[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Chương 187

Ra ngoài dự liệu của mọi người, Địch Nhất ở tổng đàn, chỉ nán lại ba ngày.

Trong ba ngày, Phó Hán Khanh không ra quản lý giáo vụ nữa, chư vương cũng chưa từng quấy rầy. Chỉ có trong ba ngày này, y mới là một kẻ lười kiêm bệnh nhân từ đầu đến đuôi.

Chuyện gì cũng không làm, uể oải phơi nắng, nghe Địch Nhất kể những chuyện trời nam biển bắc đó với y.

Non nước Giang Nam, rượu Giang Bắc, ngưu dương thảo nguyên ở tái ngoại, phong tục thú sự các nơi, Địch Nhất đều có thể thuận miệng nói đến.

Y không hề là người giỏi ngôn từ, thiện kể chuyện. Rất nhiều chuyện vốn có thể rất khôi hài, rất thú vị, từ miệng y nói ra, không khỏi có vẻ khá khô khan vô vị.

Cho dù là nói về rất rất lâu trước kia, trong lúc vô tình đã ra tay cứu một thiếu nữ hôn mê bị cường đồ bắt cóc đang muốn khi nhục, nhưng bởi vì gương mặt đáng sợ kia mà bị thiếu nữ tỉnh lại kiên quyết nhận là ác ôn bại hoại, dọc đường y đưa nàng về thành cũng nhiều lần thử ngu xuẩn đánh lén, phản kích, các loại hành vi không tự lượng sức, Địch Nhất vẫn cứ nhàn nhạt mấy câu, đem một câu chuyện cực thú vị cực mới lạ, nói thành chẳng hề có sức hấp dẫn.

Nhưng mà, Phó Hán Khanh kỳ thật cũng không phải là muốn nghe chuyện. Dưới ánh mặt trời, dựa vào người rất thân cận và có thể toàn tâm tin tưởng, nghe thanh âm quen thuộc kia, đi kể những lời tuyệt không chịu dễ dàng chia sẻ với người ngoài đó.

Những điều từng nghe từng thấy khi dạo bước thiên nhai, vốn chính là muốn thay y đi nhìn, thay y đi trải.

Việc cùng người âu yếm tương thức tương ngộ tương tri tương luyến, vốn cũng chỉ nguyện ý nói cho người chí thân chí cận.

Chỉ im lặng mà nghe như vậy. Người nói, không nhất định phải nói đến phấn khích nhường nào, người nghe, cũng chưa chắc hết sức chuyên chú.

Chỉ bầu bạn dưới ánh dương, mỉm cười dưới ánh dương, ngủ say dưới ánh dương.

Ba ngày đó, thời gian y ngủ nhiều hơn thời gian tỉnh rất nhiều, ngủ cũng rất say. So với sau khi bị thương, thân thể suy yếu, tinh thần cũng cực kỳ yếu ớt, một đêm tỉnh mấy bận, giấc ngủ thế này chất lượng tốt hơn rất nhiều.

Ba ngày đó, nhìn y dưới ánh mặt trời, gác đầu trên đùi Địch Nhất, ngủ thật bình yên thoải mái. Phù Yên không khỏi rơi lệ. Gần ba năm trước, yên giấc như vậy, trầm mộng như vậy, cơ hồ mỗi ngày tất có, nhưng mà ba năm qua rốt cuộc không thể thấy nữa.

Mà Phương thúc Triệu bá lớn tuổi thì chỉ nhìn nhau thở dài. Khoảng thời gian gần ba năm, bệnh nhân từng mỗi đêm đều ho khan tỉnh lại mấy lần, hàng đêm không thể yên gối như vậy, rốt cuộc là bởi thân hay vì tâm. Có phải là bởi vì có bệnh, bởi vì quá suy yếu, cho nên rất nhiều thống khổ, liền cũng có một lý do nhìn như có thể lừa gạt chính mình và những người khác.

Lúc này, hầu như mọi người đều cho là Địch Nhất nhất định sẽ lưu lại.

Y ở đây, Phó Hán Khanh có thể ngủ an bình như vậy.

Nhìn người ngủ yên dưới ánh dương, vẻ mặt y có thể yên tĩnh lạ thường như vậy.

