[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Chương 162

Viện lạc lầu vũ nơi giáo chủ ở là lớn nhất rộng nhất xa hoa nhất.

Viện lạc trước sau ba tầng, trong ngoài mấy đại môn, đều có đệ tử luân phiên canh gác nghiêm ngặt, bốn phía còn dựng chòi canh chuyên môn xem chừng kiểm tra dị trạng, mỗi thời mỗi khắc đều có người canh phòng.

Trừ Thiên vương, dù là chư vương khác trong giáo, cũng không thể không báo mà tùy tiện tiến vào.

Chế độ canh gác nghiêm ngặt như thế, cùng với thần sắc trang nghiêm túc mục của các thủ vệ, khiến người ta rất tự nhiên mà tưởng tượng, uy nghiêm khí phái của giáo chủ, sự kính cẩn cung kính của thuộc hạ trong bức tường vây cao cao kia.

Song, sự thật lại là…

“Rời giường, rời giường nào, A Hán, mau mau rời giường, thái dương chiếu lên mông rồi.” Kêu la không chút khách khí, ra sức kéo chăn không chút khách khí.

Mấy năm trước, Lăng Tiêu đầy bụng chí khí, một lòng muốn vì thần giáo làm ra một phen sự nghiệp tuyệt đối không thể ngờ rằng sẽ có một ngày, mình chỉ biết vì mỗi sáng làm sao kéo ai đó ra khỏi ổ chăn ấm áp mà nhọc lòng phiền não.

Người trên giường nghe mà không thấy, trở mình, trong mơ nhẹ nhàng dùng sức, tấm chăn Lăng Tiêu mất rất nhiều khí lực mới kéo ra hơn một nửa lập tức tuột tay, lại nhu thuận phủ trên giường.

Lăng Tiêu giận tái mặt: “Ngươi người này…”

Còn định kiên trì nỗ lực đi kéo tiếp, thủ lĩnh thị nữ Phù Yên ở bên cười đưa tay cản: “Được rồi, giáo chủ nội lực thiên hạ vô địch, lúc tỉnh còn thu bớt một chút, ngủ rồi ngươi còn tranh với y, việc này không tự mình không được sao? Ở đây ta sớm đã chuẩn bị tốt rồi…” Vừa nói, vừa mỉm cười đưa tay chỉ một chậu nước lạnh to tướng đặt bên cạnh.

“Việc này cũng quá tàn nhẫn.” Tổng quản Phương thúc cao tuổi theo sát giáo chủ lắc đầu bước đến, cố gắng cả buổi, đẩy được cái gối giáo chủ dùng để chặn đầu chặn tai ra, kề tai Phó Hán Khanh hô: “A Hán, Thiên vương đến rồi.”

Phó Hán Khanh ngồi bật dậy, hai mắt trợn tròn nhìn lướt bốn phía, mới cụt hứng ngáp một cái: “Sao các ngươi cứ dùng hoài chiêu cũ rích này.”

Phương thúc cười đến mức nếp nhăn đầy mặt dồn cả lại: “Chiêu không cũ, hữu dụng hiệu nghiệm, giáo chủ, cậu cũng đừng bắt bẻ nữa.”

Phó Hán Khanh còn mơ màng muốn nằm xuống, người khác làm sao cho phép, Lăng Tiêu cưỡng ép dựng y xuống giường, Phù Yên đã nhanh tay lẹ chân mặc quần áo cho y.

“A Hán, sao ngươi nhất định không nghe dạy, để Thiên vương nhìn thấy dáng vẻ lười biếng thế này, cẩn thận y lột da ngươi.”

Mắt Phó Hán Khanh vẫn híp lại chẳng muốn mở: “Y có gì không biết, đừng nói là ta làm biếng, ngay cả chuyện của các ngươi, y cũng nắm rất rõ, chẳng qua mắt nhắm mắt mở, giả không biết đó thôi.”

Mọi người nhìn nhau, đều chỉ cười cười rồi thôi.

Quả thật, giáo chủ đại nhân ngần ấy năm qua có thể lười biếng tự tại như vậy, nói cho cùng vẫn thật sự do Thiên vương dung túng ra, nếu không phải tất cả những việc phiền phức Thiên vương đều đảm đương thay, làm sao dung được y thoải mái như vậy được.

Thiên vương có thể không thông báo, tự do ra vào. Bọn họ bình thường phòng bị tuy nhiều, đóng kịch tuy nghiêm túc, chỉ sợ cũng rất khó chân chính giấu được y.

