Tiểu Lão Bản

Chương 65

Khi Đường Học Cẩn nhận được tin của Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ, trường học đã cho nghỉ đông, khi đó bọn họ đang liên hoan ở "Giai Viên", tin tức do Trương Vân và Lưu Minh Lượng mang tới.

Phản ứng của Đường Học Cẩn không quá kinh ngạc, không phải cậu máu lạnh, mà là vì vợ chồng Đường Triệu hoàn toàn là tự làm tự chịu, khiến cậu kinh ngạc nhất là, Đường Quốc Hoa giết người... Tuy rằng có chút kinh ngạc, nhưng đổi một góc độ đến nghĩ, đời trước cậu cũng gián tiếp chết trong tay bọn họ, cho nên lần giết người này, không tính đáng kinh ngạc cho mấy.

Lắc đầu, Đường Học Cẩn biết kể từ lúc này, những chuyện trước đây thật sự đã trở thành quá khứ, bao gồm đời trước, là lúc cậu nên mở sang trang mới, bắt đầu lại từ đầu.

Lưu Minh Lượng và Trương Vân đều biết Đường Học Cẩn đã tìm được người nhà, vì thế, bọn họ thay cậu thấy vui vẻ.

Đương nhiên, đối với quấn quít nhỏ trong lòng Đường Học Cẩn, hai người cũng tỏ vẻ hiểu.

Trước không nói Trương Vân, Lưu Minh Lượng là người hiểu rõ tâm lý Đường Học Cẩn nhất.

Càng huống hồ gì Trương Vân rất thương Đường Học Cẩn, có đạo lý hay không, tới chỗ bà, hết thảy đều là cậu nhóc bà thương đúng —— quả thật là giúp thân không giúp lý.

Lần liên hoan này không có người của Tô gia, thậm chí là Tô Lễ Hàng, tuy rằng Đường Học Cẩn đã tha thứ Tô Lễ Hàng, nhận người em trai này, nhưng đối với Giang Tư cụ Tô và Tô Mặc Thành, trong lòng cậu vẫn có tí chút ngăn cách.

Ngăn cách này vẻn vẹn là vì cái chết ở đời trước, nó làm cậu không thể nghĩ thoáng ra, cảm giác bị thiêu chết ấy quả thật rất đau đớn, gọi cậu đến nay mỗi khi nhìn thấy lửa, vẫn có một ít nhút nhát.

Mọi người, bao gồm người của Tô gia đều không ép Đường Học Cẩn, bọn họ đang chờ, chờ cậu có thể tự nghĩ thông, rồi thoát ra.

Buổi tối về nhà, sau khi làm-tình, Đường Học Cẩn thiếp đi trong lòng Lục Quân Thần.

Buổi tối này, Đường Học Cẩn có một giấc mơ, cậu mơ thấy những chuyện xảy ra sau khi mình chết ở đời trước.

Khi đó, cụ Tô đã tìm được Đường Học Cẩn, đồng thời động thân đi tìm cậu, chỉ là cậu chết quá sớm, chờ tới khi người của Tô gia đến thành phố S rồi, nhận được, chỉ có tin Đường Học Cẩn đã chết.

Giang Tư lúc đó khóc ngất.

Tô Mặc Thành mím chặt môi, vành mắt đỏ ửng, thân thể cao một mét tám mươi mấy của một người đàn ông lại không kiềm được chao đảo, trong nháy mắt đó, ông như đã già đi mười mấy tuổi.

Mà Tô Lễ Hàng sắp tới tuổi ba mươi cũng dại ra, bàn tay đặt bên hông siết chặt thành nắm, có thể thấy rõ gân xanh hiện lên bên trên.

"Ông ơi, chuyện của anh con, xin hãy giao cho con." Đường Học Cẩn nghe Tô Lễ Hàng nói vậy.

Eo cụ Tô tuy rằng vẫn thẳng, nhưng từ bàn tay hơi run rẩy có thể nhìn ra nội tâm của cụ, cụ chớp mắt, để những giọt nước mắt ở khóe không rơi xuống.

"Tiểu Hàng, đừng tha cho hung thủ, cả nhà đó, phải chôn cùng cho anh con!" Cụ Tô nói ra lời oán độc, ánh mắt cụ sắc bén, đứa cháu cụ tìm ba mươi năm bị người hại chết... Bảo cụ sao không hận chứ!

Tô Lễ Hàng gật đầu, cậu sẽ không tha cho đôi vợ chồng ấy.

