[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Chương 177

Khi một kiếm kia đâm ra, lòng như nước lặng không gợn sóng, vô tư vô lự vô niệm vô tưởng, vô hỉ vô nộ vô ưu vô bố, không còn bất cứ cảm giác gì nữa. Sau khi một kiếm kia đâm ra, từ tâm đến thân, từ ánh mắt đến khuôn mặt, đều đã đúc lồng giam băng phong không gì phá nổi, thân tâm không còn vì hết thảy ngoài thân mà có dao động nữa, bởi vì tất cả y nhìn thấy hết, nhưng không có cảm giác, y nghe thấy hết, lại không suy xét.

Cho nên, một kiếm xuyên tim tinh chuẩn kia, cư nhiên không đâm chết người, y chẳng hề kinh ngạc.

Cho nên, người gặp phải phản bội giết chóc kia, quay người nắm chặt mũi kiếm của y, nói ra lại là lời dặn dò, y cũng không hề chấn động.

Hờ hững nhìn dưới lưu ly hoa quang diễm thải rợp trời, hơi thở của sinh mệnh, dần dần từ trên mặt người nọ trôi mất, hờ hững nhìn thân thể ngã quỵ giữa vũng máu, qua rất rất lâu, y mới biết đã xảy ra chuyện gì, y mới có thể lý giải bình thường, Phó Hán Khanh đã nói những gì.

Nhưng mà, tấm mặt nạ đóng băng không có bất cứ biến hóa gì, trong cõi lòng sáng tỏ, cảm xúc cũng trì độn mà chậm chạp.

Dường như, có chuyện gì đã ra sai lầm?

Dường như, có cách nghĩ gì e rằng không đúng?

Vừa nãy, Phó Hán Khanh… A Hán… Y rốt cuộc đã nói những gì, trong ánh mắt y vì sao không có thù hận cũng không có kinh ngạc, có chỉ là…

Song, đến cả nghi vấn này, cũng trì hoãn và đạm mạc.

Lạnh lùng cúi đầu, nhìn thân thể hơi giật giật kia, lý trí đang kêu, qua bổ khuyết thêm một kiếm, vĩnh tuyệt hậu hoạn, tình cảm đang hô, cứu y, ngươi sai rồi, mau đi cứu y…

Song, tất cả hô hoán, cũng mỏng manh cơ hồ không nghe thấy.

Y chỉ dùng sức nắm chặt kiếm, xúc cảm lạnh băng trên chuôi kiếm khiến y một lần nữa vì sự yếu đuối vô cớ của mình mà cảm thấy phẫn nộ và sỉ nhục.

Y không tiến lên, không thêm một kiếm nữa, không phải bởi không nỡ, không phải bởi động dung, chẳng qua bởi vì, y không biết mình lại có thể yếu đuối đến bước này. Y không biết, tiến về trước một bước nữa, liệu có trong sự run rẩy mà vứt kiếm, liệu có khiến lý trí hoàn toàn biến mất mà ôm thân thể giữa vũng máu kia lên…

Đây là điều y tuyệt đối không thể khoan nhượng, không thể chấp nhận.

Việc đến bây giờ, đúng và sai, đã không còn quan trọng.

Phó Hán Khanh rốt cuộc đối đãi y như thế nào, đã không còn quan trọng.

Việc đã đến nước này, quay đầu vô dụng, cũng chẳng cần quay đầu.

Gì mà Phó Hán Khanh đối đãi ta không đủ chân tâm thành ý, gì mà Phó Hán Khanh nơi chốn giữ lại với ta, gì mà Phó Hán Khanh quá mức lạnh lùng vô tình…

Nói trắng ra, hết thảy hết thảy đều là viện cớ.

