Editor: Lãng Nhược Y
“Phái người quan sát Tằng thị.” Trong thư phòng, Mộ Dung Ý gõ nhẹ tay lên bàn, lạnh giọng hạ lệnh.
"Dạ.” Một ám vệ cúi đầu nhận lệnh, chớp mắt đã không thấy bóng dáng. Ám Nhất đứng bên cạnh, do dự một chút, ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Ý, cuối cùng vẫn hỏi điều mình cảm thấy khó hiểu, “Chủ tử, vì sao không giam lỏng luôn cả Tằng thị?” Dựa vào những việc Tằng thị đã làm, mưu hại Nhiếp Chính Vương đương triều, cho dù xử tử cũng không quá đáng. Nhưng chủ tử lại không hề khiển trách bà ta, ngược lại chỉ hạ lệnh giam lỏng phụ thân mình, thật sự kỳ quái.
"Nếu giam lỏng bà ta, bà ta phải liên lạc với bên ngoài thế nào đây?” Tia sáng lạnh lẽo chợt lóe lên rồi biến mất trong đáy mắt, biểu cảm lãnh khốc giống như một thợ săn phát hiện con mồi, kiên nhẫn chờ đợi con mồi sa lưới.
Mộ Dung Ý gõ một tay xuống bàn, vẻ mặt lạnh như băng. Xử trí Tằng thị không khó, một phụ nhân khuê phòng, bóp chết bà ta đơn giản như bóp chết một con kiến vậy. Giữ bà ta lại, chỉ vì hắn luôn cảm thấy có người đứng phía sau thao túng Tằng thị. Có điều người này che giấu rất sâu, Tằng thị lại cực kỳ thận trọng, ngần ấy năm, hắn vẫn chưa tra ra manh mối hữu dụng nào.
Tỷ như lần này, Tằng thị nói ra cách hạ độc. Tuy Tằng thị nói thiên y vô phùng*, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng. Hắn có thể khẳng định, lần hạ độc này, nhất định không đơn giản như những gì bà ta nói.
*thiên y vô phùng: không có khe hở. Truyện được đăng tải miễn phí tại, xin đừng mang đi nơi khác.
Thêm cả chuyện Hàn Hàn nhắc đến lần trước, Tằng thị hạ độc tiểu nha đầu không thành còn bị tiểu nha đầu tính kế ngược lại, mà Tằng thị lại không phát hiện ra đó là độc gì. Điều đó chứng minh, độc này là do người khác đưa cho Tằng thị.
Hôm nay, hắn cố ý mượn chuyện của Mộ Dung Tiên, rút dây động rừng. Dưới cơn giận, khi Tằng thị liên hệ với người kia, tất nhiên sẽ không cẩn thận như ngày thường. Hắn phái người theo dõi bà ta, nhất định sẽ có thu hoạch.
Ám Nhất không biết suy nghĩ trong lòng Mộ Dung Ý, nhưng nhìn biểu cảm của chủ tử, cũng biết chủ tử đã có suy tính khác, nên không nói thêm gì nữa, im lặng đợi Mộ Dung Ý phân phó.
"Gọi Vu quản sự đến đây.” Mộ Dung Ý gõ một ngón tay lên bàn, dường như hôm qua tiểu nha đầu có nói sẽ trở về Lưu thôn thăm Ngô Mạc thị.
Vì những chuyện xảy ra hôm nay, hắn lại càng hoài niệm lúc mình sống ở Lưu thôn. Ngô Mạc thị giống như tổ mẫu, quan tâm che chở cho hắn, chỉ ở nơi đó, hắn mới cảm nhận được sự ấm cúng của tình thân.
Rời đi lâu như vậy, quả thật nên trở về thăm người.
Vu quản sự đến rất nhanh, Mộ Dung Ý nói: “Ngày mai ta và Hàn Hàn sẽ trở về Lưu thôn, ngươi giúp ta sắp xếp một chút.”
"Có cần nô tài phái người đến đó thông báo trước một tiếng hay không?” Vu quản sự sửng sốt một chút, hỏi.
Theo lẽ thường, trước khi Nhiếp Chính Vương ra ngoài, vương phủ sẽ sai người thông báo với phủ nha địa phương một tiếng, để bọn họ chuẩn bị tiếp giá. Nhưng lần này Vương gia và Mạc cô nương cùng nhau trở về Lưu thôn, Vu quản sự không đoán ra chuyến đi này có ý nghĩa thế nào, nên mới hỏi như vậy.