Chỉ là ngần ấy năm, cả ngày chung đụng với giáo chủ không đứng đắn này, cho dù là Thiên vương sát khí mạnh nhất, thoạt nhìn cũng càng ngày càng thân hòa, có lẽ thật sự không có tâm tư so đo việc họ không trên không dưới. Chỉ cần không công khai ra, để đệ tử toàn giáo biết bên cạnh giáo chủ toàn là mấy kẻ không quy củ, hủy hoại hình tượng vĩ đại mà thần thánh, không thể xâm phạm của giáo chủ là được.

Phó Hán Khanh lúc này bị cưỡng ép đánh thức, chỉ đành uể oải rửa mặt. Ra phòng ngoài ngồi xuống, trên bàn đã dọn sẵn bữa sáng nóng hôi hổi.

Không chỉ bản thân Phó Hán Khanh ngồi xuống. Ngay cả đám Phương thúc Lăng Tiêu Phù Yên mà cũng ngồi xuống cùng dùng cơm.

Phó Hán Khanh nhấc đũa ăn mấy miếng, nhẹ nhàng nói: “Đợi lát nữa chúng ta đi gặp Triệu bá.”

Phương thúc dừng đũa: “Sao vậy, đang yên đang lành?”

“Canh kia độ lửa kém nửa phân, còn bát rau này, muối nên thêm một chút, hôm nay Triệu bá làm cơm, không biết có phải là đặc biệt không có tinh thần, chớ có bị bệnh…”

Phù Yên đã húp liền hai ba ngụm canh, Lăng Tiêu cũng đã ăn mấy đũa rau, hai người nhìn nhau một cái, đồng thời thở dài.

“A Hán, chúng ta căn bản không cảm giác ra được, hoàn toàn ngon miệng như bình thường mà.”

“Không phải người người đều có thể như ngươi, sức quan sát và ghi nhớ đều tốt quỷ dị như vậy, bất cứ sai biệt rất nhỏ nào cũng có thể phân biệt. Cho dù là danh trù nấu ăn, cũng không thể nào vĩnh viễn bảo trì trình độ tốt nhất, thỉnh thoảng biến hóa một chút, chỉ cần không ảnh hưởng lớn đến món ăn, đều trong phạm vi có thể chấp nhận.”

Phó Hán Khanh cười khan đôi tiếng: “A, ta lại quên béng, luôn cho là bản thân ta trừ phi thập phần không thoải mái, nấu ăn quả quyết sẽ không sai khác mảy may, liền cho là Triệu bá nhất định cũng không thoải mái.”

Lăng Tiêu hung tợn trừng y: “Dạy xong đồ đệ là không còn sư phụ.” Nói xong lại nhìn Phù Yên một cái “Ngươi coi, đây là giáo huấn, ngàn vạn lần ghi nhớ, bản lĩnh tốt nhất thiết không thể dạy cho y.”

Hồi đó sau khi về tổng đàn, đám đệ tử Lăng Tiêu bởi vì dọc đường đã thấy rất nhiều điều khó kham của Thiên vương, chỉ sợ bị giết người diệt khẩu, cho nên kiên trì thỉnh cầu điều đến bên cạnh Phó Hán Khanh làm hộ vệ, nói trắng ra, chẳng qua là muốn mong giáo chủ cứu cái mạng cỏ này thôi.

Lại thêm bên cạnh Phó Hán Khanh vốn đã có đám hầu cận và quản gia, trong khu viện lạc ba tầng thuộc về y này, nhân thủ từ trên xuống dưới cũng đã mấy chục người.

Y xưa nay không ra vẻ, chỉ cần có thể ăn uống no đủ ngủ đủ giấc thì sẽ không còn bất cứ yêu cầu gì cao hơn, vốn là chủ nhân cực dễ hầu hạ, hơn nữa y hiện giờ tâm tính thay đổi, chịu giao lưu với người, nguyện ý câu thông cùng người, có thể nhận sự quan tâm của người khác, cũng có thể chủ động quan tâm cuộc sống của người khác.

Năm rộng tháng dài, cuộc sống nối tiếp như vậy, mấy chục nhân khẩu trong đây, tuy nói ngoài mặt toàn là mấy tên không trên không dưới không quy củ, nhưng trong tư tâm lại thật sự coi Phó Hán Khanh là thân nhân bằng hữu, là người cực đáng coi trọng.

