[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Chương 169

Nhìn cao lương mỹ vị đưa lên bàn như nước chảy, mắt Phó Hán Khanh càng lúc càng trừng to, nhịn hồi lâu không nhịn xuống được: “Địch Cửu, ngươi ở bên ngoài đã phát tài không cho ta biết?”

Địch Cửu trừng y một cái: “Được người mời đến gian nhã, đưa lên vài món thức ăn đã bảo phát tài, tầm mắt của ngươi đúng thật cao ghê.” Rốt cuộc vẫn nhịn không được thở dài “Xuất hiện đi, trốn cái gì?”

Cửa gian nhã bị thoải mái vô thanh đẩy ra, một lão giả mày râu bạc trắng lách mình mà vào, đại lễ mà bái: “Thuộc hạ nghênh đón chậm trễ, để giáo chủ và Thiên vương chịu khổ.”

Địch Cửu tựa tiếu phi tiếu nhìn ông ta, không hề có ý bảo đứng thẳng dậy: “Được lắm, Tề Hạo, quả nhiên gừng càng già càng cay, rắn độc chính là rắn độc, ta tự hỏi đã rất cẩn thận, kết quả vẫn bị ông tra ra hành tàng. Còn giở trò cố lộng huyền hư này với ta.”

Vừa rồi hai người đang đối diện bữa cơm trưa cuối cùng ba món ăn một món canh mà tìm vui trong khổ, tiểu nhị bỗng nhiên chạy tới, dọn hết đồ đã ăn một nửa trên bàn, cũng không đợi hai người chất vấn, liền khách khách khí khí mời họ đến ngồi gian nhã, muốn hỏi vì sao, y cũng không đáp được, chỉ nói tiền đã trả rồi.

Địch Cửu lúc ấy đã biết tám chín phần mười là bị người tìm ra, tiếc là còn chưa kịp nghĩ chuyện chuồn đi, Phó Hán Khanh đã hớn ha hớn hở, chẳng hề có ý cự tuyệt, hướng thẳng đến gian nhã.

Địch Cửu không thể làm gì, chỉ đành cùng đi theo.

Lúc này gọi phá hành tích của Tề Hạo, trên mặt tuy cười, tâm tình này chắc chắn là tuyệt đối không tốt chỗ nào.

Tề Hạo nghe câu chuyện không đúng, vội cung kính nói: “Giáo chủ và Thiên vương hành tung mơ hồ vô thường, há là thuộc hạ có thể truy tìm. Là phong tín tử cầm thủ lệnh của Bằng vương đến tìm thuộc hạ, báo cho thuộc hạ chỗ giáo chủ và Thiên vương đang ẩn, cũng lệnh thuộc hạ đến đây cung thỉnh giáo chủ và Thiên vương trở về tổng đàn.”

Địch Cửu không chút để ý ừ một tiếng: “Ta nói, thời gian đã lâu như vậy, Tiêu Thương bên kia nếu còn không có biểu hiện gì, ta thật sự khinh thường đám phong tín tử xưng là năng lực thu thập tin tức thiên hạ ít có kia của y. Chẳng qua, Tề Hạo ơi Tề Hạo, ông cũng đã lớn tuổi như vậy, sao chẳng có lấy một chút cơ linh. Đã là đến mời chúng ta về tổng đàn, vì sao họ không tự mình đến, lại vòng vèo kéo ông ra mặt, rõ ràng chẳng phải chuyện tốt, sao ông còn dám không để ý mà nhận ngay như vậy.”

Mấy lời giáo huấn này khiến Tề Hạo chỉ có cười khổ.

Lão giang hồ nhiều năm như vậy, làm sao lại là người không hiểu chuyện.

Thiên vương kéo giáo chủ tiêu dao khắp nơi, một mặt là muốn sống những ngày tự do tự tại vô câu vô thúc của họ, một mặt, còn không phải muốn cho chư vương mất mặt. Mà nay phong tín tử nhìn thấu hành tàng của y, cố yêu cầu y trở về, phá hủy tâm tình tiêu dao của y, y bên này trở mặt vô tình, thuận tay thịt người trút giận cũng là rất có khả năng, cho dù giáo chủ từ tâm không muốn giết người, biện pháp giết chóc giấu tai mắt người khác ở thần giáo lại rất nhiều. Thật làm thịt người rồi, Đại Bằng vương bên kia tối đa chỉ buồn bực một phen thôi, chung quy cũng không đến mức vì mấy phong tín tử mà đi liều mạng với Thiên vương.

