Một kiếm kia cực tinh chuẩn xuyên qua ngực Phó Hán Khanh, nhưng trên thực tế, lại chưa thật sự đâm bị thương trái tim Phó Hán Khanh.
Lúc trước đám bạn học kia thiết kế thân thể cho y, ngoại trừ cho y dung nhan và dáng người hoàn mỹ nhất trên đời, cũng cho y sức lực rất cường kiện. Tỷ như thân thể khỏe mạnh, cực ít bị bệnh, tỷ như thể trạng cực thích hợp luyện võ, nếu luyện công hiệu quả cực nhanh đủ các loại, tóm lại chính là loại người thiên phú dị bẩm cốt cách đặc biệt tốt vạn dặm không được một trong những truyền kỳ cố sự võ hiệp đó. Ngoại trừ những điều ấy, Phong Kính Tiết lại đột phát kỳ tưởng, thiết kế tâm phủ của y lệch một chút. Lý do chẳng ngoài là vị gia hỏa thích xem tiểu thuyết cố sự và tự thấy đặc biệt có tình yêu bạn học này, nhớ trước kia từng xem qua mấy tiểu thuyết võ hiệp do người cổ đại có bút danh kình gì đó viết, trong ấn tượng, mấy nhân vật bởi vì tim sinh lệch, cho nên dưới tình huống chỗ yếu hại bị tập kích, có thể tìm được đường sống trong chỗ chết. Tim là chỗ yếu hại sinh tử của cơ thể người, mà thế nhân công kích nhằm vào thân thể, cũng thường lấy tim làm mục tiêu. Nếu tim hơi lệch, không chừng thật có thể vào lúc tất yếu biến nguy cơ thành chuyển cơ.
Về sau bởi vì Phó Hán Khanh bài xích cuộc sống tướng mạo tuyệt mỹ, đem sửa hết những nội dung về dung mạo trong gien, nhưng hết thảy thông tin liên quan đến thân thể khác vẫn để nguyên, tim y mấy đời nay đều hơi lệch một chút.
Cho nên, một kiếm này đâm tới, với kẻ giết người có lẽ là một kích yếu hại tất giết, nhưng Phó Hán Khanh lại cố tình trọng thương mà không chết.
Bởi vì không hề như người thường, còn chưa hồi phục tinh thần đã vì thương nặng mà chết, bởi vì không thể giống người thường, còn chưa cảm thấy đau đã mất đi tất cả sinh cơ, cho nên Phó Hán Khanh không thể không ngơ ngẩn đứng đó, cúi đầu nhìn mũi kiếm lộ ra từ ngực mình, vô cùng tỉnh táo đối mặt với toàn bộ sự thật.
Hết thảy kỳ thật cũng không bất ngờ lắm, có lẽ đây mới là phát triển hợp lý nhất, bình thường nhất, nên nhất nhỉ. Cho nên, nhìn mũi kiếm xuyên qua ngực, kỳ thật không hề cảm thấy đau, chỉ chậm chạp, hơi lành lạnh.
Đương nhiên không đau, ta vốn đã chẳng sợ đau. Bị đâm một kiếm như vậy, có tính là gì đâu?
Phó Hán Khanh thoáng mê mang nghĩ, chỉ là, lạnh thật đấy.
Ý lạnh kia từ ngực xâm nhập ra cả lồng ngực, nháy mắt đã tản khắp toàn thân, tim ngừng đập rồi sao, hô hấp dừng lại rồi sao, tay chân đều đã lạnh ngắt rồi sao?
Một thanh kiếm lạnh băng như vậy, lạnh băng đâm vào thân hình bằng máu thịt như vậy, phải dốc hết bao nhiêu nhiệt huyết, mới có thể làm ấm mũi nhọn lạnh ngắt của nó.
