[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Chương 18

Rất nhiều người đều biết, Huyết Tu La Địch Phi có tật xấu là khi bị thương, tuyệt đối không cho người tới gần, không cho người trị thương, lại chưa một ai từng biết, quái tính này của y làm sao mà đến.

Y vẫn nhớ khi y còn nhỏ, vẫn nhớ quãng thời gian khổ nạn ngày ngày luyện công dưới roi ấy, các đệ tử ưu thắng liệt thải, kẻ yếu cho dù bị kẻ mạnh đánh chết, cũng không coi là chuyện gì to tát. Các sư huynh đệ ấu thời cùng nhau luyện võ, từng người chết đi, theo thời gian trôi qua, đã chẳng còn nhớ rõ dung nhan lắm. Duy nhất suốt đời không quên, là tiểu sư đệ y vẫn yêu quý chiếu cố bảo hộ ấy, trong buổi đồng môn luận võ mỗi năm một lần, sau khi y chẳng dễ dàng gì đánh bại bao nhiêu địch thủ, lại nhảy lên đài, khiêu chiến người đã bị vô số nội ngoại thương.

Là gặp gỡ tiểu sư đệ như thế nào, là vì sao cảm thấy gã tốt hơn người khác, vì sao không nhẫn tâm nhìn gã bị ức hiếp, vì sao phải tận lực giúp gã hộ gã, đều đã quên hết.

Quên không được chính là trên lôi đài, chiêu chiêu thức thức vô tình công kích, quên không được chính là mỗi một kích đều nhắm ngay chỗ bị thương, bức y chịu đựng tra tấn thể xác không gì sánh bằng, quên không được chính là tiếng kêu điên cuồng kia, ngươi là mạnh nhất, đánh bại ngươi, ta chính là mạnh nhất, không còn ai có thể ức hiếp ta nữa, không bao giờ còn phải lo lắng đề phòng nữa.

Đã quên mất y mang theo thân thương tâm thương trong ánh mắt lạnh lùng của tất cả đồng môn sư trưởng, cùng người mình bảo hộ chu toàn như thế nào, quên không được chính là, y tay không xuyên qua thân thể tiểu sư đệ, gắt gao chế trụ tim gã, sau đó, chẳng chút lưu tình siết chặt. Độ ấm trong tay, màu đỏ của máu, ánh mắt tuyệt vọng mà oán độc của tiểu sư đệ, y đều đã không còn nhớ, nhớ được, chỉ là tâm tình như băng tuyết khi một kích lạnh lùng.

Ngần ấy năm giang hồ tranh sát, vô số khổ nạn, vô số gian nguy, y đều đã dần quên, duy nhất nhớ được chỉ là, vĩnh viễn vĩnh viễn không được yếu thế trước người, vĩnh viễn vĩnh viễn không được để người nhìn thấy vẻ yếu đuối của ngươi, vĩnh viễn vĩnh viễn không được để người cảm thấy, ngươi của một khắc nào đó, yếu đến mức chỉ cần nhẹ nhàng một kích, là có thể bị đập nát.

Bởi vì, nhân tâm quá yếu đuối, yếu đuối đến mức không thể chống cự bất cứ hấp dẫn gì. Bởi vì, nhân tính vốn ác độc, chỉ cần một cơ hội nho nhỏ, người sẽ nháy mắt biến thành ma quỷ.

Cho nên, y đã học được, bị thương càng nặng, biểu hiện càng như không việc gì, thân thể càng yếu, cười càng ngạo mạn tự đắc. Lúc bị thương, y luôn lệnh không cho bất cứ ai đến gần. Có lúc y bị thương rất nhẹ, lại giả làm rất nặng, dẫn đến người ngoài tự cho là đắc kế, thừa cơ mà vào, bị y tùy tay chém giết.

Y khắc ý làm mấy chuyện vờ thương dụ địch hoặc dẫn dụ người mình lộ ra bộ mặt thật, sau đó dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất để giết chóc tra tấn, cũng cố ý tuyên truyền hành vi này cho thiên hạ đều biết.

Quả nhiên, từ đó về sau, chẳng còn ai dám vào khi y bị thương, không được y gọi, đến bên cạnh y, bất kể thương là nặng thật hay nặng giả, không ai muốn lấy tính mạng ra mạo hiểm.

Song, lịch duyệt của y chung quy vẫn không đủ, lòng y chung quy vẫn còn một góc ấm áp nhu nhược. Y vẫn nhớ nữ tử dịu dàng mỉm cười dưới ánh đèn ấy, sùng bái y, ái mộ y, gọi y là chủ thượng, coi y như phu lang. Vì y tiến chẩm tịch, vì y chiến giang hồ, vì y nấu canh thang, vì y may đồ mới, sau đó, vì y một thân đau thương sau đại chiến, nước mắt như mưa.

