[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Chương 158

Thiên Vương điện chỉ thuộc về Địch Cửu, trước nay chính là nơi thanh lãnh nhất tổng đàn, khu viện lớn như vậy nhưng cả một hạ nhân cũng không thấy, thoạt nhìn tịch tịch liêu liêu tột cùng.

Tuy nói là để hoan nghênh Thiên vương viễn hành trở về, sớm có người trước đó quét dọn sạch sẽ nơi này từ trên xuống dưới, rốt cuộc vẫn không thoát khỏi vẻ quạnh quẽ.

Địch Cửu kéo tay Phó Hán Khanh, trực tiếp bước vào Thiên Vương điện, đầu cũng không quay lại, chỉ dùng tay trái thản nhiên phất phía sau, hai cánh cửa liền theo tiếng đóng chặt, rõ ràng chiêu cáo thiên hạ, không phận sự chớ đến gần, bằng không hậu quả tự chịu.

Về phần đám chư vương nhiều chuyện vướng víu đó liệu có nổi giận không, liệu có ghi hận không, y tạm thời cũng lười suy nghĩ. Trước mắt y chỉ lo kéo Phó Hán Khanh đi thẳng một mạch vào phòng, lúc này mới buông tay cười nói: “Ngươi mệt rồi, có muốn nghỉ ngơi một lúc không?”

Phó Hán Khanh kinh ngạc nhìn y, đến bây giờ hồn vía vẫn chưa về hẳn.

Địch Cửu bật cười: “Nhìn mấy việc hôm nay ngươi làm đó, nếu ta không kéo ngươi đến chỗ ta, bọn họ có thể cho ngươi sống yên? Nếu ta không thay ngươi ngăn chặn, ngươi cho là ngươi còn có thể có cơ hội đánh một giấc ngon lành sao?”

Phó Hán Khanh lăng lăng hỏi: “Ngươi không có vấn đề gì muốn hỏi ta sao?”

Địch Cửu nhàn nhạt nói: “Có gì đáng hỏi đâu, đáp án của ngươi nhất định là ‘không thể cho ngươi biết’, ta chẳng thèm uổng phí sức lực đó.”

Phó Hán Khanh cúi đầu, qua một lúc mới thấp giọng nói: “Ta biết là ta không tốt, nhưng ta thật sự không có biện pháp nói rõ, nói nhiều quá, ta sợ sẽ…”

Một câu đơn giản mà y nói cực kỳ gian nan.

Đời này, y không muốn có bất cứ hiểu lầm gì nữa, y không muốn vuột mất bất cứ thứ tốt đẹp gì nữa, mỗi một phân hạnh phúc đang nắm, y đều không muốn buông tay.

Bởi vì y đã mở mắt, bởi vì y đã mở lòng, bởi vì y đi lý giải, đi tiếp nhận, đi cảm nhận, cho nên mới hiểu được. Có một người, khi cần có thể vươn tay, có một người, khi lạnh giá có thể ủ ấm, có một người, vĩnh viễn vĩnh viễn ghi nhớ có thể đứng ra, giúp mình đảm đương mọi phiền toái, ngăn cản mọi vấn đề. Để y có thể sau ngàn vạn dặm bôn ba, có thể không cần nhọc lòng vì bất cứ việc rườm rà gì, mà có thể bình yên trốn vào mộng đẹp, là chuyện hạnh phúc biết bao.

Nhưng mà, đối với sự chăm sóc bảo vệ như vậy, y lại không thể đáp bằng sự thẳng thắn thành khẩn, không lừa không dối chân chính. Những quá khứ đó một khi nói rõ, nhất định sẽ đề cập đến chân tướng căn bản nhất của Tiểu Lâu, kết quả chỉ có thể mang đến hủy diệt.

Nghe ngữ khí của y khó khăn, Địch Cửu nhướng mày muốn nói một câu bất mãn, song không biết vì sao, rốt cuộc vẫn nhu hòa ánh mắt, nhu hòa thanh âm: “Thôi, ta biết, ngươi là muốn bảo vệ ta.”

Phó Hán Khanh vươn tay, nắm lấy cánh tay y. Gắng sức như vậy, giống như chỉ sợ y sẽ cứ thế biến mất: “Ta… Ta… Ta mặc dù có rất nhiều chuyện không cách nào nói rõ, nhưng mà, ta, ta sẽ không lừa gạt ngươi. Vĩnh viễn vĩnh viễn cũng sẽ không…” Ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt có phần quýnh quáng “Ta thật sự cảm thấy ngươi là…”

Địch Cửu mỉm cười. Y không chờ Phó Hán Khanh nói hết lời mình muốn nói.

Y không biết Phó Hán Khanh muốn nói, ta thật sự rất yêu ngươi, ta thật sự xem ngươi là người rất quan trọng. Không phải vì ngộ đạo của ta, không phải vì ải khó của ta, ngươi khác với tất cả mọi người.

Y không biết, cho nên mới thản nhiên cắt ngang.

Hoặc giả cho dù y biết, cho dù y nghe hết, tất thảy trong tương lai cũng sẽ không có quá nhiều bất đồng.