Khoảnh khắc bị thương đó, suy nghĩ còn chưa quay về, thân thể lại đã tự nhiên đề tụ chân lực, không phải vô ý thức muốn công kích hoặc phòng thủ, chỉ là một loại phản ứng bản năng. Song, giữa đan điền trống trơn, giống như lực lượng cường đại không ai ngự được kia chưa bao giờ từng tồn tại vậy.
Đương nhiên, việc này cũng không nên kỳ quái, người suy nghĩ chu mật như Địch Cửu, đối mặt với sự tồn tại của loại nội lực cường đại đến quỷ dị này của y, nếu không an bài thỏa đáng, sao chịu dễ dàng ra tay, nếu không thể hoàn toàn cam đoan y tuyệt không có khả năng hấp hối phản kích, làm sao chịu đường cùng lộ mặt.
Khóe miệng Phó Hán Khanh thậm chí hơi nhếch lên, chỉ là y chưa từng ý thức được, đây thì ra cũng tính là một nụ cười.
Bắt đầu từ lúc nào? Từ sau khi y nói ra kho báu? Trước khi dẫn y rời tổng đàn. Bắt đầu từ lúc thiết kế lợi dụng một trường quyết đấu, lừa ra thiên ma châu tránh được bách độc, hay là, rất lâu rất lâu trước kia, khi lần đầu tiên ôm, lần đầu tiên hôn, lần đầu tiên nói ra hứa hẹn thì đã bắt đầu rồi.
Phó Hán Khanh hơi mê loạn đưa tay, muốn chạm vào mũi kiếm lạnh băng chui ra từ ngực kia.
Hết thảy mọi thứ, đều triển lộ trước mắt rõ ràng như thế.
Với uy thế địa vị giờ này ngày này của Tu La giáo, nếu muốn khiến nó bị tỏa nhiều mặt, cơ hồ là không thể, cho nên khi lần đầu tiên nghe Tề Hạo nói ra tin tức dị biến các nơi, mình đã rất dễ dàng bị Địch Cửu thuyết phục, không tin tưởng.
Nhưng mà, nếu là một người thân tại cao tầng Tu La giáo, có thể lặng lẽ chiêu mộ vây cánh, biết rõ tất cả hư thực, các loại vận tác trong giáo muốn làm hết thảy những điều này, thì rất dễ dàng.
Rời khỏi tổng đàn, rời khỏi sự giám thị của những người khác, vừa có thể lừa gạt mình tín nhiệm thân cận, cam đoan bất cứ lúc nào cũng có thể không bị quấy nhiễu mà xuống tay, lại có thể phân tán lực chú ý của đám Tiêu Thương Dao Quang, khiến họ phải dốc toàn lực tìm người, lại không thể kịp thời phát hiện chân tướng của dị biến trong giáo.
Trí Tu La giáo vào khốn cảnh, vừa có thể đoạt tiền tài cho bản thân, lại có thể khiến mình đối mặt với quẫn cảnh sinh tử nan quan của vô số nạn dân, trong tay lại không có tiền lương để điều.
Thiên vương địa vị tôn quý hơn, nói cho cùng vẫn dưới giáo chủ, quyền vị khống chế cao hơn, nói cho cùng vẫn có rất nhiều người ngang vai ngang vế, tiền tài lợi nhuận tuy nhiều, nói cho cùng thì vô số sản nghiệp kia, thủy chung không hoàn toàn thuộc về mình. Tự lập bè phái, tự mở môn hộ cố nhiên là hơi gian nan, nhưng nếu trong tay bỗng dưng có được kho báu lớn nhất của Địch Tĩnh trong truyền thuyết, có được những kỳ trân dị bảo, thần binh lợi khí, bí kíp võ học đó, tình huống sẽ hoàn toàn bất đồng?
Loại độc dược nào lặng lẽ tan mất công lực của y, lại là hạ vào lúc nào? Là quả quýt vừa rồi mỉm cười nhét vào miệng y, là túi thơm trước kia khi mở tiệm tạp hóa tùy tiện đeo lên người y, lại không cho y bỏ xuống, hay là…
Bất quá, những điều đó đều không hề quan trọng.
