[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Chương 167

Phó Hán Khanh cực vui mừng: “Ngươi về rồi.” Hai tay tự nhiên vòng qua lưng Địch Cửu “Sao một chút tiếng gió cũng không lộ, phong tín tử bên kia cũng chưa thấy truyền tin về?”

Địch Cửu nhìn y vẻ mặt hưng phấn, hai mắt loang loáng, tuyệt không mảy may hổ thẹn bất an, chỉ đành thở dài, tận lực nhãng qua cái bạt tai mình không dưng phải chịu: “Tiêu Thương thật cho là đám phong tín tử đó của y có thể dõi chết ta? Trước kia mặc họ, bất quá là có đám gia hỏa này lớn nhỏ không bỏ báo cáo cho đám người nhiều chuyện đó, mọi việc cũng tránh cho ta phải phiền toái nói tỉ mỉ một lần với các ngươi, thật muốn bỏ rơi họ, lại có khó gì?”

Phó Hán Khanh chỉ cười. Thật sự nói đến thì phong tín tử của Tiêu Thương đều là những nhân tài có thể thám thính giám thị nhất, tự có rất nhiều bản lĩnh độc đáo.

Nhưng Địch Cửu dù sao từ nhỏ đã chịu huấn luyện phản truy tung phản giám thị, lại biết rõ nội tình của phong tín tử, hơn nữa làm Thiên vương nhiều năm như vậy, trong tối sợ là sớm mò thấu phương pháp làm việc của phong tín tử, thật muốn có tâm, phất văng sự giám thị của phong tín tử tự nhiên là dễ như trở bàn tay.

“Thế nào, tình huống Sở quốc như thế nào?”

“Ta đã quay về, tự nhiên là đã sớm xử lý tốt.” Địch Cửu thản nhiên nói “Đại bộ phận tài phú cùng nhân tài ưu tú nhất của chúng ta ở Sở quốc đã ẩn nấp hết rồi. Tất cả việc làm ăn đều đã dừng lại, một ít tài phú rải rác bên ngoài và đệ tử không quan trọng bên ngoài, là cố ý để đó gây chú ý, cho người khác đoạt.”

“Thật có thể giấu được mọi người?”

“Đương nhiên không dễ dàng như vậy. Trên đời này, người khôn khéo vẫn còn nhiều mà, phân đàn của chúng ta ở Sở quốc lại nhiều, cho dù có các đệ tử ám đà hỗ trợ, cũng không dễ dàng lừa dối như vậy. Bất quá, Tu La giáo chúng ta cũng không thể mặc người ức hiếp áp bức. Ở Sở quốc, ta cũng từng gặp mấy nhân vật cực xuất sắc. Nói trắng ra thì chẳng ngoài trong lúc tiến thoái nắm chắc chừng mực, dùng võ lập uy, lấy tài lập thế, cho một chút lợi lộc, rồi lại tỏ đủ tư thái quyết không nhượng bộ, đúng thật chẳng người nào chịu vì tài phú mà không cần tính mạng, cố muốn liều ngươi chết ta sống với chúng ta.” Địch Cửu nhàn nhạt nói ra, trong ánh mắt tự có ý cao ngạo.

Dù là nhân vật tay nắm trọng binh, tùy tiện phất tay là vạn ngàn thiên quân, sau khi gặp thân thủ tính tình của y, cũng không muốn kết cừu gia như vậy. Cho dù huy binh có thể san bằng tất cả phân đàn Tu La giáo tại đất Sở, nhưng cả ngày bị cao thủ như vậy nhớ mong đầu mình, lại tuyệt đối không phải chuyện gì vui vẻ.

Phó Hán Khanh nghe vậy tất nhiên là yên tâm, gật đầu cười nói: “Ta nguyên nói, ngươi nhất định có thể xử lý tốt sự tình, hiện tại chúng ta ở Sở quốc đã không có việc gì…”

“Tự nhiên là không có việc gì. Cho dù muốn tìm chút việc để làm, trong thế cục binh hoang mã loạn đó, cũng cực dễ tự mình chuốc khổ. Người của phân đàn Sở quốc, ta đã điều quá nửa đến nghe dùng nơi khác, những người khác thì ẩn nấp tại chỗ, ngồi đợi thời cơ, việc làm ăn mặc dù đã hủy, đường khẩu mặc dù đã triệt, nhưng chỉ cần cục diện vừa vững, là lập tức có thể mở lại.”

Phó Hán Khanh cười vui vẻ, nghĩ đến tình hình đất Sở, rồi lại không khỏi thở dài: “Không biết thế cục Sở quốc phải đến khi nào mới có thể khá lên.”

