Ngày kế đoàn người khởi hành rời Lâm Xuyên. Bôn ba qua lại như vậy, mọi người vốn đều đã quen, chỉ là lần đồng hành này đã thêm mấy chục người, Dạ Xoa vương dẫn theo một tốp thuộc hạ cũng gia nhập đội ngũ của họ.
Mọi người đều hành trang gọn nhẹ cưỡi khoái mã, chỉ Phó Hán Khanh là vẫn ngồi trên một cỗ xe ngựa.
Phó Hán Khanh hiện tại cũng bắt đầu nghĩ lại chỗ không đúng của mình, vì sự lười biếng của bản thân mà làm chậm hành trình của mọi người, thoáng hổ thẹn. May mà mọi người đều cảm thấy, thân là giáo chủ, đặc quyền có một cỗ xe ngựa không hề quá đáng, cho nên ngay cả Dạ Xoa vương cũng không có ý kiến gì.
Bản thân Phó Hán Khanh trái lại thoáng bất an, lúc lên xe còn đang cân nhắc liệu có nên mở miệng nói cưỡi ngựa đi cùng mọi người không, đang chần chừ, chợt nghe bên tai có người nói nhàn nhạt: “Sao không lên xe?” Chưa dứt lời đã kéo y cùng lên xe.
Phó Hán Khanh kinh ngạc nhìn Địch Cửu: “Sao mà ngươi…”
Địch Cửu nhìn như cực tự nhiên kéo y ngồi xuống: “Chúng ta chính là tình nhân, đương nhiên phải ngồi chung một xe.”
Lúc này cửa xe còn chưa đóng, đoàn người sắp đi cùng đám người tiễn đưa, thái độ thân mật thế này mỗi kẻ nhìn rõ mồn một, lời nói ái muội thế này người người nghe không sót một chữ.
Mắt thấy mọi người trợn mắt há mồm, Địch Cửu lại vẫn như không việc gì: “Sao còn không đi?” Y trừng Địch Nhất một cái “Đánh xe ngươi phải biết chứ.”
Địch Nhất không nói không rằng, lại thật sự ngồi lên càng xe cầm roi.
Dạ Xoa giục ngựa đến trước xe, lạnh giọng hỏi: “Các ngươi đang làm trò quỷ gì đấy?”
Địch Cửu thoải mái ôm Phó Hán Khanh không buông tay, nói rất hùng hồn: “Chúng ta có thể làm trò quỷ gì? Quan hệ của chúng ta nếu ngươi còn chưa nhìn ra thì đợi lát nữa đến hỏi thử Lăng Tiêu, kêu gã giải thích cho một chút.”
“Ngươi…” Khuôn mặt như sương tuyết của Dạ Xoa ẩn ẩn vẻ giận dữ “Các ngươi làm sao có thể…”
“Làm sao không thể?” Địch Cửu lạnh lùng ngắt lời nàng “Ngươi muốn nói với ta cái gì, luân thường, đạo lý, thể thống?”
Dạ Xoa dùng ánh mắt lạnh lùng đảo qua hai người, lúc này mới cố nén giận dữ nói: “Tu La giáo đối với việc hoan hảo, thiết nghĩ chỉ cầu hứng đến chí, tình đến chung, quyết không có những quy củ sáo rỗng của đám người thế tục. Nhưng các ngươi một kẻ là giáo chủ, một kẻ là Thiên vương, vốn không nên dây dưa tư tình quá nhiều. Huống chi trước mặt thuộc hạ, hành sự như thế, thật chẳng ra làm sao.”
Địch Cửu lạnh lùng châm biếm lại: “Giáo quy nào viết giáo chủ và Thiên vương không thể dây dưa tư tình quá nhiều, phiền Dạ Xoa vương tìm đến cho ta coi thử. Giữa ta với y thân cận như thế nào, vốn là việc riêng của bọn ta, chỉ cần không lỡ việc công, ai có tư cách chỉ trích nửa câu? Nếu cảm thấy bọn ta chẳng ra làm sao, Dạ Xoa vương khỏi cần ủy khuất đồng hành với bọn ta.”
