[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Chương 100

Mọi người đều cho là mình đã phát sinh ảo thính cực mạnh, đây đây đây, đây không phải là thật.

Đỗ Tùng Pha hùng hổ tìm đến Chấn Vũ võ quán gây chuyện, sao có thể chỉ trong nháy mắt đã trở nên thuận theo như thế, với thân phận địa vị tông sư một phương của lão, lại dùng thái độ gần như nịnh nọt mà hành lễ đệ tử với kẻ trẻ tuổi càn quấy kia, cho dù là với cha ruột, với sư phụ sư tổ, cũng không thể cung kính như vậy đâu?

Bởi vì kinh hoàng quá mức, bên thích quán quên khuấy phẫn nộ, bên Chấn Vũ võ quán quên khuấy cao hứng, ý nghĩ duy nhất của mọi người chỉ là, đây không phải là thật, đây khẳng định không phải là thật.

Đến cả Địch Nhất và Địch Cửu biết rõ bản lĩnh của Phó Hán Khanh cũng không khỏi có phần kinh ngạc, nhất thời không thể nghĩ ra Phó Hán Khanh làm sao thu phục Đỗ Tùng Pha.

Loại người như Đỗ Tùng Pha Tông Vô Cực, không phải kẻ nhu nhược nhát gan bình thường, họ có thể có thành tựu hôm nay, là núi đao biển kiếm, trong nước trong lửa, dùng mồ hôi, máu và tính mạng liều ra.

Loại người này, cho dù gặp phải địch nhân mạnh hơn lợi hại hơn, cũng không đến mức lập tức nhũn ra như vậy, cho dù chết họ cũng sẽ chẳng ngoan ngoãn thuận theo như con cháu.

Mọi người đều dùng ánh mắt kinh hoàng, không tin, mù tịt, không hiểu mà nhìn qua. Đỗ Tùng Pha lại có khổ tự biết.

Nếu Phó Hán Khanh chỉ là võ công tuyệt đỉnh, cho dù đánh một trận mất mạng, lão cũng chưa chắc thoái nhượng như thế, mất mặt chịu thua như thế. Thân lăn lộn trong giang hồ bao nhiêu năm như vậy, điểm cốt khí và đảm sắc này, lão vẫn phải có.

Nhưng Phó Hán Khanh nắm giữ chính là tất cả khuyết điểm trong võ công của lão. Phó Hán Khanh không cần giết lão, chỉ cần tuyên truyền hết thảy ra ngoài. Cố gắng bao năm của lão sẽ tan tành mây khói.

Cho dù chỉ có thân thủ ngũ lưu, nếu biết rõ hết thảy sơ hở trong võ công của lão, cũng có thể đánh bại lão.

Lão là tông sư một phương, thân phận địa vị cực cao, nếu từ nay về sau, lúc nào cũng phải bị đám tiểu nhân vật bình thường ngay cả khóe mắt cũng chẳng thèm liếc một cái đó khi nhục xúc phạm, bảo người ta làm sao kham nổi.

Huống chi lão và Tông Vô Cực đều là người đứng đầu võ quán một phương. Môn hạ đệ tử vô số, thiết lập phân quán khắp nơi. Nếu tuyệt kỹ độc môn của họ chỉ trong một đêm đã không đáng một đồng, vậy thì các đệ tử của họ đều sẽ trở thành đối tượng cho người khác ức hiếp lăng nhục nhạo báng, con cháu truyền thừa võ công y bát của họ cũng vĩnh viễn không có ngày xuất đầu.

Đây quả thực là tai ương ngập đầu của cả một gia tộc, toàn bộ sự nghiệp, điều này còn đáng sợ hơn tử vong nhiều.

Cho nên, việc duy nhất lão có thể làm, chỉ có cúi đầu nhận thua, chỉ hy vọng có thể dùng thái độ nhu thuận như vậy đổi lấy lòng đồng tình của Phó Hán Khanh.

Về phần lời hứa sẽ không nói cho người khác biết của Phó Hán Khanh, không phải lão tin chắc vô nghi, mà là không thể không tin, mà là lão đã không dám đi hoài nghi, không dám đi tưởng tượng nếu Phó Hán Khanh thất ngôn, hậu quả sẽ đáng sợ cỡ nào.