Y muốn đạt được càng nhiều hơn, y muốn có được càng nhiều hơn, y không chịu dưới người, y không chịu bị người cản tay, y không muốn trên đầu vĩnh viễn có một giáo chủ, y không muốn bên cạnh vĩnh viễn có ánh mắt lom lom của chư vương. Y muốn tự do của y, y muốn sự nghiệp chỉ thuộc về y. Cho dù so với Tu La giáo, nhỏ nhoi mà thấp bé, cho dù quyền thế và ảnh hưởng y có được, kém xa Thiên vương Tu La giáo. Y không muốn phong tín tử luôn lượn quanh bên cạnh, y không muốn trên người vĩnh viễn dán chữ tình nhân của giáo chủ. Y không muốn luân lạc đến nỗi không thể không tiếp nhận người khác ban ân nữa, muốn cái gì thì thò tay ra lấy, tự do tự tại, làm chính mình. Mà để có được tự do như vậy, bảo hộ tự do như vậy, y nhất định phải phản bội, y cần quyền thế, y cần tài phú, càng cần đẩy mạnh dã tâm.

Giết người cũng vậy, phản bội cũng thế, trước nay luôn chỉ vì bản thân y, Phó Hán Khanh đối đãi y như thế nào, quan trọng sao?

Quan trọng, chỉ là bản thân y nhìn Phó Hán Khanh như thế nào, đối đãi Phó Hán Khanh như thế nào.

Trong lòng sớm tồn tại ý niệm này, cho nên mới đang tìm vô số cớ, vô luận Phó Hán Khanh làm thế nào, y đều sẽ hết lần này đến lần khác bất mãn, y đều có thể tìm được một mục lại một mục lý do, chứng minh sự phản bội và giết chóc của y là hợp lý.

Nhưng mà, vì sao phải hợp lý, vì sao phải giả tạo kia chứ?

Phản bội chính là phản bội, lý do nhiều hơn cũng yếu đuối buồn cười.

Tàn nhẫn và độc địa, ích kỷ và ti tiện, với y mà nói, không phải là không dám thừa nhận, không thể đối mặt.

Y có thể chấp nhận mình lạnh lùng ích kỷ, tàn nhẫn độc ác, lại khó có thể chấp nhận, mình tự cho là quyết đoán kịp thời, tự cho là hết thảy quyết đoán đều vô cùng chính xác kia, kỳ thật vẫn yếu đuối đến mức có thể dễ dàng bị dao động, vẫn không thể kiên trì tâm ý của mình đến cuối cùng.

Sau khi làm ác, bởi vì cảm động mà triệt ngộ, khóc lóc rơi lệ, hoàn toàn tỉnh ngộ, trong truyền thuyết của thế nhân, đây có lẽ là mỹ đàm, nhưng nếu chuyện thế này phát sinh trên người mình, Địch Cửu cảm thấy, còn không bằng trở tay một kiếm, tự giết mình càng thống khoái hơn.

Không không không, y không định quay đầu, y cũng sẽ tuyệt đối không quay đầu.

Y muốn giết Phó Hán Khanh, trong đây chưa từng có hiểu lầm.

Bởi vì giết y, mình có thể đạt được càng nhiều hơn, bởi vì lợi dụng xong lại hủy diệt y, có thể càng tiếp cận mục tiêu của mình hơn.

Cho nên, không tồn tại hiểu lầm tiêu tan, không tồn tại đại triệt đại ngộ. Vô luận Phó Hán Khanh ánh mắt sau cùng là gì, dặn dò sau cùng là gì, hết thảy mọi thứ sẽ không thay đổi.

Y từ từ lui lại, chẳng hề quay đầu mà nhẹ nhàng nhảy lên tường viện, dù rằng ánh mắt y lúc này vẫn chưa một khắc nào dời khỏi người Phó Hán Khanh.

Chân trời chợt sáng lên một vệt lửa màu khác, giữa hoa quang đẹp mắt, y nhìn người kia một lần cuối cùng, sau đó chợt nhảy xuống. Từ đây, trong tầm nhìn của y, không còn thấy nam tử tên là Phó Hán Khanh kia nữa. Người đã ở trong sinh mệnh y rất nhiều rất nhiều năm kia.

Phó Hán Khanh, có lẽ… ta cũng từng yêu ngươi, thậm chí hiện tại cũng vẫn yêu ngươi như xưa…

Nhưng ta càng yêu bản thân ta hơn.