Dù là đám đệ tử Lăng Tiêu, lúc ban đầu chẳng qua là muốn cầu mạng sống, mấy năm nay tính mạng sớm không còn nguy hiểm, nhưng cũng thập phần thích ứng bầu không khí thoải mái tự tại không bị gò bó nơi này, lại chưa từng nghĩ đến chuyện yêu cầu điều đi nơi khác tạo đại sự nghiệp.

Chỉ cần không có mặt người ngoài, họ xưa nay không tôn kính Phó Hán Khanh lắm, có thể gọi thẳng tên y, có thể tùy ý quở trách y, có thể cùng y nói cười không cố kỵ. Nhưng khi ngủ, cũng sẽ cười thêm chăn cho y, khi y ngủ gà ngủ gật, cẩn thận nhẹ bước chân, khi y tìm lý do lười biếng trốn không làm việc, đồng tâm hiệp lực che đậy cho y, giấu giếm giúp y.

Đương nhiên, không phải chỉ trông vào thái độ ôn hòa thân thiết bình đẳng của Phó Hán Khanh là có thể được hết thảy những hồi báo tình cảm này. Mấy đời trước, y cũng đối xử bình đẳng với người, cũng không quá nghiêm khắc với hạ nhân bên cạnh. Nhưng bởi vì bản thân những bình đẳng này, những khoan dung này hời hợt quá mức, cho nên không thể chân chính đả động người. Trái lại, sự lười biếng và không biết yêu cầu ước thúc của y, thường sẽ trở thành lý do để hạ nhân bên cạnh phóng túng làm càn, cũng xem nhẹ y, lơ là y, phản bội lừa gạt lợi dụng y.

Song đời này lực lượng cường đại của y, rất nhiều hành động anh minh trên giáo vụ, đều làm cho người ta sâu sắc cảm giác được năng lực và tài trí của y. Tuy rằng mỗi ngày hầu hạ, nhìn biểu hiện của y, rất khó đối đãi y như anh hùng cái thế, rốt cuộc vẫn không một ai dám coi thường, dám lừa gạt y.

Hơn nữa, đi theo bên cạnh giáo chủ, cuộc sống thoải mái không bị bó buộc, tiền thưởng mỗi tháng cũng cao nhất, đi lại trong tổng đàn, đến đâu cũng được nể mặt, ai không nhường ba phần, cấp trên như vậy, người nào có thể không thích.

Huống chi Phó Hán Khanh đối xử thân thiết hữu thiện, y có thể vừa nhìn đã nhận ra một tiểu thị vệ không thu hút đang mang bệnh trông cửa. Y có thể chú ý tới nha hoàn thoạt nhìn nói cười như thường kỳ thật tinh thần không phấn chấn, y biết quan tâm mỗi người bên cạnh, cũng tính toán, sốt ruột cho. Trước nay tim người vốn là thịt, đã bỏ ra thì tự nhiên sẽ được thu hoạch.

Dần dần mọi người đã buông lỏng tấm chắn và phòng bị trong lòng, dần dần mọi người bỏ xuống những lễ nghi quy củ từng có, dần dần cách xưng hô A Hán này, mọi người có thể gọi thuần thục tự nhiên, dần dần, mọi người có thể cùng y trò chuyện trêu ghẹo không hề cố kỵ.

Đương nhiên, Phó Hán Khanh tốn tâm tư nhiều nhất, vẫn là trong tình cảm với Địch Cửu. Chỉ là, muốn lấy lòng Địch Cửu không phải chuyện dễ dàng.

Địch Cửu hầu như không có yêu thích cá nhân nào.

Y không thích hưởng thụ, không thích hoa trạch, không thích mỹ tửu, không thích tài vật, không thích mỹ nhân… Đương nhiên dù thích, Phó Hán Khanh cũng chẳng chịu kiếm mấy mỹ nhân tặng đến bên cạnh y đâu.

Tóm lại, muốn lấy lòng Địch Cửu, tặng mấy thứ làm Địch Cửu vui, làm mấy việc khiến Địch Cửu cao hứng, với Phó Hán Khanh mà nói, là một chuyện cực kỳ đau đầu.

