Tiểu Lão Bản

Chương 7

Sự thật chứng minh, Đường Học Cẩn nói được làm được, mỗi một khoản cậu đều ghi lại rõ ràng, từ thu vào đến chi ra, lại đến số lượng quần áo bán mỗi ngày là bao nhiêu hoàn toàn viết rõ trên giấy.

Tuy rằng vừa tốt nghiệp tiểu học, nhưng chữ của cậu đã có phong thái ban đầu, thoạt nhìn không hề ngây ngô non nớt, điều này khiến Tư Vân không thể không xem trọng Đường Học Cẩn một cái, điểm anh chấm cho cậu bé cũng tăng lên không ít.

Kết doanh thu xong, Tư Vân cười ha hả nhìn bài trí ở cửa hàng liếc mắt có thể nhìn ra đã được sắp xếp lại, ánh mắt anh nhìn trái nhìn phải, dường như cực kỳ thoả mãn.

"Mấy cái này là một mình em làm à?" Chỉ vào những chi tiết so với tuần trước hiển nhiên đã nổi bật hơn không ít của tiệm, Tư Vân cười híp mắt nhìn Đường Học Cẩn.

Đón ánh mắt Tư Vân, Đường Học Cẩn cực kỳ hờ hững, gật đầu: "Là em làm."

Bộ đồ mặc trên người Đường Học Cẩn tuy vẫn cũ nát, nhưng đã được giặt sạch, cậu cứ thế đứng đối mặt với Tư Vân, tùy ý anh quan sát, không sợ không né, sắc mặt không hề dao động.

Tư Vân gật đầu, không nói gì thêm, mà là bước thẳng tới trước một tấm gương soi toàn thân gắn trên tường, hai tay tự nhiên đút | vào túi quần, quan sát mình trong gương, nhìn trong chốc lát, anh phát hiện một vấn đề nhỏ.

"Tấm gương này..." Tư Vân quay đầu nhìn Đường Học Cẩn, anh không phải chưa từng soi gương, nhưng khi soi ở nhà rõ ràng không lộ ra đôi chân thon dài và dáng người cao ngất như ở đây, mà còn sắc mặt hồng nhuận thoạt nhìn rất khỏe mạnh.

Đường Học Cẩn tự nhiên biết nghi ngờ của Tư Vân, cậu chỉ cười bâng quơ, giải thích nói: "Kỳ thực không có gì ghê gởm cả, gương vẫn là gương bình thường, bất quá em đã điều chỉnh góc độ khung gương và độ nghiêng với mặt đất, còn có bóng đèn phía trên, em cũng làm vài thủ thuật nhỏ."

Tư Vân kinh ngạc, anh hiếu kỳ cậu bé trước mặt làm cách nào biết được những điều này, chỉnh khung gương có thể khiến người soi thấy gầy, cách này anh là lần đầu tiên nghe thấy, mà còn ánh đèn có thể giúp sắc mặt hồng nhuận khỏe khoắn, cũng là lần đầu tiên.

Nhìn Tư Vân lưu luyến quên về đứng trước gương, nhìn gương ra vẻ rất hưởng thụ, Đường Học Cẩn thầm cười, cách lợi dụng độ nghiêng của gương và ánh đèn khiến người soi thấy thon thả và khỏe mạnh hơn này, mười mấy năm sau, cực kỳ phổ biến, các tiệm quần áo bình thường đều sử dụng, bất quá lúc này, hẳn vẫn chưa truyền lưu đi —— tuy rằng cậu cảm thấy nguyên lý cơ bản nhất là đổi liều mà không đổi thuốc.

Nghe Đường Học Cẩn giải thích xong, bản thân lại tự nghiên cứu một phen, Tư Vân cuối cùng đã rõ, anh vốn đang tính hỏi vì sao lại đặt gương trong cái góc này, thì ra là có nguyên nhân.

Nghiêng mình, Tư Vân nghiêng đầu cười như không cười nhìn Đường Học Cẩn vẻ mặt nhu thuận, hỏi: "Sao em biết được cách này vậy? Phải biết, nó rất mưu lợi, không phải là điều mà một cậu nhóc mười ba tuổi như em có thể tự nghĩ ra."

——︿( ̄︶ ̄)︿ cách bàn tay vàng phát huy tác dụng anh không biết được đâu.