Nhưng phong tín tử người ta cho dù khẩu hiệu vì thần giáo vạn chết không từ hô vang rung trời, có thể không chết thì vẫn không muốn chết, tình hình quá nguy hiểm, muốn rụt lại sau là đương nhiên. Tiêu Thương yêu quý bảo vệ đám tâm phúc của mình vẫn không tồi. Phân thủ lệnh kia chính là chứng minh. Vô luận phát hiện Thiên vương và giáo chủ ở nơi nào, phong tín tử ngoại trừ nhanh chóng truyền tin tức cho y, còn có thể trực tiếp tìm phân đàn gần nhất chịu trách nhiệm ra mặt làm ác nhân.

Đáng thương ông ta tuy là đường chủ tư lịch già nhất thần giáo, chưởng quản phân đàn cả Đới quốc. Dù sao cũng phải chịu giáo chủ và chư vương tiết chế, thủ lệnh của Bằng vương bày ra đó, chung quy không thể làm như không nhìn thấy chứ.

Tính tình Địch Cửu ông ta biết, trước mặt thuộc hạ, xưa nay luôn không nói cười tùy tiện. Nếu thật sự không lý do mà tươi cười đầy mặt, hòa hòa khí khí nói chuyện với ngươi, giận dữ trong lòng sợ là rất không nhẹ đâu.

Tề Hạo không dám chậm trễ, vội nói: “Thiên vương, nếu không có chuyện quan trọng, thuộc hạ cũng không muốn quấy nhiễu Thiên vương và giáo chủ tự tại tiêu dao, sự thật là mấy tháng gần đây thần giáo tai nạn dồn dập, tổn thất nặng nề, cần Thiên vương và giáo chủ về tổng đàn thu thập cục diện.”

Phó Hán Khanh ngẩn ra: “Chúng ta mới ra ngoài mấy tháng, đã xảy ra đại sự gì?”

Địch Cửu thản nhiên nói: “Ngươi bớt nghe họ bắn tiếng đe dọa đi, thần giáo không phải uy phong vô cùng sao, không phải được quan phủ các nước giúp đỡ sao? Chính đạo sớm đã chẳng thể uy hiếp chúng ta, còn có thể xảy ra chuyện gì?”

Tề Hạo vội nói: “Thiên vương, giáo ta vài năm gần đây tuy quyền uy nhất thời vô lưỡng, nhưng cũng rước đố kỵ quá mức, ẩn hoạn liên miên, gần đây không biết vì sao lại liên tiếp xảy ra đại sự ở các nơi. Đầu tiên là Sở quốc đại loạn, việc hoạt động của phân đàn Sở quốc giáo ta toàn bộ đình đốn, đã là tổn thất rất nặng nề. Ở Lương quốc chưa được quan phủ thừa nhận, mấy chỗ phân đàn giáo ta bị những kẻ gọi là chính đạo liên minh nhân đêm tối công kích, đốt giết cướp bóc không gì không làm, tài phú phân đàn tích góp nhiều năm, không phải bị đoạt thì là một mồi lửa đốt sạch. Ở Tần quốc, đại tiêu cục giáo ta mở mất một khoản trọng tiêu lớn, chỉ cái bóng của bồi thường, đã gần như đào rỗng đáy mấy phân đàn. Ở Yên quốc, một chỗ phân đàn lớn nhất của giáo ta mấy đệ tử phụ trách trướng phòng nửa đêm ôm một khoản lớn đào tẩu, sau phong tín tử của Bằng vương cũng chỉ tìm được thi thể vài người, tiền lại đã biến mất vô tung, phân đàn kia chỉ trông vào viện trợ tài lực của mấy phân đàn khác, mới có thể miễn cưỡng tiếp tục duy trì, nhưng vì việc này, phân đường Yên quốc đã đại thương nguyên khí. Còn có Trịnh quốc, vốn cũng là sau Sở quốc, cùng thừa nhận ủng hộ giáo ta. Nhưng hiện giờ quốc quân Trịnh quốc không để ý triều chính, quốc sự đều giao cho bọn hoạn quan, bọn hoạn thần kia mỗi kẻ hám lợi đen lòng, đá cũng có thể ép ra dầu, lại không thấy đại thể, không biết nặng nhẹ, không nói đạo lý, chỉ biết cướp đoạt khắp nơi, ngay cả với giáo ta cũng chẳng buông tha, đã nhiều lần phái người đi phân đàn các nơi truyền lời, nếu giáo ta không cho chúng một khoản kếch xù, phàm là việc làm ăn của thuộc hạ giáo ta, nếu không cho chúng hàng loạt cổ phần, quốc chính về sau có thể sẽ đại biến, ngoài ra còn có…”