Mắt có thể nhìn, tim lại chưa chắc đã tin, tai có thể nghe, tim lại chưa chắc hiểu.

Thế giới này sớm khiến y học được hoài nghi và ngờ vực là gì, lại chưa bao giờ dạy y, tín nhiệm và thẳng thắn là gì.

Giờ khắc này, y kỳ thật không có quá nhiều suy nghĩ, cũng không có quá nhiều không vui.

Cho dù trên người Phó Hán Khanh có bí mật tày trời luôn không chịu nói rõ với y, nhưng nhìn cái tên lười nhác, trời sập cũng không để ý này, lại kinh loạn như vậy, lại bởi vì lo lắng y hiểu lầm không vui mà kinh loạn khủng hoảng như thế, cảm giác được coi trọng này thật vô cùng tốt.

Tiểu gia hỏa này, cần một tình nhân đến thế, sợ hãi mất đi đến thế sao?

Y mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vai Phó Hán Khanh, như vỗ về tiểu hài nhi: “Ta biết, ta biết, kỳ thật ngươi mặc dù có rất nhiều chuyện không thể cho ta biết, nhưng nói rõ có một bí mật chỉ là không thể nói, kỳ thật cũng là một loại thẳng thắn. Mặc dù ta ít nhiều hơi giận, nhưng không đến mức vì điều này mà ghi hận ngươi, ngươi đừng lo lắng.”

Phó Hán Khanh vẫn không buông tay y, chỉ trầm mặc không nói gì.

Địch Cửu lại cười nói: “Ngươi tuy không nói, kỳ thật ta vẫn có thể miễn cưỡng đoán ra đôi chút manh mối.”

Phó Hán Khanh ngẩn ra, kinh hãi ngẩng đầu: “Ngươi, ngươi đoán được…” Đầu óc y khẩn trương, bắt đầu một lần nữa nhớ lại tất cả các điều lệ tương quan của Tiểu Lâu, may quá, may quá, không có bất cứ một điều nào quy định là phải giết người thông minh có thể đoán ra chân tướng để diệt khẩu.

“Năm đó, Địch Phi từng gặp gỡ người trong Tiểu Lâu, năm đó người nọ từng chiếm vị trí rất quan trọng trong sinh mệnh Địch Phi, hơn nữa người kia khẳng định không phải Bạch Kinh Hồng, việc Địch Phi và Bạch Kinh Hồng chia lìa, e rằng chính bởi người này, Địch Phi sau đó một đời cô tịch, có lẽ cũng bởi vì người này. Di ngôn cuối cùng của Địch Phi, vẫn là vì nhớ mãi không quên người này, người này là…”

Địch Cửu nhàn nhạt nói ra, nhìn dáng vẻ há hốc miệng ngốc nghếch của Phó Hán Khanh, cảm thấy thập phần buồn cười.

Kỳ thật không cần hỏi nhiều, chỉ nhìn biểu tình của tên này là biết mình phải đoán được tám chín phần mười, phỏng đoán như vậy tuyệt đối không thể nói có bất cứ chỗ nào huyền diệu, tin rằng chư vương khác sau khi nhìn thấy tất cả mọi thứ, lại kết hợp với cuộc đời Địch Phi, sợ cũng chỉ có thể cho ra kết luận như vậy, bất đồng là bọn họ không hề biết đến sự tồn tại của Tiểu Lâu.

“Người này là…” Địch Cửu nhìn Phó Hán Khanh, nở nụ cười “Là tổ tiên ngươi sao?”

Phó Hán Khanh “A” một tiếng.

Địch Cửu thoáng nhíu mày “Hoặc giả, kỳ thật Địch Phi mới là tổ tiên chân chính của ngươi, cho nên vẻ mặt ngươi nhìn ông ấy mới buồn bã cảm khái như vậy?”

Khi nói chuyện, ánh mắt y vẫn nhìn chằm chằm Phó Hán Khanh, không chịu vuột mất bất cứ biểu tình nào.

Phó Hán Khanh nghĩ nghĩ, mới nói: “Ngươi đoán phần lớn đều rất đúng, có điều, Địch Phi không phải tổ tiên của ta. Người Địch Phi năm đó gặp gỡ cũng không phải. Ông ấy năm đó quả là đã gặp người trong Tiểu Lâu, người kia với ta…” Ngữ âm hơi ngừng, y chợt thở dài một tiếng “Có quan hệ mật không thể phân, năm đó, ông ấy đối xử với người kia…” Y lại nghĩ một lúc, mới nói “Kỳ thật rất tốt, về phần sau đó ông ấy và Bạch Kinh Hồng chia lìa rốt cuộc là vì chuyện gì, ta cũng không rõ. Ta chỉ biết, năm đó lúc người nọ rời đi, ông ấy và Bạch Kinh Hồng vẫn bên nhau. Về phần hết thảy đã phát sinh sau khi người nọ rời khỏi, ta hoàn toàn không biết.”