Sát khí thoáng hiện lại ẩn trong mắt Dạ Xoa. Lạnh lẽo nhìn Địch Cửu chòng chọc một cái, lúc này mới lạnh lùng giục ngựa rời khỏi.
Địch Cửu như thể chỉ sợ kích thích nàng không sâu, lại cười sang sảng mấy tiếng.
Kỳ thật y cố chen vào ngồi chung xe với Phó Hán Khanh, nói cho cùng chẳng qua là sợ Phó Hán Khanh không để ý nặng nhẹ tùy tiện gọi y trước thôi.
Bằng sự lý giải của y với Phó Hán Khanh, người này làm việc cực tùy hứng ẩu tả, hoàn toàn không suy xét cách nghĩ lập trường của người khác. Dĩ vãng không biết đã bao nhiêu lần y phải khó kham đến cực điểm trước mặt thuộc hạ.
Hiện giờ quan hệ tình nhân này đã xác định, không chừng Phó Hán Khanh khả năng sẽ chẳng buồn suy nghĩ mà thân thân thiết thiết gọi y lên xe ngay trước đám đông.
Trước kia mất mặt trước mặt đám Lăng Tiêu thì thôi, thiết nghĩ đám tiểu tử này cũng không dám lắm miệng, hơn nữa về sau có cả đống cơ hội giết người diệt khẩu. Nếu ở trước mặt Dạ Xoa và Minh quân, trí thân trong xấu hổ như lúc trước, Địch Cửu lại quyết không thể chịu được.
Đã như vậy, chẳng bằng tự mình thoải mái, trước mặt mọi người tỏ rõ mối quan hệ với Phó Hán Khanh, tự mình lên xe trước một bước, làm ra tư thái đủ thân thiết trước một bước.
Dù sao chuyện kinh thế hãi tục hơn nữa, do người trong Ma giáo làm, vốn là lý đương nhiên. Chỉ cần trong mắt mọi người, mình mới là người chủ động khống chế hết thảy, quyết định tiến thoái là được.
Song, vốn y chẳng qua là ôm ý tưởng trước một bước giải quẫn cho mình mà làm như vậy, không ngờ lại có thể chọc giận Dạ Xoa vương.
Vừa rồi Dạ Xoa năm lần bảy lượt muốn động thủ, cuối cùng cố kỵ y thêm Phó Hán Khanh và Địch Nhất, thực lực ba người quá mạnh, không thể không cố gắng kiềm chế.
Thân là Thiên vương, vốn có khúc mắc cực sâu với chư vương khác, thấy dáng vẻ dám giận mà không dám phát tác của Dạ Xoa phen này, Địch Cửu lại cảm thấy cực kỳ thống khoái, trong tiếng cười dài, đã quên đi rất nhiều sự không thoải mái dưới phen cố ra vẻ này.
Lại lãnh nhãn đảo qua bốn phía, sự ngạc nhiên của đám đệ tử Lăng Tiêu, sự kinh hãi của đám Trác Vân Bằng, đều lọt vào mắt rõ nét, Địch Cửu bỗng nhiên cảm thấy, cùng Phó Hán Khanh chơi trò gọi là tình nhân, dường như cũng không vô vị và khó kham như trong tưởng tượng, trái lại có phần thú vị ngoài ý liệu. Nhìn dáng vẻ trợn mắt há mồm của đám người này, quả thật cực kỳ buồn cười. Cứ thế một đường không kiêng nể gì quay về tổng đàn, đến lúc đó, thật không biết đám người kia sẽ có biểu tình ra sao…
Địch Cửu bỗng trở nên hưng phấn, quả thực hận không thể lập tức về đến tổng đàn, để y thưởng thức sắc mặt thú vị của chư vương khác.
Vừa nghĩ đến đây, y nhàn nhạt nhìn Địch Nhất một cái: “Đánh xe.” Lại hờ hững quét qua đám Trác Vân Bằng một thoáng “Các ngươi cũng đừng tiễn nữa.”
Tiếng nói chưa đoạn, y đã tiện tay đóng cửa xe, không còn ai có thể nhìn thấy tình hình trong xe nữa.