“Không rõ lắm, vị vương tử cầm binh Tần quốc kia, cực kỳ anh nghị quả quyết. Vốn nên là một nhân vật nhất tảo loạn cục, chỉ là Phương Khinh Trần tuy đi, mấy viên Đại tướng y đích thân dạy dỗ, cũng không phải hạng người tầm thường, tuy nói hiện tại quân đội Sở quốc các nơi vì tranh quyền đoạt lợi, gây nội chiến còn mạnh hơn đánh ngoại địch, nhưng Tần quốc muốn lập tức khống chế Sở quốc, sợ không phải trong một hai năm có thể làm được.” Địch Cửu thản nhiên nói, hưng diệt của một nước, tồn vong của người dân, với y chẳng qua nhẹ như lông hồng, chỉ cần không liên lụy lợi ích của y, không ảnh hưởng đến lợi ích của Tu La giáo, y sẽ tuyệt không phí thêm chút tâm tư nào.

Phó Hán Khanh mặc dù cảm thấy tình hình Sở quốc thật sự rất hỗn loạn, bách tính Sở quốc thật sự rất đáng thương, nhưng đây dù sao là chuyện cách cực cực xa. Cũng như những người bình thường, biết tai nạn phương xa, bình thường không ngoài than thở vài tiếng, trong lòng hơi buồn rồi thôi.

Trong đêm khuya thế này, tại thời điểm không hề chuẩn bị này, có thể nhìn thấy Địch Cửu trở về, y thật sự rất cao hứng, công sự này hỏi xong, tất nhiên là nhịn không được phải thảo luận việc tư một chút: “Ngươi từng nói sẽ mang lễ vật về cho ta.”

Y xòe tay, chìa ra trước mặt Địch Cửu.

Địch Cửu bật cười: “Đem ta tặng cho ngươi, xem như lễ vật tuyệt vời chưa?”

Phó Hán Khanh lườm y một cái, nói hết sức đương nhiên: “Ngươi vốn chính là của ta rồi, nói chuyện không thể không giữ lời, không cho ngươi quỵt nợ.”

Địch Cửu cười to: “Thôi thôi thôi, ta cho ngươi tự do mà ngươi trông mong đã nhiều năm, có tính là lễ vật tuyệt vời không?”

“Tự do?” Phó Hán Khanh ngạc nhiên “Ta chưa hề mất tự do mà.”

“Phải, ngươi chưa hề, chẳng qua, làm giáo chủ, không có việc thì cả rời khỏi tổng đàn hai bước cũng có người lắm miệng, chẳng qua, mỗi lần muốn ra ngoài cùng ta, luôn là trùng trùng trắc trở. Ngươi tính coi, những năm qua, ngươi có bao nhiêu ngày, là trôi qua trong khu viện nhàm chán này, lại có bao nhiêu thời gian, có cơ hội gặp thế giới bên ngoài. Cũng may được loại người lười cả ngày chỉ muốn ăn no chờ chết như ngươi, mới chịu được cuộc sống như vậy.” Địch Cửu cười lạnh “Ta vốn đã sớm có thể thoát thân quay về, cố ý kéo dài đến hôm nay, chính là vì điều động đủ nhân thủ, mở đường cho chúng ta tương lai du ngoạn, quét sạch tất cả ẩn hoạn và chướng ngại, lần này cho dù đám gia hỏa nhiều chuyện kia muốn chọc võ lâm nhân sĩ đến chặn đường ám sát, cũng sẽ không có cơ hội. Hơn nữa, dưới sự an bài của ta, đám người kia muốn nhằm vào hành tung của chúng ta nữa, hoặc là phái người nửa đường chặn chúng ta, cũng không phải chuyện dễ dàng.”

Y quay sang nhìn Phó Hán Khanh, ánh mắt dần dần nhu hòa: “Ta phí phiên tâm tư này, chẳng ngoài chỉ muốn cùng ngươi du ngoạn thiên hạ, chỉ có ngươi và ta, không còn bị bất cứ ai quấy nhiễu làm phiền nữa, Giang Nam cưỡi ngựa, Mạc Bắc bắn chim, ngắm mặt trời mọc lên lặn xuống, non xanh nước biếc, ta sẽ không để ngươi bị một đám người nhàm chán vây giữa chiếc lồng giam này nữa.”

Phó Hán Khanh ngơ ngác nhìn y, nhất thời lại không thốt nên lời.

