[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Chương 185

Bay vút về trước, đỡ người ngã dưới đất dậy, hết thảy động tác kỳ thật không cần suy xét, chỉ thuận theo bản năng thân thể lựa chọn.

Nhìn người vô cùng quen thuộc kia từ khoảng cách gần như vậy, lại vô cớ sinh ra một cảm giác xa lạ.

Người kia trong ký ức, thường xuyên bị thương, luôn gặp rắc rối, bởi vì vĩnh viễn ngủ gà ngủ gật, cho nên mọi trường hợp đều có thể ngã nhào.

Nhưng sắc mặt y luôn hồng hào, gây tai họa gì, ngã mất mặt khó coi hơn, luôn có thể giãy giụa đứng lên, mặt mày xám tro tiếp tục cười ngây ngô.

Có lẽ sẽ bị thương, có lẽ bởi vì uể oải mà luôn có vẻ không có tinh thần, nhưng sức sống của sinh mệnh vẫn ở trên người y. Luôn có đôi tay ấm áp hơn người khác, luôn có nụ cười trong sáng hơn người khác, luôn có đôi mắt trong veo hơn người khác.

Mà hiện tại y gầy đến mức gần như khiến người không nhận ra, thân thể trời lạnh mặc một thân áo đơn cũng có thể nhảy lên nhảy xuống trước kia, hiện tại dưới đại thái dương cũng quấn trong lớp áo lông chồn, y phục da lông to sụ như vậy, quấn quanh người càng lộ vẻ gầy đét.

Y vẫn cười, thoạt nhìn dường như y nguyên trong sáng mà khoái hoạt, nhưng Địch Nhất biết, có thứ gì đó đã bất đồng với ký ức.

Đôi mắt y vẫn trong suốt mà không vương tạp chất, Địch Nhất không biết, vì sao nhìn ánh mắt như vậy, mình lại đặc biệt hoài niệm ánh mắt người nọ trong quá khứ.

Phía sau truyền đến lời nói nhàn nhạt của Tiêu Thương.

“Đã bảo bao nhiêu lần rồi, không được nhảy, không được chạy, không được bước nhanh, không được trèo cao, không được ngồi xổm quá lâu, không được đứng trong thời gian quá dài, thân thể ngươi hiện tại căn bản không chịu nổi, sao cứ chẳng thèm nhớ.”

Thân thể thoáng cứng đờ, trong lòng rốt cuộc bắt đầu đau đớn.

Từ sau khi nghe được tin tức, ý nghĩ thoạt đầu là không tin, sau đó thì chỉ là lo lắng, chỉ là bôn ba, mãi đến bây giờ mới bắt đầu đau đớn.

Phó Hán Khanh mỉm cười, ánh mắt gần như là hiểu rõ, đè thấp thanh âm nói: “Đừng mắc mưu. Y chẳng qua là muốn ngươi không thoải mái.” Y lặng lẽ chớp chớp mắt, cười nói “Bọn họ không minh bạch, ngươi còn không minh bạch sao? Ta hiện tại kỳ thật chẳng có gì là không tốt, chỉ là họ không hiểu thôi.”

Địch Nhất muốn cười, lại cười không nổi. Y tự nhiên hiểu được, sớm chiều làm bạn bên nhau lâu như vậy, sao mà không minh bạch.

Phó Hán Khanh không có hùng tâm, không có đại chí, không phải anh hùng, chỉ là quỷ lười. Nội lực có hay không quan trọng sao? Dù sao y lại chẳng thích đánh nhau, không có nội lực không chừng càng tốt, chuyện đánh đánh giết giết sẽ không đè lên đầu y nữa.

Thân thể kém một chút thì thế nào? Dù sao y chính là một con heo lười nhác, hưởng thụ lớn nhất trong sinh mệnh chính là cả ngày nằm trên giường ngủ ngon, đói bụng có cơm ăn, thân thể không thoải mái không phải có càng nhiều cớ để làm biếng sao?