Địch Cửu càng nghe càng không kiên nhẫn, cuối cùng cười lạnh một tiếng, ngắt lời ông ta: “Thật là thú vị, sao ta và giáo chủ vừa không có ở tổng đàn, lại như là trời cũng sập xuống, tất cả tai nạn toàn tập trung một chỗ mà bốc ra, ông nói lời này, cũng phải xem chúng ta có thể tin hay không…”

Bên này buông lời tỏ uy phong, bên kia Phó Hán Khanh đã khiến y mất mặt: “Địch Cửu, ta thấy Tề Hạo hẳn là không có gan lừa gạt ngươi, chỉ sợ sự tình thật sự rất nghiêm trọng. Nếu không thì chúng ta cứ…”

Hai chữ trở về rốt cuộc dưới ánh nhìn trừng trừng lạnh lùng của Địch Cửu, vẫn lặng lẽ nuốt lại vào bụng.

Địch Cửu quả thực có phần bất đắc dĩ nhìn y, rốt cuộc thở dài. Tầm mắt lạnh lùng quay lại trên người Tề Hạo: “Ta và giáo chủ thương lượng một chút trước đã, ông ra ngoài trước đi.”

Tề Hạo thoáng chần chừ, Địch Cửu đã nhướng mày cười nói: “Nếu ông thích ở lại đây xem ta và giáo chủ cãi nhau, vậy cũng không sao…”

Lời này khiến Tề Hạo rùng mình một cái, vội vàng nói: “Thuộc hạ tránh đi trước, mời giáo chủ và Thiên vương tự thương nghị.” Ông ta cung kính lui đến trước cửa, thi lễ: “Thuộc hạ thủ ngay cầu thang. Giáo chủ và Thiên vương có quyết nghị gì, chỉ cần gọi một tiếng, thuộc hạ tức khắc đến nghe lệnh.”

Nói xong mấy lời này, ông ta bấy giờ mới cung kính lui ra cửa.

Đợi khi cửa phòng vừa đóng lại, Địch Cửu đã nghiêng người đến bên cửa sổ, tầm mắt như điện thu tình hình cả con phố sau bên ngoài cửa sổ vào đáy mắt, đồng thời đưa tay về hướng Phó Hán Khanh: “A Hán, qua đây.”

Phó Hán Khanh ngoan ngoãn tiến lên, đặt tay vào lòng bàn tay y: “Không phải ngươi muốn thương lượng với ta sao?”

“Thương lượng cái quỷ, kế hoãn binh ngươi không hiểu à? Chúng ta thật lãng phí thời gian thương lượng chuyện nhàm chán kiểu này, còn chưa tán xong, sợ là đám Tiêu Thương kia đã đuổi tới, đến lúc đó muốn đi muốn ở, đã không thể do hai ta. Nhân lúc đám gia hỏa kia bây giờ còn chạy giữa đường, chúng ta không mau chạy…”

“Nhưng mà chuyện phát sinh này…” Phó Hán Khanh tự nhận là một người rất có lương tâm, giáo chủ rất có ý thức trách nhiệm.