"..." Đáy lòng Đường Học Cẩn có một vạn con dê tung tăng băng qua sa mạc, bất quá vẻ mặt vẫn giữ nét khiêm tốn ngượng ngùng, "Là em ngẫu nhiên phát hiện được ở trong tuần đang loay hoay sắp lại cửa hàng."

—— phiền lòng quá được hông, bàn tay vàng quả nhiên cần dùng cẩn thận!

Vẻ mặt Đường Học Cẩn rất chân thành, thoạt nhìn không giống nói dối, mà Tư Vân xác thực cũng chưa từng nghe thấy, thế nên anh tin, dù sao xác suất ngẫu nhiên, tuy rằng nhỏ nhưng có, nếu đổi lại thành tự nghĩ ra, nghĩ ra còn là một cậu bé mười ba tuổi tốt nghiệp tiểu học nông thôn, vậy thì khác.

Sờ cằm, anh phát hiện Đường Học Cẩn, quả thật không tầm thường, chí ít vận khí của cậu nhóc này rất tốt, nếu không sao có thể tùy tiện loay hoay đã loay hoay ra cái cách cực kỳ mưu lợi lại có thể đẩy mạnh tiêu thụ như vậy chứ?

"Tiểu Cẩn em làm tốt lắm." Tư Vân bật cười, anh vỗ vai Đường Học Cẩn, miệng thì ha hả, "Cách này có thể hấp dẫn rất nhiều khách hàng."

"Em cũng là may mắn thôi." Đường Học Cẩn khiêm tốn, cậu đi theo Tư Vân, nhìn anh ta liếc bên này liếc bên kia, hầu như mấy chi tiết nhỏ cậu gia tăng đều bị đối phương tìm ra, còn truy hỏi nguyên nhân.

Đường Học Cẩn thẹn thùng, cậu đặt mình rất thấp, chỉ nói là ngẫu nhiên phát hiện hoặc ngày trước ở làng nhìn thấy gì đó dẫn đến liên tưởng, tuyệt không hề có ý là mình nghĩ ra, may mà cửa hàng không lớn, nhưng dạo xong một vòng, lưng Đường Học Cẩn cũng đã đổ đầy mồ hôi.

Lúc Tư Vân tới, đã hơn sáu giờ chiều, đợt khách gần nhất vừa đi, thế nên sau khi anh tuần tra xong cửa hàng, đồng hồ đã tí tách nhảy tới bảy giờ hơn, bụng anh bắt đầu kháng nghị —— tới kết doanh thu lại có được nhiều thu hoạch như vậy, tâm tình Tư Vân tốt lắm, bèn vung tay lên, tỏ vẻ hôm nay có thể đóng cửa nghỉ sớm kế lại mời nhân viên Đường Học Cẩn mới vào làm của mình đi ăn.

Đường Học Cẩn nói cảm ơn, không có cự tuyệt.

Đóng cửa tiệm, Đường Học Cẩn theo nhịp bước của Tư Vân tới khách sạn cao cấp nhất trấn trên, khi tới trước cửa, cậu dừng lại, không bám theo nữa.

Đường Học Cẩn cúi đầu, chân trái đạp chân phải hai tay để trước ngực vặn vẹo, cậu rất có ấn tượng với khách sạn này.

Đời trước, khi Đường Quốc Hoa thuê xong đỉnh núi làm ra được tí thành tựu, gã hớn hở dẫn cả nhà tới đây, nhưng bọn họ còn chưa kịp vào, đã bị nhân viên trực cửa ngăn lại, lý do là: Cách ăn mặc của bọn họ quá lôi thôi, vào đây sẽ làm thấp đẳng cấp khách sạn.

Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ giận điên lên, cảm thấy mất mặt, đành phải xám xịt kéo mọi người về nhà, sau đó cậu không hiểu nguyên do lãnh đạn, bị hai kẻ đang nổi nóng ấy hung hăng mắng cho một trận, tuy rằng không rõ lý do, nhưng đời trước cậu ngoan ngoãn bị mắng xong đã cút về phòng, không có tí phản kháng nào.

Cho nên, khách sạn này đối với Đường Học Cẩn mà nói, không phải là ký ức tốt đẹp gì, vì thế khi Tư Vân dẫn cậu tới đây, cậu theo tiềm thức phát hiện, cách ăn mặc trên người mình tuyệt đối không phù hợp với tiêu chuẩn của nơi đây.