Đối với tâm tư phức tạp của lão, Phó Hán Khanh không phải không nghĩ đến. Mà là với tính tình của y, chỉ cần không bức lên đầu, chỉ cần không phải vạn bất đắc dĩ, y sẽ chẳng buồn nghĩ, cho nên rất nhiều thời điểm y tỏ ra rất ngốc nghếch buồn cười, nhưng nếu thật sự nghiêm túc, lại lập tức trở nên thông minh linh hoạt.

Thấy Đỗ Tùng Pha lập tức dễ nói chuyện như vậy, y tự nhiên phải cao hứng. Vui vẻ gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, mọi người hòa khí sống thật tốt, ăn uống ngủ nghỉ là được.”

Lời này lúc bắt đầu y đã nói, Đỗ Tùng Pha khi ấy chỉ cảm thấy y ấu trĩ buồn cười, hiện tại nghe xong chỉ đành thở dài, người này quá thâm tàng bất lộ, quá giỏi ngụy trang. Nhưng trên mặt vẫn phải ra vẻ kính cẩn nghe theo: “Công tử nói phải, công tử nói phải…” Ngữ khí thoáng ngừng, lại chỉ chỉ Tông Vô Cực nằm dưới đất “Tông huynh bị thương rất nặng, nếu công tử không còn điều gì khác phân phó…”

Phó Hán Khanh phất tay lia lịa: “Ông mau dẫn ông ta đi trị thương đi.”

Đỗ Tùng Pha lại thi lễ thật sâu, bấy giờ mới cúi người ôm Tông Vô Cực.

Lúc này đám người liên can phía sau lão rốt cuộc không thể nhịn nữa, đều kêu ầm lên.

“Đỗ huynh, thế này là thế nào?”

“Đỗ huynh, ngươi trúng ma chướng gì đây?”

“Đỗ huynh, có phải người kia đã dùng thủ pháp tà môn gì ám toán ngươi?”

“Đỗ huynh, có phải người kia đã dùng phương pháp ác độc gì uy hiếp ngươi?”

Mọi người nghĩa phẫn đầy ngực, không ngừng quát tháo.

Mà mấy đệ tử Đỗ Tùng Pha và Tông Vô Cực dẫn đến, vừa lo lắng, vừa thương tâm, vừa xấu hổ, cũng đang nhao nhao kêu lên.

“Sư phụ, đã xảy ra chuyện gì?”

“Sư phụ, chúng ta không thể nhận thua không minh bạch như vậy.”

“Quán chủ, nếu cứ đi thế này, bảo võ quán chúng ta làm sao sống yên ở Đới quốc!”

Đỗ Tùng Pha cười khổ một tiếng, đi qua giao Tông Vô Cực cho các đệ tử của lão, lại thi lễ với mọi người: “Xin lỗi, các vị, ta không thể không nhận thua, rời khỏi trường tranh đấu này. Vị Phó công tử này thực có khả năng thông thiên triệt địa, ta khuyên các vị cũng đi cùng ta thôi.”

Mọi người từ đầu chí cuối chưa từng thấy Phó Hán Khanh ra một chiêu, há chịu tâm phục. Ngươi một ngôn ta một ngữ, không khỏi càng nói càng hăng.

“Thối lắm, lúc trước dẫn đầu mượn hơi chúng ta chính là các ngươi, hiện tại chúng ta đã đến, các ngươi lại muốn trốn.”

“Lão tử tuy không dám nói võ công cao cường bao nhiêu, nhưng cũng không phải người ta vừa dùng mồm mép đã có thể dọa thành con rùa rút đầu.”

“Họ Đỗ, ngươi không có cốt khí không có đảm sắc, muốn chạy sớm, chúng ta đã làm sự tình đến bước này, há có thể không chiến mà đi.”

