[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Chương 192

Gặp ải khó thì đột phá ải khó, có khốn cảnh thì đối mặt khốn cảnh, hô trời gào đất, oán trời trách người, không hề có ý nghĩa, cũng hoàn toàn không tác dụng.

Địch Cửu không lãng phí một phân một chút thời gian đi trách móc oán hận, mà đem hết toàn lực đi đối mặt, đi đột phá, đi thay đổi.

Gian nan mà lặng yên cắm rễ bốn phương tám hướng, giữa trùng trùng khốn cảnh chiếm ổn gót chân, mua chuộc lòng người. Quãng thời gian đó từng gian nan cỡ nào, khốn khổ cỡ nào, y kỳ thật cũng lười nhớ lại.

Lúc ban đầu, từng hơn nửa tháng ròng rã, rất nhiều người bao gồm y, ngay cả một khắc cũng chưa từng chợp mắt, âm thầm bôn ba phối hợp, không ngừng ứng phó những sự kiện bất ngờ các phương. Đến cuối cùng khó được thời điểm có thể lơi lỏng, có mấy hán tử dũng mãnh không sợ chết, lại mệt mỏi đan xen đến thất thanh thống khổ.

Nhưng mà, những năm tháng gian nan như vậy, rốt cuộc vẫn sống qua.

Thản nhiên đem tài phú trong kho báu công khai cho nội bộ nòng cốt xem, trong thời kỳ gian khổ ban đầu, một phân của riêng cũng không nhét vào danh nghĩa của mình, tất cả những trận đánh ác liệt, tất cả ải khó, toàn bộ dẫn đầu đi gánh đi làm. Liều mạng luôn ở trước nhất nhưng nghỉ ngơi vĩnh viễn ở cuối cùng. Cũng có thể đến giữa thuộc hạ, cùng họ nói chuyện phiếm. Cũng có thể đem tất cả ích lợi có được, công chính chia sẻ cho mọi người.

Thời gian từ từ qua đi, nỗ lực luôn có thể có hồi báo, trong khốn cảnh gian nan như vậy, rốt cuộc vẫn đứng vững gót chân. Tuy rằng cũng từng lòng người dao động, cũng từng lòng người tư biến, đại bộ phận rốt cuộc vẫn kiên định ở lại bên cạnh y.

Không chỉ bởi vì sự công chính và nỗ lực của y, cũng bởi vì đã đi đến bước này, cho dù phát hiện điều đạt được kém xa tưởng tượng, muốn quay đầu, cũng không phải chuyện dễ. Huống chi, một cấp trên có thể trong nguy cấp dẫn tất cả cấp dưới trung tâm đột phá ải khó như y, lại vị tất sẽ hào phóng đến mức có thể mặc người đến đi tự nhiên, đối với thủ đoạn của y, người bên dưới không phải không có giác ngộ.

Mấy năm qua, y chưa từng nhắc đến Phó Hán Khanh trước mặt người khác dù chỉ một lần, thậm chí khi một mình một người, kỳ thật cũng rất ít nhớ đến người kia.

Năm đó khi Minh vương cầm tin mật tổng đàn Tu La giáo truyền ra mà xem kỹ, cũng từng nói: “Hai người các ngươi tính tình thoạt nhìn khác nhau một trời một vực, sao có chỗ lại giống nhau như vậy. Tên này chịu một kiếm của ngươi lại chưa bao giờ nói nửa chữ không tốt về ngươi. Ngươi bị y khiến cho sứt đầu mẻ trán như vậy, cũng chưa bao giờ mắng y một tiếng. Tương tự nhất chính là, các ngươi cuối cùng đều ngủ không yên như nhau.”

Đúng vậy, trong một thời gian dài như vậy, y không nhắc đến người kia, y thậm chí không nghĩ nhiều về người kia. Nhưng y biết rất rõ ràng, ảnh hưởng của người kia, vẫn đều tồn tại.