Mấy năm trước vừa vặn bên cạnh y có một tiểu nha đầu thích Lăng Tiêu, vì theo đuổi Lăng Tiêu, đã phí rất nhiều tâm tư, tự tay nấu ăn cho gã, tự mình thêu hà bao cho gã, lén dọn phòng giặt quần áo cho gã. Lại không biết, kỳ thật người toàn viện sớm đã nhìn ra, mọi người đều vờ như không biết, chờ coi việc thú vị của tiểu nhi nữ này.

Phó Hán Khanh nhìn thấy cũng động tâm tư, cư nhiên chạy xuống bếp, tìm Triệu bá học nấu ăn. Trí nhớ và khả năng bắt chước của y vô địch thiên hạ, vài ba bận đã học khá ra dáng, mấy tuyệt chiêu của Triệu bá bình thường nhìn vài lần là có thể làm theo. Hơn nữa chừng mực y nắm giữ tinh vi chuẩn xác quả thực khiến người cắn lưỡi. Như dầu mỡ mắm muối, y đã có thể bằng xúc cảm mà chính xác đến từng gam, điều chỉnh khống chế độ lửa, y cũng hoàn toàn có thể bằng cảm giác cá nhân chuẩn xác đến cả số độ số giây. Y có thể nhắm mắt một mạch làm một món ăn mười lần liền, hương vị mỗi lần không hề sai khác.

Ban đầu Triệu bá vui sướng dị thường, cảm thấy đã gặp được kỳ tài trù nghệ, tiếc là mới nửa tháng, công phu mấy chục năm của bản thân đã bị tên này học hết, hơn nữa từ sau đó, mỗi món mình làm, chỉ cần hơi có sai lầm nhỏ tẹo teo, người bình thường căn bản không nhận ra, Phó Hán Khanh cũng có thể thuận miệng chỉ ra, Triệu bá đến lúc này mới vui quá hóa buồn, cảm thấy hầu hạ tay tổ trù nghệ đỉnh cấp kiểu này, là chuyện không có cảm giác thành tựu biết bao.

Phó Hán Khanh biết Địch Cửu luôn hành tẩu khắp nơi, động thủ với người, khó tránh khỏi bị thương, hơn nữa buổi tối lại luôn ngủ cực không yên, giấc ngủ rất kém, nghỉ ngơi không đủ càng thêm tổn hại sức khỏe. Cho nên y lại chạy tới kéo Bích Lạc dạy y dược lý y đạo.

Bất quá, Bích Lạc lại không thành thật như Triệu bá, dạy Phó Hán Khanh hai ba ngày, phát hiện trí nhớ và sức bắt chước của người này quá đáng sợ, thật muốn thu loại đồ đệ này, không cần nửa năm, sư phụ mình sẽ phải đứng sang bên. Thế là đương trường trở mặt, mặc kệ giáo chủ đại nhân cầu thế nào, nàng một cước đá văng không để ý nữa, lại còn nghiêm lệnh đám thuộc hạ của mình cũng không được lộ ra tri thức phương diện này với giáo chủ.

Phó Hán Khanh còn từng trộm tìm Phù Yên học may quần áo, kỹ thuật thêu thùa, Phù Yên cũng là nữ tử thông minh, còn là người nữ công thêu thùa khéo tay nhất tổng đàn, thân tuyệt kỹ này làm sao chịu tùy tiện truyền cho một tên thuần túy học để theo đuổi nam nhân, mặc kệ Phó Hán Khanh dây dưa như thế nào, một mực ghi nhớ chân lý dạy xong đồ đệ là không còn sư phụ, chỉ tùy tiện chỉ y mấy cách thêu phổ thông mà thôi.

Chỉ trình độ như vậy, Phó Hán Khanh vẫn sốt sắng mong hiến bảo cho Địch Cửu.

Đáng tiếc, Địch Cửu căn bản không hảo ăn uống, tuy nói một thủ trù nghệ Phó Hán Khanh học không kém bất cứ danh trù nào, mười mấy món ngon tuyệt đưa lên, Địch Cửu ăn rồi cũng chỉ nhàn nhạt một chữ được. Đoán dù là một chén nước luộc cải trắng bình thường, y ăn cũng chỉ nói một chữ được như thế.

Sau đó Phó Hán Khanh hết sức buồn rầu nói là mình tự tay làm. Địch Cửu dưới sự kinh ngạc, mới lại nể mặt ăn thêm mấy miếng, rất tận chức trách tình nhân mà cho không ít khen ngợi và tươi cười.