Đỗ Tùng Pha thở dài một tiếng, vái xung quanh: “Coi như ta có lỗi với chư vị, chư vị lúc này không lượng giải cũng là phải, nhưng mà ta dám khẳng định, nếu chư vị còn gây hấn với vị Phó công tử kia, thế thì sẽ rất nhanh chóng hiểu được nỗi khổ của ta và Tông huynh, cũng chắc chắn sẽ không trách tội chúng ta nữa.”

Thi lễ xong, lão không để ý tất cả trách mắng phía sau nữa, dẫn mấy đệ tử muốn rời đi ngay. Các đệ tử của Tông Vô Cực mắt thấy sư phụ bị thương thành như vậy, cũng không tiện lưu lại nữa, chỉ đành đi theo.

Bốn phía biển người vây nghẹt, đâu còn đường ra, hiện tại mỗi người đều dùng ánh mắt khinh thường nhìn qua. Lại có ai còn có thể chen giữa đoàn người nữa.

Mọi người đành phải từng kẻ nhảy lên, mượn các cột cờ lớn nhỏ bốn phía trường diễn võ, nhảy vọt lên cao, sau đó mượn lực trên vai mấy kẻ trong đoàn người, lên xuống vài lần rốt cuộc giẫm lên nóc nhà, từ trên cao lướt đi.

Vô số người ngửa đầu nhìn theo, ánh mắt bám gót thân ảnh họ đang rời đi như bay, cảm giác từ trên cao được mọi người ngước nhìn như vậy, lúc này lại như kim chích lưng.

Những kẻ đến Chấn Vũ võ quán gây chuyện sinh sự này, cơ hồ rời đi như thể chạy trối chết.

Phó Hán Khanh thấy nhân vật trọng yếu của đối phương đi rồi, trong lòng đại định, rất chờ mong mà nhìn đám người còn lại: “Ta nói, chúng ta không cần so nữa đâu nhỉ, có thể cho ta về ngủ nghỉ được chưa?”

Đáng tiếc là, nguyện vọng tốt đẹp luôn có rất nhiều trắc trở, kỳ vọng hạnh phúc luôn không dễ thực hiện.

Đám người liên can phát ra từng tràng chửi bới phẫn nộ.

“Yêu nhân ngươi, rốt cuộc đã dùng yêu thuật gì?”

“Ngươi rốt cuộc đã nói gì với họ?”

“Ngươi đừng mơ một chiêu chưa ra, đã đuổi hết chúng ta.”

“Bọn họ sợ ngươi nhưng bọn ta thì không!”

Trong tiếng chửi bới giận dữ, cả đống người đồng thời xông đến.

Họ không chịu nhận thua, lại không dám như Đỗ Tùng Pha và Tông Vô Cực, từng kẻ tiến lên.

Tận mắt chứng kiến kết cục của Đỗ Tùng Pha và Tông Vô Cực, lại nghe Đỗ Tùng Pha trước lúc đi nói, những người khác nếu tiếp tục đấu nữa, kết cục tất sẽ như hai người họ. Đám người ở đây, tự nhiên không thể cho Phó Hán Khanh cơ hội nữa.

Bất luận y dùng tà thuật hay uy bức, đều không thể để y thi triển nữa.

Đã là võ nhân, thì không thể chỉ bằng công phu mồm mép mà thủ thắng, đao thật thương thật so một lần bản lĩnh thật mới là thật.

Những người này cực phẫn cực nộ, lại thêm cực kỳ sợ hãi, rốt cuộc bất chấp lấy nhiều khi ít gì đó, ước định văn so gì đó quy định từ trước, mỗi người lấy ra binh khí độc gia, mỗi người vận đủ chân khí, chỉ chờ cùng xông lên, cùng xuất tuyệt chiêu lên người Phó Hán Khanh.

Những người này điên cuồng như thế, đám người Chấn Vũ võ quán tự nhiên không phải ăn hại.

Cũng lớn tiếng quát mắng.

“Thật không biết xấu hổ.”

“Dám lấy nhiều khi ít?”

“Thật khinh Chấn Vũ võ quán ta không người.”

Mọi người vừa nói vừa vung quyền xắn tay áo xông lên.

Ngay cả đám người Tu La giáo cũng giận dữ muốn động thủ, nếu không phải Địch Cửu áp chế, đã sớm vượt lên lao tới giết người.