Mộ Dung Ý phất tay: “Không cần, ra ngoài một lát thôi, ngươi chuẩn bị một ít quà tặng là được.” Hắn và tiểu nha đầu chỉ trở về thăm hỏi nãi nãi, không nên quá phô trương. Huống chi nãi nãi là người nhát gan, nếu hắn phô trương như thế, chỉ sợ sẽ dọa người mất.
Vu quản sự gật đầu nhận lệnh, đột nhiên nhớ tới chuyện chủ tử đã căn dặn trước đó, vội vàng hỏi: “Chủ tử lệnh cho nô tài tìm người dời những cây Tây Hồng thị** kia về trồng trong phủ, nô tài đã tìm mấy chục thợ thủ công, nhưng bọn họ chưa từng thấy loại cây này, nên không dám tùy tiện ra tay, sợ nhổ về cây không thể sống. Chủ tử có muốn nhân cơ hội này, nhờ Mạc cô nương chỉ dẫn cho những thợ thủ công kia một chút, để bọn họ dời những cây Tây Hồng thị kia về đây?”
**Tây Hồng thị: quả cà chua. Vì Hàn Hàn là người hiện đại nên gọi là quả cà chua, những người còn lại là người cổ đại nên gọi là Tây Hồng thị.
Được Vu quản sự nhắc nhở, Mộ Dung Ý mới chợt nhớ ra hắn đã từng căn dặn y việc này, nhưng mấy hôm nay xảy ra nhiều việc, khiến hắn suýt đã quên.
Phất phất tay: “Không thể nhổ trồng thì không cần nhổ.” Hắn vốn định tặng cho tiểu nha đầu một kinh hỉ, nhưng nếu hiện tại không thể nhổ trồng, vậy thì không cần di dời nữa. Vạn nhất trong lúc di dời làm chết một hai cây, chỉ sợ tiểu nha đầu sẽ giận dỗi, phải biết những cây Tây Hồng thị đó là tâm can bảo bối của nàng.
**
Hàn Hàn không biết những sắp xếp của Mộ Dung Ý, lúc này vẫn ôm tiểu hồ ly đi dạo như ngày thường.
Hạ nhân trong vương phủ dường như cũng cảm nhận được bầu không khí quái dị mấy hôm nay, một đám người làm việc cẩn thận chặt chẽ, chỉ sợ làm sai một chút sẽ bị chủ tử trách phạt. Nhìn thấy Hàn Hàn ôm tiểu hồ ly đi đến, vội vàng đứng xa xa hành lễ với nàng, sau đó vòng sang hướng khác.
Hàn Hàn không hiểu ra sao, quay đầu lại hỏi Tình Không: “Ta đáng sợ vậy à? Sao bọn họ vừa nhìn thấy ta đều tránh đi vậy?”
“Sao có thể chứ, cô nương nghĩ nhiều rồi, bọn họ có việc phải làm mà thôi.” Sợ Tình Không nói sai, Bích Tiêu vội vàng trả lời.
Những người đó làm hạ nhân trong vương phủ nhiều năm, đã thành thạo bản lĩnh nhìn mặt đoán ý từ lâu, ngầm truyền tin tức cũng cực kỳ nhanh. Nhìn biểu hiện lúc này của họ, có lẽ đã biết việc chủ tử tức giận vì Mạc cô nương bị người khác tính kế, trốn tránh Mạc cô nương, tất nhiên là sợ không cẩn thận va phải Mạc cô nương sẽ bị trách phạt.
Hàn Hàn lắc đầu, cảm giác của nàng luôn luôn chuẩn xác, tuyệt đối không phải suy nghĩ nhiều. Nhưng những hạ nhân trong vương phủ có phải sợ nàng hay không, đều không ảnh hưởng gì đến nàng cả, cho nên nàng cũng không để trong lòng.
Đúng lúc này, một bóng người màu đen chợt lóe lên, một người mặc y phục màu đen thân xuất hiện trước mặt nàng.
