“Ngươi đoán ra được.” Phó Hán Khanh cả kinh nói “Các ngươi thật sự đều rất thông minh.”
Nghe câu trả lời không hề áy náy và không mảy may chột dạ như thế, Địch Nhất phát hiện mình ngay cả thở dài cũng đã vô lực. Đồ đần này, đem chuyện nói đến bước này, Địch Cửu đã cực giận rồi, bất kể còn làm chuyện gì với y, dường như đều đã là có thể tha thứ.
Địch Cửu lại chỉ cười nhàn nhạt: “Đúng vậy, ngươi luôn làm những việc thường nhân không thể làm, nhân tình thế cố đều chẳng thể vào lòng ngươi, không phải bởi vì ngươi ngu ngốc, mà là bởi vì ngươi quá mạnh, mạnh đến mức căn bản không cần để ý hết thảy trong nhân thế này.”
Y mỉm cười, ý cười thong dong, hoàn mỹ mà lạnh băng: “Tiểu Lâu vĩnh viễn truyền kỳ, người từ Tiểu Lâu đi ra, thế gian này có cái gì có thể thương tổn các ngươi, lại có cái gì có thể sau khi đã thương tổn các ngươi, có thể trốn được trả thù?”
“Không phải như thế đâu.” Phó Hán Khanh lắc đầu nói “Hết thảy lực lượng của Tiểu Lâu đều đã bị hạn chế nghiêm khắc, tuyệt không được phép tùy ý ảnh hưởng thế nhân, khốn cục ải khó của mỗi người chúng ta đều phải tự mình đi đối mặt. Mà hết thảy hậu quả tạo thành, cũng chỉ có tự mình gánh vác. Tiểu Lâu sẽ không can thiệp, cũng sẽ không truy cứu.”
Địch Cửu nhàn nhạt nhìn y: “Ngươi muốn nói là, cho dù ngươi bị giết, người trong Tiểu Lâu cũng sẽ không báo thù cho ngươi?”
Phó Hán Khanh im lặng. Y hiếm khi không như bình thường, mọi sự đều không qua đại não đã buột miệng ra cả. Y yên lặng nhìn Địch Cửu.
Mà Địch Cửu cũng bình tĩnh nhìn y, giống như hỏi, chẳng qua là một đề tài đơn giản như sáng nay ăn gì.
Địch Nhất trầm mặc đặt tay trên chuôi kiếm, không dưng cảm thấy trong lòng nặng trĩu. Vấn đề như vậy đã rất quá đáng, đã vượt qua giới hạn có thể chấp nhận.
Song, sau một lúc lâu im lặng, Phó Hán Khanh vẫn nhẹ nhàng đáp “Phải, với chúng ta mà nói, con đường của mỗi người, đều chỉ có thể tự mình đi. Tất cả tai nạn khốn ách, cũng phải tự mình ứng phó. Thông thường mà nói, Tiểu Lâu sẽ không cứu hộ, chí ít ta chưa bao giờ thấy Tiểu Lâu từng cứu hộ bất cứ thành viên nào, giữa các học trò với nhau cũng sẽ không đặc ý đi báo thù cho ai. Chúng ta đều có mê chướng phải phá, ải khó phải mở của riêng mình, cho nên nếu không cần thiết, chúng ta thậm chí không được phép cố ý gặp nhau.”
Địch Nhất nhắm mắt thở dài. Tay vẫn đặt trên thân kiếm, chờ đợi thời gian dài như vậy. Tư thế cầm kiếm của y vẫn không mảy may biến hóa, cứ như thể cánh tay y đúc bằng sắt vậy.
Y chỉ nhìn Phó Hán Khanh, Phó Hán Khanh bình tĩnh, thản nhiên, có đôi mắt hệt như hài tử đó. Sau sự yên lặng đáng kể như thế, sau câu trả lời bình tĩnh như thế, ánh mắt y vẫn trong veo, không vương tạp chất.
Y rất ngu ngốc, nhưng y chưa từng nói dối, cho dù có vạn loại bí ẩn, chỉ cần có người hỏi, chỉ cần trong phạm vi cho phép, y luôn tận lực trả lời.
Chưa từng giấu giếm, chưa từng lảng tránh, chưa từng thoái thác…
Nhưng mà, đây là tốt, hay là không tốt?
Địch Cửu chậm rãi, từng bước hướng đến Phó Hán Khanh.