Dược lý Phó Hán Khanh học được từ chỗ Bích Lạc, tuy không cao thâm, rốt cuộc vẫn tìm được mấy phương thuốc an thần. Lại biết Địch Cửu nhất định không chịu uống thuốc. Bèn lặng lẽ trộn thuốc điều dưỡng trong thức ăn, tự mình lén chạy đến Thiên Vương điện, móc nối với đầu bếp riêng của Địch Cửu.

Y một phen hảo tâm, lại không nghĩ đến gần như gây ra sóng to gió lớn.

Địch Cửu hoàn toàn không nếm ra, đây là thức ăn do tình nhân nhà mình một phiến tâm ý tự mình làm, trái lại phát giác trong thức ăn có dược.

Trong huấn luyện y nhận bao quát làm sao phân rõ trong thức ăn có bị thêm chút đồ không nên có hay không, cho dù hương vị nhẹ hơn, vẫn có thể phát hiện.

Tuy y không biết là dược gì, nhưng cũng lập tức giận dữ, sấm rền gió giật, thẩm vấn trừng phạt cả đống người, còn kinh động toàn bộ chư vương, còn để Bích Lạc khẩn trương cầm hết những thứ đồ ăn đó đi kiểm tra. Cố tình Phó Hán Khanh làm xong đồ ăn liền chạy về nhà mình ngủ, chờ khi y một giấc tỉnh lại, nghe được tin tức, đã là cả giáo chấn động, có người hạ độc Thiên vương, tổng đàn đã có nội gian trà trộn.

Y vội vàng chạy đi nhận lỗi, hại Địch Cửu cũng phải cùng y bị chư vương cười nhạo rất lâu rất lâu. Từ sau đó, Phó Hán Khanh không dám tùy tiện xuống bếp nữa.

Đương nhiên, ngón thêu mèo cào học được từ chỗ Phù Yên, y cũng không lãng phí. Tuy nói khi nhìn Lăng Tiêu mặc xiêm y do tiểu thị nữ ngây thơ tự tay may lượn lờ khắp nơi, bản thân y cũng có chút trông mà thèm, rốt cuộc chẳng dám thật sự may một bộ cho Địch Cửu mặc.

Cảm thấy Địch Cửu sẽ không nể mặt y như vậy, ngẫm lại đành phải tùy tiện thêu chút gì đó.

Địch Cửu không yêu xa hoa, không thích trang sức, luôn một thân huyền y, thật sự khiến người không tìm ra đường nào mà phát huy. Phó Hán Khanh nhân lúc ngủ cùng y, nửa đêm mò dậy, thêu chút hoa văn lên góc tay áo và chéo áo. Bởi vì không phải đặc biệt dễ thấy, Địch Cửu cũng không so đo, chiều theo mà mặc.

Sau có lần đấu võ với người, bị người ta xé được tay áo, y cũng không quá để ý, một chưởng đánh ngất tên này, chẳng ngờ nửa mẩu tay áo kia bị nhân sĩ chính đạo gì đó nghiêm túc nghiên cứu một trận, từ mặt trái tìm ra một hàng chữ thêu khá nắn nót.

“Địch Cửu là của A Hán, A Hán là của Địch Cửu.”

Vì hai chữ A Hán không giống tên nữ tử, thế là thiên sát ma tinh Địch Cửu của Tu La giáo kia, thì ra thích nam phong, thì ra cả quần áo cũng có ấn ký của tình nhân, xem ra tình nhân không yên tâm về y, rất nhiều lời đồn liền truyền ra.

Những người làm đại sự luôn có một loại quan niệm kỳ quái, luôn cảm thấy nếu như tình nhi nữ quá sâu nặng, đó là việc buồn cười đáng thương không thể gặp người, thế là Địch Cửu và nam sủng A Hán không biết thân phận nào đó liền thành trò cười trong thiên hạ.

Địch Cửu đến lúc này mới phát hiện trên quần áo của mình có cổ quái, vội vàng quay về lục tra hết mấy chục bộ quần áo, bấy giờ mới phát hiện, thì ra góc mặt trái mỗi kiện y phục chỗ không gây chú ý nhất, đều có mấy chữ nhỏ, hơn nữa mỗi kiện đều bất đồng.

“Địch Cửu và A Hán, mãi mãi không phân ly.”

“Địch Cửu và A Hán, vĩnh viễn bên nhau.”

“Địch Cửu và A Hán, chúng ta là tình nhân.”