Những tai nạn này, với người khác mà nói, là họa rất lớn, với y e rằng ngược lại là phúc bất ngờ, mượn những điều này, biết đâu có thể chân chính sống cuộc sống hạnh phúc ăn no rồi ngủ, ngủ no lại ăn. Cho dù có việc phiền lòng, người khác chưa chắc đã không biết xấu hổ lại lấy đến phiền toái y, cho dù lòng không cam, cũng chỉ đành mặc y tiếp tục làm con sâu gạo như vậy.

Đây là cuộc sống hạnh phúc cỡ nào, vô ưu vô lự cỡ nào?

Việc này quả thực nên cất tiếng cười to, khắp chốn mừng vui.

Nhưng mà, Địch Nhất cười không nổi.

Thậm chí nhìn vẻ tươi cười của Phó Hán Khanh, y cũng cảm thấy gai mắt.

Một người phải có tâm địa tàn nhẫn cỡ nào, mới có thể vô tình với mình như vậy, mới có thể sau khi đã trải qua những biến cố này, còn cười đến vô tâm vô phế, hệt như chưa từng phát sinh chuyện gì như vậy.

Đúng lúc hướng cửa viện phía trước chạy ra một lão giả tóc bạc, dựa cửa đề cao giọng hô: “Giáo chủ, nên dùng cơm đi, đồ ăn hâm mấy lần rồi sẽ không cách nào ăn được đâu.”

Biết rõ giáo chủ bị Bằng vương quẩn chân, còn có gan chạy tới hô to như vậy, đủ thấy Triệu bá thật sự đã không thể nhịn được nữa.

Phó Hán Khanh thuận tay kéo Địch Nhất: “Chúng ta cùng ăn cơm đi.”

Giờ khắc này, Địch Nhất cảm thấy đầu ngón tay lạnh lạ thường, luồng băng hàn kia khiến lòng người chợt lạnh. Người trong ký ức, mặc dù lười nhác hết thuốc chữa, nhưng mỗi một lần người khác cần, y luôn sẽ vươn tay. Tay y, vĩnh viễn đều là ấm áp.

Phải lạnh giá thế nào, mới có thể khiến đôi tay ấm áp như vậy, trở nên lạnh băng thấu xương như thế.

Không chú ý vẻ thất thần của Địch Nhất trong nháy mắt này, Phó Hán Khanh lại quay đầu nói với Tiêu Thương: “Ngươi cũng cùng đến được không, mọi người náo nhiệt chút.”

Tiêu Thương cười lạnh: “Ta không có phong độ tốt như ngươi, cả ngày nhìn chằm chằm một phản đồ lượn qua lượn lại trước mắt, sợ sẽ bực ra nội thương mất.”

Chưa dứt lời người đã vung tay mà lên, như đại bàng giương cánh vỗ mây phá sương mà đi.

Một phen thi triển hết khinh công, nhún người lướt đi này, kéo theo kình khí gió mạnh gào thét không dứt, bên tai tiếng gió không ngừng, chung quy thổi không hết sự buồn bực trong lòng, cho đến khi một tiếng cười như chuông bạc vang bên tai, mới thư tay hoãn thế, từ từ hạ đất. Lãnh nhãn nhìn Dao Quang Bích Lạc và Mạc Ly đang tụ lại một chỗ.

“Là các ngươi để Địch Nhất dễ dàng tiến vào? Trước kia sao ta không phát hiện, các ngươi đều dễ nói chuyện như vậy?”

Bích Lạc nhàn nhạt nói: “Ngươi không hài lòng với y, chẳng lẽ chúng ta lại cảm thấy cao hứng với chuyện năm đó y một đi không về. Chỉ là y đã có thể đến, đủ thấy trong lòng vẫn nhớ giáo chủ, cho dù chúng ta không thích y hơn, cũng phải cho y gặp giáo chủ, biết đâu gặp y rồi, giáo chủ có thể cao hứng hơn nhiều.”

Ánh mắt Dao Quang hơi tối đi: “Giáo chủ không khoái hoạt, mặc dù y luôn giả vờ rất khoái hoạt, như thể chưa từng phát sinh chuyện gì, y không để ý gì hết.”