Sau đó, hình ảnh thay đổi, Đường Học Cẩn mắt thấy Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ lần lượt chết, còn có Đường Học Quân, 24 tuổi Đường Học Quân bị đánh gãy tay chân, cả đời không thể không ngồi xe lăn.

Đường Học Cẩn còn thấy, mình bị mang về Cảng Thành, chôn ở một chỗ xuân về hoa nở, chỗ đó, dựa bên hồ, cảnh sắc rất đẹp, người của Tô gia cách mỗi một tháng sẽ tới thăm cậu.

Cuối cùng, Đường Học Cẩn thấy, vị hôn thê trong quá khứ của cậu, người con gái duy nhất không ghét bỏ cậu, vì cậu thương tâm rất lâu, mãi đến khi một người đàn ông khác xuất hiện giúp cô khôi phục nụ cười, cuộc sống của cô mới lấp đầy hạnh phúc.

Mộng tới đây, Đường Học Cẩn tỉnh.

Chớp mắt, trời bên ngoài đã sáng, Đường Học Cẩn nghiêng đầu, Lục Quân Thần đang chống đầu, mỉm cười nhìn cậu.

Nhớ tới chuyện ở đời trước, hiện tại Đường Học Cẩn cuối cùng đã hiểu, khóe miệng cậu kéo ra một nụ cười, rất xinh đẹp.

"Chào buổi sáng, Quân Thần." Đường Học Cẩn duỗi tay ôm cổ anh, muah một cái lên má anh, cười thỏa mãn.

Lục Quân Thần ôn nhu nhìn Đường Học Cẩn, thấy tâm tình của cậu bé nhà mình rất tốt, còn chủ động hôn anh, bèn, đảo khách thành chủ, môi hai người dính lại với nhau.

Tách nhau, dính lại, tách nhau, dính lại... Tầm chừng mười mấy phút, chờ đến khi cả hai thân thiết xong trên giường, ánh nắng bên ngoài đã xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào phòng, đan qua lớp bụi bé xíu mắt thường có thể thấy trong không khí, ánh nắng ấy thoạt nhìn rất ấm áp.

Hai người ngồi dậy, đánh răng, thay đồ, vệ sinh cá nhân xong.

Đường Học Cẩn vào bếp làm bữa sáng, Lục Quân Thần đứng bên cạnh giúp đỡ, tuy rằng có lúc không làm được gì, nhưng đối với Lục Quân Thần, có thể nhìn cậu bé nhà mình nấu cơm, cũng là một sự thỏa mãn.

—— quả thật ngọt đến làm người ước ao.

Ăn sáng xong, Đường Học Cẩn và Lục Quân Thần bắt đầu hành trình một ngày —— Lục Quân Thần tới công ty, Đường Học Cẩn tới "Giai Viên".

Giang Tư mỗi tuần sẽ đều đặn tới thăm Đường Học Cẩn, thân thể bà không tốt, mấy ngày liền tới lui qua lại như vậy khiến sắc mặt bà tệ xuống, tái nhợt đến mức son phấn tinh xảo, cũng không cách nào che đậy.

Khi thấy Giang Tư ngồi ở chỗ cố định trong "Giai Viên", Đường Học Cẩn không hề ngoài ý muốn.

Nhớ tới giấc mộng đêm qua, cậu nhìn lại sắc mặt tái nhợt và vẻ ngoài gầy gò của Giang Tư, thở dài, tự mình xuống bếp chuẩn bị bữa sáng, bưng tới trước mặt Giang Tư.

"Ăn chút gì đi, bữa sáng dì nhất định lại không ăn rồi." "Giai Viên" mở cửa lúc chín giờ, mà Giang Tư đã đứng bên ngoài trước cả khi "Giai Viên" mở, từ Cảng Thành đến thành phố G chí ít cần hai giờ, cũng tức là nói Giang Tư chưa tới bảy giờ đã dậy.

Giang Tư mừng rỡ nhìn Đường Học Cẩn, rồi nhìn phần ăn ngon miệng đặt trước mặt mình, mũi đau xót, viền mắt ửng đỏ.

Đường Học Cẩn thấy Giang Tư sắp rơi nước mắt, vội vã nói: "Dì đừng khóc, ăn trước đã, đồ ăn lạnh rồi sẽ ăn không ngon." Thường nói phụ nữ làm từ nước mắt, ngày trước Đường Học Cẩn không tin, nhưng từ khi gặp Giang Tư, cậu đã hoàn toàn cảm nhận được.

"Được, mẹ không khóc." Giang Tư rút khăn tay ra lau khóe mắt, rồi cúi đầu nhấm nháp bữa sáng con trai tự tay làm.

Giang Tư rất thỏa mãn, thật sự.