Ngươi với ta không phải không quan trọng, chỉ là so với rất nhiều việc khác, cũng chẳng phải quan trọng lắm.

Cho nên, ta có thể làm cho ngươi tối đa chỉ là ba ngày vui vẻ này, chỉ là một trời lưu ly này, chỉ là pháo hoa thoáng lướt qua, dù hoa mỹ hơn cũng sẽ hóa thành khói bụi kia.

Ta tìm cho ta nhiều lý do để giết ngươi như vậy, nhiều nguyên nhân đúng lý hợp tình như vậy, sau một kiếm đâm ra, liền hóa thành khói bụi.

Ta sẽ không quên ánh mắt cuối cùng ngươi nhìn ta, ta sẽ không quên lời cuối cùng ngươi nói, ta không thể không thừa nhận, kỳ thực ngươi đối đãi ta thật sự rất tốt. Có lẽ tất cả lý do, tất cả tội danh, nói trắng ra chẳng qua là tội bản thân ta muốn thêm.

Nhưng mà kiếm đã đâm ra sẽ không vào vỏ, ta cũng không muốn vào vỏ.

Thứ ta muốn ngươi không thể cho ta được, sự tồn tại của ngươi với ta vẫn là uy hiếp.

Địch Cửu quay người, hướng đến con ngựa cột dưới tàng cây, từng bước đi tới, cực chậm chạp.

Phía sau, có một người hấp hối vẫn lo lắng cho y, đang từ từ chết đi.

Tháo dây cương, xoay người lên ngựa, trong lòng thoáng động, dường như đang đau, lại dường như không có, dường như nghe thấy một thanh âm đang gọi tên y, lại dường như không có.

Chậm chạp ruổi ngựa tiến về trước, chậm chạp đi càng lúc càng xa, hết thảy hết thảy, thong thả không hề giống như chuyện y sẽ làm. Song từ đầu chí cuối y không hề quay đầu một lần.

Dần dần đi về phương xa, dần dần đi vào bóng tối, dần dần vĩnh viễn vĩnh viễn rời người nọ mà đi mất.

Ở một nơi xa xôi, tiếng nổ ran vẫn vang bên tai không dứt. Y nghe thấy, nhưng không có cảm giác.

Lửa màu trên trời chợt nổi chợt tiêu, nháy mắt đã biến đổi bao lần, y lại chẳng buồn ngẩng đầu nhìn một thoáng.

Y vì một người đốt lên thịnh cảnh rợp trời này, nhưng người xem pháo hoa đó e rằng ngay cả sức lực để ngẩng đầu ngước mắt cũng chẳng còn.

Một người một ngựa đi trong gió đêm lạnh như thế, pháo hoa đẹp hơn cũng đã không còn lòng dạ mà ngắm.

Ngựa không ai khống chế, tự mình đi về trước, tự mình ngừng lại, chỗ dừng chân vừa vặn là một gò hoang cô phần.

Địch Cửu cũng không giục ngựa, cứ thế lẳng lặng nhìn phần mộ cô đơn trong bóng đêm, nhìn mỗi một lần lửa màu nở bung, chiếu sáng mộ bia đã không thể nhận rõ trước mộ phần kia.

“Ta ở phía trước đợi cả ngày trời cũng không thấy người, còn tưởng ngươi đổi chủ ý không động thủ nữa, kết quả lại ngẩn người bên cạnh hoang phần này.” Ngữ thanh âm trầm chợt tới, giống như trực tiếp từ trong hư không truyền đến.

Địch Cửu vẫn chỉ lẳng lặng nhìn phần mộ, ngay cả lông mi cũng không động một thoáng.

Sau một tiếng thở dài cực buồn bực, một bóng người liền như từ trống rỗng hiện ra trước ngựa: “Thế nào, có dò ra thứ gì mới không?”

Địch Cửu thản nhiên lắc đầu, thản nhiên mở lời: “Không có, không có gì hết, đó hẳn là kho báu cuối cùng rồi, nếu không mấy ngày nay, y bị ta dụ vui vẻ khoái hoạt như vậy, không có khả năng một chút ý tứ cũng không lộ.”