Nếu không phải gặp nhiều sự thật là người kia không hề cường thế, không hề uy nghiêm, lại có thể ở tổng đàn, được rất nhiều người kính yêu, ở chung với thuộc hạ, rất dễ dàng được tiếp nhận tán thành. Có lẽ bản thân y khi đối mặt với khốn cảnh, sẽ càng quen dùng giết chóc và nghiêm hình, hoặc là độc dược và cấm chế thủ đoạn kiểu này để khống chế người.

Có lẽ là vì tâm thu thủ hạ, có lẽ chỉ là vì đối kháng việc Phó Hán Khanh đem các loại võ công bí tịch phát cho nhân thủ trong giáo một quyển mà trong người mình dẫn phát sự chán chường như có tang. Y thường xuyên tự mình hạ trường luận võ với thuộc hạ. Chỉ điểm võ công, trợ giúp họ mau chóng nâng cao võ kỹ. Dần dần, so kỹ như vậy liền trở thành một quy định bất thành văn trong tổ chức này. Cơ hồ tất cả đệ tử xuất chúng đều lấy giao thủ với y, bị y đánh bại, được y chỉ điểm làm vinh.

Phương thức y chỉ điểm mọi người võ kỹ, là trong giao thủ trực tiếp tìm kiếm, bức ra hết thảy nhược điểm sơ hở hiện hữu trên võ công, nội lực, định lực, chiêu thức của đối phương, cũng công phá trong thời gian ngắn nhất, sau đó giải thích hoặc cổ vũ. Phương thức này làm cho vô luận những người đứng xem, hay là người tự thể nghiệm, chỉ cần có tâm, đều có thể được không ít ích lợi. Mà còn có thể khiến người đối với sự cường đại của y, sinh ra cảm giác không thể đối kháng, lại có thể vì chỉ điểm của y mà ôm lòng cảm ơn.

Song nếu không phải từng được Phó Hán Khanh chỉ điểm nhiều năm, dần dần quen với phương thức vĩnh viễn có thể lập tức và dễ dàng vạch trần tất cả chỗ thiếu hụt trong võ công của Phó Hán Khanh, y không thể nào kiến lập hai loại hình tượng nghiêm sư nhiệt tâm cùng cường giả vô địch này trong lòng thuộc hạ hữu hiệu như thế.

Nhưng mà, nói đến thì y bị Phó Hán Khanh ảnh hưởng sâu nhất, có lẽ chính là căn bệnh không ngủ được kia.

Nghiêm cách mà nói, y trước kia đã luôn ít ngủ, ngủ cũng rất tỉnh, hơi có gió thổi cỏ lay là sẽ giật mình tỉnh giấc. Kỳ thật hầu như mỗi ảnh vệ đều có căn bệnh không dễ ngủ, huấn luyện tàn khốc và áp lực trùng trùng đã sớm hủy diệt khả năng ngủ bình thường của họ.

Có lẽ bởi vì y là người mạnh nhất trong ảnh vệ, cũng chính là người khắc khổ nhất, cảm thụ áp lực lớn nhất. Bởi vậy tình hình mất ngủ của y đặc biệt nghiêm trọng. Trước khi Phó Hán Khanh xuất hiện, thời gian ngủ của y bình thường cũng không đến một canh giờ rưỡi. Hơn nữa luôn ngủ cực kém, cực dễ giật mình tỉnh giấc, người đến gần khi y ngủ, có nghĩa là sắp sửa đối mặt với việc sinh mệnh nguy hiểm.

Sau đó ở cùng Phó Hán Khanh, người kia ban đêm ngủ cứ thích ôm y không buông, có lúc muốn một mình qua đêm, người này cũng sẽ nửa đêm canh ba không kêu một tiếng xông vào Thiên Vương điện, không biết sống chết trèo ngay lên giường y.

Chẳng biết thói quen là làm sao mà thành. Dần dần chấp nhận người kia tới gần, trong tiềm thức có thể nhận ra hơi thở vô hại riêng biệt của người nọ. Ngay cả lúc mơ mơ màng màng, y tiếp cận, có đôi khi ngay cả mắt cũng lười hé, cựa mình ngủ tiếp. Dần dần có thể dưới tình huống bị người ôm chặt đó, bình yên mà ngủ.