Máu tươi đỏ thắm nhỏ xuống mũi kiếm, diễm thải nơi chân trời loang loáng trên mũi kiếm, Phó Hán Khanh chuyên chú nhìn, cảm thấy có hơi muốn cười.
Kỳ thật, không phải là chưa từng phát hiện.
Bên nhau bao nhiêu năm như vậy, tình yêu bao nhiêu năm như vậy, sao có thể một mực không phát hiện việc y giữ lại. Chỉ là luôn nói với mình, tính tình y vốn lãnh đạm, thế gian này có rất nhiều chuyện y coi trọng hơn tình yêu, điểm này y vốn cũng chưa từng che giấu. Đây là y thẳng thắn không lừa gạt, lại có gì không tốt?
Chỉ là, chưa từng nghĩ nhiều, chưa từng hỏi nhiều, chưa từng tranh chấp nhiều, không có nghĩa là trước nay không hề cảm thấy. Y vẫn như rất nhiều năm trước, là một con đà điểu, nhắm mắt vùi trong cát, ngoại trừ thứ mình muốn thì không thèm nhìn, không thèm nghĩ hết thảy.
Mù mờ vô tình năm đó, nhu thuận đa tình hiện giờ, nói đến đều bất quá là tự lừa mình như nhau. Chỉ có khi nghe tin Khinh Trần chết, mới chịu xúc động, mới cảm thấy mê mang và bi thương. Tình yêu là thứ khó mà nắm lấy, khó mà cầm chắc biết mấy, nếu Khinh Trần cũng lần lượt bị bại thảm như thế, vậy thì y lại dựa vào cái gì mà có thể hạnh phúc khoái hoạt.
Song thời điểm đó, y nhẹ nhàng nói bên tai, lúc trở về cho ngươi một lễ vật. Ngữ khí nhu hòa như vậy, ánh mắt ấm áp như vậy, thời điểm đó, y ôm mình nhẹ nhàng hỏi, ngươi có nguyện vọng gì, thanh âm phảng phất có thể hóa thành nước.
Thế là, nhẹ nhàng xua đi những mê mang và không xác định đó, cố gắng đi tin tưởng y, chuyên tâm chờ đợi y.
Y kéo mình bỏ trốn, y dẫn mình đào vong, không phải chưa từng phát hiện, hành vi của y hoàn toàn bất đồng với phong cách hành sự nhất quán, chỉ là những năm tháng làm bạn đó khoái hoạt bao nhiêu, thong dong tự tại như vậy, không gò không bó như vậy, một lần lại một lần sinh mệnh hoàn toàn mới như vậy. Quên hết thảy đi tin tưởng, dù sao vẫn tốt hơn là luôn thấp thỏm bất an ngờ vực.
Khoảnh khắc nói ra kho báu đó, không phải chưa từng phát hiện chỗ quỷ dị không hợp lý, không phải không cảm giác được nguy cơ, chỉ là, nhiều sinh mệnh trước mắt như vậy, làm sao có thể không cứu, chỉ là người trước mắt yêu như vậy, sao nỡ nghi ngờ. Nhân tâm khó lường, nhân tính yếu đuối, nhất thiết đừng thử luyện tình yêu và nhân tính. Nhưng mà, y nói ra, chỉ bởi vì y muốn tin tưởng người kia, y muốn tận mọi khả năng tin tưởng người y yêu. Nếu yêu nhau, tại sao còn phải ngờ vực, nếu nghi kỵ, thì làm sao đi yêu.
Y tin tưởng người kia, chí ít y muốn tin tưởng người kia. Y yêu cầu mình tin tưởng người kia, cho nên y nói ra.