Địch Cửu thấy Phó Hán Khanh chỉ lo ngẩn người, bất giác hơi nhíu mày: “Ngươi không thích?” Thần sắc thoáng cô đơn “Thì ra chỉ là ta một sương tình nguyện, cho rằng ngươi sẽ cao hứng…”

“Không, ta cao hứng lắm.” Phó Hán Khanh đột nhiên bừng tỉnh, lúc này mới nói “Nhưng mà, ngươi vì ta phí bao nhiêu tâm tư như vậy, điều động nhiều nhân thủ như vậy, hình như không thỏa đáng lắm. Hơn nữa, bọn họ sẽ không đáp ứng đâu, vạn nhất tranh chấp thì rất không tốt. Vả lại, chúng ta đi như vậy, được bao nhiêu thời gian, vạn nhất trong giáo có việc…”

Địch Cửu vừa giận vừa buồn cười: “Ngươi không phải chỉ cần có ăn có uống có ngủ là cái gì cũng không quản sao? Từ bao giờ lại trở nên đa tư đa lự như vậy. Đừng nghĩ hoài công tư phân minh, không thể vì việc tư điều dụng nhân thủ thần giáo gì đó. Chỉ bằng tâm lực chúng ta đã hao tổn vì thần giáo, bọn họ đã nên báo đáp chúng ta từ sớm rồi. Về phần người khác có đáp ứng hay không, thật sự chẳng có gì hệ trọng. Ta sớm tính chuẩn rồi, vốn tổng đàn chỉ còn lại Mạc Ly và Dao Quang, hôm nay bên ngoài lại xảy ra chút việc vặt, Dao Quang đã đi xử lý, lão hảo nhân Mạc Ly chuyện không liên quan mình không mở miệng này, nào có thủ đoạn quả quyết gì để ngăn chúng ta. Về phần cuộc du ngoạn của chúng ta, tất nhiên là nhanh thì hai ba tháng, chậm thì nửa năm, trong giáo có chuyện gì, bọn họ tự nhiên sẽ gánh vác. Nào có đạo lý không có chúng ta là trời sẽ sập. Ngần ấy năm qua, toàn là một mình ta làm trâu làm ngựa, cũng nên để họ nhọc chút lòng, phí chút sức rồi…”

Phó Hán Khanh nghe y nói một phen, rốt cuộc bác bỏ hết những lo lắng của mình, chần chừ một thoáng mới hỏi: “Dao Quang bị chuyện lâm thời phát sinh điều đi, đây là do ngươi làm ra sao?”

Địch Cửu thản nhiên thừa nhận: “Đương nhiên, phong thủy luân phiên, dù sao không thể cứ để phong tín tử của họ vây quanh ta, cũng nên đến ta chỉnh trị họ một chút.”

Thấy Phó Hán Khanh vẫn đang chần chừ, bất giác thoáng không vui: “Được rồi, ngươi rốt cuộc có đi không. Nếu không muốn đi, cứ nói thẳng không ngại, vốn chính là ta một mình nhiệt tình thôi. Ngươi cứ tiếp tục ở đây ăn ngủ ngủ ăn, hưởng thụ cuộc sống sung sướng của ngươi đi.”

Phó Hán Khanh vốn còn hơi ngẩn người, nghe lời này lại chợt cười, từ trên giường chân trần nhảy xuống, vòng tay ôm lấy y: “Đương nhiên đi, tại sao không đi, chỉ có ngươi và ta…” Y ra sức hôn một cái lên chỗ vết ngón tay trên mặt Địch Cửu, cười nói “Chúng ta cùng đi, ngắm hết cảnh đẹp thiên hạ, nếm hết thức ngon thế gian…”

Trong mắt y không thấy một chút lo lắng, mặt mày đều là vẻ thích thú: “Chỉ cần ngươi không chê ta lười, ta vướng bận là được.”

Thế là, vào cái đêm rất khuya này, Thiên vương và giáo chủ đã bàn xong đại sự trốn nhà.

Theo ý Địch Cửu, tốt nhất là im hơi lặng tiếng, nghênh ngang mà đi, để lại một đống người lo lắng, lúc này mới trút được bực bội của nhiều năm qua.

Phó Hán Khanh tính tình tương đối thiện lương, sợ thật chơi trò mất tích, sẽ gặp phải đại sự, kiên trì muốn đích thân đi tìm Mạc Ly chào từ biệt.

Đừng nói Địch Cửu không phải là người nói lễ độ gì đó, cho dù nguyện ý ngẫu nhiên nói lễ phép một chút, dấu ngón tay đỏ thắm trên mặt này cũng thật sự không thể gặp người.

Hai người thương lượng một hồi, cuối cùng chỉ đành chiết trung mà thôi.

Phó Hán Khanh để lại một phong thư, nói rõ ngọn nguồn, hai người thừa lúc sắc trời chưa sáng, cùng cưỡi một ngựa rời đi.

Dọc đường, Địch Cửu buông tiếng thét dài, kinh động mọi người trong giáo, nhưng mà chờ mọi người nghe tiếng đuổi ra, Thiên vương đại nhân đã giục ngựa chạy rất xa, căn bản chẳng cho người cơ hội đối mặt.