Người trước ngựa cười nhẹ một tiếng lạnh buốt: “Ta vốn đã nói ngươi chỉ uổng phí tâm cơ, nếu thật có kho báu, cũng chẳng phải ngươi dụ ra được. Hơn nữa theo ghi chép năm đó lưu lại, Địch Tĩnh quả thật chỉ có một kho báu lớn nhất, ngươi cố tình không tin, nhất định phí bao nhiêu tiền làm ra lưu ly ốc, tổn thất suông một khoản lớn, lại nhất định cùng y chạy đến chạy đi bên ngoài hơn nửa năm. Theo kế hoạch của chúng ta, chỉ trong thời gian ba tháng là có thể kết thúc hết thảy hành động. Ngươi ít nhất đã lãng phí ba tháng, ba tháng này chúng ta có thể làm bao nhiêu đại sự…”

“Ngày đó khi ta nói hoài nghi có kho báu khác, thứ tốt khác, phải chậm rãi dò ra, phải dụ y vui vẻ khoái hoạt, để y toàn tâm tin tưởng ta, không phải các ngươi đều luôn miệng khen hay sao? Hiện tại lại biết chỉ tay năm ngón nói ta thất sách.” Địch Cửu thậm chí chưa nhìn thẳng đối phương một lần, ngữ khí đầy chế giễu.

Người nọ bị đốp lại cực bực bội, sửng sốt một chút mới căm giận nói: “Thôi thôi thôi, nói đến chẳng qua là tiếc lưu ly ốc kia, cùng số pháo hoa mua mất hơn vạn lượng bạc kia. Chúng ta hiện tại không dễ dàng gì, chỉ cần bọn ngu ngốc Tu La giáo kia phục hồi tinh thần, tất sẽ không kiêng dè trả thù chúng ta, tương lai những chỗ cần dùng bạc rất nhiều, cho dù kiếm được kho báu, cũng không nên vung tay quá trán như vậy. Sớm biết ngươi tốn công vô ích như thế, không bằng trực tiếp giao y cho ta, bằng thủ đoạn của ta, có gì không tra hỏi ra, đâu cần ngươi đi dùng mỹ nam kế, giở thủ đoạn nhu tình mật ý nhàm chán đó.”

Địch Cửu hơi cười khẩy.

Trọn đời trọn kiếp này, y sẽ vĩnh viễn không nói cho bất cứ ai biết, hơn nửa năm lưu lạc thiên nhai, chơi trò nhân sinh, y chưa từng tận lực dò hỏi bất cứ chuyện gì. Thế giới lưu ly, ba ngày đêm không rời một tấc này, thậm chí y căn bản chẳng nhớ những cái gọi là kho báu ấy.

Song giờ này khắc này y chỉ cười khẩy, sau đó nói vẻ không chút để ý: “Nếu bản lĩnh của ngươi lớn đến mức có thể bức cung một người bị đâm thủng ngực, vậy thì…” Y đưa tay chỉ “Mời!”

Bên tai nghe một tiếng gầm gừ khẽ: “Địch Cửu, trêu chọc ta thú vị lắm sao?”

Địch Cửu chợt cất tiếng cười to, tiếng cười kích động tùy ý, mấy dặm cũng nghe được.

Trong tiếng cười to, y rốt cuộc lần đầu tiên quay đầu, nhìn về phương hướng y một mạch đi tới.

Phó Hán Khanh, giờ này khắc này, ngươi còn sống hay đã chết?

Tại sao, ta một kiếm xuyên tim, ngươi lại không chết.

Tại sao, ta phí khổ tâm như thế, chỉ vì một chút giả từ bi buồn cười kia, chỉ vì cho ngươi chút khoái hoạt, cho ngươi một cái chết không đau đớn, ngươi lại cố tình không chết ngay?

Ta sẽ không thêm một kiếm, nhưng ta cũng sẽ không ra tay cứu ngươi.

Ta sẽ không nói cho những người khác biết, ngươi không lập tức chết, nhưng ta cũng sẽ không phát ra tín hiệu, để người của Tu La giáo biết, giáo chủ của họ, đang dần chết đi.

