hôn từ từ lặn dần nơi đường chân trời cho đến khi
vạt nắng cuối cùng tắt lịm.
Khi bốn bề đã chìm hẳn vào bóng tối, Cố Tiểu Khanh dẫn Âu Lâm Ngọc ra đường cái. Đối diện bên đường là dãy
hàng quán vỉa hè, lúc này đã vào giờ ăn chiều nên khách khứa rất đông
đúc tấp nập, mỗi quán đều phải kê bàn ghế lấn ra ngoài lòng đường mới có đủ chỗ ngồi cho khách.
Cô đưa anh vào quán ăn mà cô thường
xuyên ghé đến, tìm một bàn còn trống. Kỳ thực nơi này vệ sinh không được tốt lắm, ghế thì miễn cưỡng có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng lớp
dầu mỡ béo ngậy dính trên bàn thì không giấu vào đâu được. Biết tính anh thích sạch sẽ, cô cố ý liếc nhìn anh dè chừng, nhưng thấy anh vẫn tỉnh
bơ, không có biểu hiện gì khác thường. Sau khi họ ngồi vào chỗ, cô lấy
mảnh giấy ăn kém chất lượng quán để sẵn lau qua bàn ăn một lần.
Lúc gọi món, cô tùy ý chọn mấy món hải sản nướng mình thích ăn, xong cô đưa tờ thực đơn bẩn bẩn nhơn nhớt qua cho anh, ngẩng đầu hỏi: “Anh muốn ăn
gì? Ở đây ngoài bán món nướng còn có mấy món khác nữa.”
Âu Lâm Ngọc mỉm cười: “Tùy em quyết định.” Cô trả lại thực đơn cho bồi bàn, không gọi thêm món nào.
Hải sản là món ăn rất dễ đánh lừa thị giác, nhìn thì nhiều như một đại đội
chứ thật ra chẳng thấm tháp vào đâu. Cố Tiểu Khanh gọi đủ thứ món linh
tinh, chỉ trong chốc lát trên bàn đã đầy ắp các loại vỏ sò vỏ ốc.
Xung quanh tiếng nói câu cười ồn ã huyên náo, khói trắng từ cái lò nướng đặt trên lề đường theo gió biển bay cuồn cuộn vào trong quán, bầu không khí chẳng có chút gì gọi là lãng mạn. Cách ăn của anh vẫn từ tốn, tao nhã
như vậy. Cô còn nhớ hơn một năm trước, lần đầu tiên anh mời cô đi ăn món Tây ở Kim Ngưu Giác Vương, anh ngày ấy kiêu ngạo lạnh lùng như quý tộc, còn anh bây giờ ngồi trong hàng quán bình dân tầm thường, dù rằng cử
chỉ điệu bộ vẫn còn nét cao quý cố hữu nhưng rõ ràng anh đã khác đi rất
nhiều.
Thanh toán xong, họ cất bước rời đi. Trên đoạn đường đêm
yên tĩnh, anh đột nhiên kéo bàn tay phải cô mải giấu trong túi quần ra
ngoài và nắm lấy trong tay mình. Cô giật mình muốn giãy tay tránh đi,
nhưng anh càng siết chặt hơn, không cho phép cô giãy giụa.
Vùng
vẫy hai lần không được, biết không có cơ hội thành công, nên cô đành
chịu, để tay mình nằm yên trong tay anh. Đợi cô thôi quấy quả, ngón tay
anh bắt đầu di chuyển từ bàn tay cô lên đến cánh tay, rồi khẽ vuốt nhẹ
vết sẹo giải phẫu còn hằn nguyên trên đó, hết lần này đến lần khác.
Trở về siêu thị, cô bảo anh lên lầu trước. Sau khi nhân viên ra về, cô kéo
cửa cuốn, tắt đèn, thu xếp gọn gàng rồi cũng lên lầu. Vào phòng, thấy
anh đang khom người đổi chăn và ga giường, cô nghiêng vai tựa vào cửa,
chờ anh làm xong mới hỏi: “Anh định ở lại đây thật à?”
Âu Lâm
Ngọc quay lại nhìn Cố Tiểu Khanh đứng bên cửa, gương mặt cô ẩn trong
vùng tối nên anh không thể nào đọc được biểu cảm. Sau đó anh bước đến
đứng trước cô, nhìn cô tha thiết rất lâu rồi thình lình vòng tay ra sau
đầu Cố Tiểu Khanh, ấn đầu cô vào ngực mình.
Một tay anh đặt sau
gáy cô, tay còn lại ôm chặt eo cô. Anh dùng lực quá mạnh khiến Cố Tiểu
Khanh suýt không thở nổi. Giọng nói anh trầm ấm rót vào tai cô: “Tiểu
Khanh, anh về rồi. Hãy tin anh, từ nay trở về sau, anh sẽ không bao giờ
xa em thêm một lần nào nữa.”
Cô đứng im lìm không động đậy, mãi
lâu sau mới cất lên giọng nói nghèn nghẹn từ vòm ngực anh: “Có thật là
sau này mình sẽ không xa nhau không anh?”
Anh thở dài, trả lời vô cùng kiên định: “Anh cam đoan, cả đời này anh tuyệt đối không bao giờ rời bỏ em.”