Kỳ thật, cho dù là lúc ở bên Phó Hán Khanh, y ngủ cũng không nhiều, một lần dài nhất cũng không vượt hai canh giờ rưỡi, nhưng bình thường có thể ngủ khá sâu, khá say, cho dù có ít động tĩnh, cũng lười tỉnh lại. Không thể nghi ngờ, giấc ngủ như vậy chất lượng cực tốt.

Nhưng mà sau khi phản bội chia lìa, y không bao giờ còn có thể ngủ yên dù là một canh giờ.

Thời gian y ngủ trong một ngày cộng lại cũng không quá một canh giờ rưỡi, mà còn là những thời gian bất đồng, ngủ cách quãng. Lần nào có thể ngủ một mạch hơn nửa canh giờ, giữa chừng không tỉnh dậy, đã là việc tốt khó được, thời gian chân chính ngủ mỗi ngày thường không vượt qua một canh giờ, mà còn luôn cực dễ bừng tỉnh, tỉnh rồi thì khó mà ngủ lại.

Có một bận như vậy, nhìn tin mật từ tổng đàn Tu La giáo gửi đến, biết tên yêu ngủ nhất kia, hiện tại luôn một đêm tỉnh mấy bận, không được yên giấc, y lại có phần buồn cười.

Không thể ngờ hai người bất đồng như thế, kết quả là lại đều đang nếm chịu nỗi khổ mất ngủ như nhau.

Chỉ là, y có lẽ đã sớm quen không xem mình là người, mỏi mệt tận xương cũng chẳng cách nào ngủ yên, y kỳ thật không cho là khổ.

Ngủ không được, kỳ thật không phải bất an, không phải áy náy, không phải nhớ nhung, chỉ là trước kia đã quen sự tồn tại của người kia thái quá. Mà hiện tại, thân thể vẫn chưa thích ứng lại thôi!

Y thản nhiên nghĩ như vậy, thản nhiên tiếp nhận hết thảy những điều này.

Y vốn chẳng phải kẻ mệnh tốt ngủ ngon gì, cho dù nằm mơ cũng khẳng định không phải mộng đẹp, ngủ không được cũng không coi là tổn thất gì.

Ngày ngày đêm đêm khó mà ngủ yên, y vĩnh viễn không hiện ra chút vẻ mỏi mệt. Càng không được nghỉ ngơi, đôi khi tinh thần sẽ càng hưng phấn, càng thanh minh.

Y cảm thấy ngủ không được không có ảnh hưởng gì. Nhưng rất rõ ràng là người khác không nghĩ như vậy.

Minh vương và các thuộc hạ khác vì chứng mất ngủ của y, đều hao hết tâm tư, không biết đã tìm bao nhiêu dược, tìm bao nhiêu y.

Chỉ cần là một người sống, thì không thể nào một thời gian dài không ngủ, cho dù nghị lực mạnh hơn, ý chí kiên định hơn, thân thể chung quy có một ngày sụp đổ. Hiện tại mọi người ngồi chung một thuyền, chẳng ai gánh vác nổi hậu quả của việc mất đi nhân vật quan trọng kia.

Nhưng mà, bản thân Địch Cửu đã không hợp tác, những dược vật và đại phu đó cũng thật sự chẳng thể có hiệu quả gì.

Từng có một vị Ngự y trong cung Minh vương mời đến sau khi xác nhận tình huống của Địch Cửu, thở dài lắc đầu nói tật này không phải thuốc châm chữa được, hiện trạng này còn tiếp tục nữa, người bệnh sợ khó thọ lâu.

Kỳ thật chẳng cần đại phu khẳng định, hầu như mỗi một người biết rõ tình hình mất ngủ của Địch Cửu đều biết cuối cùng tất là kết quả như vậy.

Sát thủ cường đại, vì mục tiêu có thể mười ngày mười đêm không ngủ không nghỉ chờ đợi cơ hội. Nhưng chỉ cần không phải thần tiên, chẳng ai có thể mười tháng, mười năm liên tục mỗi ngày chỉ trông vào chân chính ngủ nửa canh giờ mà sống tiếp.