Ta như vậy, trong lòng muốn rốt cuộc là gì? Một lòng muốn, lại rốt cuộc là gì?

Phải chăng khoảnh khắc cuối cùng kia, ánh mắt ngươi, lời ngươi nói, lại tạo ra gông xiềng và vây khốn mới, cho nên tuy ta đâm ra một kiếm ấy, chung quy không hề giải thoát, không thể có được sự khuây khỏa như trút gánh nặng.

Kỳ thật, không cần thời gian để suy nghĩ, năm tháng chứng minh, khoảnh khắc kiếm của ta đâm vào hậu tâm ngươi đó, ta đã biết, giết chết ngươi, ta quả nhiên sẽ không khoái hoạt hơn. Ta cũng biết, hết thảy hiện tại đạt được, ta cũng sẽ không cao hứng hơn.

Nhưng ta lại đồng dạng biết, nếu mất đi tất cả tài phú và quyền lực này, ta nhất định sẽ vô cùng vô cùng mất hứng.

“Người cũng chết rồi, ngươi còn nhìn cái gì? Đừng làm lỡ thời gian nữa, mau nói cho ta biết vị trí và cơ quan của kho báu, chúng ta cùng đi…”

Địch Cửu nghe vậy quay đầu, vừa lúc nhìn thấy dưới diễm thải hoa quang phía chân trời, một khuôn mặt có vẻ hưng phấn và điên cuồng kỳ dị, sau đó mỉm cười.

“Tất cả kho báu đều rất dễ dàng mang đến giết chóc và phản bội… ta không muốn… không muốn ly gián ai, nhưng mà… nhưng mà… nếu ngươi có đồng bạn… các ngươi đối với kho báu đều có đồng dạng… chờ mong… ngươi phải… cẩn thận… một chút… đừng bị đồng bạn của ngươi… làm hại.”

Y hờ hững nghĩ đến lời nói cuối cùng của người nọ. Trong dải pháo hoa rực rỡ vì người nọ mà đốt, mỉm cười.

Thật là đồ đần hết thuốc chữa, Địch Cửu ngay cả Phó Hán Khanh cũng có thể xuống tay giết chết, thì làm sao có thể cho những người khác cơ hội phản bội làm hại.

“Toàn bộ kho báu, ta sẽ không nói cho bất cứ ai, nhưng ta nhất định sẽ dẫn đủ nhân thủ đi lấy kho báu, cũng nhất định sẽ cho ngươi tận mắt thấy, khoản tài phú kia, ta vừa không độc chiếm, cũng không giấu riêng.”

Người nọ nhíu mày, trong ngữ thanh liền có vẻ nôn nóng: “Ngươi có ý gì? Ngươi không tin ta?”

Địch Cửu cười to lắc đầu: “Không, ngươi sai rồi, ta tin tưởng ngươi, vô cùng tin tưởng ngươi. Bởi vì hết thảy ngươi muốn ta đều hiểu rõ, bởi vì những thứ ngươi lấy ra trao đổi đều rõ ràng, giao dịch của chúng ta rất đơn giản rất trực tiếp, không có chỗ nào khả nghi.”

Y ngưng mắt nhìn đối phương, trong mắt ánh ngược dị quang hoa thải rợp trời vĩnh viễn không phai màu kia.

“Chính bởi vì ta tin tưởng ngươi, cho nên mới không định cho hợp tác của ngươi và ta thêm biến số nữa, cho nên mới không định dùng kho báu khảo nghiệm sự tín nhiệm giữa chúng ta. Trước khi khoản tài phú đó được chính thức lấy ra, chỉ có mình ta biết, ngươi và ta đều có thể bớt rất nhiều tâm tư, đỡ rất nhiều băn khoăn, tránh rất nhiều hiểu lầm không cần thiết.” Y mỉm cười, ánh mắt cơ hồ cũng ôn hòa hẳn lên “Ngươi nói, phải không? Bất Động Minh vương!”
Bình Luận (0)
Comment