Đến bước này rồi, đoán chừng trong mọi người ở đây, người duy nhất có thể bảo trì trấn định, chỉ có Địch Nhất.
Y nghe Địch Cửu nói, ngay cả ánh mắt cũng không biến một thoáng, chỉ bình tĩnh vung roi giục ngựa, xe ngựa đã khởi hành, những người khác đương nhiên cũng không dám chậm trễ nữa, cho dù kinh ngạc hơn phẫn nộ hơn không hiểu hơn, cũng chỉ đành đồng thời lên đường.
Đám Trác Vân Bằng tuy được mệnh lệnh không cần tiễn biệt, rốt cuộc vẫn đứng trông xa xa, chờ họ đi không còn thấy bóng nữa mới dám nhúc nhích.
Trác Vân Bằng đưa tay lau mồ hôi trên trán: “Ôi trời ơi, hóa ra Thiên vương và giáo chủ là loại quan hệ này.”
Quan niệm của đệ tử Tu La giáo với cương thường lễ giáo vốn khác hẳn người thường, chưa đến mức vì chuyện này mà sinh ra ý kiến bài xích khinh thường không tán đồng gì, chỉ cảm thấy nghĩ lại mà sợ vô cùng.
“Chẳng trách ngày đó nghe nói chúng ta đưa một mỹ nam tử lên giường giáo chủ, Thiên vương lại tức giận đến vậy. Chẳng trách mấy ngày nay, tâm tình của Thiên vương và giáo chủ vẫn đều không tốt, chẳng trách…”
Đột nhiên nghĩ thông tất cả bí ẩn, Trác Vân Bằng không khỏi toát mồ hôi lạnh đầy một thân.
Đưa mỹ nam tử lên giường tình nhân của Thiên vương, đây đây đây, may mà họ vẫn có thể hoàn hoàn chỉnh chỉnh sống đến bây giờ, thật là quá may mắn.
Bên tai đúng lúc truyền đến tiếng phó đàn chủ: “Nhìn dáng vẻ của Thiên vương và giáo chủ hôm nay, chắc là hiểu lầm tiêu tan, tốt lại như xưa rồi.”
“Khẳng định đúng.” Trác Vân Bằng quả quyết nói “Tiểu tình nhân cãi nhau, giận dỗi một chút, đó cũng là hứng thú, nếu thật trở mặt, không chỉ trong giáo chúng ta có đại biến, sợ rằng tính mạng chúng ta cũng không giữ được.”
Phó đàn chủ gật đầu lia lịa, nhỏ giọng nói: “Đúng vậy, về sau không thể tùy tiện an bài ấm giường cho cấp trên nữa, mọi sự đều phải chờ hỏi thăm rõ ràng rồi nói sau.”
Trác Vân Bằng cũng gật đầu không ngừng.
“Bất quá như vậy cũng tốt, Thiên vương và giáo chủ thân mật như vậy, chí ít giữa họ không có nội đấu.” Phó đàn chủ cơ hồ hơi vui mừng mà dùng thanh âm chỉ hai bên nghe được. Hầu như với mỗi một đệ tử Tu La giáo từng trải mà nói, nội đấu cấp cao, đều là sầu lo lớn nhất của họ.
Trác Vân Bằng nghe vậy, vẻ tươi cười trên mặt thoáng cứng lại, rồi mặt lại giãn ra mà mỉm cười gật đầu: “Nói đúng lắm.”
Song, miệng tuy phụ họa, trong lòng lại chưa hoàn toàn đồng ý.
Kỳ thật rất lâu về trước, từng có một vị Dạ Xoa vương, y và giáo chủ chính là tình nhân.
Mà khi giáo chủ dấy lên nội đấu đẫm máu cao tầng, người giết đầu tiên, chính là Dạ Xoa vương.
Vị giáo chủ nọ, tên là Địch Tĩnh!
Cửa xe ngựa vừa đóng, Phó Hán Khanh liền nhịn không được phải hỏi: “Ngươi phải chọc giận nàng ta như vậy làm gì. Nếu bất hòa với Dạ Xoa vương, ảnh hưởng với ngươi cũng sẽ không tốt.”