Địch Cửu biết, y không sống được quá lâu, bất quá, vốn y cũng chưa từng trông chờ mình có cơ hội sống lâu trăm tuổi. Còn sống, tuy rằng không có gì là không tốt, nhưng quả thật chẳng cảm thấy lạc thú gì, cho dù hôm nay, hoặc là ngày mai, y lập tức ngã xuống mất mạng, dường như cũng không tính là đại sự gì nghiêm trọng lắm.

Đôi khi Minh vương sẽ lắc đầu thở dài: “Ta thật không biết quái vật ngươi là chuyện gì đây. Ngươi không yêu tiền, không yêu hưởng thụ, không yêu thức ngon, không yêu hoa phục, không yêu phô trương, không yêu mỹ cảnh, không yêu đàn sáo ca múa, cũng không yêu mỹ nữ mỹ nam, phù thế phồn hoa, những thứ thế nhân cả đời truy đuổi ngươi đều không để trong lòng, vậy ngươi liều mạng tranh đoạt những quyền lực này như thế là vì cái gì? Nếu ngươi có thể có thứ gì đó mình thích, nếu ngươi có thể có gửi gắm, biết đâu sẽ chẳng đến mức luôn không ngủ được như vậy.”

Đúng vậy, y chẳng yêu gì hết, không yêu thiên địa, không yêu thế nhân, không yêu Phó Hán Khanh, cũng không yêu bản thân, y như vậy, vì sao còn phải tranh đoạt quyền lợi, y không quan tâm hết thảy hưởng thụ và đặc quyền mà quyền lợi có thể mang đến, chẳng lẽ, thứ y muốn chỉ là bản thân quyền lợi?

Y không chút để ý mà nghĩ như vậy, xác định bên cạnh mình khả năng cần một nữ nhân.

Điều này có thể khiến rất nhiều người an tâm, có thể làm rất nhiều người cảm thấy mình có gửi gắm, có thể ngủ ngon, vậy thì họ sẽ không mãi làm phiền y như thế.

Hơn nữa, một Địch Cửu chẳng yêu gì, chẳng để ý gì như vậy, e rằng ngay cả đồng bọn cũng sẽ cảm thấy quá cao thâm khó lường. Người nếu vô cầu thái quá, người khác sẽ không thể yên tâm, cứ phải tìm ra một kẽ hở, để mấy người kia nhìn trong mắt, cũng liền an tâm.

Vốn chỉ cần tùy ý tìm một nữ tử thích hợp, có thể lừa dối qua là được.

Song không biết vì sao, thoáng động tâm tư, nhớ lại cái duyên một điệu múa ngày đó. Thế là y hạ lệnh tìm kiếm Tô Mi. Thế là y đã tìm được nàng, y nói với nàng “Ngày đó xem một điệu múa của ngươi, làm sao quên được” kỳ thật y không thể quên được, chẳng qua là sự khuất nhục của mình.

Y đối đãi Tô Mi cực tốt, ít nhất trong mắt những người khác, loại người lạnh băng như y, lại mỗi tháng cố định đi chung sống vài ngày với một nữ tử, mua sản nghiệp cho nàng, an bài bảo vệ, cho phép nàng bồi trắng đêm, ngủ chung giường, thường tặng lễ vật trân quý, cùng nàng thầm thì nói cười, sóng vai dạo chơi, hết thảy những điều này đều chỉ đại biểu cho một ý tứ.

Một người lạnh lùng vô tình như vậy, cũng có nữ tử thật lòng yêu. Thì ra bên cạnh nữ nhân này, y có thể bình yên mà ngủ.

Không ai biết, những đêm ôn tồn đó, y chỉ vờ ngủ.

Không ai biết, hết thảy ôn nhu của y với nàng, cũng chẳng qua là một màn kịch hoàn mỹ.