Nhưng mà, vào một đêm ba ngày sau, y cầm lệnh phù của giáo chủ, một đường thông hành không trở ngại qua các trạm gác, đi lặng lẽ không tiếng.

Đợi khi chư vương hỏi, chẳng những đuổi không kịp, rốt cuộc ngay cả một chút hành tung cũng không tìm kiếm ra được.

Với thân thủ của Địch Nhất cùng huấn luyện từng nhận, dưới tình huống độc lai độc vãng, không có gánh nặng, chỉ cần y một lòng che giấu tung tích, cho dù là phong tín tử cũng chẳng thể tìm thấy.

Chư vương sau một hồi cao hứng suông, chịu đả kích này, tất nhiên rất phẫn nộ. Tiêu Thương giận dữ chạy đi tìm Phó Hán Khanh, đập bàn mắng y quá vô dụng, cả một người cũng không giữ được. Đáng tiếc giáo chủ đại nhân thân thể quá yếu, không chịu nổi có người cao giọng kêu gào trước mặt, chỉ chốc lát sau đã đầu váng khí cấp mắt mơ màng. Bằng vương đại nhân rốt cuộc mắng những gì, cũng chẳng nghe rõ, chẳng nhớ được.

Năm ngón tay thuôn dài, nhẹ nhàng đóng công văn mật tấn, vẻ mặt Địch Cửu hờ hững không gợn sóng.

Ngàn dặm bôn ba, chẳng qua là ba ngày bầu bạn, Địch Nhất là có tình hay vô tình, hoặc là mấy năm không gặp, thật sự trọng sắc khinh bạn đến nước này?

Không cho là đúng mà hơi mỉm cười, bên tai đúng lúc nghe một thanh âm ôn nhu vang lên: “Gia, sắc trời muộn rồi, uống chén trà nâng cao tinh thần.”

Người theo tiếng đến, mặt mày ôn nhu, đệ trà trước án.

Dưới ánh đèn, ngón tay bạch ngọc chén sứ xanh, lại là một bức họa quyển cực đẹp.

Địch Cửu cười nhàn nhạt, nhận trà, nhẹ nhàng hớp một ngụm: “Sắc trời đã muộn, không cần trông ta mãi, ngươi đi nghỉ đi.”

Mỹ nhân dưới đèn nét mặt tươi cười như hoa: “Hầu hạ hầu gia vốn là bổn phận của Tô Mi, nào có đạo lý gia còn đang nhọc lòng vất vả, Mi nhi lại đi ngủ.”

Vừa nói vừa nhẹ nhàng lấy kéo, cẩn thận cắt hoa nến, trong lúc ngón tay mảnh mai gập duỗi, ngọn đèn sáng sủa cẩn thận bùng ra một luồng sáng, càng lúc càng chiếu sáng dung mạo như họa.

Tú sắc như vậy nhưng Địch Cửu cũng chỉ nhàn nhạt lướt qua, rồi lại ngưng thần quay về công việc của mình, tiện tay lại mở phần văn kiện mật tiếp theo.

Tô Mi đứng hầu bên án, chỉ ngưng mắt nhìn y, ánh mắt lại chưa một khắc nào từng dừng trên công văn trên bàn.

Cuộc sống như vậy, y và nàng, đều đã quen, phê duyệt trắng đêm như vậy, trông hầu trắng đêm như vậy, với nàng và y mà nói đều đã bình thường.

Mỗi một đêm, nàng đều sẽ cẩn thận tự tay pha trà cho y. Đêm không ngủ kia, sao có thể không có một chén trà nóng, xua hàn mà nâng cao tinh thần.

Cho dù nàng biết, e rằng trong cả bóng đêm, không thể tìm ra sự vật càng lạnh hơn y.

Cho dù nàng biết, y trước nay luôn ngủ ít và tỉnh, kỳ thật căn bản không cần bất cứ vật nào nâng cao tinh thần.

Mỗi một đêm, nàng luôn trông hầu bên cạnh, y không ngủ, nàng dù mỏi mệt hơn cũng không chịu ngủ. Ngày đông giữ lửa hè giữ quạt, đốt hương mài mực tự dâng trà, mấy thứ trên bàn lại chưa từng nhìn, chưa từng chạm. Không phải cung kính, không liên quan đến trung thành, đây chỉ là đạo tồn tại của nàng sau bao nhiêu năm phong trần trằn trọc, bèo trôi trải hết.