“Có gì quan trọng. Dạ Xoa vương là kẻ bốc đồng nhất trong chư vương, chưa từng thân thiện với bất cứ ai, ta cũng không cần lấy lòng nàng ta. Huống chi…” Địch Cửu nhìn y tựa tiếu phi tiếu “Ngươi không thích ta ở trong này cùng ngươi?”
Phó Hán Khanh lắc đầu: “Không phải, chỉ là ta cũng biết một số lẽ thường và quy củ, cho dù chúng ta là tình nhân, ngươi ở trước mặt mọi người, kỳ thật không cần phải như vậy…”
Địch Cửu quả thật muốn cười ầm, lẽ thường và quy củ, hóa ra ngươi cũng biết cơ đấy. Lúc trước không kiêng nể gì nói mấy lời quỷ dị nhất khiến người khó kham nhất ngay trước mặt mọi người, khi đó sao ngươi không quản lẽ thường, không nhìn quy củ.
Phó Hán Khanh nhìn vẻ mặt y là biết y vẫn canh cánh trong lòng chuyện xưa. Phó Hán Khanh luôn cảm thấy hai bên đã là mối quan hệ như vậy, thì nên thẳng thắn đối đãi, đối với rất nhiều hành vi ngu xuẩn và sai lầm của mình, cũng nên giải thích rõ, tuy cảm thấy câu từ khó khăn, song vẫn cố gắng nói: “Kỳ thật lúc trước ta…”
Nhưng mà Địch Cửu căn bản không định nghe, cười kéo y vào lòng, cúi đầu hôn cổ y.
Phó Hán Khanh bất giác co tròn, kêu nhỏ: “Ngươi làm gì thế?”
“Làm gì, có tình nhân ở bên, đương nhiên phải làm chuyện khoái hoạt.” Địch Cửu cười khẽ, kề tai y khe khẽ hà một hơi.
Trước khi y có bất cứ hành động giãy giụa gì, đã đè y lại, thấp giọng nói: “Hán Khanh, mặc kệ đi đến bước này là vì điều gì, ta đều sẽ tận lực tốt với ngươi.”
Phó Hán Khanh ngẩn ra, chợt chìa tay ôm lại y, dùng thanh âm cực cực thấp, nói: “Gọi ta là A Hán, những người quen thuộc thân cận đều gọi ta như vậy.”
A Hán?
Địch Cửu hơi nhướng mày, ta gọi ngươi là A Hán, vậy ngươi gọi ta là gì? A Cửu?
Bản thân y cũng phải rợn người mà run lên một thoáng, song lại không hề do dự, cười nhàn nhạt, gọi khẽ: “A Hán.”
Xe ngựa một đường đi về trước, cửa xe đóng chặt, không ai biết trong xe đang phát sinh chuyện gì. Chỉ là thỉnh thoảng, có tiếng cười cao cao thấp thấp, hoặc dài hoặc ngắn, hoặc đường hoàng hoặc kinh ngạc kia truyền ra.
Hành trình dài đằng đẵng, từng tiếng nói cười, chỉ đáng tiếc, đám người liên can nghe thấy một chuỗi tiếng cười liên tiếp này, phần lớn đầu vã mồ hôi sắc mặt thảm đạm.
Nhất là đám Lăng Tiêu, dọc đường bôn ba đã chịu hết những hành vi quái dị của Phó Hán Khanh và tính tình không xong của Thiên vương tra tấn. Mọi người sống nơm nớp lo sợ, cẩn thận dè dặt, chẳng dễ dàng gì mới giữ được cái mạng nhỏ đến bây giờ. Giáo chủ dường như hơi có dấu hiệu biến thành bình thường, sao Thiên vương lại trở nên bất bình thường rồi, mà lần này tức giận lại là Dạ Xoa vương thủ đoạn giết người còn nổi danh hơn Thiên vương nhiều, tính tình lại chưa chắc đã tốt được như Thiên vương.
Mọi người nhìn băng tuyết mỹ nhân Dạ Xoa vương rõ ràng đẹp vô hạn, nhưng cả bóng dáng cũng tản ra sát khí mạnh mẽ phía trước, người người đều có nỗi kích động muốn bi ai kêu thảm.