Tất cả kho báu đều chỉ có thể mang đến giết chóc và phản bội, vô số cố sự sớm chứng minh điểm này, sau đó, ngày hôm ấy, Địch Cửu kéo y bỏ chạy, Địch Cửu muốn y để thư lại, Địch Cửu nói, chỉ cần mười ngày, chúng ta ở riêng bên nhau, không phải không hề phát hiện nguy cơ, chỉ là không thể cự tuyệt.
Nếu yêu y, sao có thể nghi y.
Người kia muốn đi đâu, y không hỏi, người kia muốn y ngủ, y liền ngủ. Khoảnh khắc đó, y cho là khi tỉnh lại, linh thức sẽ ở nơi sâu trong Tiểu Lâu, mà thân thể sớm cứng đờ lạnh băng, nhưng mà, người kia muốn y ngủ, y liền không nỡ cự tuyệt, chỉ thoáng không muốn, nếu tỉnh lại, e rằng, sẽ chẳng còn trông thấy người kia nữa.
Nhưng mà, đã yêu y, liền không nỡ nghi y, đã yêu y, liền không thể cự tuyệt y.
Người kia muốn y ngủ, y liền ngủ.
Một mộng tỉnh lại, tinh quang rợp trời, hỏa diễm khắp trước mắt, thân trong lòng người nọ, trong mắt là vẻ tươi cười của người nọ.
Khoảnh khắc đó, tim đột nhiên đập mạnh là vì cớ gì, sự vui mừng không hiểu tràn đầy toàn thân kia là vì cớ gì?
Y lớn tiếng cười, y cố sức ôm người y yêu, y hôn người kia vệt dầu đầy miệng, lúc đó y thật sự cảm thấy, Tiểu Dung nói đúng, những truyền kỳ cố sự đó đều không thể tin, thì ra không phải tất cả kho báu đều sẽ chỉ mang đến phản bội và giết chóc, tai nạn và bất hạnh, thì ra chỉ cần chịu tin tưởng, sinh mệnh thật sự có thể rất hạnh phúc.
Vì thế, y tin, vì thế, y đã nhìn thấy thế giới lưu ly, pháo hoa rợp trời, nhìn hết cảnh trí mỹ lệ nhất thế gian.
Vừa nãy khi nhìn pháo hoa thật lớn kia chiếu sáng không trung đã nghĩ gì, đúng rồi, kéo tay y, lớn tiếng nói với y, chúng ta không quay về nữa, được không?
Ta biết lời đã đáp ứng phải làm được, ta biết người phải có trách nhiệm, thế nhưng ta thật sự rất muốn rất muốn cùng ngươi ở mãi nơi này, ngắm sao sống cuộc sống của chính chúng ta.
Đúng rồi, phải đi đối mặt với y, thản nhiên thừa nhận sai lầm của mình, những phiền não không đâu đó của mình. Xin lỗi, ta nói phải tin tưởng ngươi, thì ra ta không hề thật sự tin ngươi, ta chỉ không ngừng yêu cầu mình tin tưởng mà thôi. Xin lỗi, ta nói yêu ngươi, ta nói không lừa ngươi, lại chưa hề chân chính thẳng thắn thành khẩn với ngươi, xin lỗi, ta nghĩ, phương thức của ta trước kia là sai, ta nghĩ, ta khắc ý như vậy gượng ép như vậy mà đi đối mặt với tình nhân của mình, cũng là sai, nhưng mà, ta thật sự thích ngươi, nhưng mà, ta sẽ cố gắng sửa lại hết thảy, ta tin, chúng ta về sau, sẽ rất tốt rất tốt, rất khoái lạc, rất khoái lạc…
Sau đó, mũi kiếm đâm vào lòng.
Khoái lạc, khoái lạc, tất cả khoái lạc đều sẽ rất nhanh chóng qua đi, hóa ra, đây chính là khoái lạc.
Đầu ngón tay lạnh băng của Phó Hán Khanh rốt cuộc đặt trên mũi kiếm…
Kỳ thật, ngươi không cần phiền toái như thế, nhọc lòng như thế.
