Tiểu Kiều Của Quyền Thần

Chương 90



Nam Yên ngồi bên mép giường, đang cầm khung thêu thêu thùa.
Nàng cười nói:" Nương, không phải là ta đang làm hầu bao sao? Là huynh muội, đưa mấy thứ đồ như vàng bạc không khỏi quá tục khí, vì vậy ta đặc biệt làm cho nhị ca một cái hầu bao, biểu hiện kính ý."
"Nhị ca ngươi những năm nay không có người đẻ ý, nhé nói trải qua thời gian hơn chục năm cực khổ.

Ngươi phải yêu mến hắn từ nhiều phương diện tình cảm, để cho hắn biết ngươi tốt.

Chỉ cần địa vị của ngươi trong lòng hắn cao hơn Nam Bảo Y, muốn gả vào Trình gia càng đơn giản hơn nhiều!"
Nam Yên càng thêm vui vẻ:" Ta sẽ cố gắng."
Liễu Tiểu Mộng có chút khát nước, kêu:" Dâng trà!"
Hồng nhi bưng trà nóng tới, nàng tiếp nhận, chỉ liếc mắt nhìn một cái liền lập tức hung hăng đập vỡ.
Nàng tức giận:" Cái thứ không có mắt nhìn! Pha trà cho ta, chỉ thả năm sau mảnh trà là có ý gì? Xem thường ta đúng không?"
Hồng nhi kinh hãi quỳ xuống đất," Đại phu nói, phụ nữ mang thai không nên uống trà đậm, vì vậy, vì vây..."
" Tiện tỳ!"
Liễu Tiểu Mộng không muốn nghe nàng giải thích, lòng tinh hổ mãn xoay người xuống giường, bắt lấy hai tay của nàng lại dùng lực vạn cánh tay Hồng nhi.

Nàng một bên vặn vừa mắng:" Nghe nói ngươi là đại nha hoàn trong phòng lão gia, nghĩ đến bình thường không làm ít chuyện câu dẫn lão gia! Tối nay để ta dạy cho ngươi một bài học, cũng để cho ngươi biết lợi hại của đương gia chủ mẫu!"
" Nô tỳ không có, nô tỳ không có!"
Hồng nhi là người đàng hoàng, vừa khóc vừa tránh đến bên cạnh, gắng gượng bị Liễu Tiểu Mộng dồn đến góc tường.
Liễu Tiểu Mộng còn muốn cho nàng thèm hai cái tát, Nam Yên thản nhiên nói:" Nương, ngươi đánh sưng mặt nàng lên, phụ thân nhìn thấy sẽ không cao hứng."
" Cũng thế...." Liễu Tiểu Mộng kiêu ngạo vịn bụng," Còn phải đi bước nữa, ta muốn nhìn xem trong phủ còn có hồ ly tinh nào dám câu dẫn lão gia!"
Nam Yên hơi mỉm cười, cắn đứt đầu sợi chỉ, buông khung thêu.(ahr)
Nàng cầm ngân châm đi tới trước mặt Hồng nhi, ôn thanh nói:" Nương, loại hình phạt vạn thịt này rất dễ lưu lại vết thương, sẽ khiến người khác hiểu lầm chúng ta tâm ngoan thủ lạt.

Không bằng dùng kim đâm, cũng có thể giáo huấn nô tỳ cũng sẽ không lưu lại vết thương."
Nói xong, ấn xuống bả vai Hồng nhi, ngân châm tấc dài, không khách khí đâm vào trong thịt nàng.
" A a a a a......."
Hồng nhi đột nhiên hét lên!
Nàng đau đến toàn thân run rẩy, khóc đến tan nát cõi lòng, không ngừng cầu xin tha thứ.
Nam Yên lạnh lùng dâm nàng mười mấy châm, đem toàn bộ chuyện xấu hổ ban ngày bị người vây xem trên tường chút giận lên người nàng.
Nam Yên rốt cuộc thỏa mãn, tiện tay ném đi kim thêu," Dám nói ra ngoài nửa chữ, cẩn thận đầu lưỡi của ngươi.

Cút!"
Hồng nhi nước mắt giàn giụa, chật vật chạy khỏi phòng ngủ.
Nàng chạy đến trong viện, trốn dưới gốc cây khóc.
Đúng lúc Dư Vị bưng thuốc an thai tới, kinh ngạc hỏi:" Hồng nhi tỷ tỷ, đang yên đang lành sao ngươi lại khóc?"
Hồng nhi không dám nói thật, chỉ ôm cánh tay bị đâm đau, không ngừng khóc.
Dư Vị mượn ánh đèn, nhìn thấy trên mặt nàng xuất hiện hai dấu bàn tay.
Trong nội tâm liền hiểu rõ, ôn thanh nói:" Liễu thị tâm địa độc ác, chung quy trong phủ không dung được nàng.

Hồng nhi tỷ tỷ tạm thời nhẫn nại, phàm là nàng có gió thổi cỏ lay còn mong ngươi đến Triều Văn viện nói cho ngũ tiểu thư.

Một ngày nào đó, ngũ tiểu thư sẽ trừng trị hai mẹ con các nàng.
Nói xong, lấy ra một nén bạc cho Hồng nhi đi khám đại phu.
Hồng nhi cảm động đến rơi nước mắt, vội vàng cảm tạ.
Dư Vị bước vào phòng ngủ.