“Địch Cửu đã quy A Hán sở hữu, tất cả mỹ nam mỹ nữ không được đụng chạm lung tung.”

Các loại như thế, đúng là không hề cá biệt.

Khiến Địch Cửu buồn bực nhất chính là, trước khi y biết được việc này, Tiêu Thương tin tức linh thông nhất đã được tin trước một bước, cũng tranh trước một bước phái người nghiên cứu tất cả quần áo của y một lần, sau đó giữa chư vương lại thêm rất nhiều trò cười thú vị.

Địch Cửu giận dữ, chỉ cảm thấy tất cả mặt mũi đều mất sạch, bèn hỏa thiêu sạch tất cả quần áo, còn giáo huấn Phó Hán Khanh một chặp, nghiêm lệnh Phó Hán Khanh không được y cho phép thì không được đụng vào quần áo của y nữa.

Vì sự kiện đó, Phó Hán Khanh một thời gian dài luôn ủ rũ, ngủ cũng không ngon giấc.

Đáng tiếc là, những người bên cạnh, hầu như đều không đồng tình y, ngược lại tội nghiệp Thiên vương trở thành trò cười của mọi người, đồng tâm hiệp lực giễu cợt y.

Nói đến thì mọi người đối với tâm ý lúc ban đầu, toàn tâm toàn ý muốn vì Địch Cửu học thêm vài thứ của Phó Hán Khanh, không phải là không cảm động, chỉ là Phó Hán Khanh biểu hiện quá tốt, học tập quá nhanh. Người nếu thiên tài thái quá, không tránh khỏi có chút trời giận người oán, thiên lý bất dung.

Một thủ tuyệt chiêu người ta mấy chục năm, thậm chí dùng tâm huyết tinh lực cả đời mới tu thành. Ngươi dùng mười bữa nửa tháng, nhàn nhàn tản tản đã học được. Cả ngày vẫn ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, lười biếng chẳng thèm lưu tâm chuyện gì, thế mà nháy mắt đã thành danh trù đỉnh cấp, danh y siêu cấp, tú công nhất đẳng, ai nhìn mà trong đầu có thể thăng bằng được.

Sau đó trong tổng đàn hễ có một thủ tiểu tuyệt chiêu tiểu sở trường, thấy giáo chủ đại nhân là đi đường vòng, không cam lòng để loại thiên tài đáng hận này dùng hai ba ngày học mất bổn sự mình lấy làm ngạo nhất.

Mọi người cũng thường khuyên Phó Hán Khanh rằng mấy thủ đoạn lắt nhắt, tiểu tâm ý này, kỳ thật thường là nữ nhi theo đuổi tình lang mới dùng, tình yêu giữa nam nhân, không cần săn sóc cẩn thận quá mức, phải khẳng khái dũng cảm một chút mới tốt.

Nam nhân ấy à, phải sóng vai phi ngựa, phải cùng uống mỹ tửu, phải cùng ngắm thiên hạ, phải cùng mở ra vĩ nghiệp, phải vì cùng chung lý tưởng mà kề vai chiến đấu, phải nam nhi mang ngô câu, có thể vạn người địch, thu lấy quan san năm mươi châu, phải…

Đáng tiếc là, những phương thức quá dũng cảm anh hùng, đều không thích hợp với Phó Hán Khanh.

Phó Hán Khanh tửu lượng cực kém, vừa uống đã say, say là ngủ, hào tình tráng chí, nồng tình mật ý gì đó, y đều có thể phá hủy.

Về phần cùng chung lý tưởng. Lý tưởng của y chính là ăn no chờ chết, lý tưởng của Địch Cửu là kiến lập bá nghiệp, thật sự rất không dễ chung nhau.

Chuyện cầm tay đồng du trái lại đã làm vài lần, đáng tiếc là chư vương âm thầm giở trò, mỗi lần họ đồng du đều sẽ có giang hồ chính đạo thu được tin tức, phái người đến thư sát, sau đó y và Địch Cửu luôn phải vì mấy vấn đề nhàm chán như giết hay không giết, ra tay phải chăng đã tàn nhẫn quá mức mà tranh chấp một chút.

Về phần sóng vai cùng anh hùng thiên hạ là địch, nam nhi mang ngô câu, giành lấy quan san gì gì đó… Trên cơ bản cũng rất khó kéo đến cùng loại người lười nhác như Phó Hán Khanh.