Tên quỷ lười Phó Hán Khanh này, phá lệ cần lao chủ động như thế, vất vả nói nhiều lời như thế, làm nhiều chuyện như vậy, chính là để đừng có người chết. Mắt thấy mình một phen vất vả, cục diện đến cuối cùng lại vẫn mất khống chế. Cả đống gọi là cao thủ hai bên đều xông lên, mỗi người mắt đỏ ngầu bốc hỏa, rất có vẻ sắp bất chấp tất cả liều một trận sinh tử, khiến y càng hoảng sợ.

Tội nghiệp y vất vả như thế, hy sinh thời gian ngủ nghỉ như thế, sao cuối cùng vẫn biến thành đại hỗn chiến đẫm máu?

Quá không có thiên lý.

Phó Hán Khanh rất ít khi tức giận.

Nhưng vạn nhất tức giận, vậy thì phiền to.

Ngay khoảnh khắc cao thủ hai bên mắt thấy sẽ lao đến trước mặt y, lập tức chạm trán, y giơ cao hai tay, quát to một tiếng: “Tất cả dừng lại hết cho ta.”

Một tiếng quát này, là y giận dữ vận nội lực rống ra. Đây há chỉ là sấm sét điếc tai.

Đừng nói trường diễn võ, cùng bách tính vây quanh mấy con đường bốn phía trường diễn võ, cả toàn thành đều nghe rõ rành rành.

Thậm chí trên quan đạo xa xa ngoài thành, còn có người ngỡ ngàng ngẩng đầu, kỳ lạ ghê, thời tiết đẹp vầy, sao như thình lình có sét.

Lúc này hai nhóm cao thủ khoảng cách gần Phó Hán Khanh nhất, đều bị chấn váng đầu nhũn chân, khí huyết bốc lên, hoảng sợ ngừng bước.

Mà các đệ tử liên can bốn phía võ công yếu kém, tuy rằng khoảng cách khá xa, cũng bị chấn ngã trái ngã phải, đao đao kiếm kiếm cầm trong tay, chuẩn bị quên mình liều mạng vì võ quán, tay chợt buông lỏng, đao kiếm toàn bộ rơi xuống đất.

Đám đệ tử đến từ tổng đàn Tu La giáo, công lực tinh thâm hơn xa những người khác, còn miễn cưỡng có thể đứng ổn, nhưng cũng không khỏi kinh dị không hiểu.

Trời ơi, đây là thực lực của giáo chủ mà họ trước nay luôn khinh thường sao.

Mà cả Địch Nhất và Địch Cửu, mặc dù trước đó đã sớm công tụ hai tai, bảo vệ tâm mạch, lúc này khí huyết toàn thân cũng hơi chấn động, biết rõ bản lĩnh của mình đương thời ít có, nhưng khi đối mặt với loại người cường đại biến thái như Phó Hán Khanh, lại sinh ra cảm giác thấp kém cực sâu cực vô lực cực bất đắc dĩ.

Hai người chỉ đành nhìn nhau, đều tự thở dài một tiếng mà thôi.

Ngay cả cường giả như Địch Nhất và Địch Cửu cũng sinh ra tâm tính vô lực như thế, càng khỏi bàn đến những người khác.

Giờ này khắc này, ngàn vạn đôi mắt nhìn Phó Hán Khanh, rốt cuộc có bao nhiêu chấn động, bao nhiêu kinh hoàng, chỉ sợ cũng chẳng người nào có thể tính rõ.

Mà bản thân Phó Hán Khanh lại vẫn hoàn toàn không hay biết. Y hầm hừ trừng đám người bốn phía, phẫn nộ nói: “Không phải là muốn ta ra tay sao? Không phải là nhất định phải nhìn thấy vũ lực các ngươi mới bằng lòng lui đi sao? Được, ta ra tay cho các ngươi xem.” Chưa dứt lời, một chưởng đã vỗ ra.

A Hán rất giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Hậu quả của lần ra tay này, chính là trời long đất lở, trời dao đất động, trời sụp đất nứt.
Bình Luận (0)
Comment