Địch Cửu lườm y một cái: “Ngươi thật sự tin, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, xảy ra nhiều chuyện như vậy. Mấy năm qua địa vị của thần giáo trong thiên hạ củng cố ra sao, đâu phải ngươi không biết?”

“Điều này cũng đúng.” Phó Hán Khanh thở dài “Cho nên ta nghe mới cảm thấy khó tin, nhưng Tề Hạo không dám gạt chúng ta…”

“Ông ta nói chính là lời thật, nhưng tin tức ông ta nhận được chưa chắc đã là tin thật. Ông ta thủ Đới quốc một vùng, làm sao biết nhiều ẩn tình thiên hạ như vậy. Hoạn thần dọa dẫm, việc này sẽ lộ liễu chiêu cáo tứ phương sao? Phân đàn Yên quốc ra phản đồ, trộm bạc, chuyện mất mặt như vậy, những đàn chủ đường chủ đó, sẽ nói cho phân đàn Đới quốc bên này biết sao? Tề Hạo lại chẳng phải chư vương xử lý công việc trong tổng đàn, những việc bí mật này làm sao biết được, còn không phải phong tín tử cho ông ta biết cái gì, ông ta liền theo đó đọc lại một lần với chúng ta.”

Địch Cửu cười lạnh: “Nếu thật xảy ra chuyện, Dao Quang, Tiêu Thương, Bích Lạc, Dạ Xoa, đám người này toàn là phế vật bài trí sao? Không một kẻ có thể ứng phó. Nếu chúng ta không về tổng đàn, thái dương này ngày mai chẳng lẽ không mọc nổi nữa.”

Phó Hán Khanh còn hơi chần chừ, Địch Cửu đã liếc y một cái: “Mấy ngày nay, ngươi sống không khoái hoạt? Ngươi đã vội vã quay về tiếp tục ngồi tù như vậy? Hay là rất hoài niệm quãng thời gian tốt đẹp cả ngày ngồi trong phòng nghị sự, thảo luận đối phó ai chèn ép ai…”

Chưa nói xong, Phó Hán Khanh đã dính sát lên người y, kiên định nói: “Chúng ta cùng trốn thôi.”

Địch Cửu nở nụ cười, đưa tay ôm eo Phó Hán Khanh, từ cửa sổ lướt ra ngoài.

Khinh công của Phó Hán Khanh tuy nói rất tốt, nhưng y thiên tính đặc biệt lười nhác, có thể bớt ra một phân lực thì bớt một phân. Lúc này sức nặng toàn thân đều đè trên người Địch Cửu, mặc y ban ngày ban mặt dẫn mình xuyên nhà vượt chợ, chạy trốn như điện, không hề cố kỵ trước mắt bao người, hành sự như vậy, kinh thế hãi tục cỡ nào.

Bên tai chỉ cảm thấy tiếng gió gào thét, chỉ trỏ và kinh hô của dân chúng dưới chân nháy mắt đã bị quẳng lại thật xa.

Thời gian không đến nửa nén hương, đã từ khu phố phồn hoa nhất thành Võ Dương, trốn đến đường nhỏ ở ngoại thành hoang vắng. Địch Cửu lúc này mới dừng bước buông tay, thản nhiên nói: “A Hán, không phải ngươi nói ngươi biết rõ võ công thiên hạ sao? Ta có một bộ thủ pháp ám khí, muốn ngươi bình luận một chút.”

Mấy lời không đầu không đuôi này khiến Phó Hán Khanh ngạc nhiên nhìn y, lúc chạy nạn, vị này còn có tâm tình khoe khoang ám khí?

Địch Cửu chậm rãi thò tay vào lòng: “Thủ thiên tuyệt địa diệt tỏa hồn đoạt mệnh châm này của ta, ra là đoạt mệnh, không thấy máu, không về không, vừa hay nơi này có bia để ta thi triển…” Vừa nói vừa rút tay ra, vật trong tay không nhìn rõ, chẳng qua kẽ ngón tay lộ ra quang hoa lập lòe, rất là dọa người.

Trước trước sau sau, xa xa gần gần, không biết bao nhiêu thanh âm phút chốc đã đồng thời hô to: “Thiên vương tha mạng.”