Tô Mi năm nay hai mươi bảy, nhìn từ thân phận lấy sắc hầu người, nàng đã rất rất già. Trong ký ức của nàng, chuyện mình từng trải qua, cũng quá nhiều quá dài, người từng trải qua như vậy, tự nhiên cũng phải cực già cực già.

Song năm tháng cho nàng trong mắt thêm tang thương, trên mặt khắc phong trần, lại cho nàng rất nhiều phong tư và quyến rũ mà rất nhiều người khác khó bề đuổi kịp, loại phong hoa thần vận riêng có kia, khiến nàng nhiều năm qua trải hết sương khói, lại luôn là vật báu trên tay, bảo bối trong tay người, cho dù là trân bảo có thể tặng có thể bán có thể trao đổi kia.

Từ tiểu thư của thư hương thế gia, đến danh kỹ danh mãn Giang Nam, con đường này dài bao nhiêu, khoảng cách phảng phất xa vô tận, lại gần biết mấy. Phảng phất trong một đêm, nhà vong tán mà người lưu lạc.

Cái năm nhà tan đó, nàng mới tám chín tuổi. Cho nên mới mù tịt không biết đâu là sinh tử khí tiết, cho nên mới có thể vào phong trần sống tạm.

Vì uyên nguyên gia học, năm tám chín, biết thi thư, năng văn tự, thông đại khái âm luật. Vì thế ma ma mời danh sư dạy dỗ, cẩn thận bồi dưỡng, cũng lan truyền tứ phương, Tô gia mấy đời thư hương, từng sinh ra bao nhiêu danh thần danh nho kia có con gái. Tuổi nhỏ kế thừa gia học, tài tuệ xuất chúng, đang ở Yên Liễu lâu.

Thế là, tứ phương liền có mấy phong nhân tao khách, tự mệnh kẻ sĩ phong nhã, bắt đầu chờ mong sự trưởng thành của nàng.

Thời điểm mười bốn tuổi, liền bắt đầu chính thức tiếp khách. Vì ma ma tốn rất nhiều bạc trên người nàng, tất nhiên là phải ra sức nâng cao nàng. Lúc đầu thật sự là bán tiếng cười không bán thân, chỉ cùng người thi từ xướng họa, ngồi nói chuyện vài câu, liền tính là đã tận trách.

Nhưng càng là như thế, thân giá càng nâng cao, khách tới chơi càng là ngày đêm không dứt, đám văn nhân vô luận có từng gặp hay chưa, luôn thích làm mấy bài thơ vì nàng, khen tài phẩm mạo. Vì thế, bất tri bất giác liền danh mãn Giang Nam, nhân xưng danh kỹ.

Chỉ tiếc, năm tháng phồn hoa tươi đẹp được nam tử thế gian vây quanh nịnh hót lấy lòng như vậy, cũng bất quá mấy năm. Năm mười tám tuổi đó, chung quy không thể kéo dài nữa, chung quy phải đối mặt với cái đêm nữ tử phong trần tất phải trải đó.

Cái đêm khai nụ ấy, khủng bố hệt như một cơn ác mộng vĩnh viễn bất tận.

Người kia béo núc già nua, người kia thô tục điên cuồng, tất cả đều so chẳng hơn ngân phiếu trong tay lão, càng khiến ma ma cảm thấy chân thật hơn.

Những thơ văn từng ngâm xướng vì nàng đó, những chữ nghĩa tán tụng nàng băng thanh ngọc khiết, sương hoa mai chí đó, toàn hư ảo như bụi mù.

Nữ nhân phong trần yêu kiều cao ngạo hơn, phóng túng hơn, thời được khoái ý, cũng bất quá là vài năm kia, sau vài năm, liền là bùn đất dưới chân thế nhân, nói cho cùng chẳng qua là một kỹ nữ.

Còn chưa mãn hai mươi tuổi, nàng đã già.

Nữ nhi thanh xuân nhiều vô tận, Yên Liễu lâu có tân nhân.