Muốn kho báu, kỳ thật ngươi chỉ cần nói với ta là được.
Muốn giết ta, kỳ thật ngươi chỉ cần…
Y cúi đầu nhìn mũi kiếm, y đưa tay lên muốn chạm đến mũi kiếm, thời gian này ngắn ngủi xiết bao, phảng phất nháy mắt đã qua đi, thời gian này dài xiết bao, phảng phất ngàn vạn năm thời gian đã lưu chuyển đến cuối cùng, hết thảy những điều này vẫn chưa từng kết thúc.
Trong nháy mắt này, y đã chuyển bao nhiêu ý nghĩ, sinh ra bao nhiêu điều hiểu rõ, không ai biết. Chỉ là khoảnh khắc ngón tay và mũi kiếm chạm nhau đó, mũi kiếm thu gấp về sau, nhanh chóng rút ra.
Phó Hán Khanh thậm chí cảm thấy mình có thể cảm giác được rõ ràng mũi kiếm ma sát cùng máu thịt nội phủ của mình, khi kiếm thu về, trước ngực chỉ còn một cái lỗ máu trống hoác, trong cái lỗ không ai có thể dò thấy đó, phải chăng cả lồng ngực, cả phế phủ đều đã bị một kiếm cắt phanh ra.
Kiếm nhanh chóng thu về, mà y thì lập tức quay người, đưa tay nắm lấy.
Y đã trọng thương, công lực hoàn toàn biến mất, nhưng mà một trảo vụng về như vậy, với bổn sự của Địch Cửu, lại không thể tránh thoát.
Mũi kiếm vừa nhuộm hết máu trong lòng y không kịp thu hồi, đã bị hai tay y bắt được. Mũi kiếm nhanh chóng cứa rách da. Máu ở đầu ngón tay và máu trong lòng hòa vào làm một, phảng phất vĩnh viễn không ngừng nhỏ dưới chân.
Khoảnh khắc này quay người, chân trời lại sáng lên một đạo lửa màu, lưu ly phản chiếu ra màu sắc đẹp mắt, chiếu rõ từng li từng tí khuôn mặt hai bên.
Vô số lửa màu, vô số hoa quang, đều chiếu trên khuôn mặt họ nhìn nhau mà đứng, biến ảo lên xuống trong mắt.
Phó Hán Khanh chỉ nhìn Địch Cửu, chỉ gắt gao nắm chặt mũi kiếm, Địch Cửu chỉ cần tùy tiện kéo tay là có thể chặt đứt mười ngón tay y, để trường kiếm tự do quay về, thế mà vẫn không hề động đậy.
Địch Cửu cũng lẳng lặng nhìn Phó Hán Khanh, thần sắc trên mặt không đắc ý, cũng không bi phẫn, càng không có khoái ý, thậm chí ngay cả nhìn thấy một người bị đâm xuyên tim phải chết ngay lập tức còn có khả năng đứng đó, còn có thể nắm kiếm mình không buông, y cũng chẳng mảy may có vẻ kinh ngạc nên có.
Y cứ như thể trong giây lát đã chụp thêm một tấm mặt nạ băng thiết trên mặt mình, hết thảy những phản ứng, cảm giác bình thường của nhân loại, đều đã không còn thuộc về y.
Phó Hán Khanh nhìn y, không biết y còn có thể nhẫn nại chờ mình bao lâu, Phó Hán Khanh nghe tiếng máu tươi nhỏ giọt, cũng không biết mình còn có thể kiên trì đứng thẳng, kiên trì nói cho xong lời mình muốn nói bao lâu nữa… Nhưng mà, y vẫn cứ cần một khoảng thời gian rất dài nỗ lực bình tĩnh, mới có thể miễn cưỡng làm cho mình phát ra tiếng.