Trời ơi, cuộc sống khốn khổ này bao giờ là cuối đây.
Cuộc hành trình ngột ngạt, thống khổ, gian nan này, dưới ngày đêm kiêm trình, rốt cuộc sau hơn một tháng, đã gần kề kết thúc.
Một đoàn người ngựa này, bước vào đại sa mạc thông đến tổng đàn.
Hơn một tháng qua, Dạ Xoa vương vẫn cố gắng kiềm chế cơn thịnh nộ của mình, nhịn nhịn nhịn, tận lực nhịn bằng đủ mọi cách, cũng sắp nhịn ra tâm bệnh luôn rồi.
Mà đám tiểu đệ tử khác, mỗi người thần kinh kéo căng, tim kéo căng, thời thời khắc khắc lo lắng ác chiến sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào, đại chiến sẽ buông xuống bất cứ lúc nào, cũng đều tinh thần hoảng hốt, sắc mặt bụi bại.
Song, chỉnh những người khác thành ra dáng vẻ này, kỳ thật bản thân Địch Cửu e rằng không hề đặc biệt tự tại thoải mái.
Y vào xe ngựa, vốn bất quá là muốn đem chuyện Phó Hán Khanh có thể làm, tự mình chủ động làm trước một bước, sau đó cũng cảm thấy có thể chọc giận Dạ Xoa vương như thế rất thú vị. Nhưng với tính tình của y, một hành trình nhiều ngày, phải thời gian dài nằm trong xe ngựa, cũng cảm thấy rất ngột ngạt.
Cho dù bên cạnh có một người gọi là tình nhân diện mạo coi như anh tuấn, tính tình coi như ôn nhu, y cũng không thể thật sự trực tiếp quên trời quên đất ngay trên xe ngựa.
Cùng lắm, cũng chẳng qua là hôn hai cái, ôm một cái, trêu ghẹo một phen rồi thôi.
Huống chi, cho dù là làm tình nhân, Địch Cửu cũng chưa từng định quá ủy khuất mình đi giả tình si tình thánh, quái vật có tình uống nước là no. Người tính tình như họ, không thể nào vành tai tóc mai chạm nhau, thân cận hơn một tháng trời, khanh khanh ta ta nói chuyện yêu đương là cảm thấy nhân sinh thỏa mãn dư dật.
Chỉ là, đã diễn đến bước này, muốn bỏ Phó Hán Khanh một mình trong xe, bản thân ra ngoài quất ngựa đi thì lại có chỗ không ổn.
May mà y vốn bảo Lăng Tiêu chuẩn bị tùy thân rất nhiều chuyện cũ về võ lâm, cùng tư liệu của thế lực giang hồ, bình thường cho dù là lúc đang đi đường, nếu rỗi rãi cũng sẽ lấy ra xem xét.
Hiện giờ thấy buồn chán, bèn bảo Lăng Tiêu đưa hết tất cả tư liệu mang trên người lên xe ngựa.
Y ngày thường trừ cùng Phó Hán Khanh nói nói cười cười, thân thiết trêu đùa, sóng vai uể oải ngắm phong cảnh ven đường, thì tay không buông quyển, xem xét những tư liệu này.
Phó Hán Khanh cũng chưa từng quấy nhiễu ảnh hưởng y, mệt thì ngủ, lười thì nằm xuống, tỉnh lại rồi, có tinh thần rồi, nếu y vẫn tập trung tinh thần, xem xét hồ sơ, Phó Hán Khanh cũng không nói không rằng, lặng lẽ dựa bên cạnh bồi y, cho đến khi y buông hồ sơ, có tâm tình, lại cùng nhau nói cười tán gẫu.
Phó Hán Khanh hết thảy đều rất tốt, lúc y cần an tĩnh, chưa từng ra tiếng, chưa từng quấy rầy, vấn đề duy nhất là, Phó Hán Khanh rất thích dựa lên mình người ta.
Lúc tỉnh, nhất định dựa sát y, cho dù buồn ngủ cũng nhất định phải ôm y. Mặc dù bản thân Địch Cửu muốn xem hồ sơ, Phó Hán Khanh cũng phải cẩn thận cuộn tròn bên chân y mà ngủ, ôm đùi y, mới có thể ngủ vừa lòng thỏa ý.