Tư Vân thấy cậu đứng đó, bèn quay đầu nhìn Đường Học Cẩn cách mình không xa đang cúi đầu do dự, nghi hoặc hỏi: "Tiểu Cẩn, sao em còn đứng đó?"

"Cái kia... có thể đổi chỗ khác không?" Đường Học Cẩn dù đã sống lại, da mặt vẫn rất mỏng, cậu không muốn vào đây để rồi lại bị nhân viên trực cửa dùng ánh mắt khinh thường quan sát toàn thân, chỉ cần nghĩ thôi cũng đã khiến cậu thấy nổi da gà.

Tư Vân nghe xong lời Đường Học Cẩn, trước là nghiêng đầu nhìn cậu nửa ngày, đột nhiên giật tỉnh, lúc này anh mới sực nhớ ra chỗ mình chọn rất không thích hợp —— khách sạn này đối với khách ra vào có yêu cầu nhất định, mà cách ăn mặc của Đường Học Cẩn, rõ ràng sẽ bị phân loại vào tiêu chuẩn không phù hợp.

Thụt lùi tới cạnh Đường Học Cẩn, Tư Vân áy náy cười với cậu bé, "Xin lỗi, là anh không suy xét cẩn thận."

Lắc đầu, Đường Học Cẩn không để ý, "Không phải lỗi của anh... Chỉ là cách ăn mặc của em phỏng chừng sẽ bị chặn ngoài cửa, khi ấy lại hại anh mất mặt."

Tư Vân kéo khóe miệng, nâng tay vỗ đầu cậu, "Con nít con nôi biết nhiều quá cũng không tốt."

Đường Học Cẩn phồng má, nghiêng đầu né cái móng Tư Vân đặt trên đầu mình, trợn tròn mắt, "Em không phải con nít."

Nhún vai, Tư Vân lấy lệ đáp: "Phải phải, Tiểu Cẩn không phải con nít."

Nhìn bóng lưng đi trước của Tư Vân, Đường Học Cẩn hít một hơi thật sâu lại thở ra, trong nháy mắt ấy vẻ ngoài hoạt bát đã bị cậu thu liễm, một lần nữa biến thành cậu bé mười ba tuổi mà chẳng khác gì ông cụ non, cậu nhấc chân chậm rãi chạy theo nhịp bước không nhanh không chậm của người phía trước, giữa bọn họ thủy chung duy trì khoảng cách không xa không gần.

Trấn trên ở những năm này kỳ thực không có nhiều nhà hàng, cũng bởi không quá phồn hoa, nên tổng cộng chỉ có mấy cái mười ngón tay có thể đếm được, bọn họ đi khá lâu, mới tìm được một nhà hàng nhỏ còn mở thoạt nhìn khá chỉnh tề.

Hai người vào đó, tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, ông chủ tới đưa thực đơn, Tư Vân cho Đường Học Cẩn một tờ để cậu xem thích gì thì gọi, mà mình thì tiện tay xoát xoát xoát chọn mấy món.

Thấy người trước mặt đã gọi xong, Đường Học Cẩn trả tờ thực đơn trong tay cho ông chủ.

Tư Vân nhíu mày nhìn cậu bé ngồi trước mặt, hỏi: "Sao em không gọi gì vậy, có phải không hợp khẩu vị không?"

Lắc đầu, Đường Học Cẩn nhỏ giọng trả lời: "Không có, em ăn gì cũng được, em không kiêng ăn."

Không sai, cũng do gia đình, từ khi hiểu chuyện Đường Học Cẩn chưa từng kiêng ăn, có gì thì ăn đó, dùng lời một người bạn tốt nhất trong quá khứ của cậu mà nói, cho dù tùy tiện ném cậu vào ngọn núi nào đó, cậu cũng có thể sống sót trở về, bởi vậy có thể thấy, đây là không kiêng ăn cỡ nào.

Nếu cậu nhân viên nhỏ của mình thẹn thùng như vậy, làm ông chủ anh cũng không có lý do nói gì thêm, thế nên Tư Vân chỉ thở dài, không lên tiếng nữa, anh chống nửa mặt, nhìn một chỗ đờ đẫn, mãi đến khi ông chủ bưng đồ ăn lên, ngửi được mùi bụng anh cô lỗ một tiếng, mới gọi suy nghĩ đi vào cõi thần tiên của anh về.
Bình Luận (0)
Comment