Thanh quan nhân ở đâu xinh đẹp, ở đâu mới tới một vị cô nương, hầu môn thiên kim đoan trang, thân thể vàng ngọc, nghe nói còn thông viết văn, thiện âm luật nguyên là hầu phủ nào đó gặp chuyện, phát mại ra…

Lời đồn đãi chưa bao giờ thiếu, tân nhân chưa bao giờ thiếu, vùng đất Giang Nam, mỹ nữ chưa bao giờ thiếu.

Chưa mãn hai mươi tuổi, môn đình đã vắng vẻ.

Trong ánh mắt lạnh nhạt của ma ma, ngôn ngữ lạnh nhạt của tỷ muội, nàng lau hết nước mắt, ôm lấy tỳ bà, ca vũ muốn nói còn thôi muốn cự còn nghênh.

Tô Mi khi nổi danh lần thứ hai, không vì tài danh, không vì xuất thân, không vì thanh hoa, không vì ngọc khiết, mà là mị thái.

Người ta nói Tô Mi thật quyến rũ, người ta nói diệu nhân nhi trong Yên Liễu lâu…

Những từ ngữ thoáng lộ vẻ ngả ngớn đó, nói không phải nữ tử thanh khiết bao nhiêu năm trước, thân tại phong trần mà không vấy nhơ kia, nói chỉ là một nữ nhân đáng thương trò hề lộ hết, mị tư làm hết, chẳng qua muốn kéo lại một chút lưu quang thanh xuân cuối cùng.

Sống tiếp như vậy, cực lực tái tạo phồn hoa sống tiếp như vậy, cũng không biết, sống như vậy rốt cuộc là vì cái gì, con đường phía trước, rốt cuộc có gì?

Khi đó, nàng đã gặp Địch gia.

Kỳ thật chỗ duyên gặp cực mỏng cực mỏng, mỏng đến độ ngày sau tái ngộ, phải qua bao nhiêu lần nhắc nhở, mới có thể nhớ lại lúc ấy.

Nhớ y dường như là một ông chủ lớn sau màn của một đại tiễn trang, từ vùng khác đến đây tuần tra việc làm ăn bản địa. Tiễn trang từ trên xuống dưới, cung kính xu nịnh hầu hạ, chỉ sợ không chu đáo.

Chọn tửu lâu tốt nhất, gọi rượu thịt ngon nhất, kêu ca cơ vũ nữ đào kép nổi danh nhất toàn thành hiến nghệ.

Nàng là kỹ nữ phong trần, lại là nữ tử vũ kỹ tốt nhất trong thành công nhận.

Ngày hôm ấy, nàng bất quá là ở trên đài cao, múa một điệu vì quý nhân được bao vây chính giữa, diện mục mơ hồ phía dưới kia.

Không có bồi rượu bồi yến sau đó, không có hương thiếp thỉnh giả ban đêm. Sau một điệu múa, bất quá là nghe phía dưới một phiến vỗ tay, bất quá là sau đó, chưởng quầy tiễn trang kia, cố ý tự mình đưa một khoản thù lao lớn nói Địch gia khen nàng múa đẹp.

Năm đó gặp nhau, vẻn vẹn như thế.

Thậm chí, đó không thể gọi là gặp nhau.

Nàng thậm chí chưa từng chân chính nhìn rõ y, thì làm sao nhớ được y.

Mà mấy năm sau, y lại tìm đến người đã qua nhiều chủ nhân, trằn trọc chục nơi là nàng.

Hai mươi mốt tuổi, Tri phủ đại nhân nghe diễm danh mà chuộc nàng ra lâu, không vì nạp thiếp, không vì thu phòng, chỉ vì làm lễ vật tặng cho thượng ty. Sau đó, nàng bị vị thượng ty này lại tặng cho thượng ty của mình, rồi sau đó nữa, lại bị thượng ty của vị thượng ty này tặng cho một vị hầu gia, lại bị vị hầu gia này trên yến hội vì một ván cược, tặng cho một vị tướng quân. Sau đó tướng quân kinh tế eo hẹp, liền đem nàng tiếng là tặng thực chất là bán mà cho một phú thương.

Mỗi khi đổi một chủ nhân, nàng đều từng có những năm tháng được sủng ái. Mỗi khi đổi một chủ nhân, đều từng yêu thích nàng, sủng ái nàng.