Phó Hán Khanh vừa nói vừa hơi cúi đầu, vẻ mặt dần ảm đạm: “Khoảng thời gian bảy trăm năm quá dài, chân tướng của sự tình chỉ sợ giữa hiện thế đã không ai có thể hiểu rõ.”

Giữa hiện thế không ai có thể hiểu, trong Tiểu Lâu tuy có ghi lại, nhưng trước khi đời này kết thúc, y không thể quay về Tiểu Lâu.

Về phần liên hệ với Tiểu Lâu, vốn cũng chỉ có thể do bên kia đơn phương khởi xướng với y, bản thân y không thể chủ động hỏi. Huống chi hết thảy từ miệng người khác thuật lại, chưa chắc đã khách quan, chưa chắc đã hoàn toàn là chân tướng.

Trong mấy câu này, giấu giếm ngàn vạn loại ẩn tình, vô số chân tướng không thể thẳng thắn cho biết, Địch Cửu tự nhiên không thể nào nhất nhất tra biết cả.

Địch Cửu chỉ hơi nhíu mày, tuy nói cả sự kiện y dường như đã đoán đúng, nhưng vấn đề vốn tưởng rằng mười phần chắc chín lại vẫn đoán sai.

Nếu không phải tổ tiên, còn có quan hệ gì khác, có thể làm cho con heo lười trì độn này, lộ ra biểu tình bi thương như vậy, nếu không phải tổ tiên, thời gian cách trở bảy trăm năm, có quan hệ gì là mật không thể phân?

Chuyện này, Địch Cửu nghĩ mãi không giải được. Câu đố này, rất nhiều năm sau, vẫn là rối rắm trong lòng y.

Nói đến thì đây cũng là thông minh lại bị thông minh ngộ, nếu Địch Cửu là một người bình thường, biết đâu sớm đã tiếp cận chân tướng sự tình.

Người thường thấy Phó Hán Khanh vẻ mặt như thế, hành sự như thế, không chừng sẽ lập tức liên tưởng đến kiếp trước kiếp này, tiền duyên nay lại nối tiếp.

Nhưng bao quát Địch Cửu, chư vương Tu La giáo đều một kiểu, học thức quá rộng, suy nghĩ quá chu, cố kỵ quá nhiều, phòng bị quá mức. So với thuyết thần quỷ người bình thường tâm tâm niệm niệm, châm ngôn nhân sinh của họ phần lớn là “Sự nếu quá huyễn hoặc tất có quỷ” “Trên đời không có quỷ quái, không có việc gì là không thể giải, cho nên huyền hư, đều là sức người xuyên tạc, chỉ xem ngươi có thể phá mánh bịp trong đó hay không thôi.” “Thế gian này không có quỷ thần đáng sợ, không có tiền thế kim sinh đáng lo, cho nên càng nên tại hiện thế kim sinh tận hứng tận tình, bảo vệ hết thảy có được trong tay.”

Họ không kính thiên địa, không sợ quỷ thần, không tin báo ứng, bất cứ việc huyền hư cổ quái nào, họ đều tin sau lưng sự tình tất có giải thích hợp lý, chỉ là tạm thời chưa tìm được mà thôi.

Sau vào trước làm chủ mà vứt bỏ thuyết quỷ thần, chuyện chuyển thế, Địch Cửu tự nhiên sẽ rất khó tiếp xúc đến chân tướng nữa.

Dù sao cũng không thể nào yêu cầu võ giả của thời đại binh khí lạnh này, đi hiểu kỹ thuật thời không kỳ diệu nhất của đời sau.

Cũng như mọi người vĩnh viễn không thể trách móc, sâu mùa hè không thể tưởng tượng sự tồn tại của băng. Cho dù là con sâu hè giỏi giang nhất thông minh nhất cũng thế.

Địch Cửu vốn là người cầm được buông được, tâm tư này vừa chuyển, tạm thời nghĩ không ra, cũng chẳng phí tâm nghĩ nhiều nữa, chỉ nhìn Phó Hán Khanh còn ngơ ngẩn nhìn y, vẻ mặt thủy chung hơi thấp thỏm bất an mà bật cười: “Được rồi, mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này, ta cũng chẳng muốn nghĩ nhiều, ngươi không thể nói thì thôi. Trái lại hiện tại, ngươi rốt cuộc còn muốn ngủ nữa không, nếu không định ngủ…”

Y mỉm cười, mang theo chút hài hước, cúi đầu khe khẽ nói bên tai Phó Hán Khanh: “Vậy chúng ta cứ làm chút việc tình nhân nên làm.”

Phó Hán Khanh ngẩn người, biểu tình ngây ngốc chớp chớp mắt, sau đó hai tay vòng qua thắt lưng y, nhẹ nhàng nói: “Hiện tại vẫn chưa buồn ngủ lắm.”

Đại môn đóng chặt, bốn phía vắng lặng.

Thiên vương đại nhân và giáo chủ đại nhân đang làm chuyện tình nhân nên làm, phi lễ chớ nhìn, không phận sự tránh đi.
Bình Luận (0)
Comment