Tiêu Thương trầm sắc mặt: “Có ai lại khoái hoạt, ai lại có thể không để ý. Trong lòng chúng ta đều giống nhau, chẳng qua trước mặt y thì giả như mọi sự hài lòng, vờ không ai xem tình trạng thân thể y là gì, y vị tất không biết, chẳng qua không vạch trần, trước mặt chúng ta y đã muốn vờ như khoái hoạt, chúng ta cần gì phải vạch trần. Nói đến thì chúng ta thật hệt như một đám hề vậy.” Ngữ khí chua xót lúc đầu, dần dần thoáng oán giận phẫn hận “Thủ đoạn của Địch Cửu không thể bỏ qua được, biến đám chúng ta thành lũ hề lừa mình dối người.”

Đôi mày thanh tú hơi nhíu, Dao Quang chợt nhẹ giọng nói: “Y đối với võ công của ngươi có đề nghị gì mới không?”

Tiêu Thương hơi ngẩn ra, chư vương chưa từng truy hỏi tiến cảnh võ công của nhau, sao Dao Quang bỗng nhiên…

Chợt động lòng, như có điều hiểu ra, sắc mặt cũng đã bình tĩnh lại, nhàn nhạt nói: “Y nói đã không còn gì để giúp ta nữa.”

Bích Lạc gật đầu: “Y gần đây cũng nói mấy lời như vậy với chúng ta.”

Mạc Ly than nhẹ: “Y sẽ không gạt người, hơn nữa cũng sẽ không thể không suy nghĩ cho tính mạng chúng ta, y đã nói như vậy, chắc chắn thân thủ chúng ta lúc này đã không sai biệt quá nhiều so với Địch Cửu.”

Trong nháy mắt, giữa mấy người lại tĩnh lặng lạ thường, mọi người nhìn nhau, không ai nói gì nữa.

Nghiêm khắc mà nói, Phó Hán Khanh không thể tính là đại tông sư võ học, y chỉ là một tên may mắn học bằng cách nhớ, với võ công, y vừa không có ngộ tính, cũng chẳng có bất cứ nhãn quang và diệu tưởng có tính phát triển nào, y chẳng qua trí nhớ đặc biệt tốt, thông hiểu lợi hại trong võ công thiên hạ, và có thể đối chiếu kiểm chứng lẫn nhau, có y hỗ trợ, có thể tìm hết toàn bộ những chỗ thiếu hụt trong võ công, cũng có thể nhận được kiến nghị tốt nhất để bù lại.

Y không thể dạy ra cao thủ đỉnh cấp, y không thể huấn luyện ra kỳ tài võ lâm. Y có thể làm, chỉ là trợ giúp ngươi tìm ra khuyết điểm để tiến hành sửa chữa.

Cho nên, sự trợ giúp y cho người, lúc đầu sẽ có vẻ lớn vô cùng, hữu hiệu vô cùng, đến sau đó, theo những chỗ không đủ dần dà đều bị vạch ra, chỉ điểm y có thể cho cũng sẽ ngày càng ít. Với suy luận này, cho dù Địch Cửu ở bên y xấp xỉ tám chín năm, mà họ được Phó Hán Khanh chỉ điểm không đến hai năm, trên thực tế lợi ích nhận được hẳn là không chênh lệch quá lớn. Cho dù cùng Địch Cửu ngõ hẹp đụng đầu, mạnh tay một trận, dù chưa chắc thắng được, ít nhất cũng không lo tính mạng.

Cho nên…

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều có một loại hiểu ra.

Thời điểm đã đến!

Tiêu Thương không biết vì sao bỗng thở dài một tiếng, mới nhẹ nhàng nói: “Không sai biệt lắm, thời gian hai năm, vận tác của phong tín tử đã hoàn toàn thay đổi. Ta có lòng tin sẽ không bị người dò hết tiên cơ nữa. Các nơi phân đàn tu chỉnh cách tân, trải qua khoảng thời gian hai năm, hết thảy quy tắc trật tự mới cũng đều đã thành thục. Thời gian hai năm, sự trung thành của thuộc hạ, chúng ta cũng đã có thể khống chế xấp xỉ. Hiện tại bất kể chúng ta làm gì, đều sẽ không hỗn loạn, sẽ không lo lòng người hoảng sợ, sẽ không cho người cơ hộ để thừa…”

Không biết vì sao, người luôn hiếu chiến là y, giờ khắc này lại không hề cảm thấy có gì đặc biệt hưng phấn. Chỉ cảm thấy, dù sao cũng là chuyện sớm muộn phải làm, sớm một khắc và trễ một khắc, kỳ thật không hề khác nhau.