Nhưng mà, nàng nói cho cùng là một kỹ nữ, ngay cả làm thiếp cũng sợ bẩn thể diện nhà quan hoạn. Nói cho cùng còn có rất rất nhiều lý do quan trọng hơn, có thể đem nàng sang tay cho những người khác.

Cũng từng có chủ nhân khi chia tay lưu luyến không nỡ, cũng từng có khi rời đi, chủ nhân cầm tay dặn dò, cũng từng có mấy lời gọi là chân thành như ta thật không bỏ được nàng, đây nguyên là tính toán cho tương lai của nàng.

Mà nàng, từng khóc, từng oán, từng hận, từng thử tự sát, đến cuối cùng cũng liền coi nhẹ.

Khi chia tay, có thể khóc đến ruột gan đứt đoạn với chủ nhân cũ. Quay người, lại cười đến mị tư cực tận với chủ nhân mới.

Nàng muốn, chẳng qua là sống sót, chẳng qua là trước khi lại bị tặng bị bán một lần nữa, có thể sống tốt một chút.

Hoặc là, phải cảm tạ ông trời, cho nàng đến tuổi này rồi, còn có giá trị để bị tặng bị bán.

Ngay tháng thứ hai nàng đi theo phú thương, Địch Cửu đã tìm được nàng.

Ngày ấy, trời cực cao, mây cực thưa, người nọ hắc y hắc mã, quất ngựa mà đến, trường tiên tung mành kiệu, ánh mắt như điện nhìn nàng, trong thanh âm kỳ thật cũng không phải là đặc biệt thích: “Ngày đó xem một điệu múa của ngươi, làm sao quên được, ta cuối cùng đã tìm được ngươi.”

Y và phú thương nói chuyện gì, giao dịch ra sao, nàng không biết, tóm lại cuối cùng nàng đã đi theo y.

Trao đổi như vậy, đổi chủ như vậy, nàng cũng đã quen, chỉ là lần này có chút bất đồng.

Địch gia bất đồng với tất cả mọi người.

Y trả khế bán mình cho nàng, y mua trang viên điền sản cho nàng. Y nói với nàng, ta sẽ không thường ở chỗ ngươi, nhưng lúc rảnh sẽ thường đến, nếu liên tục ba tháng ta không đến, thì chính là ta đã chết, hết thảy nơi này, có thể đảm bảo ngươi bình yên qua ngày.

Nàng có tự do, nàng có sản nghiệp, nhưng mà một nữ nhân không chỗ dựa không quyền không thế, nếu không có một nam nhân hỗ trợ chèo chống môn hộ, sản nghiệp như vậy làm sao có thể bảo toàn một đời.

Dựa vào y, thuận theo y, lấy lòng y, bất quá là một loại bản năng cầu sinh, bất quá là một hành vi tận chức hồi báo khách nhân.

Nhưng mà, y thật sự bất đồng.

Y chưa từng đánh nàng, chưa từng mắng nàng, chưa từng hất hàm sai khiến nàng.

Y đối đãi nàng khách khí mà ôn hòa.

Y không có nhiều ý nghĩ hoặc yêu cầu quỷ dị mà điên cuồng, ngay cả trong việc giường chiếu, tác cầu của y cũng không hề nhiều, phương thức cũng thủy chung ôn hòa.

Y sẽ thường có mấy thứ quý báu tặng nàng, có khi cũng bồi nàng ngắm hoa, nghe nàng đánh đàn.

Y một tháng chỉ đến vài ngày, lúc không đến cũng không gò bó nàng, chỉ phái người chiếu cố nàng, bảo vệ nàng, lại tuyệt không có ý giám thị hạn chế.

Y vắng mặt, nàng tự do tự tại, y đến, nàng cũng không hề cảm thấy gò bó bất an.

Nhưng mà nàng thủy chung không rõ, năm đó cái duyên một điệu múa, y vì sao tìm nàng?

Lúc đầu, nàng cũng từng cho rằng là mê luyến, là một kẻ dưới váy. Nhưng mà rất nhanh chóng, nàng biết tuyệt không phải.