Nam Yên nhận ra nàng là nha hoàn bên người Tiêu Dịch, vội vàng thân thiết nhiệt tình chào đón, ôn nhu nói:" Trời đã khuya, Dư Vị tỷ tỷ sao lại tới đây?"
Dư Vị mỉm cười:" Tới đưa đồ cho Liễu cô nương."
Liễu thị nghe thấy xưng hô như thế, trên mặt lập tức không có nụ cười.
Thị nữ này không biết nói chuyện, không tiện gọi nàng là phu nhân cũng có thể gọi là di nương, nàng cũng đã là người bốn mươi tuổi, gọi cô nương là có ý gì?
Nàng lạnh giọng:" Đưa? Đưa thuốc gì?"
" Phụng mệnh hầu gia, đưa thuốc an thai, ngươi uống lúc còn nóng đi!"
Liễu Tiểu Mộng cùng Nam Yên đều sững sờ.
Tiêu Dịch thế mà lại phái người đưa thuốc an thai?
Đây có phải là chứng minh hai mẹ con các nàng trong lòng Tiêu Dịch vẫn rất có địa vị?
Khẳng định hắn coi các nàng là thân nhân, mới có thể trịnh trọng như vậy!
Liễu thị vui mừng nhướng mày, vội vàng ôm lấy chén thuốc," Thật sự là làm khó hầu gia, trong lúc cấp bách còn băn khoăn thai nhi trong bụng ta.

Mong người hồi bẩm lại với hầu gia, hai mẹ con chúng ta rất cảm kích ân điển của hắn."
Nói xong, kích động uống một ngụm thuốc.
" Phốc!"
Nàng lập tức phun ra.
Nàng che miệng lại, khuôn mặt tú mỹ dữ tợn vặn vẹo.
Nàng sống bốn mươi năm, chưa bao giờ uống qua loại thuốc nào khó uống như vậy.
Quả thực là đắng khiến người buồn nôn!
Mà thuốc an thai lại là một bát to như vậy, đây không phải là muốn mạng của nàng sao?
Dư Vị giống như cười mà không cười," Thế nào, ngươi ghét bỏ hầu gia ban thưởng?"
Liễu thị cười đến so với khóc còn khó coi hơn," Không dám, không dám..."
" Vậy liền nhanh uống đi." Dư Vị thanh tú động lòng người đứng dưới đèn đuốc, hai gò má giống bạch ngọc lộ ra lạnh nhạt cùng khinh thường," Hầu gia có lời, về sau mỗi ngày sớm tối đều sẽ phái người đưa thuốc an thai tới.

Hầu gia tâm địa Bồ Tát, ngươi có phải rất vui vẻ hay không?"
" Tất nhiên là vô cùng vui vẻ...."
Liễu thị ủy khuất sắp khóc.(ahr)
Nàng vui vẻ cái chày!
Một ngụm thuốc liền khiến nàng muốn ói, uống hết một bát to này, nàng còn muốn sống hay không?
Sớm tối đều phải uống, là muốn nàng sống sao!

Mà Dư Vị mãi không chịu đi, tận mắt nhìn chằm chằm nàng uống xong, mới mang theo cái chén không mỉm cười rời đi.
Nam Yên đỡ Liễu thị đang không ngừng nôn mửa, lo lắng hỏi:" Nương, ta cảm thấy, nhị ca ca có thành kiến với chúng ta?"
" Ngươi biết cái gì?" Liễu thị khó khăn ngẩng đầu," Đây chính là hầu gia ban thưởng, cả tòa Cẩm Quan thành này ai có phần ân điển này? Cho dù đắng chết ta cũng phải liều mạng uống xong! Ngươi ngày mai đi một chuyến tới Triều Văn viện, nhất định phải tạo mối quan hệ cùng hầu gia.

Ta suy nghĩ, nếu ngươi cũng có thể vào ở trong Triều Văn viện càng tốt...."
Nam Yên trầm mặc không nói.
Nàng gọi nha hoàn tươi hầu hạ Liễu thị, một mình trở về phòng.
Nàng ngồi dưới đèn, tiếp tục may túi hầu bao kia, trong mắt lại toát ra ngoan lệ.
Không quản Tiêu Dịch có thành kiến với nàng hay không, nàng đều muốn nghĩ biện pháp giải quyết hắn.
Tuyệt không thể để hắn trở thành chỗ dựa cho Nam Bảo Y!
Trời xanh không chịu cho nàng cùng Nam Bảo Y xuất thân ngang nhau, như vậy nàng liền tự mình đi đoạt.
Phụ thân, huynh trưởng, vị hôn phu của Nam Bảo Y, tất cả nàng đều muốn!
Thị nữ đẩy cửa vào, cười nói:" Tiểu thư, nô tỳ nghe được ngày mai hầu gia nghỉ lại trong phủ, không đi quân doanh."
Nam Yên thưởng thức hầu bao vừa làm xong," Đi trải giường chiếu, đêm nay nghỉ ngơi sớm một chút, sáng sớm ngày mai ta liền tới thăm nhị ca."
.....
Triều Văn viện.
Trong thư phòng vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Nam Bảo Y ngồi ngay ngắn trên ghế bành, mặt không thay đổi chép sách.
Tiêu Dịch âm thầm xuất hiện sau lưng nàng, cúi đầu nhìn chữ viết trên giấy.
Chữ khẩu của tiểu cô nương lại có tiến bộ, không giống các tiểu thư khuê các mềm mại yếu đuối, ngược lại có loại hương vị thanh tuấn lưu lệ bên trong, thoạt nhìn có một loại khí phái đặc biệt.
Hắn đem hộp cơm xách trên tay đặt lên thư án, trầm mặc đi ra ngoài.
Nam Bảo Y nhìn hộp cơm, ngẩn người.
Nàng chuyển hướng bóng lưng của hắn," Nhị ca ca đây là ý gì?"
Tiêu Dịch giọng nói nhàn nhạt:" Ăn xong bữa tối, lại làm bài tập.".


Bình Luận (0)
Comment