Hàn Hàn hốt hoảng lui về sau hai bước, đến lúc nhận ra gương mặt xinh đẹp quyến rũ của Mộ Dung Lân, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Ngài ngăn ta lại, có việc gì thế?” Từ trước đến nay, nàng và Mộ Dung Lân không có giao tình gì, bây giờ đối phương lại đột nhiên xuất hiện, nàng sẽ không ngốc đến nỗi cho rằng đối phương tới tìm nàng nói chuyện phiếm.
“Lão tử muốn trở về Lưu thôn với các ngươi.” Mộ Dung Lân dựng thẳng trọng kiếm trên mặt đất, thô lỗ nói.
“A?” Hàn Hàn chớp chớp mắt, sửng sốt.
“Lão tử đến đây nói với ngươi một tiếng, ngươi không phản đối, vậy tức là đồng ý.” Nâng trọng kiếm đặt lên vai, xoay người rời đi.
"Ngài đứng lại, ai đồng ý cơ chứ!” Hàn Hàn kêu một tiếng, nàng trở về Lưu thôn, Mộ Dung Lân đi theo làm gì?
“Chẳng lẽ ngươi phản đối?” Mộ Dung Lân trợn to mắt trừng Hàn Hàn, đại ca phản đối không tính, bây giờ đến cả tiểu trù nương này cũng phản đối.
“Nhà của ta rất nhỏ, không có nơi để ngài ở lại.” Nhìn vẻ mặt kiên trì của đối phương, Hàn Hàn cảm thấy thật đau đầu.
“Không sao, ta và đại ca dùng chung một phòng.” Mộ Dung Lân nhíu nhíu mày, tuy rằng vô cùng có khả năng đại ca sẽ ném y ra ngoài.
“Đại ca?” Lúc này Hàn Hàn mới kịp phản ứng, mở to mắt hỏi, "Ngài nói Vương gia cũng đến?”
“Ngươi không biết sao?” Đôi mắt quyến rũ của Mộ Dung Lân nhìn thẳng Hàn Hàn, nhìn dáng vẻ ngây ngốc của nàng, trong lòng cảm thấy vô cùng khó hiểu, đại ca đã căn dặn Vu quản sự chuẩn bị cả rồi, nhưng tiểu trù nương này lại không biết gì cả, đại ca đang chơi trò gì thế?
"Làm sao biết được cơ chứ, Vương gia không nói gì với ta cả.” Hàn Hàn buồn bực trả lời Mộ Dung Lân, hai người bọn họ muốn làm gì đây? Sao lại cùng mình trở về?
"Chuyện đó không quan trọng, ngươi chỉ cần biết, lão tử muốn đi cùng hai người là được.” Con ngươi xinh đẹp quyến rũ lóe lên vẻ không kiên nhẫn, Mộ Dung Lân khiêng trọng kiếm tiếp tục đi.
Nếu không phải hai hôm nay Tiểu ma nữ tìm y khắp nơi, phụ mẫu lại hạ lệnh giới nghiêm bốn cửa thành, hại y muốn trốn cũng không có nơi nào để trốn, thì y có thể để mình chịu thiệt thòi mà đến cái thôn làng nhỏ đó cùng bọn họ sao, thế mà hai người bọn họ lại còn ghét bỏ y!
Hàn Hàn vừa muốn nói chuyện, bóng dáng màu đen lại chợt lóe một cái, Mộ Dung Lân đã biến mất.
“……” Hàn Hàn im lặng nhìn trời, nàng còn chưa kịp bày tỏ ý kiến đâu!
Ngày hôm sau, Hàn Hàn đã chuẩn bị chỉnh tề, bưng chậu nước đến gõ cửa phòng Mộ Dung Ý: “Vương gia, ta hầu hạ ngài rửa mặt.”
Cửa không có khóa, đẩy nhẹ một cái đã mở ra, Hàn Hàn bưng chậu nước đi vào, quay đầu liền nhìn thấy Mộ Dung Ý ngồi trên giường, cả người là trung y màu trắng, vẻ mặt tỉnh táo, không hề giống người vừa tỉnh ngủ chút nào.
“Vương gia dậy thật sớm.” Hàn Hàn cười cười, hầu hạ Mộ Dung Ý rửa mặt xong rồi, vội vàng đi lên xếp giường đệm.
Gối đệm tùy ý phô ra, khăn trải giường không có một chút nếp nhăn, Hàn Hàn âm thầm tán thưởng, tư thế ngủ của hắn nhất định rất tốt, nhìn khăn trải giường bằng phẳng như thế này, giống như chưa từng ngủ bao giờ vậy.