Ánh mắt y nhìn nàng, chưa từng điên cuồng, chưa từng nhiệt tình, vĩnh viễn thanh minh mà không có độ ấm.

Thái độ y đối đãi nàng, quá mức khách khí ôn hòa, liền cũng lộ vẻ lãnh đạm xa lánh.

Nhưng mà, y lại cực thân mật với nàng.

Giường chiếu nhận sự hầu hạ của nàng, cuộc sống hằng ngày nhận sự chăm sóc thân cận nhất của nàng.

Y đến rất ít, nhưng chỉ cần đến, làm cái gì cũng không tị nàng.

Lật xem công văn, phê duyệt văn án, truyền mệnh lệnh, chưa bao giờ chủ động bảo nàng tránh đi.

Trước kia cũng từng hầu hạ đại quan, hầu hạ quý nhân, lần nghị sự nào không cho người nhàn tạp tránh lui, lại có lần nào, mỹ cơ được sủng ái nàng đây, không liệt trong loại gọi là người nhàn tạp.

Nhưng mà ở bên y, chưa bao giờ có cảm giác bị đuổi xa, bị xem là người ngoài, bị đề phòng ấy.

Được tôn trọng, tin tưởng như vậy, là một chuyện khiến người cảm thấy cực thoải mái.

Cho dù nàng biết, kỳ thật y vị tất đã thật sự tin nàng.

Chỉ là y sẽ rất chú ý, nếu là chuyện không nên làm trước mặt người khác, thì tự mình làm tốt trước, đừng chân chính đương diện lại lảng tránh.

Có lẽ đây chỉ là tiểu tiết, nhưng mà mấy tiểu tiết như vậy, đôi khi lại thật sự có thể khiến thuộc hạ cam tâm trung thành một đời.

Nàng từng thấy y ở chung với cấp dưới. Thưởng phạt minh quyết mà không người không phục. Làm đúng, y nhàn nhạt tán thưởng một câu, liền có thể khiến người nhiệt huyết sôi trào, làm không tốt, y cố nhiên phạt nặng không khoan, nhưng sau đó nhẹ nhàng nói một câu: “Lần tiếp theo, đừng để ta thất vọng nữa.” Liền có thể khiến người cảm động thề rằng tuyệt không tái phạm.

Nàng còn biết, y là một cao thủ võ lâm.

Y thích múa kiếm dưới ánh trăng. Mà nàng, cho dù không biết võ, cũng sẽ vì quang hoa xán lạn dưới minh nguyệt kia, dáng người bay nhảy mà không nỡ chuyển động ánh mắt.

Nàng thậm chí từng thấy y giao thủ với thuộc hạ.

Hoặc giả, đó không gọi là giao thủ, mà là chỉ điểm.

Trong ấn tượng, dường như chưa bao giờ có ai có thể duy trì trên tay y quá thời gian nửa nén hương, nhưng mà cho dù bị y đánh thảm không nỡ nhìn, vẫn là một việc vui mừng phấn chấn. Y mỗi một lần đánh bại đối thủ, sẽ đưa ra chỉ điểm với võ công của thuộc hạ. Mặc dù phần lớn chỉ là vài chữ ít ỏi, không hề dụng tâm, lại luôn có thể khiến người lộ ra biểu tình chấn động kinh hỉ, ngay cả buồn bã thất bại cũng trở thành hư không.

Có khi, với võ công tốt y sẽ mỉm cười nói: “Chẳng trách mấy người họ phục ngươi, quả thực hảo thân thủ.” Cho dù là bại bởi y, nghe lời bình như thế, cũng cảm thấy quang vinh.

Có khi, đối với thuộc hạ tuổi trẻ công lực khá kém bị thua quá nhanh, y sẽ vui vẻ nói: “Tuổi trẻ mới xuất sư không lâu thế này, có thể tiếp ta ba chiêu, quả thật không dễ. Linh hoạt thông minh như vậy, sư phụ ngươi trước kia chắc thường khen ngươi nhỉ?”

Thường thường một câu, là có thể khiến một thiếu niên vốn ủ rũ, ngây ngô cười ha ha, toàn thân đều sinh ra lực lượng.

Nhưng mà, y giỏi giang như vậy, có thể được sự trung tâm của thuộc hạ như vậy, nàng lại biết, cuộc sống của y không hề dễ chịu.