Là bị thương làm người ta yếu đuối chăng? Là thống khổ làm người ta không thể cự tuyệt người khác đến gần chăng? Y vẫn nhớ nữ tử nọ là vô hạn quan tâm, đem độc dược mạnh nhất, làm như thương dược, rắc lên vết thương của y như thế nào.

Khi y bị thống khổ tra tấn vạn kiến cắn thân, cương đao xẻo thịt, khi y chân khí biến mất, ngực buồn nôn, căn bản vô lực đánh nhau, phục binh tứ phía ra hết.

Y đã không nhìn thấy vẻ tươi cười đắc ý trên dung nhan xinh đẹp của nữ tử đó, y đã không nghe thấy sự tàn nhẫn ác độc trong tiếng cười như chuông bạc của nữ tử đó, y không nhìn rõ, cũng không nghe thấy. Y không thể suy nghĩ, y vô lực đào thoát.

Nói là dựa vào nghị lực chống đỡ, không bằng nói, y là dựa vào bản năng như sói mà liều mạng. Sói ác, sói liều, sói hung hãn, sói không sợ chết, cho nên, y vậy mà không chết, cho dù hiện giờ hồi tưởng, y vẫn còn ngạc nhiên, trong khốn cảnh như thế mà y lại không chết.

Tuy là trận chiến ấy khiến y lân thương khắp người, tuy là trận chiến ấy khiến y tĩnh dưỡng nửa năm trời mới từ từ bình phục, nhưng y chung quy không chết.

Chỉ là, từ sau đó, tính cách cổ quái sau khi bị thương không cho ai tiếp cận đó, từ đây chân chính không gì phá nổi, chỉ là, từ đó về sau, thương nặng hơn, y cũng không chịu dùng dược.

Y biết, thanh danh hiển hách lại như thế nào, thiên hạ kinh sợ lại như thế nào, trong xương cốt, y chẳng qua là một con sói cô độc. Bị thương, chỉ biết tìm một nơi không người, lặng lẽ chữa thương.

Nội thương nặng hơn nữa, chỉ cần đủ kiên trì, chung quy có thể áp chế, ngoại thương nặng hơn, cứ mặc nó đi, máu sẽ tự ngừng, vết thương sẽ tự kết vảy, mạng của sói, trước nay đều là hèn hạ. Sinh sinh tử tử, do thiên mệnh đi thôi.

Trong nhân thế này, không có bất cứ người nào y tin tưởng, y cũng không kỳ vọng người khác tin y.

Y được quyền thế địa vị mà người đời ao ước nhất, thế nhưng, y không biết mình muốn quyền thế đó rốt cuộc có ích gì, chỉ là, sinh mệnh đằng đẵng như thế, tranh quyền đoạt lợi đã có thể giết thời gian, vậy thì cứ tranh đoạt đi.

Y có vô số thuộc hạ, nhưng mà y chưa từng tin tưởng họ, y chỉ cảm thấy đó bất quá là giao dịch, y cho họ quyền thế phú quý, họ hồi báo bằng trung thành tạm thời, nếu có một ngày y không thể cho quyền thế phú quý này, hoặc người khác cho nhiều hơn, vậy thì trung thành đổi chỗ cũng là đương nhiên.

Y không sợ phản bội cũng không hận phản bội, bởi vì sớm đã chẳng còn chờ mong trung thành, nếu một người sẽ vì sự phản bội của người khác mà chết, thế cũng chỉ bởi vì sự ngu xuẩn của y, không trách được người ta.

Y từng có vô số cơ thiếp nam sủng, vô số niềm vui trên giường, nhưng y chưa từng để bất cứ ai sinh hạ huyết mạch cho mình, y không có thân nhân, cũng không cần thân nhân. Bởi vì, chính y cũng chẳng được bất cứ ai cần.

Y chỉ là một con sói cô độc, bị thương, chỉ cần một mình, tìm một nơi vắng vẻ, lặng lẽ ẩn nấp, chờ đợi, y ở trước mặt người, chỉ có thể là phong quang, uy nghiêm, cường đại. Sự yếu đuối, vô lực, cô đơn, tịch mịch của y, y không cho bất cứ ai nhìn lén. Chỉ trừ…

Lần này thật sự bị thương rất nặng nhỉ, nặng đến mức khi trở về, y lại dừng bước trước cửa Di viên, có một khắc như thế, y thật sự rất muốn vào, rất muốn nhìn người kia một lần cuối cùng, nghe y nói một câu cuối cùng.