“Đừng coi thường phong tín tử, chuyện của ngươi rất khó giấu giếm lâu dài, đám Dao Quang Bích Lạc đều không phải hạng người tầm thường, một khi để họ nghĩ thông, ngươi…” Mùi máu tươi dâng lên cổ họng làm cho lời nói vốn đã càng lúc càng mỏng manh của y cũng chỉ có thể đứt quãng tiếp tục “Ngươi không thể tự phụ quá mức, mọi sự… cẩn thận…” Máu tươi tràn ra bên môi, y biết, nhưng không để ý “Tất cả kho báu đều rất dễ dàng mang đến giết chóc và phản bội… ta không muốn… không muốn ly gián ai, nhưng mà…” Nội phủ nhất định bị thương cực nặng, nếu không máu này sẽ không tuôn lên từng ngụm “Nhưng mà… nếu ngươi có đồng bạn… các ngươi đối với kho báu đều có đồng dạng… chờ mong… ngươi phải… cẩn thận… một chút… đừng bị đồng bạn của ngươi… làm hại.” Y nhìn người kia, nhưng tầm mắt hơi mơ hồ “Kho báu tuy tốt, nhưng không thể nhờ cậy nhiều, về sau, mọi sự toàn cần nhờ bản thân, ngươi…”
Ngón tay đã tê rần, không biết có phải là vì mũi kiếm quá lạnh, mà đông cứng lại. Rõ ràng chảy nhiều máu như vậy, vì sao vẫn chẳng thể làm nóng mũi kiếm lạnh băng như thế.
Y rốt cuộc buông tay, nỗ lực muốn lui ra sau hai bước để tránh đường cho Địch Cửu, sau đó chân lại không nghe theo ý chí sai sử, mềm nhũn khuỵu xuống, khiến cả người y ngã quỵ.
Địch Cửu chỉ hờ hững nhìn y, hờ hững nghe y nói ra một phen những lời không có khả năng nói ra dưới tình huống này nhất, hờ hững nhìn y ngã phịch xuống đất, hờ hững nhìn máu từ trước sau ngực và trên tay y chảy ra, nhuộm đỏ mặt đất.
Y vẫn không ra tiếng, không động dung, ánh mắt cũng không chịu chớp một thoáng.
Y chỉ nhìn Phó Hán Khanh, một mực nhìn người kia.
Một kiếm xuyên tim mà qua kia, người này lại cố tình không chết, chỉ là thương thế nặng như vậy, máu chảy nhiều như vậy, cho dù tim không vỡ, tim không xuyên thủng, cũng chẳng sống được.
Y lạnh băng nhìn thân hình hấp hối dưới đất hơi cựa quậy, y hờ hững nhìn người kia nỗ lực muốn nhổm người ngẩng đầu, nhìn về hướng y. Mà y, chỉ mi không nhướng, mắt không động vai không hoảng lướt ra sau.
Phó Hán Khanh phí cực nhiều sức, mới miễn cưỡng nhổm được nửa người, nỗ lực ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Địch Cửu lướt lên tường viện.
Giữa đất trời bỗng nổi gió lạnh, thổi Địch Cửu thân ở chỗ cao, vạt áo tung bay phần phật, sau lưng là pháo hoa vẫn nở rộ không tắt, thân hình y trong đó sáng tối bất định.
Lưu quang dật thải rợp trời chói mắt như vậy, Phó Hán Khanh nỗ lực mở mắt nhìn, vài lần suýt bị vẻ rực rỡ đâm mắt đau nhức rơi lệ, song y vẫn cứ cực lực mở mắt, cực lực nhìn.
Lần này đi, là quyết biệt vĩnh viễn nhỉ.
Y tự có dã tâm của y, tương lai của y, lựa chọn của y, tiền đồ của y, mà mình thì chỉ có thể quay về nơi sâu trong Tiểu Lâu.
Thật lòng mà nói, so với người khác, Địch Cửu đối xử với y vẫn coi như là tốt.
Không cầm tù, không lăng nhục, không tạo vô số giết chóc tàn ngược, sau đó nói với y, ta đều là vì ngươi.