Lần này Đường Học Cẩn không bỏ đi, mà là ngồi đối diện với bà, cậu nâng má lơ đễnh nhìn dòng người qua lại ngoài cửa sổ, nhìn office building đối diện, ánh mắt hơi híp lại, trong đầu nghĩ tới Lục Quân Thần, suy đoán đối phương hiện tại đang làm gì.

Giang Tư ăn rất chậm, hầu như là đút từng muỗng nhỏ vào miệng, dùng thời gian dài nhất để nhấm nháp, như là sợ ăn quá nhanh, sẽ không cảm nhận được tấm lòng của con sẽ không cảm nhận được mùi vị vậy.

Khi Đường Học Cẩn đờ đẫn xong quay đầu lại, đồ ăn trong cái đĩa trước mặt Giang Tư còn thừa hơn nửa, cậu khá kinh ngạc, hỏi: "Không hợp khẩu vị của dì à?"

"Không phải không phải." Nghe được lời này, Giang Tư ngẩng đầu lên, vội vã giải thích, còn nói thêm: "Mẹ chỉ là muốn ăn chậm một chút, vậy, có thể nhìn con được lâu hơn."

Đường Học Cẩn nghe được lời này, ánh mắt mềm lại, nhìn Giang Tư rất phức tạp.

Người phụ nữ ngồi trước mặt cậu mang theo sự thận trọng bà vốn không nên có, mặt thoa son phấn rất tinh xảo, lại không giấu được những nét già yếu ở khóe mắt, bà năm nay đã sắp bốn mươi, là mẹ của hai người con, thân thể bà không tốt, nhưng lại vì cậu, mỗi ngày gió mặc gió, mưa mặc mưa kiên trì không dứt.

Đường Học Cẩn không khỏi nghĩ, cậu đã sống hai đời rồi, vì sao còn muốn rúc đầu vào sừng trâu, cậu rõ ràng biết sai không phải tại Giang Tư và Tô Mặc Thành, có lẽ bọn họ có sai, nhưng đó là vì bọn họ yêu nhau.

Sai, từ đầu đến cuối, cũng không phải tại người của Tô gia, có lẽ nói, cho dù có sai, cũng chỉ là tại y tá của bọn họ bất cẩn mà thôi.

Rất nhiều cha mẹ sẽ mắc phải sai lầm ấy, cậu chỉ là xui hơn tí, bị Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ nhìn trúng ——

Ha hả, có lẽ, đây đã được định trước.

Hiện tại mưa tạnh mây tan, Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ đã nhận được trừng phạt bọn họ nên có, người của Tô gia cũng chịu đủ dằn vặt trong những năm tháng ấy, Đường Học Cẩn cảm thấy, đủ rồi.

Có lẽ giấc mơ tối qua là vì để cãu cởi ra khúc mắc, tìm được sự thanh thản.

Mà lúc này, cậu nhìn người phụ nữ ngồi trước mặt, đáy mắt lộ ra ôn nhu và từ ái, lại vì sợ hãi thái độ của cậu mà chần chừ không dám tiến tới, nhưng vẻ mặt của bà, khát vọng biết bao —— có người mẹ nào, không khát vọng được con mình quây quần bên cạnh chứ?

Đường Học Cẩn thở dài, nhẹ nhàng gọi Giang Tư một tiếng.

Giang Tư bỗng dưng mở to mắt, nước mắt nháy mắt rơi, khóc không thành tiếng.

—— con bà, cuối cùng đã chịu gọi mẹ rồi.

Đường Học Cẩn thấy vậy, có chút luống cuống, không biết phải làm sao cho tốt, vẻ mặt vốn trấn định, rõ ràng lóe lên sự hoảng loạn, "Mẹ đừng khóc, a, con..."

Giang Tư nhìn thiếu niên mãi đến nay vẫn luôn bình tĩnh lộ ra vẻ thất thố, phốc xuy một tiếng, bật cười, khuôn mặt của bà còn treo nước mắt, nhưng vẻ mặt ấy, đã cực kỳ thỏa mãn.

"Mẹ chỉ là vui quá mà thôi, Tiểu Cẩn... con, con có thể gọi mẹ thêm một tiếng nữa không?" Giang Tư mong chờ nhìn Đường Học Cẩn.

"... Mẹ ơi." Đường Học Cẩn chớp mắt, gọi thêm một tiếng, gọi được tiếng thứ nhất rồi, cậu phát hiện, kỳ thực gọi ra chữ này, cũng không khó.

