Phùng Kiến Vũ bắt đầu suy tính, cậu muốn đặt ra điều kiện với Vương Thanh, cậu muốn sống cho nên dù có sợ đến mấy cậu cũng phải hỏi hắn:
"Nếu như em đoán được suy nghĩ của ngài, ngài sẽ giữ em bên cạnh chứ?"
Vương Thanh nghe ra được ngữ điệu có điểm run rẩy kia của Phùng Kiến Vũ, hắn híp mắt đánh giá người phía trước rồi chậm rì rì phun ra từng chữ một:
"Muốn đặt điều kiện với tôi?"
Phùng Kiến Vũ nuốt một ngụm nước miếng rồi gật đầu, Vương Thanh đưa tay chạm vào nơi yết hầu đang run rẩy kia của Phùng Kiến Vũ:
"Từ đó tới giờ chưa có bất cứ một ai dám đặt điều kiện với tôi cả"
Phùng Kiến Vũ bị ngón tay mang theo vết chai kia của Vương Thanh gãi ở yết hầu vừa ngứa ngáy vừa cảm thấy nghẹn. Cậu bắt đầu sợ hãi, chỉ sợ Vương Thanh tức giận sẽ giết cậu, Phùng Kiến Vũ muốn né tránh động tác này của Vương Thanh cho nên cậu liền đột nhiên quỳ xuống sàn, hai tay đặt ở trên đùi Vương Thanh, gương mặt ngẩng lên nhìn về phía hắn, ánh mắt mở lớn cố gắng giấu đi sự bất an do dự:
"Nếu em đoán được suy nghĩ của ngài, ngài có giữ em ở bên cạnh không?"
Vương Thanh nâng mi khẽ nói:
"Em nói xem"
Phùng Kiến Vũ cúi đầu ngậm lấy vật to lớn nóng rực kia, thứ đó của Vương Thanh thật sự rất lớn, nó lớn đến mức Phùng Kiến Vũ không thể nào có thể ngậm hết được vào trong miệng, chỉ có thể ngậm được hai phần ba là đã đến cực hạn của cậu. Không gian yên tĩnh chỉ có duy nhất tiếng nước dâm mỹ mà Phùng Kiến Vũ tạo ra, cậu chính là người nghe thấy rõ ràng hơn ai hết tiếng nước này, cảm giác vô cùng xấu hổ nhưng vẫn phải dùng sức lấy lòng Vương Thanh.
Phùng Kiến Vũ dừng lại động tác một chút, lúc rời khỏi vật to lớn kia còn vô cùng mê hoặc liếm nhẹ phía đỉnh đầu của vật to lớn đó rồi đưa mắt lên phía trên tràn đầy mong muốn hỏi Vương Thanh:
"Ngài sẽ giữ em bên cạnh chứ?"
Vương Thanh kéo tay Phùng Kiến Vũ để cậu đứng dậy, hắn ngồi ở trên ghế sô pha nhìn cậu không rõ ý tứ:
"Tôi không chỉ đơn giản cần như vậy"
Phùng Kiến Vũ nắm chặt hai tay rồi buông lỏng cuối cùng liền quyết định mang quần âu của mình cởi xuống, mọi thứ trên người cậu hiện tại đều trần trụi phơi bày ở trước mặt Vương Thanh. Phùng Kiến Vũ bước tới ngồi ở trên đùi của Vương Thanh, cậu nắm lấy một tay hắn để trên yết hầu của mình hỏi tiếp:
"Ngài sẽ giữ em ở bên cạnh, có phải không?"
Vương Thanh im lặng, Phùng Kiến Vũ cố gắng chậm rãi nuốt nước miếng, làm cho yết hầu kia trơn trượt chuyển động trên đầu ngón tay của Vương Thanh. Vương Thanh khẽ mỉm cười, hắn rất thích những người táo bạo mới mẻ như vậy:
"Nếu em đoán được tôi đang nghĩ cái gì, tôi có thể sẽ giữ em lại bên cạnh mình"
Phùng Kiến Vũ lại kéo tay Vương Thanh xuống dưới mông mình, cố gắng để động nhỏ phía sau không run rẩy co rút, để cho Vương Thanh có thể dễ dàng mang ngón tay của hắn tiến vào. Có điều không rõ vì sao ở nơi đó của cậu lại vô cùng co rút kịch liệt không thể điều chỉnh, Vương Thanh nhíu mày hỏi Phùng Kiến Vũ:
"Này là sao?"
Phùng Kiến Vũ hít thở sâu để bình phục tâm tình, để cho cậu không căng thẳng nữa, nhưng lâu rất lâu cũng không thể khôi phục đồng nghĩa với phía dưới động nhỏ của cậu kia càng khép lại chặt chẽ hơn.
Vương Thanh đột nhiên thu tay lại có điểm tức giận, ánh mắt kia rõ ràng mang theo tia không vừa lòng nói:
"Nếu như không muốn thì đừng làm, em đứng dậy đi"
Phùng Kiến Vũ giật mình lắc đầu hốt hoảng:
"Không có, em bây giờ... em bây giờ rất căng thẳng"
Vương Thanh đẩy Phùng Kiến Vũ đứng dậy, nhưng Phùng Kiến Vũ lại vội vàng nắm chặt lấy vai Vương Thanh:
"Khoan đã, ngài có thể hay không đợi em một chút"
Vương Thanh nhíu mày:
"Tôi không muốn phải chờ đợi"
Phùng Kiến Vũ vội vã hôn lấy môi của Vương Thanh, đầu lưỡi luồn vào phía trong khoang miệng hắn, cả người cũng tự động mềm nhũn uốn lắc chà sát vào ngực hắn. Vương Thanh hơi nghiêng đầu ra một chút:
"Thời gian của tôi rất quý báu, tôi không muốn ở đây cùng em tốn thời gian nữa"
Phùng Kiến Vũ giật mình:
"Em sẽ không làm tốn thời gian của ngài, em bây giờ sẽ..."
Đúng lúc này điện thoại của Vương Thanh đột nhiên reo lên, Phùng Kiến Vũ theo đó cũng ngừng lại động tác. Vương Thanh mang điện thoại nhấn nút tiếp nhận cuộc gọi rồi ném lên trên bàn, từ trên màn hình điện thoại ánh lên một vầng sáng, theo đó là hình ảnh của một người đàn ông hiện lên rõ ràng ở phía trước.
Phùng Kiến Vũ còn không có đủ thời gian để suy nghĩ xem mình nên làm gì tiếp theo thì Vương Thanh đã tiếp nhận điện thoại rồi. Cậu nghe thấy giọng nói của một người đàn ông trung niên, nhưng lại không dám quay lại phía sau nhìn xem người đó là ai, chỉ có thể ngồi ở trên đùi Vương Thanh im lặng không nói.
"Tôi gọi để thông báo cho ngài chỉ huy rằng 30 phút nữa ngài phải đến dự lễ cưới của con trai ngài thiếu úy bên tinh cầu Z"
Người kia vừa nói xong máy điện thoại của Vương Thanh liền tự động tắt, ánh sáng cũng theo đó thu lại. Phùng Kiến Vũ thở nhẹ một hơi vì biết đó chỉ là thông báo đã được lập trình sẵn trước đó mà thôi, cho nên người đàn ông kia căn bản không nhìn thấy được cậu và Vương Thanh đang làm cái gì.