Ngần ấy năm tháng, thay y gánh vác bao nhiêu khốn khổ gian nan, cho y bao nhiêu an nhàn tự tại. Có lẽ Địch Cửu chỉ đang mượn cơ hội nắm quyền. Nhưng sự thật là mình đắc lợi từ trong đó thì không thể xóa bỏ.
Dòng thời gian đằng đẵng như vậy, bồi y chơi đùa, cùng y cười vui. Cho dù chỉ là diễn kịch, tận tâm tận lực như vậy đã là khó được, huống chi mình quả thật đã được rất nhiều khoái hoạt.
Không độc chiếm điên cuồng, không tùy tiện giết chết bất cứ người nào từng tiếp xúc với mình, tôn trọng tự do của y, thậm chí đối với những người bên cạnh y, cũng ít nhiều đã cho một chút tôn trọng. Rõ ràng tính thích giết chóc, lại vì y mà có thể bớt giết người thì bớt, cho dù chỉ làm ra vẻ, chỉ là lấy lòng y, có thể vì y như vậy, đã là khó được.
Trù tính kho báu, nhưng kho báu này vốn mình đã không muốn độc chiếm. Lặng yên làm mất quyền lực của y, nhưng chức vị giáo chủ này mình vốn đã không muốn. Dẫn y ra đây ám toán y, nhưng mà, khoái ý tiêu dao mấy tháng qua, lại là mấy đời trước kia đều chưa từng nghĩ tới, cho dù là trước giết chóc cuối cùng, cũng từng cho y thấy thế giới lưu ly, lửa màu rợp trời. Cho dù thân gặp giết chóc, cũng không thể quên, đây là người đầu tiên trước khi tặng y lễ vật, hỏi y muốn gì. Đây là người duy nhất, nỗ lực muốn đạt thành nguyện vọng của y.
Cho dù là một kiếm cuối cùng kia, cũng dứt dứt khoát khoát, chợt tập kích yếu hại, không đoạt võ công người, phế tứ chi người, không gông xiềng, tra tấn suốt đời, không giày vò lăng nhục, mặc ý làm nhục, chỉ muốn nhanh nhẹn dứt khoát, cơ hồ chẳng có thống khổ gì mà kết liễu sinh mệnh y.
Nếu tim mình vị trí bình thường, có lẽ sẽ chỉ cảm thấy ngực thoáng lạnh, còn chưa phát hiện chuyện gì xảy ra, đã chết đi ngay trong sự vui mừng và khoái hoạt lớn nhất thế gian này.
Cố tình tim y lại sinh lệch, cố tình y chưa lập tức chết đi, cố tình y đối mặt rõ ràng với cả chân tướng, cố tình khoái hoạt của y, rốt cuộc chẳng thể nào vào khoảnh khắc này, từ đây ngưng thành vĩnh hằng.
Phó Hán Khanh muốn cười, lại không ra tiếng, thậm chí kéo động cơ trên mặt. Hết thảy trước mắt dần càng mơ hồ, y nỗ lực mãi, mới có thể miễn cưỡng nhìn rõ, trên tường viện cao cao, đã chẳng còn bóng người.
Người kia đi rồi. Cái người bầu bạn vô số năm tháng kia, đã hoàn toàn ra khỏi sinh mệnh y rồi, vĩnh viễn chẳng có ngày gặp lại nữa.
Phó Hán Khanh theo bản năng quay đầu nhìn cửa viện, nhưng từ phương hướng của y căn bản không thể nhìn thấy bóng dáng Địch Cửu.
Y giãy giụa một chút, bắt đầu bò đến hướng cửa viện.
Vươn tay về phía trước, bám mặt đất mà gắng sức kéo cả thân thể nhích về phía trước, về phía trước, lại đi về phía trước.
Động tác chậm chạp như vậy, tiến lên gian nan như vậy.
Vết thương kỳ thật không đau, chỉ là hai chân rốt cuộc chẳng thể chống đỡ thân thể nữa.