“Thiên vương thủ hạ lưu tình.”

Trong nháy mắt, đã thấy vùng hoang dã rõ ràng vắng vẻ không người bỗng dưng chui ra rất nhiều thân ảnh, từng cái bóng đều đang liều mạng chạy ra sau, nháy mắt chẳng thấy bóng dáng.

Phó Hán Khanh sờ mũi: “Phong tín tử của Tiêu Thương không phải rất thông minh à? Sao lại như thế này. Thiên tuyệt địa diệt tỏa hồn đoạt mệnh châm? Ngươi làm sao có thể đặt cho ám khí của mình cái tên phiền toái khoa trương như vậy.”

Địch Cửu cười xòe tay, lóe sáng trong lòng bàn tay lại là thiên ma châu quang hoa lóa mắt kia: “Ngươi cho là mỗi người đều lý giải ta như ngươi? Phong tín tử của Tiêu Thương cũng xem như nhân vật lợi hại. Đề phòng chúng ta sẽ trốn, thậm chí trên những con đường chúng ta có thể đào tẩu đều bố trí nhân thủ, muốn nhằm vào hành tung của chúng ta, chỉ tiếc, người họ đối phó là ta.”

Phó Hán Khanh vội ôm tay y hô: “Nhân lúc họ vẫn chưa phát hiện trúng kế, chúng ta mau mau chạy đi, tránh để họ bám theo nữa.”

Hiếm khi thấy y tích cực chủ động như vậy, Địch Cửu lại hơi nở nụ cười: “A Hán, trước kia chúng ta là bỏ trốn, hiện tại, lại là đào vong. Tiêu Thương lần này chịu thiệt nặng, tất sẽ liên hợp những người khác cùng nghĩ hết mọi cách đối phó chúng ta, đến lúc đó…”

Phó Hán Khanh cười nói: “Sợ cái gì, binh đến thì chắn, nước đến thì đắp đất, ta biết ngươi chẳng sợ ai hết. Chúng ta cứ một mạch trốn biệt như thế đi, chờ khi trốn không thoát lại nói.”

Địch Cửu ngửa mặt lên trời cười to: “Được, chúng ta sẽ đấu pháp với đám gia hỏa kia một chút, xem cuối cùng thua rốt cuộc là ai.”

Y đưa tay kéo tay Phó Hán Khanh, cười nói: “Chuẩn bị tốt chưa?”

“Tốt rồi tốt rồi.” Phó Hán Khanh nói với đôi mắt lấp lánh: “Chúng ta đào vong, trốn một mạch đến chân trời đi.”

“Được, chúng ta sẽ đến chân trời.” Địch Cửu trong tiếng cười dài, kéo Phó Hán Khanh, lướt đến chân trời phương xa.

Từ xưa đến nay, đào vong được vui vẻ như vậy, khoái hoạt như vậy, thích ý như vậy, sợ cũng chỉ có hai người này.

Trong khoảng thời gian rất dài rất dài, Phó Hán Khanh vẫn nhớ rõ, buổi chiều ánh dương tươi đẹp đó, họ nắm tay sóng vai, chạy về phương hướng thái dương đỏ rực.

Thời điểm đó, y nói, chúng ta chạy một mạch đến chân trời đi.

Thời điểm đó, tay y trong lòng bàn tay người kia.

Thời điểm đó, y cảm giác được, ấm áp trên người, trên tay một người khác truyền đến.

Ngần ấy năm qua, thân và tâm dần dần không còn lạnh băng, bàn tay dần dần có thể đem ấm áp truyền về.

Thời điểm đó, y thật sự cảm thấy, họ sẽ có thể cứ thế trốn một mạch đến chân trời. Bất kể là ai, cũng chẳng thể quấy rầy họ, bất kể là chuyện gì, cũng chẳng thể chia lìa họ, tất cả tranh đấu giết chóc, tất cả mưu tính kế lược, đều đã bị vứt bỏ xa tít tắp như vậy.

Chờ đợi họ, sẽ mãi mãi, là vô số loại nhân sinh mới toanh, vô số tương lai khả thi.
Bình Luận (0)
Comment