Tiểu Lão Bản

Chương 42

Đối với Lục Quân Thần, gặp được Đường Học Cẩn, là một ngoài ý muốn, khi đó, anh đang thuyết phục anh họ của anh Tư Vân đầu tư cho kế hoạch của mình.

Ngày đó, là một ngày rất bình thường, hôm trước anh theo thường lệ đi tìm Tư Vân, nấn ná đến tối rồi trực tiếp ngủ lại nhà Tư Vân một đêm, ngày thứ hai vốn là tính tiếp tục, nhưng, ông anh họ ăn không ngồi rồi của anh dĩ nhiên nói phải tới tiệm xem.

Lục Quân Thần thầm nói, lẽ nào ông anh họ này đột nhiên đổi tính, dự định làm ăn?

Mang theo lòng hiếu kỳ, anh tỏ ý đi theo. Bất quá khi xe lái ra khỏi thành phố S chạy về phương xa, anh mới biết, vì sao bác cả của anh ngày hôm qua không thèm nói một câu với con trai mình —— Tư Vân mở một tiệm quần áo ở một cái trấn nhỏ vẫn chưa khai phá.

"..." Rất bất đắc dĩ, đây là suy nghĩ lúc đó của Lục Quân Thần.

Ở tiệm anh nhìn thấy một cậu bé thoạt nhìn gầy yếu đang mỉm cười nói chuyện với một vị khách nữ khá ư xoi mói, anh trỗi lên hứng thú nhìn cậu bé ấy dần thuyết phục vị khách, cuối cùng thậm chí không riêng là quần áo vị khách nữ còn mua thêm mội đôi giầy để phối hợp.

Khách nữ đi rồi, anh thấy cậu bé bỗng nhiên thở ra một hơi, bĩu môi lại rồi phồng má, thoáng nghiêng đầu, ra vẻ như phiền não gì.

Mãi đến khi Tư Vân gọi, cậu bé mới nhanh chóng thu hồi vẻ mặt vừa rồi, để ly nước trong tay xuống xoay lại gật đầu chào Tư Vân, sau đó, Lục Quân Thần thấy cậu bé đưa mắt về phía mình, đôi mắt trong suốt mang theo một ít kinh diễm.

Lục Quân Thần nghĩ, cậu bé này thật thú vị.

Đây là lần gặp đầu tiên của bọn họ.

Trên đường về thành phố S, anh nghe anh họ mình kể về cậu bé, anh biết, tên cậu bé là Đường Học Cẩn, mới mười ba tuổi, không được cha mẹ thích, hiện tại đang tự kiếm tiền học phí cấp hai và tiền sinh hoạt.

Sau đó, Lục Quân Thần nghĩ, cậu bé này, rất lợi hại cũng rất kiên cường.

Vốn cho rằng cậu bé chỉ là khách qua đường, gặp một lần rồi thôi, nhưng không ngờ, bọn họ rất nhanh đã có lần gặp thứ hai, xê xích bất quá là mấy tháng.

Khi gặp lại, cậu bé hình như có thêm tí thịt, gò má hồng nhuận, mà còn bên cạnh nhiều một người bạn học to con, cậu bé đứng ở cửa tiệm quần áo, đưa lưng về phía ánh sáng, treo nụ cười nhìn Tư Vân đứng cạnh anh.

Lục Quân Thần không thể không thở dài một tiếng duyên phận, hôm nay anh vốn không định tới đây, nhưng lại vì một ý nghĩ đột nhiên nào đó, ai ngờ được, bọn họ sẽ gặp nhau.

Sau, Lục Quân Thần nghe cậu bé nói với Tư Vân, nói mình muốn hợp tác, điểm này khiến cho anh hứng thú, vì vậy ôm lòng hiếu kỳ, anh và Tư Vân nhìn nhau, dự định nghe xem cậu bé nói gì.

Tới chỗ tiệm cơm, anh ngồi nghe cậu bé nói, muốn hợp tác bán lắc tay với Tư Vân.

Nghe tới đây, Lục Quân Thần kỳ thực rất nghi hoặc, lắc tay, cho dù là bán ở thành phố G, một sợi cũng bất quá năm sáu đồng, anh hoàn toàn không hiểu, nó có gì có thể hợp tác, bất quá anh đang có hứng, nên không đánh gãy mà nhìn cậu bé đĩnh đạc nói ra ý tưởng của mình.

Bất quá, bản kế hoạch này, tuy rằng ý tưởng thô sơ, nhưng không thể không thừa nhận, đầu óc cậu bé rất tốt, nếu được gia công, xác thực có thể là một bản kế hoạch tuyệt vời.

Lục Quân Thần nhìn vẻ mặt tự tin của cậu bé, nghĩ, không hề giống một cậu bé mười ba tuổi tí nào.

Khi cậu bé đi, anh đờ đẫn nhìn bóng lưng cậu bé, rồi nghe Tư Vân trêu chọc hỏi mình có phải nhìn trùng cậu bé không, anh lập tức cảm thấy lời này quá lông bông, trước không nói cậu bé mới có mười ba tuổi, chỉ nói bọn họ gặp nhau chừng hai lần, cũng đã là không thể nào.