Cho nên, vị giáo chủ Ma giáo đáng thương này chỉ đành tốn thêm chút tâm tư từ những chỗ nhỏ nhặt người khác khinh thường, không cho là đúng, đáng tiếc là, vị kia không tiếp nhận, những người khác cũng chẳng lý giải.

May mà bụng dạ Phó Hán Khanh rất rộng lượng, bị Lăng Tiêu lời mặn lời nhạt quở trách một phen cũng không giận, vẫn cao cao hứng hứng ăn hết điểm tâm như thường rồi vươn vai ra ngoài phơi nắng.

Hôm nay ánh dương cực tuyệt, trên bãi cỏ bên ngoài, đông một nhóm, tây một nhóm, xiêu xiêu vẹo vẹo mấy đám người.

Có người đang tán dóc, có người đang nhắm mắt hưởng thụ ánh mặt trời, có người đang chợp mắt, có người còn nằm nhoài trên cỏ cắn hạt dưa.

Mọi người đều thấy giáo chủ ra, không ai động đậy một thoáng.

Xa xa mới có người chào một tiếng: “A Hán, hôm nay dậy sớm hơn hôm qua nha.”

“Đúng vậy, bởi vì các ngươi càng ngày càng ác với ta.” Phó Hán Khanh cười cao giọng đáp một câu, liền ngồi xuống đất bên cạnh mấy tên đang cắn hạt dưa, nửa nằm xuống, thuận tay bốc một nắm hạt dưa, cũng chẳng để ý sự kháng nghị của mấy người kia, dưới ánh dương lười biếng cắn hạt dưa nhắm mắt, hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc.

Ngoại viện xa xa bên kia bỗng nhiên thò ra một góc cờ đỏ, nhanh chóng lắc mấy cái, trong viện bên này người đầu tiên trông thấy liền hét lớn một tiếng: “Có người đến đây.”

Lập tức tất cả những người lười biếng xiêu vẹo đều nhảy dựng lên, tinh thần phấn chấn.

Bội đao lợi kiếm vì thoải mái đã ném dưới đất đều thần tốc đeo lại, đám thị vệ đều tự thủ tốt cửa ngõ, ưỡn ngực thẳng lưng, mắt không liếc xéo.

Vỏ trái cây hạt dưa lăn lóc dưới đất, nháy mắt đã bị quét vài phát sạch trơn, mấy hạ nhân phụ trách dọn dẹp còn đang tận chức tận trách, lau chùi quét dọn mọi nơi, tay chân không ngừng, nhất phái ra vẻ thành thật chăm chỉ cần lao.

Phó Hán Khanh bị Lăng Tiêu một phen kéo dậy, Phù Yên dẫn ba bốn nha đầu, vội vàng phủi sạch bụi đất cỏ rác trên người y, trở tay đẩy về phòng.

Bên trong sớm có nha hoàn hạ nhân thần tốc thu dọn, bát đũa và ghế bỗng nhiều thêm một cách đáng nghi chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

Đệ tử được phái đến báo tin một đường trải qua bốn năm ngõ, bị bảy tám lần kiểm tra, sâu sắc cảm nhận được sự cẩn thận của đám thị vệ bên cạnh giáo chủ, lại tận mắt nhìn thấy dọc đường đến đây, tất cả hạ nhân đều đang cần cù nghiêm túc, lại vào đến nội sảnh, nhìn thấy giáo chủ còn nhàn nhã dùng điểm tâm, thị vệ bốn phía với Lăng Tiêu làm đầu đứng nghiêm nghị, đám nha hoàn Phù Yên dẫn đầu bê chậu bạc nước sạch phất trần các loại ở đó tùy thời chuẩn bị hầu hạ, mà ngay cả tổng quản Phương thúc cũng cung kính đứng dưới, càng làm cho người ta cảm giác được sự uy nghiêm túc mục dưới sự quản lý của giáo chủ.

Trong lòng giáo chúng vừa kính ngưỡng vừa sợ hãi, cũng bị sự nghiêm túc cung kính của mọi người cảm nhiễm, thi lễ thật sâu, dùng thanh âm cực cung túc nói: “Giáo chủ, thuộc hạ phụng lệnh Thiên vương tới báo tin, Đại Bằng vương nhận được phi tấn cực quan trọng, mời giáo chủ lập tức đến phòng nghị sự.”
Bình Luận (0)
Comment