"Ai, ai, con của mẹ." Khóe miệng Giang Tư giơ lên, từ trong ra ngoài, từ lòng bàn chân đến đuôi tóc không đâu không tỏa ra sự vui sướng, không đâu không viết ra xúc cảm "Tôi thỏa mãn tôi vui vẻ tôi mừng rỡ".

Hai chữ "Mẹ ơi" này rất thần kỳ, gọi ra rồi, Đường Học Cẩn cảm thấy, giữa cậu và Giang Tư, như đã tiến thêm một bước, ràng buộc huyết thống thân tình, cũng sâu thêm.

Ngày này, Giang Tư rất vui vẻ, con bà cuối cùng đã chịu gọi mẹ, dứt khoát, bà đóng đô ở "Giai Viên" ánh mắt một khắc cũng không rời Đường Học Cẩn, như muốn đem mười sáu năm bỏ lỡ này, nhìn cho đủ.

Lúc đầu, Đường Học Cẩn còn hơi ái ngại, dù sao có một ánh mắt vẫn dính trên người mình, thấy thế nào cũng quái dị, nhưng mỗi khi cậu quay đầu, bắt gặp ánh mắt lấp đầy nhung nhớ và từ ái của Giang Tư, trong lòng cậu dĩ nhiên lại thấy ấm áp, mọi sự ái ngại, đều biến mất cả.

Khóe miệng không thể khống chế giơ lên, cả ngày hôm ấy Đường Học Cẩn cười híp mắt, tâm tình rất đẹp.

Khi Trần Tử Hàn biết Đường Học Cẩn là con trai thất lạc của Tô gia, miệng há hốc quả thật có thể nhét vào một quả trứng —— anh rất kinh ngạc, cụ Tô ở Cảng Thành ai không biết chứ, chỉ bằng cụ mười mấy năm qua vô tư cống hiến miễn phí xây trường, đã đủ để mọi người bội phục và miệng lưỡi truyền nhau.

Từ trên xuống dưới quan sát ông chủ nhỏ của mình, miệng Trần Tử Hàn phát ra tiếng vang hìhìhì, sau nửa ngày, anh sờ cằm, hí mí nhìn Đường Học Cẩn đang trò chuyện với Giang Tư, hỏi: "Đường Tiểu Cẩn, giá trị con người của em đã tăng cao rồi đấy, tiền lương của anh, em có nên tăng theo luôn không?"

Đường Học Cẩn ở chung với Trần Tử Hàn mấy tháng, tự nhiên biết tính tình người này, vì thế cậu bớt thời giờ quay đầu nhìn đối phương, cười híp mắt nói: "Được ạ, tăng thêm mười đồng, nể tình anh vất vả như vậy——"

Nói xong, như có hàm ý nhìn các nhân viên bận tối mày tối mặt, ở sau lưng Trần Tử Hàn.

"..." Trần Tử Hàn đen mặt, "Nhóc bủn xỉn."

"Cũng tốt hơn lão bủn xỉn như cậu." Lục Quân Thần cười híp mắt không biết từ đâu chui ra, tay anh đặt trên vai Trần Tử Hàn, ánh mắt ôn nhu nhìn Đường Học Cẩn, "Anh tới rồi."

Đường Học Cẩn gật đầu, ôn hòa cười.

Trần Tử Hàn: "..." Anh nghiêng đầu nhìn Lục Quân Thần.

Lục Quân Thần nhướng mày, ý là —— bà xã quan trọng hơn anh em.

——QAQ vì bà xã đâm anh em hai nhát hay lắm hả?

Tự nhiên bước tới chỗ Đường Học Cẩn, vươn tay xoa nhẹ mái tóc trên trán cậu bé, Lục Quân Thần rồi mới nhìn Giang Tư đứng cạnh, đơn giản gật đầu.

Đường Học Cẩn vươn tay nhéo Lục Quân Thần, nhìn anh.

Lục Quân Thần quay đầu lại, hiểu được ý, anh sờ đầu Đường Học Cẩn, rất chính thức nói với Giang Tư: "Mẹ đã tới rồi ạ."

Giang Tư đứng bên cạnh, ánh mắt có chút phức tạp nhìn động tác của con mình và Lục Quân Thần, cuối cùng, chỉ là thở dài.

Mà thôi, mà thôi, con cháu tự có phúc của con cháu!

Con bà vất vả lắm mới chịu gọi bà một tiếng mẹ, nếu bà nói thêm gì, sợ rằng tiếng mẹ này, sẽ không thể nghe được nữa.

Cứ vậy đi.

Thằng bé của Lục gia, cũng tốt lắm.

...

【 Chính văn – Hoàn 】
Bình Luận (0)
Comment