Cho nên, anh lúc đó lạnh lùng bỏ lại hai câu rồi trực tiếp đi.

Đây là lần gặp thứ hai của bọn họ.

Ai mà ngờ, một câu trêu đùa thuận miệng của Tư Vân, anh lại nghe vào, về nhà rồi, nằm trên giường, anh phát hiện, mỗi khi nhắm mắt, anh sẽ nhớ tới nụ cười và vẻ mặt đầy tự tin kể ra ý tưởng của cậu bé.

Lần gặp thứ ba, Lục Quân Thần nhìn bàn tay không ngừng run rẩy của cậu bé, nghe Vạn Bác nói đó là vì ngày đêm bện lắc tay dẫn đến, trong lòng anh không khỏi dâng lên sự bực bội.

Vì vậy, lần đầu tiên anh xé rách nụ cười của mình, xệ mặt với cậu bé.

Khi nghe cậu bé nói không sao, nhìn cậu bé lộ ra nụ cười xán lạn với mình, trái tim anh tê rần, đáy lòng bỗng nhiên cảm thấy mình như vậy rất quái dị, bất quá khi đó, anh cho rằng mình xem cậu bé là em trai, vậy nên mới có cảm xúc này, anh cũng không để trong lòng.

Rồi, khi thấy cậu bé nghe được Tư Vân có ý muốn mua bản thiết kế lắc tay của mình, nụ cười vui vẻ ấy, Lục Quân Thần thấy rất may mắn —— may mắn trên đường tới đây, anh đã dặn Tư Vân.

Lúc này, Lục Quân Thần thầm nghĩ, nụ cười thật lòng lộ ra cái lúm của cậu bé, quả thật rất xinh đẹp.

Đây là lần gặp thứ ba của bọn họ.

Vốn cho rằng sau lần này, cơ hội gặp nhau sẽ ít ỏi đến hầu như không có, lại không ngờ rằng, cậu bé tự mở một tiệm cơm.

Ngày tiệm cơm khai trương, là lần gặp thứ tư của bọn họ.

Lục Quân Thần không hề biết, tay nghề của cậu bé tốt đến vậy, quả thật làm anh muốn trực tiếp cắm rễ ở tiệm.

Bất quá, nhìn cậu bé bị Trương Vân đùa giỡn, nhìn Tư Vân thỉnh thoảng trêu chọc, Lục Quân Thần bỗng nhiên thấy khó chịu, lòng anh trỗi lên một cảm giác đồ của mình bị nhìn trộm, thế là nhíu mày, một lần nữa, anh ôm sự bực bội rời đi.

Ở nhà, Lục Quân Thần nghĩ rất lâu, cũng không nghĩ ra vì sao dưới tình huống khi ấy anh lại sinh ra cảm xúc kỳ quái vậy, không có kết quả.

Nếu đã không có kết quả, anh cũng không quấn quýt và phiền muộn nữa, nghĩ cứ thuận theo tự nhiên là được.

Sau lần đó, thường xuyên tới tiệm cơm đã thành chuyện đương nhiên, một là muốn biết tình hình gần đây của cậu bé, hai là đi thỏa mãn khẩu vị của mình.

Một tháng hai ba lần, đoạn thời gian đầu Tư Vân sẽ đi theo, mỗi lần ăn xong trên đường về, anh phải chịu đựng dăm đôi câu trêu chọc của Tư Vân.

Số lần nhiều, cộng thêm cảm xúc kỳ quái của mình —— tâm tình mong đợi được gặp cậu bé chậm rãi từ một tháng hai ba lần biến thành một tuần hai ba lần. Lục Quân Thần cuối cùng đã rõ, mình thích cậu bé.

Khi phát hiện tâm tư này, cậu bé đã học lớp 8, lúc đó bọn họ đã khá thân nhau, anh đã là bạn của cậu bé.

Làm rõ tâm ý mình, Lục Quân Thần cũng không nhăn nhó, anh bắt đầu nghĩ cách giăng một cái lưới lớn giam lấy cậu bé lại, khiến đối phương cũng dần thích mình.

Biết Đường Học Cẩn là thẳng, nên anh chỉ có thể dùng ôn nhu tiến công, từng chút gặm nhấm trái tim cậu bé, quá trình này, anh mất một năm.

Mãi đến khi, Đường Học Cẩn tốt nghiệp cấp hai, vì né tránh đôi vợ chồng cặn bã kia tới thành phố G, ở chung với anh.

Mãi đến khi, ngày ấy, anh không khống chế được bày tỏ.

Mãi đến khi, theo sự tiến công mỗi ngày, cậu bé cuối cùng đồng ý ở bên anh.

Quá trình này, anh mất hai năm.

Bất quá, Lục Quân Thần cảm thấy rất đáng.

Anh rất may mắn, ban đầu, anh vì hiếu kỳ, đi theo Tư Vân tới cái trấn nhỏ ấy——

Nhờ có thế, anh mới gặp được cậu bé của mình.
Bình Luận (0)
Comment