Dao Quang chầm chậm gật đầu: “Người của ta cũng đã sớm bắt đầu hành động, hiện tại, chỉ chờ mệnh lệnh của chúng ta.”

Bích Lạc nhẹ nhàng nói: “Ta cũng đã đưa tin cho Dạ Xoa, Minh quân của nàng ta hai năm qua ngày đêm khổ luyện, chính là chờ hôm nay…”

Mọi người đều chỉ nhàn nhạt nói, không có kích phẫn, cũng không có khoái ý, giống như phong ba kinh thiên tương lai, chẳng qua là một công việc theo bổn phận đơn giản mà buồn tẻ.

Ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng trông đến chỗ giáo chủ cư ngụ nơi xa.

Cái tên ngây thơ bất kể bị thương nặng cỡ nào vẫn nỗ lực cười, vẫn nỗ lực vờ như không có chuyện gì, chỉ hy vọng mọi người đừng tranh đấu, đừng có thương vong kia, vẫn chưa biết sắp sửa phát sinh chuyện gì đâu nhỉ?

Nỗ lực muốn bảo hộ người đã phản bội y bán đứng y như vậy, rồi lại đem hết toàn lực dạy họ, trợ giúp họ, chỉ sợ họ bị Địch Cửu giết chết hay đả thương, cả ngày làm chuyện mâu thuẫn, ôm ý nghĩ buồn cười, không biết vì sao, mọi người lúc này đều cảm thấy cười không nổi.

Giờ khắc này, mọi người nhìn cùng một phương hướng, nghĩ ý nghĩ tương tự, nhưng không ai chịu nói ra. Đứng ngơ ngẩn khá lâu, Tiêu Thương mới ho một tiếng: “Không biết y với phản đồ kia có phải là đang tán gẫu rất vui vẻ khoái hoạt?”

Mạc Ly cũng thuận theo nói: “Kỳ thật Địch Nhất cũng chẳng tính là phản đồ, y chỉ không tận bổn phận của ảnh vệ, mà đi sống cuộc sống của mình, nhìn chung y hiện tại đã trở về, có lẽ để y và giáo chủ sống chung một thời gian, trong lòng vừa áy náy vừa khó chịu, y sẽ không muốn đi nữa, chúng ta lại tự dưng được một cao thủ.”

Bích Lạc gật đầu: “Như thế, lại là một chuyện tốt.”

Chỉ có Dao Quang vẫn nhìn phương xa, ánh mắt thủy chung không thu lại, thanh âm nghe tới, cũng như thoáng xa xăm: “Các ngươi có từng nghĩ tới, biết đâu những lời giáo chủ trước kia nói đó là đúng, chúng ta bảo Địch Nhất là phản đồ là quá đáng, nói y thất trách, cũng có khả năng quá đáng.”

“Ngươi nói gì?” Tiêu Thương ngạc nhiên “Nói rõ chút?”

Ánh mắt Dao Quang xa xôi mà mê mang: “Địch Nhất vì sao nhất định phải một tấc không rời, suốt đời suốt kiếp đi theo bên cạnh giáo chủ, vì sao nhất định phải làm một ảnh vệ giữ bổn phận? Vì sao nhất định phải trong mắt trong lòng, chỉ có giáo chủ, mà quên bản thân, vì sao y không thể đi con đường của mình, cùng nữ nhân mình thích sống cuộc sống mình thích, còn có…” Ánh mắt nàng càng kỳ dị “Địch Cửu cũng thế, y dựa vào đâu mà nhất định phải tận trung tận tâm tận lực cho thần giáo, vì sao lại không thể…”

Bích Lạc nghiêm khắc quát một tiếng: “Dao Quang!”