Có lẽ, Tô Mi… Nữ tử trải hết phong trần tự có trí tuệ đó, trong lòng hiểu rõ nhỉ?

Với Tô Mi, y cảm thấy không thẹn.

Nói đến thì y đối đãi Tô Mi cực tốt, những bầu bạn ôn nhu, nói cười khi nhàn rỗi đó, những lễ vật thỉnh thoảng đó, trong lúc hữu ý vô ý, y đang lặp lại những chuyện từng làm, những lời từng nói với Phó Hán Khanh trước kia.

Y đối đãi Tô Mi, thậm chí còn tốt hơn với Phó Hán Khanh.

Với Tô Mi, y sẽ không vô cớ phẫn nộ, vô cớ không vui, với Tô Mi, y vĩnh viễn không cần đập bàn nổi giận.

Tô Mi cũng vì y tìm thuốc yên giấc an thần kia, y mỉm cười tiếp nhận uống liền. Có lẽ đó chẳng qua là ỷ có thiên ma châu, bách độc không kị, nhưng năm đó Phó Hán Khanh vì muốn cho y ngủ ngon, lo lắng tìm thuốc, cuối cùng nhận được lại là cơn giận lôi đình của y.

Tô Mi cũng vì y khéo may hà bao, may quần áo, y mỉm cười mặc, thuận miệng còn khen ngợi vài câu. Có lẽ chỉ bởi vì sự ôn nhu quan tâm của nữ tử này, sẽ không thất lễ, sẽ không khiến y xấu mặt, nhưng lúc trước Phó Hán Khanh thêu chữ trên góc áo, phản ứng của y lại là một phen đốt rụi toàn bộ.

Thời gian từng ngày qua đi, có lẽ bởi vì một kiếm kia đã tiết hết tất cả phẫn nộ, tất cả nghi kỵ, tất cả không cam, tất cả áp lực của y, cho nên hiện tại lại nhớ đến Phó Hán Khanh, tâm tình đã bình hòa rất nhiều, những phẫn nộ đau đớn từng có đó, những oán hận và thương tổn ẩn ẩn áp lực đó, hiện tại nghĩ đến đều đã mù mịt không thấy.

Chuyện cũ đã rồi, không hận y, cũng không cảm thấy phụ y, không áy náy, nhưng cũng không còn oán thù nữa.

Thời gian y nhớ đến người kia, đều đã dần dần ít đi.

Có đôi khi, y thật sự cảm thấy, rồi có một ngày, y cuối cùng có thể phất tay, hoàn toàn xua Phó Hán Khanh khỏi thế giới của y.

Cũng ngay vào lúc này, y nhận được mật báo mới nhất, biết Địch Nhất đã gặp Phó Hán Khanh, ba ngày sau rời khỏi.

Cũng ngay vào lúc này, dưới một trời pháo hoa như năm đó, y nhìn thấy người có vận mệnh tương đồng, quá khứ tương đồng với y kia.

Thế là y dẫn đối phương xuyên qua trùng trùng khói lửa, xuyên qua dòng người như thác đổ, đi lên con đường quen thuộc kia.

Ở phía trước, là lưu ly ốc năm đó y dựng. Bên cạnh, là hoang giao vắng vẻ, mộ hoang thê lương.

Đất trời tăm tối, trong gió đêm lạnh giá, y hỏi ra lời lạnh băng.

Thế là, Địch Nhất nhẹ nhàng hỏi y: “Vì sao?”

Đúng vậy, e rằng chỉ Địch Nhất mới có thể đoán được, cảm giác được một cách rõ ràng, Tô Mi, tuyệt không phải người y yêu thích.

Nhưng mà không biết vì sao, đột nhiên hơi mệt mỏi, đột nhiên đối với những chuyện đã qua đó, chẳng muốn phân trần thêm một chữ nào nữa.

Cho nên, y thản nhiên nhìn Địch Nhất, thanh âm vừa thanh vừa lạnh hỏi: “Trừ phi ngươi cho ta biết trước, nội gian ngươi cắm bên cạnh ta rốt cuộc là ai?”
Bình Luận (0)
Comment