Tay nhỏ lướt qua mặt giường, trên đó không có lấy một chút ấm áp, quay đầu nhìn Mộ Dung Ý đang tự quấn tóc một cái: “Vương gia dậy thật sớm, giường cũng lạnh cả rồi.” Dậy sớm như vậy cũng không biết tự mặc quần áo rửa mặt, còn cố tình ngồi ở đầu giường chờ người hầu hạ.
Thân thể Mộ Dung Ý cứng đờ, không đổi sắc mặt "Ừm” một tiếng, tiếp tục động tác trên tay.
Tối hôm qua ôm tiểu nha đầu ngủ quá sâu, đến lúc tiểu nha đầu sắp tỉnh hắn mới tỉnh lại, vội vàng trở về phòng, còn chưa kịp lên giường, tiểu nha đầu đã tới đây, hiện giờ thấy hỏi, đột nhiên có cảm giác chột dạ.
Hàn Hàn lại không nghĩ nhiều như vậy, ăn cơm với Mộ Dung Ý xong, nghĩ đến việc gặp lại nãi nãi, không kiềm được vui vẻ mà cong khóe môi, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Hàn Hàn vui vẻ, dĩ nhiên Mộ Dung Ý cũng vui vẻ, nhưng tâm tình tốt này của hắn không duy trì được bao lâu, đã bị bóng dáng màu đen ngoài cửa phá hư.
"Cuối cùng các người cũng tới, nếu còn không tới, lão tử sẽ đi trước!” Mộ Dung Lân sợ bị Công Tôn Văn tìm thấy, chờ đến mức nóng lòng, thấy Mộ Dung Ý và Hàn Hàn đi ra, liền thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại trừng Ám Nhất đang ngồi ở vị trí đánh xe, “Đại ca đã tới, lão tử có thể lên xe rồi chứ?”
Ám Nhất không để ý đến y, nhảy từ càng xe xuống, cung kính hành lễ: “Chủ tử.”
Mộ Dung Ý liếc nhìn Mộ Dung Lân: "Đệ tới đây làm cái gì?” Hôm qua gia hỏa này đến tìm hắn, nói muốn đến Lưu thôn cùng với hắn, nhưng đã bị hắn cự tuyệt, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?
Mộ Dung Lân có chút chột dạ: “Đương nhiên là cùng hai người đến Lưu thôn!” Nói xong, đôi mắt phượng xinh đẹp quyến rũ nhìn về phía Hàn Hàn, “Nàng đã đồng ý với ta rồi, không thể nói mà không giữ lời.”
Một hàng vạch đen trượt dài trên trán, Hàn Hàn im lặng kêu gào trong lòng, nàng đồng ý với y khi nào, rõ ràng là y tự quyết định có được không? Thấy Mộ Dung Ý quay đầu nhìn mình, Hàn Hàn vội vàng lắc đầu: “Không, ta không có đồng ý với ngài ấy.”
Mộ Dung Lân tức giận dậm chân: “Lão tử nói ngươi không phản đối tức là đồng ý, không phải ngươi không hề phản đối sao? Bây giờ lại không chịu thừa nhận!”
“Đó là do ngài không hề cho ta cơ hội nói chuyện.” Hàn Hàn không khách khí phản bác.
“Ngươi….” Mộ Dung Lân còn muốn nói gì đó, đã bị âm thanh lạnh nhạt của Mộ Dung Ý cắt ngang: "Đi theo thì ngồi xe ngựa phía sau.”
Xe ngựa phía sau? Mộ Dung Lân nhìn nhìn xa ngựa kéo đầy những thùng lễ vật phía sau, hoài nghi bản thân đã nghe lầm: “Đại ca, huynh bảo ta ngồi xe ngựa chuyên chở hàng hoá kia ư?”
Mộ Dung Ý mặc kệ y, kéo tay Hàn Hàn ngồi vào xe ngựa gỗ mun xa hoa phía trước: “Không muốn ngồi thì ở lại trong phủ.”
Mộ Dung Lân lập tức ngậm chặt miệng, chỉ cần có thể tránh thoát tai mắt của phụ mẫu, xe ngựa chuyên chở hàng hoá thì xe ngựa chuyên chở hàng hoá, đại trượng phu co được dãn được, không ngại việc nhỏ này!