Một tiếng quát này, lại là sư tử hống lấy nội lực phát ra, Dao Quang chấn động, ánh mắt tán mà lại tụ, dần dần ngưng định, thần sắc lại vẫn thoáng kinh hoảng.

Mạc Ly mặt trầm như nước, thanh âm cực trầm trọng: “Dao Quang, ngươi cơ hồ đã nhập ma chướng.”

Tiêu Thương cũng xanh xám mặt: “Dao Quang, trong chúng ta, ngươi quan tâm giáo chủ nhất, nhưng quan tâm thân thương xót tâm đều có thể, lại tuyệt đối không thể nói. Thánh nhân không phải người người đều làm được, làm thánh nhân cũng chẳng phải chuyện gì khoái hoạt. Với giáo chủ ta không phải không bội phục, nhưng muốn ta học y, ta thà rằng đi chết. Có lẽ y là người tốt, nhưng người tốt không có nghĩa là có thể sống rất tốt. Dao Quang, chúng ta là người xấu, có lẽ không phải xấu triệt để, nhưng trong xương cốt dù sao vẫn là ác nhân. Nhất thiết đừng hâm mộ người tốt quá mức, đừng đi suy xét rất nhiều đạo lý và nguyên tắc của người tốt, người xấu một khi muốn biến thành người tốt, thậm chí biến thành thánh nhân, khẳng định là chết không chỗ chôn.”

Mạc Ly ngắt từng chữ: “Chúng ta đối đãi giáo chủ tốt, vừa là bởi vì có chút tình nghĩa, cũng là bởi vì, y ở trên vị trí này, càng tốt hơn cho hiện trạng giáo ta. Chúng ta chấp nhận rất nhiều ý tưởng của giáo chủ, làm thần giáo những năm gần đây có rất nhiều biến hóa, không phải bởi vì chúng ta bị sự thiện lương của y tác động, mà bởi vì những biến hóa này càng có lợi hơn cho giáo ta. Lời y nói thường rất có đạo lý, chúng ta đều nghiêm túc lắng nghe, nhưng nghe và tiếp nhận toàn diện là hai việc khác nhau, chúng ta có thể lựa chọn điều có ích cho chúng ta để vâng theo, nhưng không thể mất đi cái gốc lập thân.”

Bích Lạc chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Tu La là Ma giáo.”

Tu La giáo là Ma giáo, thiên hạ đều cho là như vậy, mà bọn họ, chưa từng có người nào cho rằng cần phải phản bác.

Dao Quang lặng thinh không nói gì, rất lâu sau mới gật đầu.

Cái gốc lập thân của họ là Tu La giáo, Tu La quy.

Trong thế giới của họ, trước nay luôn là lấy cường lăng nhược, lấy quyền thế định sinh tử.

Vì cái gì, dựa vào cái gì? Chưa bao giờ cần đi suy nghĩ.

Đạo lý, nhân tình, vốn không phải điều họ cần tuân theo.

Dựa vào đâu mà người khác phải hiệu trung, bởi vì thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.

Dựa vào đâu mà người khác phải vì thần giáo, vì chư vương thượng vị cùng giáo chủ hiến dâng hết thảy?

Bởi vì họ đủ mạnh, bởi vì họ là Tu La ma đầu.

Hết thảy những điều này, thì ra chưa từng thay đổi.

Cho nên, phản đồ nhất định phải bị trừng phạt, việc nên làm nhất định phải làm.

Tất cả do dự và yếu đuối, phải một tay xua đi, tất cả hậu quả, đều chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Tu La là Ma giáo, kỳ thật chưa từng thay đổi. Chỉ là người thiên hạ cho rằng đã thay đổi, ngay cả nàng cũng suýt nữa cho rằng đã thay đổi, chỉ là…

Lại trông phương hướng kia, nghĩ đến người kia.

Cho dù là một tên lười nhác như heo, nỗ lực nhiều năm như vậy, rốt cuộc vẫn là người người đều nhìn thấy nhỉ.

Y rốt cuộc có biết không, ngần ấy năm tuế nguyệt trôi qua, ngần ấy phen tâm lực dùng hết, kỳ thật, y chưa từng thay đổi gì cả.
Bình Luận (0)
Comment