Địch Nhất trầm mặc đếm bước chân của y, khí cơ toàn thân vận hành, đã lặng lẽ cùng lên xuống với nhịp bước của Địch Cửu đằng trước.
Chỉ có Phó Hán Khanh, giống như vẫn không hiểu gì, vẫn dùng đôi mắt trong veo kia, nhìn Địch Cửu từng bước một, cuối cùng đi đến trước mặt.
“Mê chướng của ngươi liên quan đến tình yêu, cho nên ngộ đạo của ngươi cần một tình nhân, tình nhân này là ta hay người khác không quan trọng, là nam hay nữ không quan trọng, dung mạo như thế nào, tính tình như thế nào, năng lực như thế nào, tất cả đều không quan trọng. Ngươi chỉ cần một tình nhân, giống như là cần một công cụ, mà yêu cầu của ngươi rất thấp, và chưa từng kén chọn công cụ.”
Địch Cửu cúi đầu kề sát bên tai Phó Hán Khanh, dùng thanh âm cực nhẹ, cực thấp, cũng cực ôn nhu nói chuyện với y.
Phó Hán Khanh nhíu mày, nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Không, không phải công cụ, không phải, nếu ngươi yêu ta, ta sẽ yêu ngươi, ta sẽ cố gắng…”
“Ngươi sẽ cố gắng tốt với ta, có nạn thay ta chắn, có họa giúp ta gánh. Đương nhiên, đây cũng tính là yêu, một người muốn hoàn thành một việc, luôn phải bảo vệ công cụ ắt không thể thiếu của mình.” Địch Cửu đưa tay phải, nhẹ nhàng đặt trên cổ Phó Hán Khanh “Ngươi tìm được một món công cụ, nói với bản thân phải yêu công cụ này, công cụ này có thể là ta, có thể là bất cứ ai, ngươi đều sẽ yêu y, có phải không?”
Phó Hán Khanh lại trầm mặc.
Mà Địch Cửu im lặng, chờ đợi không mảy may sốt ruột.
Tay y vẫn đặt trên cổ Phó Hán Khanh, từng chút từng chút, cảm giác mạch đập ở cổ Phó Hán Khanh, từ từ, cảm thụ sự ấm áp của thân thể Phó Hán Khanh, y thủy chung chưa từng buông tay, cũng như nét tươi cười nhàn nhạt kia thủy chung vẫn đeo bên miệng.
Lần chờ đợi này, quá dài, quá dài, dài đến mức cơ hồ khiến người ta cho rằng sẽ không có kết thúc.
Tay Địch Nhất vẫn nắm chuôi kiếm, mồ hôi lặng lẽ ướt chuôi kiếm, mà chuôi kiếm lại đốt lòng bàn tay sinh đau.
Tay Địch Cửu vẫn đặt trên cổ Phó Hán Khanh, lâu như vậy lâu như vậy, đầu ngón tay y thủy chung lạnh ngắt. Thân thể ấm áp như vậy, máu tươi nóng hổi như vậy, lại không ấm nổi ngón tay lạnh băng của y.
“Có lẽ, ngươi nói, là đúng!” Phó Hán Khanh chầm chậm cúi đầu, nhẹ nhàng nói “Bất kể là ai, nếu y đáp ứng làm tình nhân của ta, ta đều sẽ cố gắng thử yêu y.”
Địch Nhất rốt cuộc phát ra một tiếng thở dài nặng nề, tính tình chết tiệt, vĩnh viễn không chịu nói dối này…
Mà Địch Cửu thì chỉ cười, cả ánh mắt cũng không có bất cứ chấn động gì. Câu trả lời đơn giản cỡ nào, thành thật cỡ nào, mà còn hoàn toàn trong dự liệu.
Dung nhan y vốn tuấn lãng, chợt giãn ra mà cười, lại khiến người sinh ra cảm giác trước mắt sáng ngời. Y vừa cười, vừa ôn nhu nói với Phó Hán Khanh: “Kỳ quái biết bao, ngươi thà rằng bản thân bị giết, cũng không chịu thương tổn một cường đạo tội ác tày trời, vậy thì, ngươi sẽ thương tổn ta sao?”
Y cười cúi đầu, miệng liền ghé sát bên tai Phó Hán Khanh, mỗi một chữ y nói, luồng khí bám theo, đều nhẹ nhàng đập vào màng tai Phó Hán Khanh. Tư thế ái muội như vậy, vẻ tươi cười vui mừng như vậy, ngữ khí ôn nhu như vậy, nói ra, lại là những lời hoàn toàn lạnh băng.