Chậm như vậy, chậm như vậy, rõ ràng ta không sợ đau, vì sao vẫn không cách nào nhanh lên.
Chậm như vậy, chậm như vậy, e rằng đến cửa viện rồi, cũng chẳng nhìn thấy bóng lưng y đi xa.
Chỉ là, chỉ là, muốn nhìn thêm một lần, chỉ nhìn thêm một lần.
Sau khi nhìn lần nữa, y sẽ chết, từ đây vĩnh viễn về Tiểu Lâu, từ đây thời gian lưu chuyển, năm tháng vĩnh viễn mất đi, y và người kia giữa thời không đằng đẵng, sẽ chẳng còn cơ hội gặp nhau nữa.
Nỗ lực hướng về trước, hô hấp từ nhỏ nhoi đến nặng nề, sau đó lại chuyển thành mong manh.
Nỗ lực hướng về trước, vết máu thật đậm thật dài trên mặt đất, y chưa từng nhìn đến.
Nỗ lực hướng về trước, mỗi một lần tay bấm xuống, trên mặt đất chính là vết máu đỏ thắm, ngón tay dường như không thích hợp lắm, dùng sức rất khó khăn, có điều cũng chẳng thể chú ý nữa.
Nỗ lực hướng về trước, muốn giơ cánh tay lên, muốn kéo lê thân thể, vì sao hết thảy đều như không phải là của mình, vì sao hết thảy hết thảy, đều không nghe theo tâm ý.
Nỗ lực hướng về trước, đại não càng lúc càng hỗn loạn, ý chí càng lúc càng mỏng manh, cơ hồ cả chuyện vì sao phải hướng về trước y cũng chẳng biết.
Từ nơi này đến chỗ cửa viện, khoảng cách ngắn ngủi như vậy, đằng đẵng như muôn sông nghìn núi, song, dù là muôn sông nghìn núi, cuối cùng vẫn có lúc vượt hết.
Trên cảm giác ít nhất đã qua một trăm năm, y mới có thể thở hổn hển nửa người nằm ở chỗ cửa viện, dõi mắt trông về phương xa, điểm cuối của tầm mắt phía trước, một người một ngựa đã sắp mất hẳn.
Địch Cửu từ sau khi nhảy xuống tường viện liền dắt ngựa rời đi, song y không dùng khinh công, cũng không giục ngựa lao đi, chỉ mặc con ngựa tự do hành tẩu, cho nên Phó Hán Khanh gian nan bò đến nơi này như vậy, mới còn kịp nhìn bóng lưng y sắp biến mất.
Phó Hán Khanh đã không còn sức mà suy nghĩ, sau khi đại công cáo thành Địch Cửu vì sao không lập tức rời đi cho mau, cũng chẳng có sức đi phân tích dây dưa kiểu này không hợp với tính tình nhanh nhẹn dứt khoát của Địch Cửu.
Y chỉ hô to một lần sau cùng: “Địch Cửu!”
Y cảm thấy mình đang hô, song thanh âm kia cho dù đứng ngay bên cạnh y, cũng rất khó nghe rõ.
Y gọi tên người kia, sau đó muốn nói: “Tạm biệt.”
Nhưng mà, lại không còn cơ hội nữa.
Một búng máu to phun thẳng ra, thân thể run rẩy kịch liệt một trận, tầm mắt lập tức mơ hồ, rồi sau đó, chính là hắc ám vô cùng vô tận nhanh chóng buông xuống.
Nỗ lực cuối cùng, y muốn nhìn người kia một lần sau cuối.
Lời kêu gọi cuối cùng, y gọi tên người kia, nhưng ngay cả bản thân y cũng không nghe thấy.
Nguyện vọng cuối cùng, y muốn cáo biệt người kia, y muốn nói một tiếng tạm biệt, lại vĩnh viễn chẳng thể nào làm được.
Hắc ám đã buông xuống!