Cho dù là trong những ngày hiếm hoi đến đây sống cùng nàng, y cũng không hề nhàn nhã. Có bao nhiêu lần nửa đêm bị người đưa tin đánh thức, bao nhiêu bận nhìn thấy có người đầu đầy mồ hôi mặt đầy kinh hoảng vọt vào. Có bao nhiêu lần nhìn người khác thở dốc mà run rẩy đưa những công văn đó vào tay y, bao nhiêu bận nghe có người mất khống chế hỏi: “Làm sao bây giờ?”

Nàng biết, y dường như có rất nhiều đề khó, rất nhiều ải khó, rất nhiều áp lực. Nhưng mà, mỗi một lần, y luôn thản nhiên ứng phó, luôn tùy tiện dăm ba câu, vài ánh mắt, là có thể làm những bộ hạ kinh hoảng thất thố đó trấn định trở lại.

Nhưng mà, nàng biết, y không phải thần.

Cho nên, y sẽ lật xem công văn trắng đêm, y sẽ suy xét phê chỉ thị cả đêm, y sẽ nửa đêm từ bên cạnh nàng bị kêu dậy, lên ngựa bôn ba trăm ngàn dặm, tiếp đó vào mấy ngày sau, mang một thân máu tươi và phong trần trở về.

Bận rộn như vậy, bôn ba như vậy, vất vả như vậy, cơ hồ không có ngày yên bình như vậy.

Y vẫn nói, lúc rỗi ta sẽ đến thăm ngươi.

Nhưng mà, nếu khi ở bên cạnh nàng đều vẫn chỉ là lúc rỗi, thế thì khi bận rộn rốt cuộc là dáng vẻ gì, nàng hầu như không thể tưởng tượng.

Y đã không còn trẻ, mà nam nhân chắc là không sợ già đâu nhỉ? Cho nên mi và mắt từng khắc phong đao sương kiếm, mới có một loại thành thục tang thương khiến người bội phục.

Y vẫn có thể liều, y vẫn có thể đánh, y cơ hồ còn có thể ứng phó hết thảy ải khó, chỉ trừ, y khó có thể yên giấc.

Giấc ngủ của y vừa ít vừa kém, bất cứ một chút gió thổi cỏ lay nào sẽ lập tức tỉnh lại. Hoặc giả nói, khi ở bên nàng, y hầu như chưa bao giờ ngủ. Sau mỗi một lần giường chiếu ôn tồn, nàng luôn ngủ trước y, mà mỗi một thời khắc nửa đêm bừng tỉnh, y hầu như luôn thanh tỉnh.

Cũng từng khuyên y ngủ nhiều một lúc, nghỉ ngơi nhiều một chút. Y chỉ nhàn nhạt cười đáp, ta xưa nay ngủ ít, đã thành quen rồi.

Cũng từng tìm thuốc an thần trợ miên đến, nói cặn kẽ, dâng cẩn thận.

Mà y chỉ ngẩn ra một thoáng, sau đó nhận lấy, chẳng hề nhíu mày uống hết, sau đó cười cười, nhẹ nhàng nói: “Uống thuốc vô dụng, ta chẳng qua là không ngủ được, cũng đâu ngại gì, thân thể ta ngươi không cần bận tâm.”

Y luôn cực có tinh thần, chưa bao giờ lộ ra vẻ mệt mỏi, cho dù là đêm này qua đêm nọ không ngủ được, cho dù là hết chuyện này đến chuyện khác đè xuống, y vẫn dường như không biết mệt, không biết mỏi.

Nhưng mà, nàng biết, y không phải thân làm bằng sắt. Nàng biết, cho dù là nhân vật võ công tuyệt thế chân chính, cũng không chịu nổi việc lâu dài không ngủ không nghỉ như vậy.

Y chưa bao giờ mệt, y luôn bình yên tự nhiên đối diện hết thảy, nhưng nàng lại luôn cảm thấy, y như một ngọn nến hai đầu đều đang cháy, rồi có một ngày sẽ cháy sạch mình.

Về sau, ngày hôm đó, y thật sự đã bị bệnh.
Bình Luận (0)
Comment