Lần này, thật sự bị thương quá nặng, y không biết mình có thể sống nổi nữa không. Nhưng mà y cũng không để ý lắm. Chỉ là nháy mắt trù trừ trước Di viên ấy lại chung quy khiến y cảm thấy đau đớn.

Chỉ là, vẫn không bước vào.

Nam nhi ở đời, há có thể dùng vết thương, làm chuyện kém cỏi mong thương hại.

Khi y phong quang vạn trượng, y nguyện dâng ra tất cả trân bảo để đổi lấy một nụ cười của người kia, khi y thê thảm bất đắc dĩ, y có khả năng lựa chọn, cũng chỉ có thể là một người, một mình nhìn vết thương từ từ chảy xuôi dòng máu nóng.

Cuối cùng, y vẫn không cần bất cứ người nào, chính như bất cứ người nào cũng không cần y.

Không còn y, người Kình Thiên trang vẫn sẽ ở giữa trường danh lợi này, tiếp tục truy đuổi tranh đấu, không có y, những nam nhân nữ nhân luôn miệng nói yêu y yêu muốn chết đó, vẫn có thể mang theo khoản tích cóp nhiều năm của họ, tiếp tục sống tốt, biết đâu sẽ tìm được một người có quyền thế khác, nói với người nọ, yêu ngươi yêu muốn chết nhỉ.

Không có y, người kia, có thể khoái hoạt hơn một chút.

Y một mình suy nghĩ trong bóng tối, đau đớn của thân thể đã không còn quan trọng. Cố gắng rất nhiều lần, vẫn không thể thuận lợi làm cho chân khí chuyển động bình thường trong cơ thể, chỉ là hơi thở càng lúc càng dồn dập, chỉ là, cảm thấy, trong thiên địa, rất lạnh, rất lạnh.

Y từ từ cuộn tròn người, giống như những đứa trẻ chưa ra đời ấy, vô trợ mà nhu nhược, chẳng qua bốn phía là bóng tối trống trải tịch mịch, mà không phải sự ấm áp vô tận trong cơ thể mẹ.

Trong bóng tối, y nở nụ cười lãnh khốc mà mỉa mai. Y bị thương nặng, mọi người cũng biết y bị thương nặng, thế nhưng có vô số tiền lệ trước kia để noi theo, bất kể là hảo ý hay ác ý, người khác vẫn không dám tiến vào, không dám tới gần y.

Có lẽ y cứ thế này, trong thế giới tăm tối mà lạnh giá này, một mình từ từ chết đi, để thi thể cứng dần từng chút, qua rất lâu rất lâu rất lâu sau, mới có người lớn gan tiến vào, nhìn thấy y, e rằng đã thành một thi thể thối rữa sinh giòi.

Y khe khẽ thở dài trong lòng, rốt cuộc, vẫn là nhân sinh thất bại, con sói kiêu ngạo nhất, khi chết đi, cũng biết tìm một nơi không ai có thể nhìn thấy, một mình trở về, không cho người tìm được thi thể nó nữa. Đáng tiếc, ngay cả một chuyện đơn giản như thế, y cũng chẳng cách nào làm được.

Tiếng cửa mở khiến y cả kinh, thình lình mở mắt, lại thấy trước mắt choáng váng từng trận, y căn bản đã vô lực nhìn rõ bóng người trong bóng tối đang dần dần đến gần.

Là ai, lại lớn mật như thế? Chỉ là, đã vào được, vậy thì, không phải y chết, chính là người kia chết, kết quả đã định, là người nào, đã không còn quan trọng.

Y nhắm mắt, bình tĩnh điều hòa hô hấp, bình tĩnh vận nội tức cuối cùng, đưa tay đánh ra một chưởng. Y không để ý tính mạng mình, cũng không để ý người khác. Đến nếu là thuộc hạ quan tâm thương thế của y, biết rõ cấm kỵ của y còn muốn tiến vào, chết là đáng, đến nếu là thích khách muốn nhân y bị thương mà lấy mạng y, một chưởng này khẳng định không đả thương được người, chết nên chính là y.

Bất quá, ai chết ai sống, quan trọng sao?

Y hơi cười khẩy, sau đó, nghe một thanh âm quen thuộc vang lên: “Chủ nhân, ông sẽ không chết chứ.”

Lòng hơi kinh hãi, não còn chưa suy nghĩ, tay lại tự nhiên lệch đi, trọng kích nhắm thẳng ngực sượt qua vai A Hán.
Bình Luận (0)
Comment