“Nếu ta liên tục dùng lực, ngươi sẽ bị ta bóp chết. Ngươi không biết võ công, ngươi không thể giãy khỏi ta, nếu ngươi dùng nội lực phản chấn, ta sẽ bị trọng thương, mà nếu ta không cam lòng chịu thua, vẫn muốn cậy mạnh đối kháng với nội lực của ngươi, e rằng tính mạng ta sẽ phải giao ra đây. Vậy thì, hiện tại nói cho ta biết…”
Y mỉm cười siết chặt ngón tay: “Ngươi sẽ làm như thế nào?”
Tay phải bóp cổ Phó Hán Khanh, tay trái lại yên lặng ôm lấy y, nhìn thoáng qua thì đây là một tư thế thuần thân thiết, thân thể Phó Hán Khanh hoàn toàn bị y ôm trong lòng. Bởi vì cổ bị bóp chặt, cho nên Phó Hán Khanh không thể không bảo trì tư thế ngửa đầu.
Y im lặng nửa dựa trong lòng Địch Cửu, y im lặng ngước nhìn Địch Cửu. Y im lặng cảm giác được áp lực ở cần cổ đang gia tăng từng chút, sau đó nhẹ nhàng nói: “Ta sẽ không thương tổn ngươi…”
Câu này, y không đủ sức nói hết, bởi vì sức mạnh không ngừng tăng lên, đã làm y không thể nói ra, cho nên y chỉ có thể tiếp tục dùng ánh mắt bình hòa mà an tĩnh lạ thường nhìn Địch Cửu.
Sau đó, năng lực hô hấp cũng bị đoạt đi.
Trên cổ đã bóp ra dấu ngón tay thật sâu, máu vừa ngừng bởi vì chịu lực lại bắt đầu rướm ra, song y không hề cảm thấy đau, thậm chí không hề cảm thấy đau đớn vì ngạt thở, y chỉ cảm thấy lạnh.
Ngón tay Địch Cửu, thủy chung là lạnh, giá ngắt.
Bởi vì thời gian dài không thể hô hấp, ánh mắt y bắt đầu mê mông, ý thức bắt đầu mông lung, song y vẫn tận lực mở mắt nhìn người kia, vẫn mơ mơ hồ hồ nghĩ, vì sao, thời gian lâu như thế, ngón tay Địch Cửu lại vẫn lạnh, vì sao ngón tay y, lại không thể ấm nổi.
Lạnh quá!
Ngón tay từng chút từng chút siết chặt kia, hô hấp từng chút từng chút đoạn tuyệt kia, sinh mệnh từng chút từng chút phân cách kia, đây là một quá trình dài lâu đến mức như là giày vò trong địa ngục.
Song, trong khoảng thời gian dài lâu như thế, tay Địch Nhất đặt trên thân kiếm, lại thủy chung chưa từng rút kiếm.
Trong quá trình dài lâu như thế, ánh mắt Địch Cửu vẫn nhìn Phó Hán Khanh, từ đầu chí cuối chưa từng có một nháy mắt dao động và lảng tránh.
Y chỉ nhìn người kia.
Khuôn mặt vĩnh viễn thản nhiên, vĩnh viễn mê mang, vĩnh viễn lười nhác, vĩnh viễn vô tội.
Y chỉ nhìn người kia.
Ánh mắt vĩnh viễn tinh thuần, vĩnh viễn trong veo, vĩnh viễn an tĩnh, vĩnh viễn như hài tử.
Thế nhân đều có tội nghiệt, độc y là thánh nhân. Thế nhân đều có dục vọng, độc y một mình siêu thoát.
Hồng trần mê loạn, nhân gian tối khổ, chỉ có y, thân giữa hồng trần lại không bị hồng trần dính vào người, khiêu khích mọi sự lại phảng phất mọi sự đều chẳng liên quan đến y.
Địch Cửu mê loạn nghĩ, mê loạn hận, rồi lại rõ ràng là thanh tỉnh, cho nên trong ánh mắt có ôn nhu khắc ý, cho nên vẻ tươi cười vẫn tuyệt đối hoàn mỹ, cho nên tay có thể không chút do dự siết chặt từng chút, làm cho quá trình tử vong dài lâu như thế, khó kham như thế.
Tay y bóp cổ người kia.