Có đôi khi Địch Cửu cũng cảm thấy khó chịu, nhân lúc Phó Hán Khanh ngủ say, liền lặng lẽ giãy ra.
Theo cách nghĩ ban đầu của y, tên này khi ngủ say, trời sập cũng chẳng tỉnh, lúc này giãy ra tất nhiên là không sao. Nào ngờ vừa giãy ra, Phó Hán Khanh liền bất an lăn khắp xe, hai tay quơ loạn bốn phía.
Địch Cửu bất đắc dĩ đưa qua một bàn tay, nhìn y túm lấy, cao cao hứng hứng kéo vào lòng, ôm rồi mới an tâm ngon giấc.
Địch Cửu hơi dở khóc dở cười, kề đến nhỏ giọng hỏi: “A Hán, tại sao lúc ngủ nhất định phải túm lấy ta?”
Phó Hán Khanh mắt cũng chẳng mở, mơ mơ màng màng đáp: “Lạnh!”
Địch Cửu chán nản, lạnh? Đùa gì đấy? Nội lực luyện đến trình độ đáng sợ thế này mà còn phải sợ lạnh?
Nhưng mà, Phó Hán Khanh nhất định sợ lạnh, nhất định không chịu ngủ một mình, cho dù trời đất tối sầm, cũng nhất định phải ôm một chỗ nào đó trên thân thể y, mới có thể an tâm. Cho dù chỉ là khi xem hồ sơ, như thể bố thí mà đưa tay trái cho y ôm một cái, nắm một cái, túm chặt không buông, y cũng cảm thấy thỏa mãn khác thường.
Địch Cửu rất đỗi đau đầu vì thói quen kỳ quái này của Phó Hán Khanh, trong rất nhiều năm về sau, y đã dùng rất nhiều phương pháp, muốn làm cho Phó Hán Khanh bỏ đi thói quen xấu, ngủ không yên, tướng ngủ không dễ coi, vừa ngủ là y như bạch tuộc, nhất định quấn lấy thân thể người khác không buông này.
Y từng thử đắp bảy tám lớp chăn liên tiếp lên người Phó Hán Khanh, y từng thử đốt tám chín đống lửa bên cạnh Phó Hán Khanh, y từng thử tại thời điểm sa mạc nóng bức nhất, đưa Phó Hán Khanh đang ngủ phơi dưới thái dương.
Thế nhưng hết thảy mọi cách toàn bộ vô ích, chỉ cần y ở bên cạnh Phó Hán Khanh thì Phó Hán Khanh lúc ngủ, nhất định phải túm chặt y, cho dù quơ được chỉ là một ngón tay.
Địch Cửu vẫn luôn nhớ rõ, Phó Hán Khanh có một thói quen xấu lớn nhất, người kia sợ lạnh đến mức cực cổ quái, khi ngủ không ôm người thì không thể ngủ yên.
Y một mực không biết.
Phó Hán Khanh sợ lạnh, bởi vì Phó Hán Khanh sợ y lạnh.
Đại hài tử được y gọi là A Hán, yêu ngủ đó, có một ý nghĩ ngây thơ.
Cứ một mực ôm như vậy, một mực không lỏng tay buông y ra, một mực để ấm áp của mình truyền qua, liệu có thể có một ngày, y sẽ không lạnh nữa.
A Hán rất sợ lạnh, rất sợ cái người tên Địch Cửu kia, một mình lặng lẽ không ai biết, từ từ lạnh lại.
Cho nên một mực không thể buông tay, cho dù lạnh, có ta cùng ngươi, cho dù lạnh, ta và ngươi bên nhau.
Ngươi lạnh hơn cũng không sao, ta ấm, năm rộng tháng dài, rồi có một ngày ngươi sẽ không còn lạnh nữa, rồi có một ngày ta có thể làm ngươi ấm lên.
Thời điểm đó, hài tử ngốc nghếch cảm thấy mình đã có thể mở mắt đối mặt với thế giới, đã có thể thông minh lên kia, ngây thơ nghĩ như vậy.