Xa xa, tiếng giáo chủ từ trên ngựa truyền đến: “Ta và Thiên vương phải ra ngoài tiêu khiển du ngoạn, coi như đem ngày nghỉ nhiều năm không dùng, dùng hết một lần, các ngươi không có ý kiến chứ?”

Cho dù có ý kiến, mọi người cũng đâu có cơ hội nói, chỉ trong thời gian thoáng ngây người, hai người một ngựa kia đã xa tít cơ hồ không nhìn thấy, sau cùng xa xa nghe được, bất quá là một câu căn dặn cuối cùng của giáo chủ: “Có chuyện gì, phiền mọi người tự mình xử lý một chút đi, chỉ cần trời không sập xuống, có thể không quấy rầy chúng ta, tốt nhất đừng tới tìm.”

Thoại âm tan hết, người ngựa đều đã không thể nhìn thấy.

Tổng đàn Tu La giáo, vô số trạm gác, vô số cơ quan suông, đối với Thiên vương và giáo chủ cao cao tại thượng, tự nhiên là hình đồng hư thiết, hai người này cứ thế nhẹ nhẹ nhàng nhàng, nghênh ngang mà đi.

Dù là Mạc Ly nghe tin đuổi ra, cũng chỉ có thể tự giậm chân, không còn mảy may biện pháp.

Đợi đến khi Dao Quang xử lý sự kiện bất ngờ xa xa nghe tin chạy về, giận dữ đập bàn: “Thế nào là ngày nghỉ nhiều năm không dùng, giáo chủ không thèm nói một câu để người ta hiểu được, ông cũng…” Nàng tuyệt không kính lão tôn hiền trừng Mạc Ly “Cứ thế để họ chạy mất.”

Mạc Ly thở dài: “Đừng nói ta ngăn không được, cho dù ngăn được, cũng không tiện ngăn. Không phải mọi người đều giống ngươi, có thể trở mặt như vậy. Y dù sao cũng là giáo chủ, ngần ấy năm qua bó buộc y ở đây, may mà y tốt tính, không so đo với chúng ta. Nhưng chúng ta mọi việc cũng không thể quá đáng quá, y muốn ngẫu nhiên sống vài ngày tiêu dao tự tại, y muốn ngẫu nhiên cùng người y yêu thương ở riêng, tự tại du ngoạn, yêu cầu này quá đáng sao?”

“Tự nhiên không quá đáng.” Dao Quang thở dài một tiếng, lại tức giận giậm chân: “Nhưng chẳng lẽ chúng ta một mực ngăn y, là vì không cho y tự do sao? Còn không phải là vì quan tâm y, sợ y xảy ra chuyện sao? Lòng dạ tốt, toàn bị xem là lòng lang dạ thú.”

Vị mỹ nhân phong tư sở sở này, mắng một hơi hơn nửa canh giờ, những lời thô tục của các nước các tỉnh, mắt cũng chẳng chớp một thoáng mà mắng hết ra, mắng mệt, uống một hớp trà, lại cần mắng mấy canh giờ nữa, trong bụng mới thoải mái một chút.

Mạc Ly lại nghe đến đầu váng não căng, như ngồi trên chông, vội vàng nói: “Thôi thôi thôi, ngươi trước hãy nói xem, hiện tại nên làm gì, chúng ta nghị định xong rồi ta về, đến lúc đó, ngươi thích mắng ai, muốn mắng lời gì, đều mặc ngươi.”

“Nên làm gì? Còn có thể làm gì? Đương nhiên là điều động nhân thủ tìm cho ra hành tung của họ, thông tri Tiêu Thương, bảo y điều động tất cả phong tín tử tìm người cho chúng ta.” Dao Quang nghiến răng nghiến lợi nói.

“Tìm được rồi, khuyên người quay về?” Mạc Ly thoáng tươi cười nhìn nàng.

“Đương nhiên phải…” Ngữ khí chợt ngừng, Dao Quang lại thở dài một tiếng, lắc lắc đầu: “Thôi, tìm được là được rồi, đừng quấy rầy họ, bao nhiêu năm như vậy, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, đã sớm nên xảy ra rồi, cứ để y…”

Nàng đưa mắt trông ra xa, không trung cao xa vô hạn ngoài cửa sổ “Cứ để y có một thời gian tự tại cao hứng đi, những năm gần đây… y … kỳ thật cũng vị tất thật sự khoái hoạt giống như thoạt nhìn!”

Tiếng thở dài sắp hết mà chưa này, thoáng cô đơn bi thương mà tiêu tan giữa gió nhẹ phương xa thổi đến.
Bình Luận (0)
Comment