Máu trên tay y, cùng máu trên cổ người kia, lặng lẽ hòa vào nhau, máu rõ ràng là nóng, tay, lại thủy chung lạnh băng.
Lòng bàn tay y, là sinh mệnh yếu ớt lại tươi sống của người kia, mu bàn tay y, là vết thương nặng không lâu trước, bị người kia cắn ra.
Dưới tay y, có thể cảm giác được rõ ràng, mỗi một phân mạch máu đang đập, mỗi một giọt máu tươi đang chảy, ấm áp của sinh mệnh, ngay dưới bàn tay, lại vĩnh viễn không thể làm ấm tay và lòng y.
Trên mu bàn tay y, dấu răng nhìn mà ghê người kia, là bệnh trong lòng y, khúc mắc trong ngực y, là nỗi khổ chân chính trong lòng, khiến y bao lâu nay luôn giấu tay trong tay áo, mọi sự đều tận lực dùng tay trái giải quyết.
Cả quá trình giết chóc, chính là trầm mặc, người thi và người chịu, đều trầm mặc lạ thường.
Địch Cửu chỉ nhìn Phó Hán Khanh, nhìn ánh mắt Phó Hán Khanh vẫn ngóng nhìn y.
Nhìn vẻ thanh minh dần dần mông lung trong đôi mắt kia, nhìn vẻ trong suốt dần dần mê thất trong đôi mắt kia, nhưng mà, thủy chung vẫn an tĩnh.
Y nói…
“Ta sẽ không thương tổn ngươi…”
Phó Hán Khanh chưa bao giờ biết nói dối, Phó Hán Khanh chưa bao giờ nói không giữ lời, Phó Hán Khanh trước nay cũng không chịu chủ động đả thương người.
Y nói…
“Ta sẽ không thương tổn ngươi…”
Trong trường bức hại trầm mặc mà tàn khốc này, thủy chung chưa làm hại y.
Khi Địch Cửu buông năm ngón tay, từ từ lui lại, Địch Nhất cảm thấy đã qua cả trăm năm, mồ hôi lạnh khắp người, cơ hồ không đứng thẳng được, quả thực còn khiến thân tâm mệt lử hơn là đánh nhau với cả đống cao thủ đứng đầu.
Địch Cửu dửng dưng khoanh tay mà đứng: “Ta vẫn chờ ngươi ra tay, vậy mà ngươi không có động tĩnh?”
Địch Nhất mỉm cười: “Ta vẫn chờ ngươi buông tay, ta thật sự chờ được rồi.”
Địch Cửu thản nhiên nhướng mày: “Ngươi cũng bắt đầu ngây thơ như y rồi?”
Địch Nhất nhàn nhạt nói: “Ngươi một mực chờ chính là, xem ta có ra tay không, hay là, y phải chăng có thể thủy chung nhẫn nại, vô luận thế nào cũng không đả thương ngươi?”
Y ngưng mắt nhìn Địch Cửu: “Ngươi đợi được kết cục ngươi muốn chưa?”
Địch Cửu nhàn nhạt chuyển mâu nhìn y, thần sắc vô bi vô hỉ: “Y không đả thương ta, cũng sẽ không đả thương ngươi, không đả thương bất cứ ai. Sự từ bi của y cùng cái y gọi là tình yêu đều một kiểu, với mọi người đều không có khác biệt.”
Trong lúc hai người nói chuyện, Phó Hán Khanh đang ôm cổ ra sức thở, cả buổi trời mới coi như dịu lại, vẫn không khỏi cấp tốc thở phì phò.
Bên tai nghe thấy thanh âm nhàn nhạt của Địch Cửu: “Ngươi đã thắng, hết thảy đều theo ngươi, bây giờ đánh thức mấy người họ, chúng ta phải lên đường.”
Phó Hán Khanh vội gọi: “Chờ đã, vẫn còn một việc mà.”
Địch Nhất và Địch Cửu đồng thời nhìn sang y, tình nhân cũng định rồi, người muốn cứu cũng cứu rồi, cường đạo muốn dẫn đến quan phủ cũng để y dẫn theo rồi, vẫn không chịu lên đường, tên này còn có thể làm ra chuyện gì nữa.
Phó Hán Khanh rảo bước đến, một tay nắm tay phải của Địch Cửu đưa lên, nhìn Địch Nhất: “Ngươi còn chưa cầm máu trị thương giúp tay y.”